Bất Hủ Truyền Thuyết
Chương 1 Thiếu niên Đổng Bình
An Xuân thôn, một thôn nhỏ nằm ở quận Hoàng Sơn của Nam Thanh quốc, một quốc gia nhỏ nằm bên rìa Nam hoang của Thiên Hoàng đại lục.
Sáng sớm những giọt sương rơi ngoài cửa sổ, một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi thân hình gầy gò lộ ra vẽ ốm yếu ngồi suy tư trong căn phòng nhỏ.
Tên hắn là Đổng Bình, hắn đang phân vân có nên theo thất thúc hắn lên Trường Sơn phái để làm tạp dịch.
-Làm tạp dịch a, sẽ kiếm không ít tiền a. Nghe nói còn có người làm tạp dịch rồi tu luyện thành tiên nhân nữa, thật đáng chờ mong a
Trường Sơn phái là một môn phái tu chân nhỏ của Hoàng Sơn quận, tuy là một môn phái cấp thấp nhưng trong mắt những phàm nhân đó là nơi của những tiên nhân, những phép màu. ở nơi đó dù làm một tạp dịch nho nhỏ cũng đủ ra oai với chúng bạn ở thôn rồi. Nghĩ tới đây miệng của hắn không khỏi nhếch lên
Đổng Bình đang ngồi suy tư thì đột nhiên có một âm thanh thanh thúy nhỏ nhẹ vang lên, quay đầu lại thấy một cô bé hai mắt sáng như ngọc cùng với đôi má núm đồng tiền dễ thương. Đó là Đổng Liễu Mi, muội muội của hắn
-Ca ca, huynh đang nghĩ gì thế
-Ta đang phân vân có nên theo thất thúc lên Trường Sơn phái không
Đôi mắt tròn xoe của cô bé lộ lên vẻ ngây thơ
-Ca, ở đó có vui lắm không
Đổng Bình yêu thương xoa đầu cô bé
-Vui lắm, chờ muội lớn lên tí nữa ca sẽ dẫn muội đến đó và đi khắp thế gian
Nghe được thế cô bé vui mừng hét lên
-Ca hứa rồi đó nha
Bổng có một âm thanh hiền hòa vang lên
-Hai đứa ra ăn sáng
Hai huynh muội dắt nhau đi ra , lọt vào mắt là một thiếu phụ với đôi mắt hiền hòa hiện lên sự yêu thương vô hạn dành cho hai đứa con nhỏ, hai bên tóc mai đã hoa râm hiện lên sự mài mòn của thời gian
Cô bé thấy con gà luộc đã xé nhỏ trên bàn hai mắt không khỏi sáng ngời kêu lên
-Ngon quá, lâu lắm rồi mới ăn lại có thịt gà
Đổng Bình thì hai mắt buồn bã nhìn vào thiếu phụ nhỏ giọng
-Mẫu thân con
Chưa nói hết câu thì giọng nói hiền hòa của thiếu phụ vang lên
-Con lớn rồi nên ra ngoài cho biết đây đó, là nam nhi phải có chí hướng đừng ở mãi cái thôn nghèo này
Nhưng mà mẫu thân, con đi rồi ai sẽ chăm sóc hai người
-Con yên tâm, mẫu thân có thể đảm đương hết mọi việc. Con cứ đi làm chuyện của con, đâu phải đi luôn đâu. Cứ ba năm con sẽ lại về thăm nhà một lần mà
Đổng Bình hai mắt rưng, hai năm trước vì cuộc sống mưu sinh phụ thân hắn lúc đi săn trong rừng, ngã xuống vách núi mà mất đi
Từ ngày phụ thân qua đời, bao nhiêu gánh nặng điều đè lên đầu của mẫu thân, hắn thì ra chợ vác hàng để mưu sinh. Giờ phải xa ngôi nhà nhỏ, hắn thật sự không yên tâm
-Nhưng mẫu thân đã nói vậy hắn cũng đã đưa ra quyết định
Sáng sớm ngày hôm sau thất thúc đánh một chiếc xe ngựa đầy hàng hóa tới, thất thúc hắn buôn bán dưới khu vực của Trường Sơn phái nên quen biết được một vài đệ tử của Trường Sơn phái, vì thế mới biết được môn phái ấy đang tuyển những thiếu niên làm tạp dịch nên mới về dự định đón hắn đi.
Sau một lúc hàn huyên hắn cùng thất thúc rời đi trong sự nức nở của muội muội và nụ cười đậm buồn của mẫu thân.
Lên xe ngựa Đổng Bình quay đầu lại nở nụ cười vãy tay với hai người thân yêu thương nhất của mình. Giọng nói nghẹn ngào của Đổng Liễu Mi vang lên
-Ca, huynh nhớ đó phải mau về gặp muội và mụ mụ
Ánh mắt của Đổng Bình không khỏi đỏ lên, nhưng hắn cố nín nhịn để bản thân không bật khóc
Cuối cùng xe ngựa cũng khuất xa thôn nhỏ
Thất thúc vỗ vào vai hắn giọng nói ồm ồm vang lên
-Nam nhi chú ở bốn phương, mạnh mẽ lên
Đổng Bình nở nụ cười trong mắt hiện lên vẽ quyết tâm, phải cố gắng làm việc cho tốt để gửi tiền về mẫu thân và Mi nhi. Phải cho Muội muội cuộc sống tốt nhất.
Đường tới Trường Sơn phái phải mất hơn mười ngày
Lần đầu tiên hắn ra đường nên thấy gì cũng mới mẽ, lộ lên sự ngây ngô của một tên nhà quê
Những người bán hàng rong ven đường, múa nghệ ngoài đường rồi tới những cánh đồng bát ngát, những ngọn núi hùng vĩ
Tối đó xe ngựa dừng lại nghỉ ở một trấn nhỏ, Vào nhọ trọ, thất thúc hắn kêu lên hai món ăn và một bầu rượu, giọng nói ồm ồm lại vang lên
-Uống tí đi nào, rất tốt để giải sầu
Đổng Bình sau khi ăn một ít rụt rè nhận chén rượu, cầm lên nấc từng tí, một cảm giác cay xé vào trong mũi, cả người bay bỗng lại làm thêm một chén hai mắt hắn lờ mờ thế rồi rồi lăn đùng ra thiếp đi
Thất thúc nhìn đứa cháu liền cười ha ha tiếp tục nâng chén uống vẻ mặt suy tư
Hôm sau, thức dậy với sự mỏi mệt do men rượu, ăn nhanh chiếc màn thầu nhỏ rồi chiếc xe ngựa nhỏ lại lên đường, cứ thế mười ngày cũng qua đi cuối cùng cũng đã tới ngoại vi Trường Sơn phái, nhìn vào vào những ngọn núi trùng đệp, Đổng Bình trong lòng lại thêm lo lắng về mẫu thân và muội muội ở nhà
Thất thúc bên cạnh như thấu hiểu lòng hắn liền vỗ nhẹ lên chiếc vai gầy
Chuẩn bị đến nơi rồi, sau này không ai bên cạnh phải cố gắng
Cảm nhận được sự ấm áp của cái vỗ vai, Đổng Bình nắm chặt tay trong hai mắt lộ lên vẻ kiên định
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!