Bảy Đêm Quái Đản - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 10


“Cái gì?” tôi chạy một mạch về nhà. Về đến cửa tôi đẩy hết đám người túm tụm ngoài hành lang để vào nhà.
Thím Vương cứ đấm đầu thùm thụp, tóc tai xõa xượi, mặt méo mó, mắt trợn ngược, có lẽ bệnh tim tái phát.
“Mẹ, nhanh uống thuốc, viên thuốc cuối cùng đấy!” Con trai thím Vương cầm thuốc và nước, mọi người xung quanh giúp cậu một tay cậy mồm thím Vương ra mới cho được thím uống được viên thuốc. Chưa được một lúc thím nôn ra sạch. Tôi như quá kinh ngạc: lại một cảnh tượng nữa giống y đúc trong máy ảnh. Tôi thật ngô nghê, đi vào công viên ma, nhặt được cái máy ảnh, hỏi cái máy ảnh ấy sao có thể bình thường được! Tất cả mọi chuyện đang diễn ra làm tôi lãnh toát toàn thân.
Tôi cũng không biết mình đứng mất hồn như vậy bao lâu rồi. Bị mọi người xô đầy mạnh, tôi mới tỉnh táo lại. Thím Vương nằm dưới đất mắt nhắm hờ, hơi thở yếu dần. Những người đến xem quá đông ủn đẩy nhau loạn xạ.
“Anh Ba!” Tôi nhớ ra còn anh Ba nữa, mau đến báo cho anh ta may ra còn kịp. Tôi thoát nhanh ra khỏi đám đông chạy đi. Từ xa tôi đã nhìn thấy anh Ba vẫn ngồi đọc báo.
“Anh Ba chạy nhanh đi, anh sắp gặp tai nạn đấy!” Tôi vừa nói vừa kéo anh ta đi.
“Cậu thừa hơi, rỗi việc à mà trêu chọc tôi. Thế cái máy ảnh đâu, đã nói là cho tôi mượn chơi một bữa cơ mà”. Anh Ba vỗ vỗ vào vai tôi đòi cái máy ảnh.
“Bây giờ anh đi lấy với tôi”. Tôi định dùng cách đó để lừa anh ta đi với mình nhưng anh ta không chịu.
Giọng dài thườn thượt nghi ngờ “Thật không?”
Tôi làm bộ hết sức nghiêm túc “Thật chứ! Chỉ cần anh đi cùng tôi”.
“Tôi không đi, cậu chỉ được cái mồm năm mép mười lừa tôi thôi!”
Tôi nói hết hơi mà anh ta cũng không tin. Không còn cách nào cả, mà bỏ đi thì cũng không được. “Đợi đến lúc về tao sẽ đập nát mày ra rồi vứt đi đồ máy ảnh chết tiệt!”
Tôi vừa đi vửa chạy mở cửa vào, cái máy ảnh vẫn nằm yên trên ghế. Tôi bước gần đến nơi, rón rén như đến gần một quả bom. Hồi hộp từ từ đưa tay về phía cái mày ảnh. Lớp mạ ngoài sáng loáng của nó soi rõ bộ mặt căng thẳng của tôi. Tự mình nhìn cũng thấy quái dị. Hít thở sâu. Như thể cầm một hòn than tôi lao vút ra ngoài đến cửa công viên mới dừng lại. Định đem nó trả về chỗ cũ nhưng tôi không muốn bước thêm bước nào vào trong nưa. Nên để nó ngay bên ngoài.
Tôi cứ bước đi, trong đầu rỗng tuếch. Không còn biết gì nữa thì đã đến gần bờ biển. Chiều đến, mây đen khắp trời. Biển tối thui, gió cuồn cuộn từng cơn, chớp lóe lên sáng rực rồi vụt tắt.
“AAA…” Tôi hét lên trước biển, thấy trong người cũng nhẹ nhàng đôi chút. Tôi như vừa được giải thoát. Nhưng cái cảm giác bình an ấy có không được bao lâu thì tôi lại sợ. Tôi thấy mình như là hung thủ. Nếu tôi không nhặt cái máy ảnh rồi đem đi chụp lung tung thì đâu đến nước này.
Thím Vương, con Vàng chết rồi, chỉ còn lại anh Ba. Mà cũng không biết thế nào. Trong sâu thẳm lòng mình tôi cảm thấy vô cùng bất an. Chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua làm tôi hoảng loạn. Rồi không biết còn có chuyện gì nữa không? Nhưng với riêng tôi thề rằng tôi không đủ can đảm đối diện với bất kỳ chuyện nào nữa.
Bất lực ngồi trên xà lan, nhìn biển trước mặt mênh mông rộng lớn. Tôi thấy lòng mình nhỏ nhoi quá. Bỗng dưng tôi muốn bật khóc.
“Rầm, rầm”, tiếng sấm như xé tan bầu trời, nó vang lên ở khắp nơi.
Trời sắp mưa, xung quanh tối đen.

Tôi đang trên đường về nhà. Mưa gió làm tôi ướt sũng, nhưng gió biển lại làm khô tất cả, đầu tóc tôi trở lên bú rù. Quần áo xộc xệch, nhưng cũng phải như vậy tôi mới thấy dễ chịu.
Đi qua mấy cái kho, tôi nhìn thấy mấy cái bóng ngoặt theo lối rẽ. Tôi cũng không muốn vác họa vài thân nữa nên vẫn đi thẳng về nhà. Không biết anh Ba thế nào rồi, nhưng mưa gió thế này chắc cũng dọn hàng về rồi.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ về anh Ba. Không cần biết chuyện gì, tôi phải giúp anh ấy thoát chết. Tôi phán đoán phương hướng xong là đi ngay đến nhà anh.
“Anh Ba, có nhà không?”, tôi vừa gọi vừa gõ cửa. Mưa vẫn rơi.
“Anh Ba, anh có không?”, tôi dùng lực mạnh hơn, gọi to hơn. Khá lâu rồi mà không có ai ra mở cửa. Tôi đi ra phía cửa sổ kính nhìn vào trong.
Anh Ba nằm trên vũng máu, trên người anh cắm rất nhiều dao, ở chỗ vết thương máu vẫn còn rỉ ra. Chắc chắn những bóng ma vừa rồi đã giết anh ta. Lần này xong rồi! “Tất cả chết hết rồi. Lần sau sẽ đến lượt ai?”
“Tiếp theo sẽ đến lượt ai?” Vô tình nhìn thấy ánh mắt của anh Ba tôi như thấy cái chết ngay trên đầu. Người tiếp theo chính là tôi?
Tôi lao về nhà, ngã vào giường rồi bất tỉnh.
“Thình! Thình!” Có tiếng người gọi. Tôi xuống giường, cảm thấy loạng choạng. Thì ra là Vân Thọ, không ngờ lần này lại là anh ta đến tìm tôi.
Vân Thọ nhìn tôi ngượng ngập “Hoa T”ử (là tên bạn bè hay gọi tôi. Vì tôi rất hay mặc quần áo hộp).
“Nhanh vào trong nhà ngồi, đêm hôm bên ngoài lạnh lắm”. Kéo anh ta vào nhà, sắc mặt anh ta quá tệ, trông rất yếu.
Anh ta không chịu vào, đứng hít một hơi rồi nói:
“Đừng, Hoa Tử anh đến để xin lỗi, mấy hôm trước không nên thách cậu đi vào công viên ma”.
Vân Thọ hôm nay làm sao thế? “Sao nào vào nhà rồi nói”.
Anh ta đứng ngoài ngượng ngạo “Cậu tha lỗi cho anh đã, không anh không dám vào nhà”.
Đoán anh ta có điều định nói “Anh em mình nói vậy làm gì, em cũng có lỗi, tính khí nóng nảy”.
Anh ta ấp úng “Anh… anh…” Đúng như tôi đã đoán mà.
Anh ấy lấy hết dũng khí “Anh nghĩ…”
Chắc là đã chuẩn bị kỹ, nhưng trước mặt tôi lại ngại nên cứng lưỡi không nói được gì.
Tôi kéo anh ta vào nhưng bị từ chối ngay “Vào nhà đã, anh em mình có gì từ từ nói”.
“Đã mấy ngày nay anh nghĩ rồi, tất cả là do anh, anh đến xin lỗi cậu, cậu đừng bận hận anh nữa”, hơi thở gấp gáp toàn thân Vân Thọ run lên bần bật.
“Được rồi, cậu nghỉ sớm đi, ngày mai anh lại qua thăm cậu, anh về đây”. Anh không để ý đến lời mời của tôi co lắm mà vẫn quay người ra về.
“Vân Thọ”, tiếng động làm tôi tỉnh dậy. Lại là mơ, sao lại như vậy, có ngầm báo động gì chăng?
Nằm mà tôi không ngủ tiếp được. Hay gọi điện cho anh ta xem sao.
Cùng lúc “Reng… reng…”, tôi giật mình.
Đây là số điện thoại lạ, là của ai đây? Ngập ngừng một lúc tôi nghe máy thì đầu dây bên kia đã tắt.
“Ai nhỉ? Chắc là do gọi nhầm”.
“Ring… ring…” điện thoại lại kêu.
Tôi nhắc máy “Alô, ai đấy?”
Đầu dây bên kia giọng một người con gái vừa nói vừa khóc “Anh đến ngay bệnh viện nhân dân nhìn mặt anh Vân Thọ lần cuối đi!”
“Thế nghĩa là sao? Này! Này!”, tôi hỏi dồn nhưng bên kia đã tắt máy. Gọi lại mấy lần không có ai nghe cả.
“Vân Thọ có chuyện rồi!”, tôi nhảy ngay ra khỏi giường, mặc vội quần áo đến ngay bệnh viện. Nhưng không kịp. Tôi nhìn thấy điều không muốn nhìn nhất: tấm vải trắng phủ lên tận đỉnh đầu của anh.
“Vì sao?” Bạn gái của Vân Thọ kéo áo tôi khóc lóc thảm thiết.
“Cái gì mà vì sao?” Tôi ngượng chín cả người. Vô cớ mọi người xung quanh nhìn, tôi định đẩy cô ấy ra nhưng lại nghĩ cũng chỉ vì quá đâu buồn nên hiểu nhầm mà thôi.
“Đều tại anh, nếu không phải tại bị anh ép anh ấy đã không đi đến cái nơi chết chóc ấy, để mà bị nhiễm bệnh”, cô ấy khóc rất thương tâm. Mệt thừ ra cô ấy cũng buông tay ra khỏi áo tôi.
“Cô có ý gì? Nếu nói bị ép thì chính Vân Thọ ép tôi mới đúng”.
Cô ta chồm dậy cắn vào vai tôi. Mọi người xung quanh xúm vào kéo cô ta ra ngoài.
Tôi đứng lên,mặt trắng bệch nhìn vào thi thể Vân Thọ lần cuối. Những giọt nước mắt hối hận.
“Vân Thọ à, Vân Thọ, chúng ta tạo ra nghiệp chướng gì mà giờ đây chịu báo ứng thế này”, tôi quay lưng đi về.
“ha, ha, ha, ha…” tiếng cười của Vân Thọ vang khắp không gian.
Ánh trăng đêm nay ảm đạm, hai bên cuối đường là dãy nhà cổ, tối thui, chỉ có một hai hộ gia đình ở đây còn giữ được hơi ấm của hạnh phúc gia đình. Còn lại vào thời điểm này phần nhiều gia đình đều gặp phải khó khăn.
Muốn làm cho mình quên đi hết mọi chuyện, nhưng tôi vồn dĩ lại là người trọng tình cảm nên không phải nói quên là quên được. Khó quên! Thực sự khó quên! Trong cuội đời vui buồn tan hợp là lẽ đương nhiên. Chỉ có điều có khắc nghiệt, tàn nhẫn hay không mà thôi.
Đột nhiên có tiếng chó “Gâu… gâu…” Chiết tiệt! Một con chó to lớn đuổi theo tôi.
Kiếp trước tôi có thù oán gì với cho hay sao mà kiếp này chúng không tha cho tôi. Con chó này to gấp mấy lần con Vàng. Giống chó này vừa to vừa dữ thì ai mà chẳng sợ chứ gì mình tôi. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy, gặp ngõ là rẽ, gặp hố là nhảy, thế mà con chó đó vẫn bám theo.
“Mẹ kiếp, chó nhà ai mà không nhốt lại, đi cắn người lung tung thế này, lần sau tao sẽ thịt mày chết”.
Đằng sau có tiếng người “Thật không? Tiểu Tư lại muốn thịt ái đấy!”
“Ôi” thím Vương, thì ra là thím Vương! Thím ngồi trên ghế không một lần ngẩng đầu lên vì đang khâu và cái gì đó nhưng cả người thím đang bay lơ lửng trên không.
“Đừng! Đừng! Không phải tôi giết thím, thím hãy tha cho tôi”, sợ hãi tôi chỉ còn biết bỏ chạy.
“Cháu đừng nói thế, thím tìm cháu là để đi cùng cháu mà”, giọng của thím không nhanh không chậm, không có tí tình cảm nào nhưng cũng không hề tức giận.
“Đừng! Đừng! Thím Vương, cháu cắn rơm cắn cỏ lạy thím, thím tha cho cháu đi!”
“Sớm muộn gì rồi thì cháu cũng phải đi, bây giờ thím đưa cháu đi sau này khỏi phải phiền phức!” Thím Vương vừa nói xong, tiếng trẻ con khóc vang lên.
Tôi quá sợ hãi không còn dám mở mắt ra nữa, cứ thé cắm đầu chạy.
Tiếng của anh Ba “Tiểu Tư, lại mua tờ báo!”
Đôi mắt nhắm nghiền của tôi giờ mới dám ti hí. Anh Ba ngồi trước sạp báo, thong thả uống trà, nhưng mắt thì nhìn tôi chẳm chằm.
Anh Ba làm thế nào mà vẫn ngồi bán báo được? Tôi như mập mờ hiểu ra, tôi có thể nhìn thấy thím Vương, anh Ba là vì họ nghĩ tôi hại họ.
Tôi gào thét lên như khẳng định lại với họ “Không phải tôi! Không phải tôi!”
“Mua một tờ báo làm gì đâu mà phải sợ, đây là báo của tương lai! Tốt nhất là cậu nên mua, không ít ra thì cũng ủng hộ cho chuyện buôn bán của tôi chứ”.
“Không…” Tôi không thể chịu được nữa, điên loạn lao về phía trước.
“Ha ha ha…” Loáng thoáng đâu đấy tiếng cười đặc trưng của Vân Thọ.
“Thật sự là không phải tại tôi”, tôi không hiểu vì sao cái chết của họ lại bị đổ lỗi hết lên đầu tôi.
Phía trước là đường đi bộ, niềm hi vọng cuối cùng của tôi là ở đó có người qua lại.
Thím Vương vẫn bau quanh quanh trên đầu tôi “Đi cùng thím đi!”
“Không… cháu không…”, tôi bịt chặt hai tai không muốn nghe thấy gì nữa cả.
Kiệt sức, thấy thím Vương đuổi đến nơi, tôi liền rẽ ngang. Đằng trước có một khách sạn, tôi chạy đến đó.
Hai cô gái lễ tân cúi người “Xin mời vào!”
Cuối cùng đã vào được khách sạn, nằm trên ghế sofa da giữa sảnh lớn,t ôi trông chẳng ra cái bộ dạng gì cả. Nhìn xung quanh không còn tâm tích ai cả. Chắc là ở đây không đông người quá, mà mặt trời cũng mọc rồi, giờ tôi mới an tâm phần nào.
“Không còn cách nào khác, ở tạm ở đây một ngày đã”, giờ có bảo tôi đi đâu tôi cũng không có gan, dù sau tất cả những chuyện xảy ra là giả hay thật tôi cũng đã quá sợ hãi rồi.
“Đây là chìa khóa phòng của anh!”
“Cám ơn!” phòng 404
Bật hết tất cả đèn cho căn phòng sáng bừng lên, tôi bây giờ rất sợ bóng tối. Tôi chạy cả ngày đã quá mệt mỏi, ngồi nghỉ một lát đã. Được vài phút tôi đã nằm trên giường nhìn mơ hồ lên trần nhà, một ngày sợ hãi lắng xuống.
“Bình… bịch…”
“Thình… thịch…”, tiếng động từ phía cửa sổ, tôi mê man nhìn ra sau tấm rèm cửa là cái gì? Ai gõ cửa? Tôi ở tầng 4 cơ mà. Sao lại có tiếng động như vậy được, liệu có phải là người không…?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN