Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 1
Tên truyện: Bảy Năm Không Oán Không Hối
Tác giả: Phạm Kiều Trang – Hổ Bé
Thể loại: Viết về xã hội đen, phiêu lưu, mạo hiểm, kịch tính và có tình tiết hư cấu.
Đoạn 1
Tiệm cafe Gió Đông!
Hiện tại đang là quá giữa trưa, thời điểm này tiệm Cafe lớn nhất tại trung tâm thành phố A cực kỳ đông khách.
Nhân viên lẫn ông chủ tất bật đi đi lại lại, tiếng người cười cười nói nói, tiếng gõ bàn phím mấy tính, tiếng tách sứ đặt xuống bàn kính… tất cả hình thành nên một chuỗi âm thanh hỗn tạp đặc trưng của tiệm cafe, ồn ào đến mức muốn đau đầu.
Giữa lúc cao điểm như vậy, bỗng dưng cả không gian đông đúc đột nhiên trở nên im bặt.
Một người đàn ông từ đầu đến chân mặc đồ đen, khắp người tỏa ra một luồng hàn khí vô cùng kinh khủng dẫn theo sau bốn năm tên đàn em nữa mở cửa bước vào. Ông chủ tiệm thấy vậy đành vội vội vàng vàng bỏ khay cafe trên tay xuống bàn, nhanh chóng chạy lại, cúi đầu cẩn thận chào:
“Anh Thành”
An Nhã lúc này đang ngồi quay lưng về phía cửa, tầm mắt cũng chuyên tâm nhìn xuống cuốn menu trước măt, vốn dĩ không thèm để ý đến nhân vật được gọi là “anh Thành” đang khiến mấy người bạn của cô đang nhìn đến không buồn chớp mắt kia, chỉ có lỗ tai vô tình nghe lọt mấy chữ:
“Anh Thành mới đến ạ…”. Ông chủ nhìn thấy người đàn ông đó, liền toát mồ hôi hột: “Em…em mới nộp thuế…cách đây hai hôm”
An Nhã thở dài, trong lòng thầm nhủ: Thì ra là xã hội đen, ỷ thế đông ức hiếp người khác. Chẳng trách lúc anh ta bước vào đây, tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng như vậy.
“Đại ca hôm nay không đến đây thu thuế, đến uống cafe thôi, căng thẳng gì chứ?”. Một giọng nói khác vang lên, chỉ cần nghe qua cũng biết đó là giọng của một tên đàn em của người được gọi là “anh Thành” kia.
“Vâng…vâng…uống cafe…mời anh Thành vào ngồi”
Nửa phút sau, phía bên cạnh An Nhã truyền đến một giọng nói vô cùng dễ nghe: “Ngồi ở đây đi”.
Lần này, An Nhã kìm không được, liền vô thức quay sang nhìn mấy người vừa ngồi vào bàn cafe bên cạnh, ở giữa bốn năm người nhuộm tóc tai xanh đỏ, săm trổ đầy mình … có một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi đen, quần tây đen, tóc cũng màu đen. Nếu không phải từ đầu đến chân anh ta toát ra một vẻ lạnh lùng riêng biệt của giới xã hội ngầm, chắc chắn không bao giờ cô tin, lưu manh lại có người đẹp trai đến thế.
Đẹp trai cực phẩm!!!
“Đại ca, anh uống gì?”. Khi nghe một tên ngồi bên cạnh gọi anh ta là đại ca, An Nhã lại càng cảm thấy kinh ngạc. Khuôn mặt đó cùng lắm chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi là cùng, vậy mà cái tên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy già hơn kia lại gọi hắn là đại ca.
Anh ta im lặng chăm chú nhìn cuốn Menu trên tay một lúc lâu, hàng mi dài rủ xuống đôi mắt sáng ngời như sao, một lát sau mới chậm rãi trả lời: “Cafe đen đi”
Ông chủ nãy giờ đứng bên cạnh gật đầu lia lịa: “Vâng…vâng, một cafe đen loại cao cấp”.
“Nhã, cái anh ngồi bên bàn kia đẹp trai thật đấy”.
Nghe bạn ngồi bên cạnh nói vậy, cô lập tức thu lại tầm mắt, tiếp tục cúi xuống nghiên cứu cuốn menu, hơi bối rối trả lời: “Mình không thấy đẹp trai”.
Ở bàn bên kia, sau khi mấy tách cafe đặc biệt nhanh chóng được bê ra, mấy tên lưu manh dường như không quen với việc ngồi thưởng thức người đi đường qua ô cửa kính như những người lịch sự, cho nên đành kiếm chuyện cho bớt nhàm chán:
“Đại ca, gần đây hộp đêm New Way mới tuyển thêm được mấy em, trông cũng được lắm”
Thành vẫn chăm chú xem gì đó trên điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ hờ hững nói: “Thì sao?”
“Hay là đêm nay ta đến đó đi”
“Không có hứng”
Tên kia cầm tách cafe lên, uống một ngụm, dường như mục đích uống chỉ để lấy can đảm mới có thể nói tiếp: “Đại ca à, anh đừng trách em lắm chuyện. Nhưng mà nếu anh không thích phụ nữ, em có thể tìm giúp anh một người đàn ông …đảm bảo anh sẽ không thất vọng”.
Khỏi phải nói. Sau khi nghe được những lời này, mấy con mắt của toàn bộ phụ nữ trong tiệm cafe Gió Đông lập tức như muốn lồi ra ngoài. Đẹp trai như vậy, hóa ra không thích phụ nữ à?
Kiến Thành đặt smartphone xuống bàn “cạch” một tiếng, hai đầu lông mày cau lại: “Ai bảo mày tao không thích phụ nữ?”
“Em…em chỉ nghe…mấy đứa kia nói thế”. Tên có hình săm lớn trên cổ lắp bắp: “Tại em.. chưa thấy anh gần gũi với phụ nữ…nên tưởng…”
“Đó là vì tao không có hứng”
Anh ta nói xong câu này, mấy tên còn lại lẫn toàn bộ phụ nữ trong tiệm đều nhìn Kiến Thành bằng ánh mắt: Không có hứng với phụ nữ thì là thích đàn ông rồi còn gì?
Mặc dù không ai dám nói ra nhưng nhìn biểu tình của họ, Kiến Thành liền biết mình nói bị hớ rồi, cho nên đành chỉ bừa sang bàn cafe phía bên cạnh, nói tiếp câu vừa nãy: “…với phụ nữ khác. Tao chỉ có hứng với cô ta”
“Cô ta ạ?”. Cả năm tên đồng thời nhìn sang bàn bên cạnh rồi lại đồng thời hỏi lại: “Anh quen cô ta à?”
“Không quen”. Ngón tay Kiến Thành vừa vặn chỉ đến vị trí của An Nhã: “Có hứng từ cái nhìn đầu tiên, được không?”
Mấy tên đàn em gật đầu như bổ củi: “Được ạ. Được ạ. Để em gọi cô ta sang đây cho đại ca”.
Nói rồi, hai tên vừa định đứng dậy thì bàn bên cạnh truyền đến một giọng nói vô cùng mềm mại: “Tôi không thích anh ta”
Ngón tay Kiến Thành vừa định hạ xuống liền lập tức khựng lại. Nãy giờ anh chỉ vô tình chỉ bừa về phía bên cạnh, còn không thèm nhìn xem ngón tay mình đang chỉ vào ai, không ngờ cô gái ngồi bàn bên kia lại dám từ chối anh trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Trên đời này, chỉ có anh từ chối phụ nữ, chưa từng có người phụ nữ nào dám từ chối anh. Lòng tự trọng hình như bị tổn thương rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn sang bên phải một góc bốn mươi lăm độ, liền nhìn thấy ngón trỏ của mình đang chỉ về phía một cô gái có mái tóc đen nhánh buông dài đang chăm chú đọc cái gì đó trên tay. Cô ta mặc một bộ váy trắng, da thịt cũng trắng như tuyết, dù nửa khuôn mặt bị mấy sợi tóc lòa xòa che đi nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết cô ta có bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, khí chất toát ra từ cơ thể cũng khiến cho người đối diện cảm thấy rất rõ rằng: người ta là thiên kim tiểu thư, con gái nhà quyền quý, chính là lá ngọc cành vàng.
Con gái nhà lành. Một người chưa từng có hứng thú với phụ nữ như Kiến Thành, đột nhiên lại cảm thấy rất thú vị.
Kiến Thành vỗ vỗ vai tên đàn em: “Không cần, để anh tự sang”
Dứt lời, anh chầm chậm đứng dậy, bước về phía An Nhã, hai bàn tay vẫn thản nhiên đút vào túi quần, nhàn nhạt nói: “Cô nói không thích tôi?”
An Nhã không thèm ngẩng đầu lên nhìn Kiến Thành, những ngón tay xinh đẹp vẫn chuyên tâm lật giở cuốn Menu: “Đúng vậy”.
“Cô tên là gì?”
Lần này, An Nhã có vẻ hơi khó chịu gập cuồn Menu lại. Anh ta là loại người gì vậy, không có dây thần kinh xấu hổ sao? Rõ ràng cô đã nói không thích anh ta, còn tỏ thái độ “tiễn khách” rõ rệt như vậy, vậy mà anh ta không những không đi mà còn chạy lại hỏi cô tên gì.
An Nhã ngẩng đầu lên nhìn Kiến Thành, hỏi lại: “Vậy anh tên là gì?”
Lần đầu tiên bị từ chối, lần đầu tiên gặp kiểu phụ nữ thế này, bề ngoài An Nhã tuy rất mảnh mai yếu đuối nhưng mỗi lời nói ra thì lại cứng miệng vô cùng, khiến Kiến Thành có chút bất ngờ. Anh sững người mất mấy giây, sau đó đột nhiên nở ra một nụ cười đầy mị hoặc: “Tên Nhã cũng đẹp đấy”.
Nói rồi, anh không thèm quan tâm đến sắc mặt ngạc nhiên của An Nhã, dửng dưng xoay người rời đi, trước khi về đến bàn của mình còn buông lại cho cô một câu không đầu không cuối: “Em yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm cho em thích tôi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!