Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 33
Tên truyện: Bảy năm không oán không hối.
Tác giả: Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)
Thể loại: Ngôn tình, phiêu lưu, mạo hiểm, kịch tính và có tình tiết hư cấu
Đoạn 33
Sau khi hủy diệt hoàn toàn bến cảng của bang Búa Sắt, đoàn người của Kiến Thành hạ mấy chiếc ô tô bọc thép từ trên thuyền xuống đất liền, đi thẳng đến đại bản doanh của Kyle.
Kyle – thủ lĩnh của bang Búa Sắt là một con cáo già từng lăn lộn nhiều năm trong xã hội ngầm ở Trung Mỹ, hắn không những có một cánh đồng trồng thuốc phiện rộng lớn đến cả ngàn hecta mà đến chính phủ của vùng Caribe này cũng không dám đụng đến, mà còn có cả một kho vũ khí hiện đại sánh ngang với nền quân sự của cả một quốc gia. Thế lực quả thực không hề nhỏ.
Căn cứ điểm của hắn là một tòa thành được bao bọc bằng các bức tường vừa cao vừa dài, cứ cách mỗi một đoạn lại có một trạm gác, trên trạm gác ấy có mấy tên vệ sĩ cao to đeo kính đen cầm súng cảnh giác tứ phía.
Kyle chắc chắn đã được thông báo về chuyện ở bến cảng, tuy nhiên người của Kiến Thành hành động quá nhanh khiến hắn trở tay không kịp, lúc người của anh đến nơi, bọn Búa Sắt mới chỉ tập trung xong lực lượng, chuẩn bị đi đến bến cảng.
Lúc này, trời đã chuyển về chiều tối, Lôi lấy ra một ống pháo hoa, sau đó đứng ở một gốc cây khuất rồi châm lửa.
Pháo hoa bay lên không trung rồi nổ thành trăm nghìn đốm sáng, lập tức thu hút tất cả ánh mắt của mấy tên cảnh vệ đứng ở trạm gác. Đúng thời gian này, người của Kiến Thành đồng loạt thò đầu ra khỏi cửa kính, cầm súng máy hạng nặng càn quét khắp các trạm gác, khiến bọn chúng bất ngờ đến mức không kịp phản kháng gì, cứ thế gục xuống chết như ngả rạ.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều tên tránh được đạn rồi rút súng bắn trả, đồng thời ấn còi báo động.
An Nhã ngồi trong xe cùng Kiến Thành, chiếc xe này có mui được trang bị một tấm thép cỡ lớn có hình vòng cung, đạn bắn vào đó chỉ tóe lửa chứ không thể si nhê gì, kính xe cũng dày tận tám centimet, đạn cỡ nào cũng không thể xuyên qua.
Xe của bọn họ dẫn đầu đoàn xe, tông thẳng vào cửa chính của đại bản doanh bang Búa Sắt. Cánh cửa to lớn được trang trí có hai hình chiếc búa đan vào nhau không chịu nổi một cú đâm liền bật ra, cả một thành trì đầy người và vũ khí hạng nặng bên trong lập tức giương súng nhắm về phía đoàn người của Dương Kiến Thành.
Anh quay sang nói với An Nhã: “Ngồi yên trên xe. Chiếc xe này được cài chế độ tự động, nếu có nguy hiểm sẽ tự động khóa tất cả cửa lại, chỉ có vân tay của tôi mới có thể mở ra”
Nói rồi, anh bảo Kiệt dừng xe lại. An Nhã vội vàng níu lấy tay anh, ánh mắt toát lên nỗi lo sợ khó che giấu: “Thành, ở đó… nguy hiểm”
“Tôi sẽ không chết”. Sau đó gỡ tay cô ra, lạnh lùng bước xuống xe.
Giây phút ấy, trái tim An Nhã dường như đông cứng lại trong lồng ngực. Anh làm gì vậy? Tại sao lại xuống xe? Anh không sợ chết sao?
Hàng chục chiếc xe phía sau lưng Kiến Thành cũng đồng loạt dừng lại, gần năm mươi đàn em của anh súng ống vũ trang đầy đủ, đứng xếp hàng ngay ngắn bên cạnh, mặt mày ai ai cũng ngập tràn sát khí.
Đám người của bang Búa Sắt đương nhiên không dám nổ súng, bọn chúng trước nay đã từng gặp qua không biết bao nhiêu kẻ thù, chỉ là chưa từng thấy có người nào mà toàn thân phát ra hàn khí âm u kinh khủng như vậy, hơn nữa còn hiên ngang rời khỏi xe bọc thép bước đến trước mặt chúng, dường như đường tiến, đường lui đã được người này tính toán cẩn thận cả rồi.
Không nổ súng thì tốt hơn.
Ánh mắt Kiến Thành quét qua đám đông một lượt, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Kyle đâu?”
“Mày là ai?”
“Nói với đại ca của mày, ba tàu chở ma túy cùng Jordan đang nằm trong tay tao. Hai mươi chiếc ô tô bọc thép ngay ở đây cũng đều được gắn chất nổ phi hạt nhân Aziroazide Azide, đừng nói đến đại bản doanh của bọn mày, ngay cả nửa nước cộng hòa Dominica này, cũng đừng mong sống sót”
Bọn Búa Sắt đương nhiên đã được nghe việc Kiến Thành điều khiển tàu quân sự triệt hạ hoàn toàn xe tăng T-14 Armata mạnh nhất của bọn chúng, bây giờ người đàn ông này dám đứng trước mặt bọn chúng tuyên bố ngang tàng như vậy, đương nhiên bọn chúng không thể không đề phòng, cuối cùng đành phải cử ra người đi thông báo lại với Kyle.
Một lát sau, một lão già có hàm râu quai nón, tóc tai bạc trắng chống gậy đi ra.
Dù cơ thể ông ta có một chút run run do tuổi già nhưng đôi mắt sáng quắc cùng dáng vẻ nhanh nhẹn và bàn tay trái đã bị cụt cũng đủ để cho bọn họ nhận ra được, lão già đó chính là Kyle.
Ông ta mỉm cười, nét mặt không mấy biểu lộ ra cảm xúc gì, nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu là Dương?”
“Ông là Kyle?”
“Trẻ tuổi mà bản lĩnh lớn thật”. Kyle bật cười ha hả: “Nói đi, cậu muốn gì?”
“Con đường vận chuyển ma túy trên biển”
“Tôi chỉ mới nghe nói đến bang Hồng Dã qua vụ Tất Kỳ ở Hồng Kông bị xóa sổ. Thật ra một băng nhóm tép riu như thế này mà dám xông vào tận đại bản doanh của tôi là lá gan đã lớn lắm rồi. Cậu còn dám đứng trước mặt tôi ra điều kiện?”
Dương Kiến Thành hờ hững đút tay vào túi quần, nét mặt lạnh lẽo như băng: “Nếu bang phái các ông không làm ảnh hưởng đến sự độc quyền phân phối ma túy của Châu Á của tôi, tôi cũng không tốn hơi đến tận đây tiêu diệt cỗ máy chiến tranh T-14 Armata cùng bến cảng vô dụng của ông”
Mí mắt Kyle giật giật, hắn tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán. Kyle thống lĩnh cả một khu vực xã hội đen Trung Mỹ, vậy mà hôm nay một thằng nhãi nhép người Việt Nam mặt mày còn non choẹt dám tới đây ra điều kiện với hắn, không những hủy diệt chiếc xe tăng hiện đại nhất mà hắn tốn không biết bao công sức và gia tài mới mua được, còn dám chửi bến cảng của hắn vô dụng?
“Mồm miệng cứng gớm nhỉ? Cậu tưởng vào đến đây còn có thể sống sót ra được ngoài sao? Đem tàu chiến tiêu diệt được một bến cảng mà đã dám đến tận đây giễu võ dương oai?”. Kyle nhếch mép cười nhạt: “Một con hùm nhỏ ở Đông Nam Á dám so sánh với Búa Sắt?”
Kiệt lấy một ống thủy tinh đưa đến trước mặt Kiến Thành, anh cầm lấy, lạnh lùng mở miệng: “Aziroazide Azide”
Mặt mày Kyle bất chợt biến sắc, hắn chằm chằm nhìn ống thủy tinh trên tay Kiến Thành một lát rồi lại bật cười: “Cậu còn trẻ, anh em của cậu còn trẻ. Làm sao cam chịu chết sớm như vậy? Tôi dù gì cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, đã sống gần hết cuộc đời, không tiếc nuối nhiều như bên cậu đâu”
Gừng càng già càng cay, Kyle quả thực là một con cáo già được rèn luyện mấy chục năm trong xã hội đen, hắn nói như vậy không những thể hiện quan điểm rõ ràng, mà còn làm hoang mang tinh thần của tất cả anh em dưới trướng của Kiến Thành. Kyle nói đúng, Kiến Thành còn trẻ, đàn em đi theo anh cũng đều còn trẻ, chết bây giờ có lẽ vô cùng tiếc nuối.
“Vậy sao?”. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen bước lên phía trước một bước, lập tức trên bầu trời truyền đến những tiếng ào ào do mấy chiếc máy bay quân sự rẽ gió bay tới. Hàng trăm đốm đỏ laze chĩa xuống đám người của Kyler, bọn chúng cũng ngay lập tức giương vũ trang hướng về phía phát ra đốm sáng ấy.
“Kyle, máy bay quân sự của ông ở dãy núi Iguana đều bị hùm nhỏ chúng tôi hủy cả rồi”
Bang phái búa sắt trước nay vẫn thường giấu kho vũ khí quân sự ở dãy núi iguana, đây là bí mật của cả tổ chức Búa Sắt, không hiểu sao Dương Kiến Thành lại có thể biết được điều này, còn nói là đã hủy rồi. Kyle trong lòng hơi chột dạ, tuy nhiên vẫn phải giả vờ cười nhạt: “Đừng chơi võ mồm với tôi. Mà cứ cho là cậu đã hủy đi, thì chỉ cần vũ khí ở đại bản doanh này thôi, cũng đủ để tiêu diệt đám máy bay chết tiệt của cậu rồi”
Đúng lúc đó từ trên máy bay truyền xuống một giọng nói qua loa phóng thanh: “Mày nói máy bay chết tiệt nào cơ Kyle?”
Nghe giọng nói này, cả Kyle lẫn đám đàn em của hắn lập tức run rẩy. Đây chính là giọng nói của Baron – trùm Mafia ở Đông Mỹ. Lâu nay Búa Sắt và Baron luôn đối đầu, tuy nhiên do Búa Sắt hoạt động ở Trung Mỹ, Baron ở Đông Mỹ, mỗi bên cát cứ một phương cho nên hai bang vẫn tạm thời chưa động đến nhau, chỉ có thể hằm hè trong bóng tối. Không ngờ hôm nay Baron lại đến tận đây, Kyle thấy hắn, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Baron thò đầu ra khỏi khoang lái, vẫy vẫy tay về phía Kiến Thành: “Thành, tôi ngứa mắt bọn này lâu rồi, băm nhé”
Anh mỉm cười lạnh lẽo nhìn Kyle: “Ông nói đúng, ông sống lâu quá rồi thì phải. Cướp của giết người, cưỡng hiếp phụ nữ và trẻ em, bán ma túy cá sấu hủy diệt loài người, chuyện gì ông cũng dám làm. Trung Mỹ này cũng nên đổi chủ rồi, thay vì trồng ma túy, ông hãy lo trồng cỏ trên mộ của mình đi”
Dứt lời, anh ấn nút trên tai nghe mình đang đeo: “Fire in the hole”
Nghe hiệu lệnh này từ Kiến Thành, từ trên không, người ở trên máy bay lập tức bắn súng xối xả về phía Kyle, Baron vẻ mặt phấn khích cầm súng máy hạng nặng càn quét phía dưới. Đám người của Kiến Thành cũng ngay lập tức xoay người nép sát vào phía sau xe chống đạn, tấn công liên thủ.
Đúng lúc này, An Nhã hạ kính xe xuống, cầm một khẩu súng ngắn hướng ra ngoài, dõng dạc nói qua tai nghe: “Tôi đổi ý rồi. Tôi muốn thực nghiệm”
Kiến Thành nghe được câu nói này, khóe miệng có hơi nhếch lên. Anh hai tay cầm hai khẩu súng, một mặt vừa giết địch một mặt vừa yểm trợ cho An Nhã.
Cô gái ngồi trong xe mặc dù hiện tại chưa có gan giết người nhưng cũng đã khiến bên địch bị thương không ít. Một tên địch núp sau một gốc cây lớn trong đại bản doanh cầm súng ngắn bắn lén người của Kiến Thành, mọi người hầu như đang đối đầu trực diện với đám người của Kyle cho nên vô tình không có ai để ý đến hắn. Lúc hắn di chuyển đến một gốc cây gần Kiến Thành nhất, anh rõ ràng đã phát hiện ra rồi nhưng lại chần chừ không nổ súng. Ngay lúc đó, An Nhã cũng phát hiện ra người kia, khi ấy cô lập tức nhớ đến lời Kiến Thành dạy cô bắn chim biển ở trên tàu: Nhắm chuẩn, căn điểm di chuyển, bóp cò.
An Nhã lẩm bẩm trong miệng mấy từ này, sau đó chĩa nòng súng về phía trước đường di chuyển của kẻ kia một đoạn, rồi lạnh lùng bóp cò. Viên đạn bay đi, găm thẳng vào cánh tay đang cầm súng của hắn, Kiến Thành cũng ngay lập tức nổ súng kết liễu người kia.
Lần đầu tiên trong đời làm việc xấu mà An Nhã lại cảm thấy vui vẻ đến vậy, cô quay đầu vào xe thay băng đạn khác, một câu vô thức buột ra khỏi miệng: “Bravo”
Đám người của Kyle dù có hỏa lực mạnh nhưng không thể địch lại được đối phương ở cả hai nơi: trên bầu trời và dưới mặt đất như vậy, chẳng mấy chốc đã thua thảm hại, Kyle bị bắn vào đùi trái, sau đó bị dẫn giải ra trước mặt Kiến Thành và Baron.
Baron vẻ mặt phấn khích tột độ, vui vẻ nói: “Thành, tôi muốn băm thằng chó già từ lâu lắm rồi, tiếc là chưa có cơ hội. Cũng nhờ có cậu mà giới xã hội đen ở Châu Mỹ bớt đi một con sâu mọi rợ”
“Cậu làm ông trùm kiểu gì vậy? Đến một lão già chuyên làm chuyện đồi bại, phân phối ma túy Krokodil hủy hoại con người cũng không xử lý được”
Baron hơi ngượng gãi gãi đầu: “Hắn có T-14 Armata, không hiểu có mối quan hệ kiểu gì với Nga mà mua được cỗ máy chiến tranh kinh khủng ấy”
“Cậu nên xin thôi giữ chức ông trùm đi. Đừng làm mất mặt Mafia Đông Mỹ”
Baron cười hì hì, sau đó đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cô gái ngồi trong xe là ai mà được cậu bảo vệ kỹ lưỡng như vậy. Không phải là tình nhân tin đồn của cậu đó chứ?”
“Câm miệng”
Baron lập tức câm miệng, sau đó quay sang nhoẻn miệng cười với An Nhã: “Em dâu, anh là Baron”
An Nhã miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch, trước đây cô từng nghe nói trùm Mafia chắc chắn ngầu lắm, không ngờ hôm nay gặp Baron, thấy hắn chẳng có một chút tác phong nào giống người đứng đầu xã hội đen ở Đông Mỹ như lời đồn gì cả: “Xin chào”
Kiến Thành hơi liếc nhìn Kyle rồi xoay người đi về phía xe ô tô: “Chỗ tàn dư này giao cho cậu xử lý”. Sau đó mở cửa ngồi vào xe đi thẳng.
Baron mặt mày ngơ ngác, gào theo sau lưng: “Ơ này, Thành, chúng ta còn chưa uống rượu mà”
An Nhã nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt phụng phịu của Baron liền bật cười: “Anh ta chẳng giống trùm Mafia gì cả”
Ai đó sắc mặt thản nhiên trả lời: “Đó là vì em chưa thấy anh ta giết người”
Kiệt ngồi ghế lái cũng tiện miệng bổ sung thêm một câu: “Tàn ác đến ma quỷ cũng phải sợ”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!