Bảy Đêm Quái Đản
Chương 11
“Thình… thịch,” lần này càng to và rõ hơn. Tôi bịt tai lại không nghe thứ âm thanh đó nữa nhưng nó cứ vang lên không dứt. Xem ra tôi trốn không nổi rồi. Tôi đánh liều tiến ra cửa sổ. Rón rén mở cửa ra, thế rồi đợi cả ngày cũng không thấy cái gì khác lạ cả.
Được một lúc bớt căng thẳng tôi tiến lại mở của ra vào. Nhưng chẳng thấy bóng dáng nào cả, chỉ thấy hành lang dài hun hút. Cũng có lẽ do ai do81 chưa đóng cửa sổ, gió thổi qua nên mới có âm thanh ấy mà thôi.
Tôi đi nhanh về phòng, đóng cửa lại. Mới phát hiện trong phòng có thêm một cô gái. Một cô gái lạ ngồi trên giường của tôi. Cô tết tóc đuôi sam, mặc đồng phục học sinh, đôi mắt đen long lanh, sắc mặt trắng.
“Cô là ai? Sao lại vào phòng tôi?” Tôi không dám lớn tiếng, vì cảm nhận được cô ta có liên quan đến những chuyện đã xảy ra. Suy nghĩ ấy tôi chỉ giữ trong bụng.
“Sao mới có bốn năm mà không nhận ra tôi à?” Cô gái nhìn tôi bật cười lớn tiếng, làn da trắng dưới ánh đèn hiện lên như một tờ giấy.
Nghe cô nói vậy tôi cũng chẳng nghĩ ra được là đã có chuyện gì xảy ra cả.
“Tôi không quen biết cô!” Tôi không biết mình gặp phải oan nghiệt gì mà mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi. Mong rằng cô gái này có thể tin tôi. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Tôi chưa bao giờ làm việc gì trái đạo đức cả.
“Tôi và anh không phải quen biết nhưng anh đã từng thấy chết mà không cứu”, cô gái từ điệu bộ buồn vô hạn chuyển sang tư thế phẫn nộ. Chầm chậm tiến về phía tôi, hai răng cô nghiến kèn kẹt, quần áo học sinh dần biến thành màu máu, rất nhanh áo cô ta ướt sũng, máu bắt đầu nhỏ giọt xuống sàn.
Tôi lắp ba lắp bắp “Cô… cô có ý gì?”
“Ngươi nhìn thấy chết mà không cứu! Nhà ngươi là đồ giết người! Ngươi nhìn đi, họ đều là người chết dưới tay ngươi, bây giờ chúng ta đến chăm sóc ngươi đây! Ha ha ha”.
Tôi không dám nhìn vào cô ta, tấm rèm cửa tự động được kéo sang hai bên. Nhìn lên bức tường đối diện cửa sổ loang lổ toàn la bóng ma bay đi bay lại.
Gió cứ mạnh hơn rít lên từng hồi thổi vào những cái bóng ấy lập lờ mập mờ như trong sương khói, làm chúng chao đảo như những chiếc đèn lồng. Mồm miệng chúng dài thõng thượt, hai tay thì không ngừng cáo cửa “xoẹt… xoẹt…” nghe rất ghê tai. Chúng giơ tay về phía tôi.
“Mau lại đây… Mau đến đây…”
Chúng càng ngày càng dùng lực mạnh hơn, như thể chúng muốn cào nát cái cửa kính ấy. Gương mặt của chúng càng ngày càng nhăn nhó rách nát đáng sợ.
“Rút cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này?”
“Bốn năm trước khi mà anh và Vân Thọ chưa tốt nghiệp, vào một ngày hai người đi qua cái công viên đó có nghe thấy gì không?” Cô ta bắt đầu dẫn dắt tôi vào câu chuyện.
“Bốn năm trước!”, gắng hết sức để nhớ lại nhưng tôi không nhớ ra gì cả.
Những cái bóng càng ngày càng dữ tợn như quát thét tôi.
“Nhanh lên đi! Mau đi theo chúng tôi”.
“Hư, nhà ngươi cũng là đồ hay quên, cùng một giuộc hết”, cô ta nói xong đúng dậy làm máu chảy ròng ròng xuống sàn.
Chớp mắt cái cô ta đừng trước mặt tôi. Tóc đen dài nhưng chỉ dính lại trên đầu vài túm, mặt mũi thì biến dạng. Một cánh tay trương lên trắng bợt.
“Đợi đã!”, tôi không biết mình đã nói gì và định làm gì. Nhưng cô gái đó không phản ứng gì lại.
“Chúng ta đến đây! Ha ha!”Mắt tôi tối sầm lại.
Quá sợ hãi, tôi chạy ra ngoài phòng lớn như phát điên ngoài đó.
Sáng sớm, tôi bị nhân viên khách sạn goi5day65.
Toàn thân đau nhức, cảm giác vô cùng khó chịu, đêm qua cơ bản là tôi chẳng ngủ được tí nào, hình ảnh về cô gái đó ám ảnh tôi cả ngày lẫn đêm. Tôi không biết tiếp theo sẽ phải làm gì nữa. Dù có trốn đi đâu rồi họ cũng tìm được ra thôi.
Điện thoại kêu, anh họ tôi gọi nói cháu tôi đang nghỉ hè nó muốn đến chỗ tôi chơi. Tôi như quá bất mãn, đã vậy thì chẳng sợ gì nữa. Chào đón tất cả.
Về đến nhà, cháu tôi đã đứng trước cửa. Lâu lắm rồi không gặp, nó lớn nhanh quá. Nhìn thằng bé, tôi cười từ xa. Thằng bé này rất hiếu động, thông minh đặc biệt được tôi quý mến.
“Đợi lâu rồi chứ gì? Chú có chút việc giờ mới về”. May mà nhà thằng bé cũng gần đây không bố nó đã không cho nó đi một mình sang đây.
“Cháu cũng mới đến!”
“Béo lên đấy, bố mẹ cho cháu ăn gì mà tốt thế?” Ôm thằng bé tôi thấy nó béo lên khá nhiều.
“Cháu muốn ăn món sữa dê rán của chú đấy”. Nó vừa nói xong đã thơm vào má tôi một cái.
“Ừ, cháu vào nhà đi, đợi một lúc chú sẽ làm cho nhé!” Cũng đã cuối thu rồi thời tiết cũng lạnh rồi, tôi để thằng bé vào trước, sợ nó ở ngoài lúc nữa sẽ không chịu nổi.
Tôi đi vào bếp tay dao tay thớt làm cơm, tự nhiên lóe lên một ý nghĩ loáng thoáng về chuyện bốn năm trước. Tôi và Vân Thọ tình cờ qua đây trong giờ đi thực tế môn sinh vật.
“Cứu tôi với!” Tiếng kêu của một cô gái từ trong công viên vọng ra.
“Tiếng gì đấy? Mau qua xem sao.”
Vth thấy một đoạn ông nước “Đợi đã”.
“Một đoạn ống nước có thể làm gì được anh?” Tôi vẫn cõng theo giá vẽ đi trước, chỉ quay người lại nhìn anh ta một cái.
“Xi!” Vân Thọ lúc này đuổi kịp tôi.
“Sao thế?” Chúng tôi đi đến chỗ rẽ, nhìn thấy một trai một gái…
“Tôi không biết, bên trong hình như…”
Một người đàn ông trung niên một tay cầm sắp báo, một tay chỉ về phía công vien, còn do dự chưa nói.
“Thả tôi ra, cứu tôi với!”
“Mau cứu người!”, nghe rõ tiếng kêu tôi định phá cửa vào.
Vân Thọ giữ tay tôi lại “Từ từ xem thế nào đã!”
Một người phụ nữ khác đang run lên bần bật, que đan và len trong tay bà lăn lông lốc. Bà nhìn thấy tất cả. Bà không dám kêu cứu vì chính người anh em của bà đang đe dọa cô gái đó.
“Mẹ kiếp, mày còn la lên tao giết chết mày ngay lập tức”. Cô gái như bị nhét giẻ vào mồm không còn kêu nổi nữa”.
“Không có gì cả, mau đi thôi”. Người đàn ông trung niên cũng sợ đã làm rơi hết báo trong tay. Ông ta vơ vội tất cả rồi bỏ chạy mà vẫn tranh thủ nói với người xung quanh hãy tránh xa, nên về nhà đi.
“Tôi đến cứu”. Tôi quá tức khí. Đám người này quá vô lương tâm.
Người phụ nữ chặn ngay lại không cho tôi bước một bước nào cả. Không biết ở đâu người phụ nữ gọi ra một con chó. Bà ta quát nó xông thẳng vào tôi.
Vân Thọ “Chạy mau!”
Con chó chồm lên người xô tôi ngã xuống đất. Con chó chết giẫm này nặng thật nó đè tôi không nhúc nhích được gì.
“Chạy nhanh!” Vân Thọ quay lại đập con chó vài gậy.
“Cứu ai, tự cứu mình đi không biết có thoát nổi không đây này”, anh ta kéo tay tôi chạy ra ngoài.
“Cứu tôi với”, tiếng kêu bị bỏ lại sau lưng.
“Cạch”, tiếng mở cửa kéo tôi tỉnh trở lại với hiện thực. Một nam một nữ ấy là thím Vương và anh Ba.
“Chú mua cái máy ảnh này bao giờ đấy?” Thằng bé tay cầm máy ảnh đi nhanh về phía tôi.
“Xoảng”, tôi không cầm chắc cái nắp vung rơi xuống đất kêu inh ỏi.
Thằng bé hí hoáy mãi vẫn chưa xem được hình “Chú chỉnh cho cháu với cháu không chỉnh được gì cả”.
Ánh sáng mặt trời soi lên cái máy ảnh lấp lánh. Tôi đã vứt nó đi rồi, sao vẫn còn nằm gọn trong tay thằng bé.
Không biết sao cái máy ảnh tự bật lại. Nó hướng ống kính vào tôi.
Tôi chết lặng người…
Chuyện kể đến đây Thẩm Thiên dừng. Mọi người đang bị cuốn hút, đưa mắt nhìn anh tò mò. Cô gái ấy chết oan, vẫn hận cái thế giới này mà chưa đầu thai. Cô ta nghĩ rằng thấy chết như vậy mà không cứu tức là đồng mưu. Đáng nhẽ thấy chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ mới đúng.
Câu chuyện đêm nay đã hết. Ai về nhà đấy. Thẩm Thiên về phòng thấy căn phòng như đóng băng. Gió lùa vào lạnh quá. Tôi nhớ là ra khỏi nhà mình đã đóng cửa rồi cơ mà, vừa nghĩ vừa tiến đến đóng cửa lại.
Đóng cửa rồi mà Thẩm Thiên vẫn thấy gió thổi. Một linh cảm trong phòng như có ai đó ẩn trốn đâu đấy. Tắt đèn đi ngủ anh ta nghĩ đúng là giữa đêm hôm không nên kể chuyện ma làm gì.
Thẩm Thiên nằm gọn trong cái ổ của mình mãi mà không ngủ được. Dậy bật đèn, có ánh sáng anh dũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Trời lạnh, có lẽ phải đổi cái chăn dày hơn rồi. Mở tủ, một cái xác người.
“Người đâu! Mau đến đây!”
Hàng xóm chạy sang, không biết có chuyện gì.
“Có người… trong tủ…”
Mọi người an ủi anh “Cậu nhìn nhằm rồi. Hoa mắt nên tự mình dọa mình thôi”.
Thấy mọi người không ai tin mình, Thẩm Thiên bảo họ vào mà xem. Cứ vào mở ra sẽ biết hiện trường.
Mọi người còn cười không ngớt. Vừa mới kể chuyện ma xong bị ma dọa trông không còn ra cái bộ dạng gì nữa cả.
Đèn cầu thang hỏng rồi, có mấy người tay cầm đèn pin quăng quăng soi vào mọi ngõ ngách. Thẩm Thiên sang phòng Thượng Gia Bằng, sống chết gì cũng không đi đâu.
Họ đến trước cái tủ, phát hiện cánh cửa không đóng lòi ra một mảnh vải đen. Cái tủ cao thế này có thể nhét được cả mấy cái xác ý chứ.
Mọi người cứ nhìn chằm chằm cái tủ rồi lại nhìn tôi mà chưa ai dám lại gần hơn. Cuối cùng cũng có ngươi to gan mở một cách từ từ. Anh ta nhìn ngay thấy mặt của cái xác chết. Định sập cửa vào nhưng dúng lực quá mạnh làm cái xác đổ ầm ra ngoài.
Cái xác cứ cứng đơ như vậy nằm trên đất.
“Mau báo cảnh sát!”
Không dám động vào cái xác, họ nghiêng người nhìn mới phát hiện cái xác đó là Vương Thổ. Vừa cúp máy, hai đồng chí cảnh sát đã đến. Họ điều tra tình hình, lấy khẩu cung chúng tôi. Trong lúc khám xét hiện trường các đồng chí công an cũng thấy nơi đây kì quái. Đèn thì nhấp nha nhấp nháy, liên tục có bóng người bay qua bay lại. Nhưng nhìn thấy điệu bộ bình tĩnh của họ chúng tôi cũng đỡ hoảng hốt. Cảnh sát thấy vô cùng khó hiểu khi trong phòng không hề để lại dấu vết vân tay, dấu giày, tóc hay đầu mẩu thuốc lá của Vương Thổ. Không có lời giải thích nào hợp lý, vụ án đi vào ngõ cụt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!