Bảy Đêm Quái Đản - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 21


Ngày 30 hôm đó, đồi cỏ bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều công nhân đến. Nhà anh Trương còn có mấy cán bộ đến thăm hỏi và muốn tìm hiểu xem sự việc xảy ra tối hôm trước. Nghe bọn họ giới thiệu từ việc bảo tàng của tỉnh, tôi thuyết trình lại. Nghe xong câu chuyện bọn họ có vẻ rất vui vì trên đồi cỏ có mộ của một vương gia Tây Hán, theo sử sách ghi chép lại. Nếu như bọn họ nói đúng thì nơi đây sẽ trở thành vùng đất xuất hiện di vật rất có giá trị, vì bốc lửa ở khu mộ nên theo ngôn ngữ của những nhà khảo cổ thì đây được gọi là: “Nơi chết chóc”. Giải thích được rằng ngôi mộ này rất nghiêm mật, mấy nghìn năm nay chưa hề có người nào đến đây đào bới, đây được coi là phát hiện lớn.
Ngày thứ hai, bọn họ bắt đầu đào, vì là người chứng kiến toàn bộ nên tôi có vinh hạnh đến tận nơi xem họ đào. Rất nhiều nhân viên cầm những xẻng nhỏ để không bị ảnh hưởng tới phần dưới, rồi họ để vào đấy một lượng như thuốc nổ. Đo đạc tìm kiếm một hồi sau thì đã phát hiện ra đường vào ngôi mộ.
Mấy ngày nay ngôi mộ được đào bới một cách tỉ mỉ, bên trong ngôi mộ được phân thành nhiều lớp, ở giữa có những ống tre quý hiếm, và một số dúng thường ngày rất cũ. Càng đào sau bên trong thì những đồ vật mềm nhẹ xuất hiện càng nhiều. Đến lúc đào đến tầng cuối cùng thì chỉ thấy toàn những bộ xương nằm ở các tư thế khác nhau, ở giữa có rất nhiều khúc gỗ to như miệng bát lớn xếp ngay ngắn vuông góc như một ngôi nhà. Nhìn thấy những đồ vật này, các nhà khảo cổ học đều cười. Trong số đó có người bảo tôi rằng, đây được gọi là “Hoàng trường đế tấu”. Chỉ cần nhìn thấy cái này cũng đủ nói rõ ràng chủ nhân của ngôi mộ này không phải trong hoàng tộc thì ít ra cũng là một vương gia khác họ. Tục lễ mai táng đời Hán mai táng vương gia không những phải có quan quách trong ngoài, mà bên ngoài phải dùng loại gỗ lim vàng thượng hạng để làm thành chiếc quan tài “Hoàng trường đế tấu” này, để thể hiện được sự tôn quý. Nghe thấy như vậy, tôi nghĩ rằng ngoài ông vương gia này còn thê thiếp của ông ta, bị chôn sống cùng vương gia. Nói đến đây, có cụ còn than thở rằng phong tục tang lễ hồi xưa thật là tàn nhẫn, những người phụ nữ trẻ này chết một cách quá oan uổng.
Phát hiện ra ngôi mộ cổ còn xôn xao gây chấn động hơn cả việc xuất hiện ma, được truyền từ đầu làng cuối xóm, ai ai cũng đang bàn tán. Trương Chí cũng nhanh chóng khỏe trở lại, người trong thôn bàn tán xôn xao: “Chả trách ở đây đời đời kiếp kiếp lúc nào cũng nhìn thấy những thứ bẩn thỉu, hóa ra những con ma này cũng đều có nguyên do của nó”. Sau khi mộ của vương gia được dọn dẹp sạch sẽ, nhà nào có gan đều xé đi lá bùa dán trên cửa ra vào. Những người ở các thôn bên cạnh sau một thời gian nghe ngóng thấy mọi thứ đều ổn cũng bắt chước như vậy.
Lại sắp phải đi học, Lưu Tịnh và Triệu Lệ khi nghe xong câu chuyện của tôi, đều cho rằng sự việc này thật diệu kỳ. Lưu Tịnh tỏ ra hối hận khi không có mặt tại hiện trường, nếu không sẽ có thể tham dự được một phần của câu chuyện kích động này.
Về sau, chúng tôi vẫn ở ngôi nhà đó nhưng trong lòng tôi thấy yên ổn hơn nhiều, ở đây vẫn vậy, quang cảnh vẫn yên tĩnh nhưng giờ chỉ nhỉn thấy dòng nước xanh mát mà không còn những cây tre nữa.
Câu chuyện kể đến đây, mọi người cũng không tránh khỏi lại nhẹ lòng thở dài lần nữa. Triệu Dục Tịnh cảm thấy người nghe quá ít, làm cho câu chuyện mất đi phần hấp dẫn. Vì dù sao thì cũng kể cả ngày trời, Hà Tiểu Đình cũng an ủi tôi: “Câu chuyện hay thế này mà hai người kia không nghe được thì đấy là tổn thất của họ. Câu chuyện hay lắm, có nhiều chỗ mà mình nghe còn thấy rùng mình, hết hồn luôn. Tuần sau không ai được giằng kể rồi mình sẽ kể một câu chuyện mà làm cho các cậu sợ chết đấy”.
“Được đấy, bắt đầu từ bây giờ trở đi, mình sẽ mỗi ngày vểnh tai lắng nghe câu chuyện của cậu”. Trương Khiết vừa đùa vừa nói. Thạch Nham đột hiên hỏi Triệu Dục Tịnh: “Dục Tịnh, tuần sau cậu có tiết mục gì chưa?”
Hà Tiểu Đình nháy mắt với Thạch Nham hỏi: “Thạch Nham, cậu muốn làm gì? Nếu cậu muốn hẹn hò thì ngày nào mà chẳng đi tại sao lại phải nhằm vào ngày tổ chức kể chuyện chứ, cậu cố tình làm loạn à?”
“Không phải, không phải thế!” Thạch Nham ra sức giải thích: “Mình chỉ thấy lạ là bọn họ kể xong chuyện của mình thì lại không đến nghe nữa nên mình sợ Dục Tịnh tuần sau lại không đến thì sao, vì vậy mình chỉ muốn hỏi trước thôi. Mình thì năm mơ cũng muốn hẹn hò với Dục Tịnh, hà hà…”
Triệu Dục Tịnh hai má ửng đỏ: “Trong mấy tuần này có lần nào tớ vắng mặt đâu. Tụ họp thế này đối với tớ mà nói là chuyện đại sự, kể cả trời có sấm chớp cũng không thay đổi được. Vì cuộc tụ họp này thực sự rất hồi hộp, tuần sau nhất định đến”.
Trương Khiết cũng nói: “Đúng đấy, mình hình như cũng bị cuốn vào hội này rồi, thật sự là quá phê luôn. Vậy thì quyết định tuần sau đến nhà mình, không gặp không về. Thời giờ cũng chẳng sớm gì nữa, mình phải về đi ngủ đây”.
Sau một hồi thảo luận ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Triệu Dục Tịnh vì do ở cùng tầng với Thạch Nham nên ở đó nói chuyện một lúc. Không lâu sau cũng tạm biệt ra về.
Những cơn gió nhẹ ấm áp đã tỏa ngập khắp phòng là những cơn gió của mùa xuân. Vừa vào trong tấm chăn ấm áp, Triệu Dục Tịnh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy. Triệu Dục Tịnh vì bịa câu chuyện này phí rất nhiều công sức nên trong giấc mơ cô ấy cũng thấy mình đang ở hiện trường của ngôi mộ. Ở trên đất nơi đâu cũng là những bộ xương của các tì nữ, hình dáng của mỗi bộ xương trong tay vẫn nắm chặt một miếng ngọc bội óng ánh mượt mềm, đang ngắm ngọc một cách say sưa thì đột nhiên trên đầu xuất hiện đám mây đen.
Ngước đầu lên, một phiến đá lớn đã che kín mọi thứ, xung quanh tối đen như mực, Triệu Dục Tịnh kêu gào, dùng tay cáo đất cát xung quanh. Nhưng mọi sự cố gắng đều vô nghĩa, những ngón tay như muốn rụng rời, máu với đất cát quên vào với nhau. Triệu Dục Tịnh la lớn một tiếng rồi tỉnh lại sau cơn ác mộng. Cô nhìn về phía cửa sổ, ánh bình minh dần sáng, cô đưa tay gãi đầu chợt thấy tay phải còn đang cầm một món đồ. Cô nhìn món đồ: cả người có như rơi xuống giếng sâu. Bỗng tuyết trắng, đẹp như thể miếng ngọc bội bóng đẹp.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN