Bảy Đêm Quái Đản - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 20


Trước mặt chỉ là màn đêm tĩnh lặng, bầu trời đầy sao, bên tai giờ đây chỉ còn nghe tiếng suối róc rách, trên sân trời cũng chỉ có một mình tôi ngồi cô đơn ở đây, bên cạnh tôi lập lòe ánh sáng của những con đom đóm. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi liền đứng dậy, nhìn xuống vườn, cũng chẳng có gì ngoài sự trống vắng của buổi đêm. Chẵng nhẽ là tôi đang nằm mơ, đột nhiên từ phía sau lung tôi xuất hiện ánh sáng đèn rọi vào, tôi vội vàng quay người lại. Bước ra từ trong phòng tôi dáng người vạm vỡ, là anh Trương Chí!
Toàn thân nóng ra, không biết sao nước mắt lại cứ tuôn ra: “Anh Trương…” Anh Trương đến gần tôi, tôi ôm chặt lấy tay của anh.
“Tiểu Triệu đừng sợ, những thứ bẩn thỉu ấy đã bị anh đuổi đi rồi, đi sang nhà anh”.
Lúc này, tôi cũng không biết nên nói gì với Trương Chí, chỉ biết ôm chặt lấy cánh tay anh, đi cùng anh xuống nhà, Trương muốn vào phòng vệ sinh tắt đèn nhưng tôi lại không dám tiến thêm bước nữa, cũng không dám bỏ tay mình ra.
“Không sao rồi, bây giờ thì không sao rồi, chẳng có gì hết”. Anh Trương nhẹ nhàng nói, vòi nước ở phòng vệ sinh vẫn bị chảy nước, tôi ngước lên nhìn vào cửa sổ nhưng lại chẳng có gì ngoài ánh đèn rọi vào phòng vệ sinh, lúc này đây tôi cảm thấy rùng mình vội vàng rời mắt khỏi chỗ đó. Anh Trương tắt hết đèn, khóa cửa xong xuôi thì dắt tôi đi khỏi căn nhà ma đó.
Vợ của anh Trương đang đứng trước cửa nhà chờ, nhìn thấy chúng tôi đến gần liền mở cửa dìu tôi vào trong. Anh Trương rót cốc nước nóng đưa lại gần tôi.
“Chúng tôi vừa chợp mắt thì nghe thấy tiếng kêu cứu, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chị nhà quan tâm hỏi tôi một cách nhẹ nhàng.
Anh Trương ở bên cạnh cũng góp lời: “Là những thứ bẩn thỉu, khi anh chạy đến nơi nhìn thấy những thứ ấy đang bay lượn trong vườn, sau khi nhìn thấy anh, những thứ đó như khói vậy đều bay mất tiêu rồi”.
“Trả trách Tiểu Triệu bị dạo thành ra thế này, nhưng những thứ ấy lâu lắm rồi không xuất hiện, sao hôm nay lại xuất hiện vậy? Nhà thím Đoạn không phải là dán bùa sao?”
Bùa? Nghe thấy vợ anh Trương nhắc đến là bùa đó, bỗng nhiên tôi nhớ ra lá bùa dán trên cửa ra vào hôm nay vừa bị tôi xé rách mất. Tôi lấy lại bình tĩnh liền vội vã hỏi anh chị: “Chị, những thứ ấy là gì vậy? Còn cả lá bùa trên cửa nữa là sao?”
Trương Chí nhìn từ từ ra ngoài cửa sổ: “Lúc anh còn bé cũng đã nhìn thấy những thứ bẩn thỉu ấy, nghe nói những thứ ấy đã xuất hiện ở thôn chúng ta lâu lắm rồi. Ông nội anh còn bé cũng nhìn thấy những thứ này, nhưng bọn nó cũng chẳng hại ai, chỉ là muốn hù dọa người thôi. Vào giữa đêm thì ném gạch lên nóc nhà người ta. Thường thường làm cho gia đình người ta sống không yên ổn, sau này có một thày đạo sĩ, nghe nói là chuyện trừ yêu ma. Ông ta viết cho mỗi nhà hai lá bùa, một là thì nửa đêm đem ra sau nhà đốt, lá còn lại thì dán trên cửa ra vào. Lá bùa của thầy cho quả là linh nghiệm, về sau nhà nào cũng nghe theo lời của thầy đạo sĩ đi làm, từ đấy trở đi hiếm khi nhìn thấy những thứ đó nữa. Mọi người trong thôn này đều biết việc này nhưng những lúc bình thường thì cũng tránh không nói đến thôi”.
“Thế anh nhìn thấy chúng ở đâu thế?” Tôi liền hỏi.
“Lúc nhỏ anh thường lên núi chơi, ở trên đó anh gặp mấy lần, nhưng chỉ là từ nhỏ anh đã to gan chứ không giống em bây giờ kêu cứu, hà hà…”
“Anh Chí, anh xem anh kìa, người ta bị dọa thành ra thế này anh ở bên cạnh cỏn nói những lời trêu trọc thế!” Vợ anh Trương Chí đánh anh một cái.
Nghe xong lời Trương Chí nói, tôi thực sự hối hận khi đem lá bùa dán trên cửa xé đi, bất thình lình trong đầu tôi lài xuất hiện thêm điều nghi vấn, tôi liền vội vàng hỏi Trương Chí “Anh Trương, trên của nhà anh tại sao lại không dán bùa?”
Trương Chí trông rất đắc ý: “Tôi giết quá nhiều người, không phải thường có câu: ‘Ma cũng phải sợ kẻ ác sao’? Những thứ ấy nhìn thấy anh trốn còn không kịp nữa là, sao dám vào tận nhà anh làm loạn lên, nhà anh không cần phải dán những thứ đó”. Lúc này đây Trương Chí càng tạo cho tôi ấn tượng thật hùng vĩ, giống như Kim cang hộ pháp ở trong chùa vậy. Nhưng tôi có một chút e ngại khi nói những lời này với vợ của Trương Chí “Chị dâu, bây giờ cũng chẳng còn ai, em lại không dám ở một mình, mấy ngày này em có thể ở tạm nhà anh chị không?”
“Đương nhiên là được rồi, chỉ là nhà anh chị hơi bừa bộn tí”. Vợ chống Trương Chí vội nói.
“Anh Chí, hay là mấy ngày này anh qua tạm nhà thím Đoạn ở vậy, anh có gan to bằng trời mà!”
“Ừ, ừ, anh cũng muốn xem những thứ ấy trông chúng thế nào?”
Bàn luận xong xuôi đâu đấy, từ hôm nay tôi bắt đầu ở nhà Trương Chí, giống như Trương Chí đã nói, anh ý ở mấy ngày nhà thím Đoạn đều bình an chẳng có việc gì xảy ra. Nhà của thím Đoạn và nhà của Trương Chí đều nằm ở cuối thôn cho nên các nhà hàng xóm ở đây có nhiều lắm. Mấy ngày sau, vợ Trương Chí lấy được hai lá bùa ở trong thôn, buổi đêm đến đốt một tờ, còn tờ kia thì dán ở của nhà thím Đoạn, nhưng tôi vẫn không dám quay về ở một mình, ngày nào cũng thế, Trương Chí bận xong công việc lại sang nhà thím Đoạn ngủ.
Vừa chớp mắt đã chuẩn bị Tết đến nơi rồi, công việc làm ăn của vợ chồng Trương Chí ngày càng tốt lên. Ngày nào anh cũng đến phía tây của ngọn đồi để giết mổ lợn ở xưởng tại đó, sua đó lại trở về nhà rửa sạch sẽ đem ra chợ bán.
Vào một buổi tối, Trương Chí quay trở về nhà với bộ mặt niềm nở, vợ anh lên hỏi: “Hôm nay có việc gì mà vui thế? Nhìn anh xem vui đến nơi miệng không khép vào được nữa”.
“Hôm nay mua được một con lợn nhưng lại chỉ dùng đến rất ít tiền, hà hà, sáng mai đi sớm đem nó ra mổ luôn”.
“Sao lại rẻ thế hả, không phải là do người khác trộm về bán lại cho anh đấy chứ?”
“Làm gì có! Con lợn đó vì bị bệnh sắp chết, mai mà không giết sớm thì cũng sống không nổi đến buổi chiều”.
“Hả, là lợn bệnh à! Anh Chí, sao anh lại có thể mua loại lợn này được chứ? Nếu để người ta mua ăn rồi bị ngộ độc thì sao?”
“Làm gì có chuyện ăn bị ngộ độc dễ thế được? Không sao đâu, bây giờ nó vẫn sống sờ sờ đây này”.
Anh Trương này nhìn không ra là người cũng thích những thứ rẻ tiền, tôi phải khuyên anh ta. Trương Chí nhìn thấy tôi từ trong phòng bước ra, cười với tôi, vừa định nói tiếp với vợ về chuyện con lợn bệnh kia thì bị tôi cắt đứt.
“Anh Trương, em không hề muốn nghe trộm cuộc trò chuyện của vợ chồng anh chị, vừa rồi anh nói về con lợn bệnh đấy, em thấy cũng không tốt lắm”.
“Tiểu Triệu, sao đến em cũng nói như vậy?”
“Anh Trương, anh bán đi con lợn bệnh đó có thể kiếm được rất nhiều lời nhưng nếu người ta ăn xong thịt anh bán mà bị trúng độc thì anh có thể an tâm được không? Hoặc nếu xuất hiện vấn đề đó họ đuổi kéo tận nhà anh, chỉ e rằng đến lúc đó anh sẽ mất tất cả”.
Bị tôi nói như vậy xong, Trương Chí có chút do dự. Vợ của anh ta cũng hùa theo tôi: “Đúng đấy, anh Chí. Chúng mình nên nghĩ đến việc tích đức cho mình chứ, sao lại có thể làm cái việc thiếu đạo đức ấy được? Anh thật là…”
Bộ mặt hớn hở khi bước vào nhà của anh Trương dần dần biến mất, ngẫm nghĩ hồi lâu sau, tôi nghĩ anh Trương chắc đang suy nghĩ đến việc đã mất tiền. Cuối cùng, anh Trương mặt mày ủ rũ nói: “Mọi người nói đúng, hôm nay coi như mình bị lỗ, tí nữa anh đem con lợn ấy đi giải quyết”.
Xem ra tuy anh Trương bề ngoài thô lỗ, cục mịch nhưng cũng không phải là người không hiểu đạo lý. Tôi cười: “Thế anh định làm gì con lợn bệnh đấy? Em giúp anh một tay”.
“Đem nó chôn đi, vì dù sao phía sau núi cũng thường không có người lui tới, ở chỗ đó đào một hố thật to, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì rồi. Anh sẽ tự mình giải quyết, không cần phiền em đâu”.
“Em ở nhà anh chị làm phiền anh chị cũng nhiều, sao anh lại nói lời khách khí như thế, thêm nữa anh cũng cần phải có trợ giúp chứ, bây giờ trời tối thế này thì một mình anh đào hố kiểu gì?”
Trương Chí gãi đầu nói: “Ừ cũng được, thế em giúp anh cầm đèn là được rồi, hà hà”. Trương Chí lấy trong nhà cây đèn dầu đưa cho tôi, xem ra cây đèn này cũng đã quá cũ rồi, sao bây giờ mà cũng còn có người dùng những đồ cổ thế này chứ? Vợ chồng anh Trương sống tiết kiệm thật.
Cầm cây đèn đi bên cạnh Trương Chí, đi được một lúc đã đến chỗ xưởng giết mổ lợn của anh. Tôi phải cố nín thở cái mùi khó ngửi này, đợi anh Trương dắt con lợn ra đây. Con lợn bệnh đó yếu ớt đến nỗi đi không nổi nữa, cũng may là anh Trương Chí, để người khác kéo thì chắc là kéo không nổi.
Buổi đêm ở trên đồi cỏ, đom đóm đặc biệt rất nhiều, ánh sáng của đèn chiếu rọi hai bên rừng cây tre nhìn chúng lờ mờ giống như có người theo sau. Nếu như không phải Trương Chí đi đằng sau chắc tôi đã sớm hét lên rồi. Đi từng bước trên vùng đất xốp, đi được một đoạn đến giữa núi, ở đây có một khoảng trống rất rộng. Trương Chí quyết định đem lợn bệnh chôn sống ở đây. Tuy tôi thấy hơi tàn nhẫn nhưng làm như vậy thì cũng nên.
Trương Chí dùng xẻng đào, tôi không dám nhìn lợn bị chôn nhưng cũng không dám đi quá xa, tôi treo chiếc đèn dầu vào cành cây gần đó rồi đứng từ xa xem. Đất ở trên núi nhín thì có vẻ như rất xốp mềm nhưng khi bắt đầu đào được một lúc thì lại thấy quá rắn cứng. Trương Chí lẩm bẩm bực tức: “Sao đất nó lại cứng khó đào thế cơ chứ?”
Cũng may mà Trương Chí có sức nên không lâu sau thì thấy anh Trương Chí chỉ còn đầu nhô lên. Tôi gọi: “Anh Trương, thế là được rồi đấy”.
“Ư, anh thấy cũng đủ rồi”.
Khi Trương Chí chuẩn bị thoát ra khỏi đống đất đó, tôi lại nhìn thấy ánh đèn dầu lúc sáng lúc tối, có lúc cháy bùng lên màu xanh lè. Tôi cảm thấy lo lắng không biết rồi đây lại có chuyện gì xảy ra. Trương Chí cũng cảm thấy có điều gì khác thường đang xảy ra, nhảy tót lên thoát ra khỏi cái hố, với tay ra lấy cái đèn dầu ra khỏi cành cây để xem. Đúng lúc ấy, khi tay của anh ý vừa chạm vào chiếc đèn thì bỗng nhiên đèn tắt bụp một cái, xung quanh một màu đen kịt, chỉ có những con đom đóm bay lượn xung quanh phát ra những tia sáng lập lòe. Tôi hét lên: “Anh Trương, anh ở đâu thế?”
“Không sao đâu, để anh xem xem, cái đèn dầu cũ kỹ này lại dở chứng rồi. Hôm nay vừa mới thêm dầu mà sao lại đốt được một tí đã tắt nhỉ?”
Nghe được tiếng của anh Trương tôi như được uống viên thuốc an thần vậy, sự lo lắng căng thẳng giờ đây cũng biến mất dần. Đằng xa ánh sáng vừa chớp, “xoẹt xoẹt” nhất định là do Trương Chí đang dùng bật lửa để nhóm cho đèn sáng. Đúng lúc Trương Chí bật được hộp quẹt thì ngay trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa như thoát ra khỏi tay bay lên, tiếp sau đó ngọn lửa bùng lên ở cái hố vừa đào xong. Ngọn lửa bùng lên rất cao cho cả vùng rừng tre sáng chói.
Trương Chí cũng bị lửa hắt vào quần áo, bị cháy mấy chỗ, đang lúng túng hoảng hốt để dập ngọn lửa thì bỗng nhiên từ trong rừng tre xuất hiện những đom đóm lửa xanh lập lòe đang tiến gần làm sáng người Trương Chí, đột nhiên Trương Chí chạy đến chỗ tôi đứng, vì quá sợ hãi bộ mặt của anh Trương biến dạng. Lúc này tôi cũng ngay người như tượng gỗ, Trương Chí chạy đến kéo tay tôi chạy thẳng xuống núi. Tôi có cảm giác những đốm lửa xanh đằng sau tôi vẫn đang nhảy múa một cách dị thường.
Chúng tôi chạy một mạch thẳng về nhà. Vợ anh Trương cũng ảnh hưởng sợ hãi mà không biết làm thế nào. “Trên núi có chuyện gì xảy ra vậy? Ánh sáng màu xanh đấy là gì?”
Trương Chí chẳng nói một lời nào, vừa vào đến nhà thì ngã gục xuống đất, lúc này tôi mới nhìn thấy rõ lông mày của anh Trương cũng bị cháy đen, quần áo thí bị rách rất nhiều chỗ.
Chúng tôi mất rất nhiều sức mới khiêng được anh Trương lên giường. Trương Chí đã hôn mê bất tỉnh. Vợ anh tay chân lóng ngóng, tôi liền nói: “Chị dâu, gần đây có bác sĩ không? Mau đi mới bác sĩ tới đây”. Vợ Trương Chí như vừa giật mình tỉnh giấc vậy, luống cuống chạy đi gọi điện cho bác sĩ. Tôi nhìn qua cửa sổ vẫn thấy những ánh sáng xanh kia mờ ảo, khu rừng trở nên khủng khiếp hơn.
Trương Chí đổ bệnh, nghe bác sĩ nói thì là do quá sợ hãi mà sinh bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Vợ anh Trương cho rằng anh bị trúng tà ma, nên lại chạy vào thôn lấy mấy tấm bìa về để dán ở nhà.
Việc xuất hiện ma trên núi đã lan đi khắp thôn, sự việc được truyền đi một cách thần kỳ. Ngay sau đó, thím Đoạn trở lại đây thăm tôi, bà luôn miệng niệm linh rồi xin tôi giấu giếm chuyện này. Tưởng sẽ không có chuyện gì to tát xảy ra, bà trả lại tôi toàn bộ tiền nhà. Nhưng tôi cũng an ủi bà mấy câu, sắp đén năm mới rồi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN