Bảy Đêm Quái Đản - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 25


“Ôi trời!”, tim tôi bỗng đập nhanh hơn và từng hồi sợ hãi nổi lên. Lúc này đây tôi chẳng còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, chỉ dựa vào đôi tai để nghe ngóng, xung quanh thực sự rất yên ắng. Không biết bộ xương di động thì có phát ra âm thanh hay không, âm thanh đó mới có thể đoán biết nó có đang cử động hay không?
Tôi lặng người đi, bốn bề không hề nghe thấy một tiếng động gì trừ tiếng đập “thình thịch” của tim.
Bỗng nhiên lại có điện.
Ánh sáng bất chợt rọi vào mắt, tôi lấy tay che mắt, nhìn trộm qua kẽ hở của ngón tay tôi thấy bộ xương vẫn ngồi bất động, xem ra chẳng có gì là đáng kinh sợ đối với bộ xương khô chỉ biết ngồi mà thôi.
Tôi nhìn xung quanh, mọi thứ đều không có gì thay đổi cả.
Lúc này tôi nhìn thấy ngay trước mặt có một cái bàn, trên bàn có đặt một quyển nhật ký, có thể khi bước vào phòng vì quá hoảng sợ nên tôi không để ý đến quyển nhật ký.
Nhìn quyển nhật ký này chẳng khác gì những đồ vật trong phòng, đó là cũng được phủ lên một lớp bụi. Tôi lại nhìn bộ xương rồi mới cầm quyển sổ, đó là quyển nhật ký 16K bìa da thật.
Tôi đang đắn đo xem có nên xem quyển nhật ký đó hay không, trong căn phòng như thế này mà lại tìm được quyển nhật ký như vậy là một điều rất lạ.
Trực giác như mách bảo tôi “Toàn bộ bí mất nhất định nằm trong quyển nhật ký này”.
Tôi nghĩ vậy. Một khi đã bước vào căn phòng này thì còn sợ gì nữa. Cái tính hiếu kỳ của tôi càng dự dội hơn, sau một giây do dự tôi hít thật sâu, nén không để tim đập dữ dội, tôi nhẹ nhàng lật giở trang đầu tiên.
Trang đầu tiên có dán ảnh gia đình ông chủ nhà, người đứng bên trái là ông chủ nhà khi còn trẻ, bên phải chắc là vợ ông rồi, nhìn vẻ rất hiền từ, ở giữa có lẽ là con họ, một gia đình thật hạnh phúc.
“Xem ra quyển nhật ký này cũng đã lâu lắm rồi!”, tôi nghĩ, vì chủ nhà khoảng năm mươi rồi, hơn người trong ảnh khoảng mười mấy năm.
Tôi xem nhánh các trang, nhìn vào thời gian viết nhật ký thì thực sự ngạc nhiên đến bất ngờ. Việc xảy ra cách đây hơn một năm, tại sao chỉ có một năm thôi mà trông người chủ nhà lại già nhanh đến vậy, như là tăng đến hai mươi tuổi?
Tôi sốt ruột muốn biết được hồi hết nên giở nhanh đến những trang sau, nửa trước của nhật ký đều ghi lại những chuyện thường ngày, đảm bảo mấy bài cuối cùng thể nào cũng có nguyên nhân của việc đã xảy ra. Lật giở một lúc, cuối cùng tôi cũng tim được trang nhật ký đó. Quả nhiên trên trang giấy đó có viết vài chữ rất to:
“Con trai chết rồi, vợ cũng chết rồi! Tôi chẳng còn gì cả!”
Không có ngày tháng viết, chữ viết ngoáy như không còn sức lực, tôi lật giở về phía trước vài trang, ngày tháng được ghi là mùng 4 tháng 10 năm 2004. Tôi nhẹ nhàng phủi bụi bên trên, trang này có vẻ nhàu và đổi thành màu vàng, nhất định nó đã thấm đẫm nước mắt của người viết.
Tôi đã hiểu tất cả. Hèn gì mà từ hồi tôi chuyện vào sống ở đây chưa bao giờ nhìn thấy bà chủ nhà ra khỏi phòng, chỉ nghe nói là sức khỏe bà không được tốt cho lắm. Thì ra những cuộc cãi lộn, an ủi và những lần cãi nhau giữa hai vợ chồng họ đều là do ông chủ nhà tưởng tượng nghĩ ra mà thôi.
Bỗng nhiên ánh sáng in trên trang nhật ký đung đưa, điều tôi nghĩ đến đầu tiên đó là bộ xương có thể chuyển động.
Lòng can đảm của tôi bỗng biến mất, không thể đón nhận bất cứ sự sợ hãi nào nữa. Tôi quay người nhìn, bộ xương không hề chuyển động mà vẫn ngồi bất động chỗ đó. Nhưng vừa xảy ra chuyện gì không biết? Ánh đèn sao lại rung rinh?
Tôi muốn đứng dậy nhưng không còn sức lực, chỉ đủ sức lết về phía sau. Tôi nem nép nhìn vào bộ xương. Không dám nhìn thẳng vì sợ nhìn sẽ thấy hai hốc mắt sâu thăm thẳm.
Tôi lùi lại theo lối cũ đến cửa ra vào, ra khỏi cửa tôi liền đứng dậy và chạy như một người điên…
Tôi chạy ra khỏi khu nhà, chân rã rời, trước cổng khu nhà có một cái xe taxi, tôi lao thẳng đến cổng nhà ga. Tôi cần phải tìm thấy Tiểu Mai, nói thực tôi không còn tin tưởng khi cô ấy đi cùng ông chủ nhà.
Xuống xe tôi chạy thẳng vào nhà ga, cả cái thành phố này có mười mấy điểm chờ tàu, tôi không biết có thể gặp được họ ở đâu.
Tôi tìm khắp nơi nhưng ở cái nơi trống vắng rộng lớn này chỉ có bóng của vài người khách và tiếng chân của tôi mà thôi.
Tôi chạy qua mấy điểm chờ tàu vẫn không tìm thấy họ. Một sự sợ hãi và bất an hiện lên. Tôi không muốn nghĩ ngợi gì hết và chỉ cầu mong cho Tiểu Mai được bình yên vô sự.
“Chị à, chị có cần người đi cùng không?” Một giọng khàn khàn vang lên, tiếp đó dường như có một bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay của tôi.
Tôi giật bắn người và hét lên làm mấy người khách chờ tàu quanh đó đảo mắt nhìn, nhưng họ cũng nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Tôi quay ngoắt người lại, vừa nghĩ sẽ tát mạnh vào đối phương.
“Tiểu Quyên, sao lại là cô?”
“Có cần người giúp đỡ không?” Tiểu Quyên tiến sát gần tôi, trông bộ mặt cô ý có nét gì đó khó coi.
Tôi mỉm cười, tôi không dám tin đây là Tiểu Quyên mà mình từng quen, tôi còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ấy.
“Khuôn mặt đẹp quá, tối nay anh đây sẽ làm cho em thoải mái tẹt ga một bữa”. Tiểu Quyên mắt lim dim nhìn tôi, giơ tay ra định quấy rối liền bị tôi hất ra.
“Ôi, đanh dá thế, càng hay, anh đây lại càng thích”. Tiểu Quyên hất hất bộ tóc ngắn làm ra vẻ một người đàn ông.
“Trời ạ” tôi trợn mắt không dám tin vào mắt mình nữa, Tiểu Quyên nội tâm sâu sắc sao lại biến thành thế này? Lúc này tôi để ý đến sợi dây xương bò đeo ở trên cổ cô, chột dạ tôi liên tưởng ngay đến anh Đường – nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết mà cô đang sáng tác. Cái dây chuyền này nhất định là có tà khí, tôi nghĩ.
Tôi nhìn khá kỹ Tiểu Quyên, sao cô ấy hóa trang giống anh Đường trong tiểu thuyết đến vậy, nếu là thật như vậy thì cô đang mắc phải căn bệnh tự kỉ ám thị? Nhưng hiện tại tôi cũng không thể có được kết luận đó.
“Cô là ai?” Tôi hỏi Tiểu Quyên.
“Tôi? Em có thể gọi anh là anh Đường”, Tiểu Quyên cười lớn không hề để ý đến những người xung quanh.
Tôi hỏi lại “Ngươi… ngươi có thật là Tiểu Quyên không?”. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh Đường trong tiểu thuyết đã từng giết người.
“Tôi đã nói rồi tôi không phải là Tiểu Quyên, đừng có nhắc đến cô ta nữa”, Tiểu Quyên làm bộ mặt dài thượt ra, nói với tôi một cách lạnh lùng rồi bỏ đi.
“Anh Đường”, tôi xông đến chỗ Tiểu Quyên và gọi một tiếng.
“Hả?”, Tiểu Quyên quay đầu nhìn tôi một cách khó hiểu. Cô quay người kéo theo cái dây xương bò cũng lắc ra khỏi áo. Tôi nhanh chóng túm lấy cái dây đó rồi dứt phăng nó ra.
“A!” Tiểu Quyên đau, hét lên một tiếng. Trên cổ cô hiện lên một vệt máu như hình sợi dây chuyền.
“Tiểu Quyên, sao cô lại ở đây?”
Tôi hy vọng cách đó của tôi có tác dụng. Tôi đã từng xem một quyển sách tâm lý học về bệnh tự kỉ ám thị là một người luôn coi mình là một người khác, có thể dùng biện pháp làm mất đi những sự vật tồn tại trong tính cách thứ hai để tạm thời khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tiểu Quyên lùi lại mấy bước sờ lên ngực và không thấy sợi dây chuyền đâu, ánh mắt ghê gớm lúc trước của cô bỗng hiền hòa trở lại. Lúc này đây cô lại chính là người nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên, thẫn thờ không nói một lời nào.
“Chị… Chị làm sao vậy?”, tôi lúng túng vì đây cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như thế này. Chẳng biết tiếp theo đó là những gì sẽ xảy ra.
Không ngờ rằng Tiểu Quyên òa lên khóc nức nở, điều này thực sự làm tôi bó tay chịu chết.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN