Bất Hủ Truyền Thuyết - Chương 2 Trường Sơn Phái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Bất Hủ Truyền Thuyết


Chương 2 Trường Sơn Phái


Trường Sơn phái tên như ý nghĩa, là ngọn núi cao nhất giữa những ngọn núi trùng đệp bao la hùng vĩ, luôn ẩn mình trong những áng mây mù, đây là một môn phái tu chân nhỏ rất lâu đời
Từng có lời đồn môn phái này ở vạn năm trước từng là một trong những bá chủ của Nam hoang, về sau nhân tài điêu linh bị các thế lực khác thay nhau thôn tính đến giờ chỉ còn lại một số truyền thừa nhỏ yếu
Xe ngựa dừng ở dưới chân núi, có một thanh niên tuấn tú đi tới
-Đây là đứa cháu trai mà lần trước ngươi đã nói với ta
Thất thúc vội khom người cười nói
-Vâng, đúng vậy mong Lưu thượng tiên thu nhận nó
-Được rồi, ngươi có thể về
Thất thúc dặn dò vài lời với Đổng Bình sau đó liền rời đi
Thanh niên họ Lưu nhìn thoáng qua Đổng Bình rồi vương tay kịp hắn vào nách
Cả người Đổng Bình bay bỗng lên trời vô cùng chật vật, hoảng sợ hắn nhìn xuống núi sông trùng đệp, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên
-Nhắm mắt vào
Đổng Bình không dám làm trái liền nhắm mắt lại, cả người bay bổng đi lên, trong lòng hắn như sét đánh cảm giác này, đây là phi hành. Hắn vô cùng kích động đây là tiên nhân trong truyền thuyết sao, nếu một ngày nào đó ta cũng.
Nghĩ như thế trong lòng Đổng Bình không khỏi dâng lên một cảm giác kích động và chờ mong
Khoảng nữa nén nhan sau, thanh niên hạ xuống vứt hắn xuống đất
Cũng may lực đạo té xuống không quá lớn, Đổng Bình bò dậy, hiện lên trước mặt hắn là một nơi tựa như tiên cảnh, thế ngoại đào viên non xanh nước biết
Ở phía trước là một tòa sơn phong mây mù lượn lờ, cùng các tòa kiến trúc, đại điện thất thải quang mang giống như đang đứng giữa một bức tranh phong cảnh sơn minh thủy tú, một loại cảm giác không nói thành lời trong lòng Đổng Bình
Nhìn lại phía trước có năm thiếu niên đang đứng trên mặt lộ ra vẻ ngây ngô
Bên cạnh một trung niên áo lục chừng bốn mươi tuổi, người này tướng tá hơi mập lên tiếng
-Lưu sư đệ, đây là kẻ cuối cùng a
Thanh niên họ Lưu lên tiếng
-Đúng vậy, đệ xuống núi đây
Nói xong, thân thể lay động theo đường mòn sơn phong bay xuống, trong chớp mắt liền biến mất vô ảnh
Nhìn theo bóng lưng thanh niên họ Lưu, hai mắt Đổng Bình lộ lên vẽ vô cùng hâm mộ
Trung niên lạnh lùng nhìn vào sáu người
-Các ngươi theo ta
Theo sau trung niên áo lục, bọn người Đổng Bình đi trên một con đường nhỏ trên dãy núi của Trường Sơn phái xung quanh là những quái thụ chọc trời, núi xanh nước biếc, những lầu các trong mây mù mờ mịt kia như đều dùng ngọc thạch dựng lên
Không lâu sau, ở lưng chừng núi, Đổng Bình thấy được giữa mây mù cuồn cuộn là enhững căn nhà. Có bảy tám thiếu niên mặc trường sam vải thô như nhau, mệt mỏi ngồi ở ngoài, cũng thấy mấy người Đổng Bình nhưng đều chẳng quan tâm.
Trên một núi đá cách đó không xa, một thanh niên mặc trường sam màu lam nhạt ngồi đó, người này mặt hơi dài như mặt ngựa, quần áo rõ ràng là đẹp đẽ quý giá hơn những thiếu niên kia, sắc mặt lãnh đạm, nhưng thấy trung niên áo lục dẫn Đổng Bình tới thì y vội đứng lên, cung kính ôm quyền với trung niên áo lục.
-Bái kiến sư huynh.
Mấy kẻ này là tạp dịch mới lên núi, ngươi bố trí chỗ ở cho chúng đi
Trung niên áo lục không kiên nhẫn, nói xong cũng chẳng thèm nhìn lại mấy người Đổng Bình mà cất bước rời đi
Chờ gã trung niên đi rồi, thanh niên mặt ngựa lại khoanh chân ngồi xuống, lãnh đạm liếc đám người một cái.
-Nơi đây là khu tạp dịch phía bắc, Trường Sơn phái không nuôi lũ ăn hại, các ngươi tới đây làm tạp dịch mười hai năm, mãn kỳ là có thể xuống núi. Nếu muốn đào tẩu thì núi hoang lắm dã thú, thập tử vô sinh. Nhận áo tạp dịch thì từ nay về sau mỗi tháng sẽ có mười lượng bạc.
Thanh niên mặt ngựa nhìn bọn người Đổng Bình , lạnh nhạt nói.
Mấy thiếu niên run người, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi . Mà Đổng Bình thì có vẻ trấn định hơn, ánh mắt toát lên thần thái kỳ lạ, khiến thanh niên mặt ngựa phải liếc Đổng Bình một cái. Y ở đây đã nhiều năm, gặp không ít thiếu niên tới làm tạp dịch, nhưng lại chẳng có mấy ai có thể trấn định như Đổng Bình được.
-Tâm tính không tệ! Bọn ngươi cũng không phải là phải làm tạp dịch mãn mười hai năm, ngày thường cũng có thể tu hành, nếu đạt tới Ngưng Khí tầng một thì không còn là tạp dịch nữa, mà có thể thăng lên làm đệ tử ngoại môn
Thanh niên mặt ngựa thản nhiên nói, rồi vung tay áo lên, ngay tức khắc mấy bộ trường sam xuất hiện trước mặt mấy người , trên có đặt một tấm mộc bài nhỏ, có khắc chữ “Tạp”.
Ngoài ra, còn có một cuốn sách, trên viết ba chữ.
Ngưng Khí Quyển.
Vừa nhìn thấy ba chữ này, Đổng Bình không khỏi hô hấp dồn dập hẳn lên, tạp dịch cũng được tu luyện hắn nhìn chòng chọc vào cuốn sách kia trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh thanh niên họ Lưu kia phi hành trên trời
Tên mặt ngựa nói xong liền chỉ về ba căn phòng, mỗi căn hai người ở
Đổng Bình được xếp ở chung với một thiếu niên dáng người ốm yếu, cặp mắt ngây ngô
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN