Bất Hủ Truyền Thuyết
Chương 3 Trương Lâm
Khi đó trời đã chập tối, bước vào căn phòng ngoài hai chiếc giường nhỏ thì còn có một cái bàn, mặc dù đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Đổng Bình cũng không để ý, hắn biết ngày mai phải dậy sớm, sờ sờ bụng, từ trong bọc lấy ra một ít khoai lang
Khoai lang rất ngọt, Đổng Bình ăn vài miếng, lúc này thiếu niên nằm ở đối diện thân thể khẽ động, đứng dậy mắt cố định nhìn chằm chằm khoai lang, nuốt mấy nước bọt, thấp giọng nói:
-Cho ta một củ được không
Đổng Bình lập tức đem ra mấy củ ném tới trên giường đối phương, cười nói
-Ta nơi này có rất nhiều, ngươi thích ăn thì ăn nhiều một chút.
Thiếu niên lập tức nắm lên, ăn ngấu nghiến nuốt vào trong bụng, sau đó vội vàng chạy đến bàn bên cạnh rót chén nước, uống một ngụm, thở dài:
-Con mẹ nó, tiểu gia ta hai ngày cũng chưa ăn gì, bạn hữu, cám ơn. Đúng rồi, ngươi tên gì
Đổng Bình giới thiệu tên xong tên kia liền nói
-Bạn hữu ta tên là Trương Lâm, hai ta từ giờ ở chung phòng nên chiếu cố nhau nhiều hơn
Nói xong liền cười ha hả, trò chuyện với nhau một lúc thì Trương Lâm lăn ra ngủ đi
Đổng Bình nhìn hắn ngáy như sấm không khỏi mỉm cười rồi sau đó cũng thiếp đi
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bên ngoài phòng ở truyền tới những tiếng chuông, những tiếng ấy như mang theo loại năng lượng kỳ dị nào đó, lọt vào tai là lập tức khiến người ta tỉnh táo lại Đổng Bình liền từ trên giường bò dậy, lúc này Trương Lâm vẫn còn đang ngáy khò khò, Đổng Bình liền vội đánh thức hắn rồi thay quần áo tạp dịch, vội vàng đi về phía phòng tạp vụ, phút chốc đã đi đến nơi
Mặt trời dần dần từ hướng Đông xuất hiện, một thanh niên áo vàng đẩy cửa phòng ra, liếc con mắt nhìn đám người rồi chỉ vào Đổng Bình nói với giọng ái ái cổ quái:
-Coi như đúng giờ, đi vào lấy thùng nước đi rồi theo cửa Bắc đi ra ngoài, ở giữa núi có con suối, tới đó gánh nước
Rồi nhìn vào Trương Lâm lên tiếng
-Còn ngươi ra vườn hoa phía Tây mà tưới nước
Sau khi phân phó xong cho tất cả, hắn không ở để ý tới nữa mà khoanh chân ngồi dưới đất, quay về mặt trời mọc chậm rãi thổ nạp, từng tia khí trắng nhàn nhạt từ mũi hắn tỏa ra
Đổng Bình trong mắt lộ vẻ hâm mộ, đi vào gian phòng nhìn một vòng, rốt cục ở một chỗ phía sau cửa thấy được mười cái vại nước khổng lồ kia, cười khổ một tiếng, hắn xách lên hai cái thùng nước đi về phía cửa Bắc
Đi đoạn đường rất xa, lúc này mới đi đến con suối mà đối phương nói, nơi đây phong cảnh rất xinh đẹp, tiếng nước vang lên ào ào, giống như âm thanh của tự nhiên tràn ngập lòng người.
Đổng Bình không rảnh ngắm cảnh đẹp này, múc đầy thùng nước rồi vội vàng xách lên đi về phía trên núi
Mãi cho đến hoàng hôn, hắn mới đổ đầy một vại, nếu không phải buổi trưa hắn có khoai lang lấp đầy bụng thì căn bản là không có sức lực tiến hành công việc còn lại. Mặc dù như thế, hiện tại hai chân tay của hắn đã tê mỏi, vừa cố sức liền đau đớn khó chịu.
Cư thế trời tối thì hắn với một vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt mới trở về nơi ở.Không lâu sau đó, Trương Lâm đã trở lại, trên mặt cũng là cái vẻ mặt mệt mỏi quá độ giống hệt như hắn, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Trương Lâm do dự nửa ngày, ấp a ấp úng xin hai củ khoai lang, sau khi ăn xong liền nhào lên giường rồingủ say khò khò.
Đổng Bình nhìn vào cuốn sách thanh niên mặt ngựa đưa hôm qua, hai mắt tỏa sáng lật từng trang. Cho tới tận khuya, tiếng ngáy như sấm của Trương Lâm vang khắp phòng thì Đổng Bình mới lưu luyến khép cuốn sách lại, mặc dù trông có vẻ mệt mỏi nhưng thần thái trong đôi mắt hắn rất có thần vận.
Chín tầng Ngưng Khí, con đường tiên linh! Làm việc cho tiên nhân được cho cơ hội trở thành tiên nhân, đúng là món tiền công hậu hĩnh nhất
Đổng Bình nắm chặt lấy cuốn sách, ánh mắt toát lên tia sáng mãnh liệt rồi chìm vào giấc ngủ
Tờ mờ sang, những tiếng chuông lại vang lên, Đổng Bình vội vàng đẫy cửa phòng quay đầu nhìn lại Trương Lâm còn đang ngáy ngủ, hết cách liền tới bên cạnh sút một cú vào mông hắn
Trương Lâm la lên với một âm thanh như con lợn bị thọt huyết
Hứng ánh sáng mặt trời, Đổng Bình và Trương Lâm đi ra phòng, bắt đầu công việc đốn củi cho khu tạp dịch của Trường Sơn phái
Mỗi người một ngày mười cây, ngoài khu tạp dịch phía bắc này có dãy núi hoang kéo dài không ngớt, cây cối rậm rạp, tuy không to nhưng lại rất nhiều, nhìn không thấy cuối, đứng xa nhìn như cánh rừng ngút ngàn.
Khiêng chiếc búa do khu tạp dịch phát, Đổng Bình xoa bả vai, hai cánh tay đều nhức mỏi, đau buốt. Búa này rất nặng, mà mập mạp thì cũng thở hồng hộc. Hai người lên núi hoang, tìm được khu vực được phân công cho, dần tiếng bang bang không ngừng truyền ra, liên tục chặt cây.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!