Bảy Đêm Quái Đản - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 26


Tôi kéo Tiểu Quyên vào một chỗ đưa chiếc khăn tay cho cô ta, cũng không biết nên an ủi như thế nào đây.
Tôi lại nhìn xung quanh, trong lòng vẫn lo cho Tiểu Mai.
Tiểu Quyên sau khi khóc nức nở một lúc nói với giọng nhè nhè “Tôi cũng không biết tại sao, từ hồi viết quyển tiểu thuyết đó tôi bị thay đổi tính cách”.
Quả nhiên không ngoài sự dự đoán của tôi, Tiểu Quyên đã khóc đến đỏ cả mắt.
Thấy cô ấy đã hồi tỉnh lại, tôi liền hỏi “Có nhìn thấy Tiểu Mai đâu không?”
“Tiểu Mai? Tiểu Mai chẳng phải là ở cùng với mọi người hay sao?” Tiểu Quyên nhẹ sờ lên cổ nơi có vệt dây chuyền hình máu tươi.
“Cô ấy ra ngoài cùng với chủ nhà nhưng đến giờ vẫn chưa về”. Tôi không thể nào nói sự thật cho Tiểu Quyên được. Chẳng nhẽ lại nói với cô ấy là họ đi theo dõi cô thế nên họ mới phải ra ngoài. Vì vật tạm thời nói dối trước.
“Hay là Tiểu Mai xảy ra chuyện rồi?” Tiểu Quyên hỏi gấp.
Tôi cứ suy nghĩ có nên quyết định nói cho Tiểu Quyên chuyện vừa rồi tôi gặp hay không để cô có biện pháp đề phòng “Tôi biết con ma giết người là ai rồi…”, tôi vừa vội vàng đi vừa kể cho cô ấy nghe câu chuyện xảy ra.
Tiểu Quyên nghe xong cũng thấy kinh hoàng, cả hai chúng tôi đã liên tiếp tìm mấy điểm lên xe nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Tôi càng lo lắng hơn, gọi điện thoại cho Tiểu Mai thì máy đều bị tắt.
Tôi thực sự không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ Tiểu Mai xảy ra việc gì thì phải làm thế nào đây.
Gần đây lại xảy ra vụ “ma giết người” cho nên cả nhà ga trống vắng. Tôi và Tiểu Quyên hét lên lo lắng, tiếng hét dội lại nghe sao trống vắng và cô đơn đến vậy.
Chúng tôi ngó xung quanh, đột nhiên một cánh tay nahnh chóng giơ ra quấn quanh cổ tôi bịt chặt lấy miệng tôi. Bị bất ngờ cho tim tôi như ngừng đập.
“Suỵt, tôi là Tiểu Quyên, ma giết người đến rồi!” Tiểu Quyên nói nhỏ bên tai tôi.
Tim tôi như một lần nữa thắt lại, bị dọa đến khiếp cả người.
“Ở đằng kia!” Ngón tay trắng bệch của Tiểu Quyên chỉ vào cửa toa.
Cửa toa tàu mở ra…
Trong ga tàu, ánh sáng trắng rọi vào đá cẩm thạch làm cho sân ga càng thêm lạnh lẽo thẹ lương. Một dáng người mặc quần áo màu đỏ, tóc giả đỏ ở trên đầu trông rất tự nhiên, đó là chủ nhà đang bước ra khỏi toa xe với toàn thân đầy máu.
Hai chúng tôi đều bịt miệng mình lại để không để tiếng hét cất lên. Tuy đã biết trước hắn là một trong những nghi can giết người, nhưng giờ đây lại bị hắn dọa theo một kiểu khác.
Tôi chưa từng tưởng tượng ra hắn sẽ giết người theo cách nào. Bước qua vạch vàng đợi tàu, chủ nhà ngập ngừng nhìn xung quanh, cả người màu đỏ như thoát ra khỏi cái thế giới toàn màu trắng xám này, như là một âm hồn phảng phất.
Tôi không nhìn thấy Tiểu Mai bên cạnh hắn, tôi vội xông đến…
“Tiểu Đình”, Tiểu Quyên vội xông tới như muốn kéo tôi lại, nhưng vạt áo quá nhỏ đã tuột khỏi tay cô không thể túm tôi lại được.
Tôi chạy thẳng đến chỗ ông chủ nhà, mỗi bước chạy tôi đều cảm nhận rất rõ tiếng tim, tiếng tim đập của chính mình. Mỗi bước chạy đều khiến tôi cảm thấy được khoãng cách gần ông ta hơn.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ đó là không biết Tiểu Mai có được bình an vô sự không?
Tiếng bước chân làm kinh động đến hắn, hắn từ từ quay người lại, mắt nheo nheo để do khoảng cách. Đột nhiên, mắt hắn rực lên như đang ở trong tư thế chuẩn bị chiến đấu.
“Nói cho tôi biết Tiểu Mai thế nào rồi? Có phải ông đã giết cô ấy rồi không?” Tôi lao lên phía trước túm lấy tay và lay hắn.
“Đúng, Tiểu Mai đã bị ta giết rồi”, hắn cười điên cuồng, cả con người hắn như sục sôi lên. Hắn siết chặt cổ tôi với một sức mạnh ghê gớm.
Tôi muốn rứt tay hắn ra nhưng không đủ sức, tôi như bị một lưỡi dao cứa vào cổ vậy.
“Ha, ha ha!”, đối với hắn việc này là sự hưởng thụ cái cảm giác khi thấy ai đó chết từ từ trong nỗi sợ hãi.
“Khụ, khụ”, tôi thấy khó thở, không chờ thêm giây phút nào nữa tôi vừa đấm vừa đạp vào hắn.
“Ha ha ha”, hắn liếm một cách thích thú vào cái một nứt nẻ, bỗng nhiên hắn rút ra một lưỡi dao trong túi và lướt nhẹ qua mặt tôi.
“Ối, đừng đừng”, tôi thấy mình thở khó khăn hơn, cả người tôi như không còn đủ sức, hai cánh tay bất lực của tôi quờ quạng đấm lung tung.
Hắn từ từ thu lại lưỡi dao và cừa nhẹ vào lưỡi của chính mình, máu tứa ra. Hắn vội rụt lưỡi vào hít chỗ máu đó, trên con dao vẫn đầy mùi tanh của máu.
Tôi rã rời. Hai tay giơ lên mà kiệt sức rồi, chỉ còn có thể đập nhẹ vào sau lưng hắn rồi ngã uỳnh xuống.
Tôi lại cố giơ hai cánh tay lên và đánh vô thức vào người hắn, lần này lại kẹp ngay vào bộ tóc giả, khi tay thõng xuống kéo rơi cả bộ tóc.
Mờ ảo, tôi cảm giác có người lắc mình, tiếp đó là cảm giác mệt mỏi và hôn mê bất tỉnh…
Đêm xuống!
“Yến Nhi, tôi lại nằm mơ rồi, lần này tôi mơ thấy Tiểu Mai bị sát hại”, ông chủ nhà ngồi trên ghế, nghiêng nghiêng cái đầu chậm rãi nói với bộ xương bên cạnh.
“Này! Bà xem lạ không chứ, sao cảnh ma giết người đều bị tôi mơ thấy nhỉ?” Ông nắm chặt lấy tay bộ xương trông rất tình cảm.
“Tuy bà không nói được, mắt lại mù nhưng tôi không ghét bà đâu, bà yên tâm tôi sẽ chăm sóc bà cả đời”. Bàn tay ông nhẹ nhàng xoa vào tay bộ xương với vẻ kiên quyết pha lẫn những sự đồng tình.
“Xem tôi lại bắt đầu nói những lời… già rồi, già rồi”, ông ta tự lấp liếm.
Tôi bừng tỉnh sau giấc mộng, nhìn xung quanh lại thấy mình đang nằm trên chính cái giường trong phòng mình.
“Mình… Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi khó khăn lắm mới ngồi dậy được nhưng cảm giác cổ rất đau.
“Tiểu Mai đâu?” Tôi nhớ ra rồi, mình ra ngoài tìm Tiểu Mai, nhưng chẳng hiểu sao không tìm được Tiểu Mai mà lại về nằm trong phòng thế này?
Đúng rồi, Tiểu Mai đi cùng với chủ nhà, khi tôi tìm thấy chủ nhà thì không thấy Tiểu Mai đâu. Tôi bỗng dưng hoang mang không biết Tiểu Mai bây giờ ở đâu.
“Lại còn Tiểu Quyên nữa? Đúng rồi, tôi đã bắt gặp cô ấy ở ga tàu điện ngầm”. Tôi xuống giường, cả người tôi sao lại đau nhức thế này!
Tôi khó khăn lắm mới đứng lên được, bước không vững, ra đến cửa không còn sức ngã sụp xuống đất…
“Bụng có đói không?”, vừa dứt lời thấy ông chủ nhà đứng ngay cạnh thúc tôi dậy.
Ông đi đi lại lại, mồm liên tục nói “Giời, chán tôi quá, hôm nay tôi sao vậy? Tự dưng lại quên béng đi là cháu sẽ đói nhỉ”.
“Yến Tử, bà đừng có bực mình nhé. Tôi… tôi sẽ không…” Bỗng nhiên ông chạy nhạnh quỳ trước bộ xương, mắm răng mắm lợi nói “Nhất định lại là giấc mộng đáng chết lại gây ra chuyện rồi, nhất định…”
“Thôi được rồi, chúng ta không nói về cái này!”. Ông ta như đứa trẻ mắc lỗi vậy, khúm núm đứng dậy.
“Yến Tử, bà đừng có giận nữa nhé, là tôi sai rồi, sau này không dám mơ nữa, chỉ cần bà đừng giận tôi nữa là được?” ông cẩn thận đứng trước rồi xin lỗi và chờ đợi sự tha thứ của bộ xương.
“A, đúng rồi! Yến Tử, bà đợi một chút, tôi đưa bà xem một vật này, xem xong thì bà sẽ tin rằng sau này tôi không nằm mơ nữa”, ông nhớ đến một điều gì đó và thấy rất vui. Nói xong với bộ xương ông lập tức quay người đi về phía trước. Vừa bước được vài bước ông lại quay đầu lại như không tin tưởng một điều gì đó, nói với bộ xương.
“Yến Tử, bà nhất định phải đợi đấy nhé, tôi sẽ làm bà tin tôi thôi”.
“Được rồi, không nói nữa, tôi biết bà sẽ thấy phiền với tôi, tôi sẽ đi lấy nó cho bà xem ngay bây giờ”, ông đi về phía trước.
Tôi làm sao thế này, sao chẳng còn tí sức lực nào cả”, tôi lấy tay chống xuống đất để đầy người lên.
“Trấn tĩnh, trấn tĩnh lại đi”, tôi hít thật sâu để thêm cho mình ít sức lực.
Khi tôi đứng dậy, lúc này đã khỏe hơn rồi, tôi bám vào tường, cái đầu cẩn thận ngó ra ngoài, hành lang tối om, đâu đó phảng phát tiếng của ông chủ nhà.
Lần mò mãi mới đến được trước cửa phòng Tiểu Quyên, tôi không gám gõ vào cửa, chỉ nhòm trộm qua lỗ khóa, cửa hình như khóa rồi.
Tôi hít một hơi lạnh, Tiểu Quyên đã đưa tôi trở về, nhưng Tiểu Quyên lại chẳng thấy mặt đâu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN