Bất Hủ Truyền Thuyết
Chương 4 : Vào Ngoại Môn
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày… rồi ba tháng trôi qua. Ba tháng này, hắn gửi về nhà ba mươi lượng bạc đủ để cho mẫu thân và muội muội hắn sống cả năm trong lòng không khỏi cảm thấy mừng vui
Đổng Bình dần quen thuộc với công việc của mình, nhưng phần lớn thời gian hắn đều dùng để cảm ngộ linh khí, tơ máu trong mắt cũng dần tăng lên. Cho đến hoàng hôn một ngày này, Đổng Bình thở hổn hển tạm nghỉ, khoanh chân ngồi xuống, chưa được bao lâu thì toàn thân hắn chấn động, trong giây lát hắn cảm nhận được tứ chi tê dại, dường như có một tia khí tức không nhìn thấy ngưng tụ trong huyết nhục.
Ngay sau đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một tia linh lực, tuy chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng khiến Đổng Bình kích động mở choàng mắt ra. Mệt mỏi dường như tan biến, tơ máu trong mắt cũng tan đi không ít, thân thể hắn run rẩy, nắm chặt lấy Ngưng Khí Quyển kia. Một tháng nay hắn ăn không đủ, ngủ cũng ít, ngoài thời gian làm việc ra thì đều dùng để cảm thụ linh khí, giờ phút này cuối cùng đã có thu hoạch, khiến cho Đổng Bình chấn hưng tinh thần
Hắn đứng lên hoa chân múa tay cười ha hả kích động thốt lên
-Lão tử cuối cùng cũng là tiên nhân ha ha ha ha
Sau hôm đó, ngày nào Đổng Bình cũng khổ tâm thổ nạp, khí tức xuất hiện hôm đó lại nồng hậu lên không ít. Dựa theo khẩu quyết và phương pháp vận chuyển của Ngưng Khí Quyển, hắn ngồi đó không ngừng khiến cho những tia khí tức đó chảy khắp thân thể
Không lâu sau, Đổng Bình mở mắt ra, đằng xa, một bóng người nhỏ gầy mang theo búa bự choảng chạy như bay tới đây.
-Thế nào, thế nào rồi?
Trương Lâm thở hồng hộc, so với lúc trước thân thể đã có chút cường tráng hơn, chạy tới nơi rồi thì vội vàng hỏi.
-Còn chưa tán hết toàn thân, nhưng ta chắc chắn là chỉ một thời gian ngắn nữa là có thể đạt tới tiêu chuẩn Ngưng Khí tầng một.
Trong ánh mắt Đổng Bình toát lên vẻ tự tin, hắn cười nói.
Trương Lâm cười ha hả hai mắt lộ ra vẻ thần bí lấy từ trong túi bên hông ra một con gà
Mồi lửa được đốt lên, mùi thơm phảng phất truyền đến, hai người liền liếm môi nhìn vào còn gà quay trên đống lửa
Trương Lâm lấy búa bổ đôi ra, hai người nhai ngấu nghiến Trương Lâm nói
-Từ nay có linh khí rồi ngươi có thể thường xuyên bắt được gà rừng, bằng không hai ta chắc chết đói. Giờ nghĩ lại cuộc sống của hai tháng trước, ngày nào cũng khoai lang ta đều cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng
Đổng Bình thả chiếc chân gà trong tay ra, nhìn Trương Lâm nói
-Chúng ta chỉ có thể thành ngoại môn để tử thì mỗi ngày có thể ăn ngon, mặc đẹp rồi còn có thể xin tông môn mà về thăm nhà
Trương Lâm im lặng, một lúc sau thì kiên định gật đầu.
Thời gian nhoáng cái đã lại hơn mười ngày trôi qua. Tối hôm nay, Trương Lâm đã ngủ, Đổng Bình khoanh chân ngồi trong phòng, nghĩ đến ba tháng này mình ngoài làm việc ra thì gần như dồn hết thời gian để cảm thụ ngưng khí, nghĩ đến sự kích động khi luồng khí tức thứ nhất xuất hiện vào nữa tháng trước, giờ phút này hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, vận chuyển những tia linh khí trong cơ thể. Một lát sau, đầu óc ầm vang một tiếng, trong giây lát này, linh khí mà mấy ngày nay không tán khắp cơ thể đã lan tràn tới khắp các ngóc ngách trong cơ thể hắn, một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên xuất hiện trong não Đổng Bình .
Gần như cùng lúc khi linh khí của Đổng Bình đạt tới Ngưng Khí tầng một, thanh niên mặt ngựa dường như cả ngày cả đêm đều khoanh chân đả tọa trên tảng đá lớn ngoài phòng chậm rãi mở mắt, nhìn gian phòng của Đổng Bình rồi lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Sáng sớm, ở trong không ít ánh mắt hâm mộ của đám người ở khu tạp dịch phía bắc, Đổng Bình im lặng bước ra khỏi gian phòng đã ở lại bốn tháng, đi tới bên người thanh niên mặt ngựa
Trương Lâm không có theo cùng mà đứng một bên nhìn vào Đổng Bình trong hai mắt lộ lên vẻ quyết tâm
Bốn tháng trở thành Ngưng Khí tầng một, không coi là thiên tư xuất chúng, nhưng cũng không tính là ngu dốt.
Thanh niên mặt ngựa nhìn Đổng Bình , vẻ mặt đã không còn lạnh nhạt nữa, bình tĩnh mở miệng nói.
-Lần này tới ngoại tông, ta sẽ nói cho ngươi quy củ của ngoại môn. Tuy rằng mỗi tháng ngoại môn cho linh thạch, đan dược, nhưng không cấm cướp đoạt lẫn nhau, tu chân giới cá lơn nuốt cá bé sẽ không là yên bình như ngươi nghĩ, ngươi… hãy tự lo cho tốt.
Thanh niên mặt ngựa thản nhiên nói, vung tay lên. Một chiếc ngọc giản bay ra, hạ xuống trước mặt Đổng Bình, hắn vội bắt lấy.
-Đưa linh khí vào ngọc giản, là ngươi tới Bảo các của ngoại môn, nơi đó cũng là nơi đăng ký cho đệ tử tấn thăng ngoại môn
Thanh niên mặt ngựa nói xong thì nhắm mắt lại.
Đổng Bình im lặng, cúi đầu với thanh niên mặt ngựa , sau đó xoay người nhìn thoáng qua Trương Lâm . Ánh mắt hai người đối vọng, Đổng Bình thầm cảm khái, sau không nghĩ nhiều nữa, dùng sức nắm lấy ngọc giản trong tay, ngọc giản lập tức phát ra ánh sáng xanh nhu hòa
Cầm lấy ngọc giản đi thẳng về khu vực ngoại môn trong lòng đầy kích động , dần dần thân ảnh của hắn cũng khuất khỏi khu vực tạp dịch
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!