Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL] - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2583


Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]


Phần 4


Đoạn 4
Một thời gian sau đó, An Nhã không gặp lại Kiến Thành.
Thỉnh thoảng cô vẫn cùng mấy người bạn của mình đến quán cafe cũ, thế nhưng tuyệt nhiên không gặp lại anh ta thêm một lần nào nữa. Thỉnh thoảng cô thấy trên báo viết về mấy vụ đòi nợ thuê rồi chặt chân chặt tay trong thành phố, bất giác không hiểu sao cô lại chợt nghĩ đến Kiến Thành.
Cho đến mãi sau này, An Nhã mới biết, Kiến Thành không bao giờ làm mấy việc vặt vãnh như đòi nợ thuê hay giết người cướp của. Anh ta là xã hội đen chân chính, đại ca chân chính, sống một cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao, sinh mạng của chính mình luôn treo ở trên đầu, lửng lơ như sợi tóc. Buôn ma túy, buôn hàng quốc cấm và vũ khí đạn dược xuyên lục địa mới chính là những việc Kiến Thành làm, và công việc như thế mới phù hợp với đẳng cấp giết người không chớp mắt của anh ta.
***
Ba tháng sau, An Nhã được công ty cho đi nghỉ dưỡng ở Thái Lan.
Hôm đó, cô và Diệp Linh đang mua sắm tại tầng 8 của trung tâm Gaysorn Bangkok thì nghe một tiếng nổ lớn ở phía dưới truyền đến, tiếp theo sau là tòa nhà rung lắc dữ dội, kính chịu lực bắt đầu rạn ra rồi nứt toác, tất cả mọi người trong khu mua sắm hốt hoảng la hét rồi bỏ chạy tán loạn.
Ở phía dưới, lửa dần dần lan lên, thang máy không hoạt động, thang bộ quá tải. Mấy người chạy thang bộ xuống đầu tiên, một lát sau lại chạy ngược lên, hét lớn: “Cháy, cháy, không xuống được”
Lần đầu tiên An Nhã gặp tình cảnh như vậy, cô cũng như tất cả mọi người ở đây, đều lo lắng đến mức mặt mày tái mét, hai chân mềm nhũn, thật sự chỉ muốn gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ, khóc một trận thật lớn. Bây giờ không di chuyển được, lửa và khói dần dần lan lên, từ tầng trên mọi người cũng đang cố gắng di chuyển xuống rồi mắc kẹt ở tầng 8.
Người gào khóc, người la hét, người đập cửa kính, người cố chấp lao xuống thang bộ,.., tạo thành một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
An Nhã nắm tay Diệp Linh, cả hai người không biết phải làm thế nào, đoàn người ở dưới không chịu được khói, liền lao lên tầng tầng trên. An Nhã đẩy Diệp Linh đi trước, sau đó vì quá nhiều người chen lấn nên cô bị đẩy về phía sau, thành ra An Nhã trở thành người đi cuối cùng của đoàn người.
Đúng lúc cô vừa bước được hai bậc thì một thanh sắt từ trên cao rơi xuống trước mặt, lửa bén vào tấm dán tường cháy phừng phừng, hại cô không thể nào tiếp tục lên được, phía dưới khói độc cứ dần dần bay lên.
“Nhã… Nhã…”. Diệp Linh ngoái đầu gào khản cổ nhưng đoàn người vẫn đẩy cô đi.
An Nhã đứng phía dưới bỗng dưng nước mắt lăn dài, không biết nên tiến hay nên lùi, chỉ có thể bất lực đứng khóc.
Hô hấp của cô dần dần trở nên khó nhọc, đầu óc bắt đầu quay cuồng, đúng lúc cô tưởng mình sắp ngất đi thì có một chiếc bóng đen đen cao lớn từ tầng trên đi xuống.
Người đó chỉ cần nhảy một phát là có thể bay qua được thanh sắt nóng cao quá đầu người, sau đó cúi người, nhanh như cắt luồn qua đám cháy, tốc độ nhanh đến mức quần áo mặc trên người còn không kịp bén lửa.
Lúc anh ta đi lại gần, mắt An Nhã đã mờ đi, không nhìn rõ rút cục đó là ai. Đúng lúc cô sắp ngất đi thì người đó đã nhanh chóng đi đến, đỡ lấy eo cô, sau đó bế An Nhã đi đến bức tường kính chịu lực ở phía trước.

Người đàn ông ấy dùng một cánh tay ôm An Nhã, cánh tay còn lại đưa lên bịt mũi tránh khói độc. Đi đến bức tường kính, anh ta giơ khuỷu tay thúc mạnh một cái, kính lập tức vỡ tan tành thành từng mảnh.
An Nhã lờ mờ nghe thấy tiếng gió vi vút bên tai, vài giây sau, anh ta ôm An Nhã nhảy ra cửa sổ.
Trái tim cô sợ đến nỗi muốn bắn ra ngoài lồng ngực. Đây là tầng 8 đấy, nhảy ra ngoài như vậy, khi rơi xuống đảm bảo chết không nhắm mắt.
Đúng lúc cô tưởng mình sẽ chết đi thì bên tai liền vang lên “Bịch” một tiếng, sau đó cả người rung mạnh. Hóa ra người đàn ông ấy ôm An Nhã nhảy một cú cực kỳ xa, sau đó tung người bám vào một đường ống dẫn nước đọng từ trên tầng thượng xuống dưới.
Mặc dù mắt bị khói độc làm cay xè không thể nhìn rõ vật gì, tuy nhiên An Nhã vẫn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh kinh hồn từ anh ta. Người đàn ông đó dùng một tay ôm cô mà vẫn có thể lấy đà nhảy một cú xa như vậy, còn chỉ dùng một tay cũng có thể bám chắc vào đường ống, không tính đến độ chuẩn xác, chỉ tính đến thể lực khủng khiếp từ anh ta thôi, An Nhã cũng đã thấy bái phục sát đất rồi.
Anh ta nhanh như cắt, một tay rắn như gọng kìm ôm lấy An Nhã, tay còn lại lẫn đôi chân trượt theo đường ống, cứ thế trèo xuống bên dưới. Cô lờ mờ ngửi thấy mùi hương trên người đàn ông này rất quen thuộc, hình như đã từng ngửi thấy ở đâu rồi, đây là loại nước hoa nam đặc biệt.
“Anh là ai vậy?”. An Nhã cố hết sức thều thào hỏi người đàn ông kia, tuy nhiên anh ta từ đầu đến cuối đều không thèm trả lời cô mà chỉ tuyệt đối giữ im lặng.
Đầu óc An Nhã bắt đầu có cảm giác lại sau khi được hít thở không khí bên ngoài, tuy nhiên vì sợ hãi bởi cảm giác cheo leo muốn thót tim, cho nên cô vẫn cảm thấy trước mặt quay cuồng, không thể tỉnh táo đoán được xem người đang cứu mình là ai.
Vài phút sau, hai người tiếp đất an toàn. Người đàn ông kia thả cô xuống, sau đó vừa định xoay người rời đi thì An Nhã vô thức túm lấy cánh tay anh ta, gập người nôn ra mật xanh mật vàng, đầu óc quay như chong chóng.
“Buông ra”
An Nhã bị chứng sợ độ cao, bây giờ hai chân mềm nhũn, không thể đi được, cho nên chỉ biết túm tay anh ta làm điểm tựa. Hai người cứ lôi lôi kéo kéo như vậy đến khi bên trên truyền đến một tiếng nổ vô cùng lớn, sau đó một trận mưa thủy tinh từ trên dội xuống đầu của hai người.
Người đàn ông ấy lập tức nhấc bổng An Nhã lên, vác lên vai chạy thục mạng, vừa hay gần đó có một chiếc xe bán tải, anh ta vừa ném cô vào trong khoang xe thì các mảnh thủy tinh từ kính chịu lực cũng cắm xuống đến nơi, mấy mảnh còn xuyên cả qua nóc xe, mắc kẹt trên đó.
An Nhã nhìn cảnh tượng này không khỏi kinh sợ đến mức cả người cứng đờ, nếu chậm một bước thôi, bây giờ có lẽ cô đã thành thịt băm rồi.
Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên cựa quậy, An Nhã thấy anh ta bấm vào cái gì đó trên tai, sau đó nghe loáng thoáng tiếng rì rì phát ra từ vật trên tai anh ta.
Bấy giờ, cô mới phát hiện ra người này chính là Kiến Thành.
Dương Kiến Thành? Anh ta đến Thái Lan làm gì?
“Ok. Hẹn ở chỗ cũ”. Kiến Thành nói xong câu ấy, phía sau liền truyền tới một tiếng bụp rất nhẹ, sau đó tấm kính chắn gió của xe ô tô xuất hiện một lỗ hổng, nhìn giống vết đạn xuyên qua.
“Cúi xuống”.
Anh gằn lên một tiếng, sau đó nhanh chóng chồm qua người An Nhã, dùng tay nhấn đầu cô xuống ghế, thuận đà đó nhảy sang ghế lái.
Xe nổ máy, lao vun vút trên đường, phía sau vẫn truyền đến những tiếng còi hụ của cứu hỏa, những tiếng người than khóc, tiếng kính rơi vỡ xuống nền vỉa hè. An Nhã liếc qua gương chiếu hậu, liền thấy có bốn năm chiếc xe đen xì đuổi theo xe bọn họ. Hình như người trên đó chính là những kẻ vừa bắn viên đạn lúc nãy.
Cô nhìn vết đạn rồi lại nhìn Kiến Thành. Anh ta làm cái gì mà để bị truy sát như vậy? Đại ca xã hội đen của Việt Nam sang đến tận đất nước Thái Lan làm gì?
An Nhã không phải là người không biết điều, mặc dù trong lòng vừa sợ vừa thắc mắc muốn điên lên được, tuy nhiên cô lại tuyệt đối không mở miệng hỏi anh ta một câu nào cả. Cô biết, bây giờ không phải là lúc để hỏi.
Kiến Thành vẫn chuyên tâm lái xe, sắc mặt lạnh lẽo như băng, kỹ thuật lái xe của anh dường như rất tốt, cả một đường phố đang náo loạn vì vụ nổ ở trung tâm thương mại kia, vậy mà chiếc xe vẫn lao vun vút trên đường, tốc độ không hề suy giảm.
“Thắt dây an toàn vào”
An Nhã ngơ ngác mất mấy giây, sau đó không dám hỏi nhiều, liền cúi xuống thắt dây an toàn.
Cô vừa thắt xong thì anh bỗng dưng dẫm chân phanh, chiếc xe đang lao nhanh bỗng dừng lại đột ngột khiến mấy chiếc xe phía sau đang tăng tốc đuổi theo liền không phanh kịp, lập tức đâm vào thân xe, ba chiếc sau cũng nối đuôi đâm theo.
Dù đã thắt dây an toàn nhưng cả người An Nhã vẫn lao về phía trước, đầu đập vào bàn trên mui xe, sưng vù một cục.
Cô còn chưa kịp kêu một tiếng thì phía sau lại truyền đến những tiếng “bụp, bụp”. Đạn tiếp tục xuyên qua cửa kính xe sau của hai người, găm vào kính chắn gió phía trước.
Kiến Thành liếc qua gương chiếu hậu rồi nhanh như cắt thò đầu ra, vừa đạp chân ga vừa cầm súng nhắm chuẩn thùng xăng sau khi bị va đập đã bung nắp ra của chiếc xe phía sau, bắn một phát.
Viên đạn vừa bay đi, chiếc xe liền phát nổ.
Anh không thèm quay đầu lại, xe vẫn lao với tốc độ như bay trên đường. Một lát sau rẽ vào một con đường ngoằn nghèo, hình như là đường đi lên một cánh rừng.
Kiến Thành không quan tâm đến chuyện trong rừng không có đường, xe cũng hoàn toàn tắt đèn pha, cứ thế lao về phía trước, chiếc xe rung lắc mạnh đến nỗi mặt mày An Nhã xám ngoét, cô chưa bao giờ phải đối diện với tình cảnh nguy hiểm như thế này. Cách đây một tiếng thì là vụ nổ ở trung tâm thương mại, bây giờ là chạy trốn khỏi sự truy đuổi của những kẻ cô còn không biết là ai, mạng sống mỏng manh như sợi tóc. Lúc nãy chỉ cần Kiến Thành kéo đầu cô xuống chậm một giây thôi, có lẽ bây giờ cô đã đi báo cáo diêm vương rồi.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Anh vẫn tập trung lái xe, không nhìn An Nhã, cũng không trả lời cô. An Nhã thấy nét mặt nghiêm trọng như vậy của Kiến Thành cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Nương theo ánh trăng bạc mờ mờ, khi chạy vào đến sâu trong rừng, anh tắt máy, cẩn thận quan sát một lúc rồi mới xuống xe.
An Nhã không dám ở lại một mình nơi rùng rú kinh hoàng như thế này, cũng đành phải xuống xe theo anh.
“Đi theo sau tôi”
Cô gật gật đầu. Hai người bỏ lại xe, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Hình như con mắt của Kiến Thành rất tốt, có thể nhìn xuyên cả trong bóng đêm, cho nên dù cả cánh rừng đầy dây leo chằng chịt không thấy lối đi như thế, chỉ nhờ một chút ánh sáng hiu hắt từ mặt trăng, anh vẫn có thể đi rất nhanh.
Đi được một quãng, cơ bắp An Nhã như muốn rời xa, những việc xảy ra vừa nãy khiến đại não cô căng thẳng quá mức, bây giờ cơ thể cũng không thể chịu đựng được thêm, không thể đi được nữa.
“Tôi…không đi được nữa”
Kiến Thành chợt khựng lại, sau đó không nói không rằng một câu, cúi xuống bế cô đi.
Không khí trong rừng đặc quánh, xa xa vẫn vọng lại tiếng động cơ xe lẫn tiếng chó sủa, Kiến Thành nhẹ giọng: “Đừng nói cũng đừng la hét. Chó săn đánh hơi rất nhanh”
An Nhã gật đầu. Trong lòng hiện tại vừa cảm thấy phức tạp, lại vừa lo sợ, không dám mở miệng nói thêm gì nữa.
Ở trung tâm thương mại, anh cứu cô một mạng. Bây giờ lại kéo cô vào mấy chuyện giết người cướp của của anh, cô không biết nên cảm ơn anh hay là trách anh mới phải
Hai người đi đến một con suối, anh đặt An Nhã xuống dòng nước lạnh, nước ở đây lạnh buốt đến nỗi suýt nữa thì cô buột miệng hét lên, tuy nhiên ngay sau đó cô lại kìm nén hạ giọng: “Anh làm cái gì vậy?”
Kiến Thành không thèm trả lời, cũng lẳng lặng cúi xuống để cả người ngâm trong nước, vài giây sau liền đứng dậy, kéo cô lên.
Đi thêm một đoạn, anh bỗng dưng khẽ nói: “Ngâm người qua nước sẽ mất mùi, chó săn khó đánh hơi thấy”
Hóa ra là vậy. Cô hít sâu mấy hơi, thật sự cảm thấy cuộc sống mấy chục năm được bảo bọc kỹ lưỡng của cô, hôm nay được trải qua một lần phiêu lưu mạo hiểm như vậy, cũng cảm thấy có chút kích thích, đột nhiên trong lòng lại xuất hiện một cảm giác vô cùng hồi hộp xen lẫn thú vị.
Kiến Thành có thể lực rất tốt, anh ôm cô đi băng băng trong cánh rừng, rất lâu sau đó, hai người dừng ở một ngôi nhà gỗ.
Anh đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, nhẹ nhàng bước đến nép sát vào cánh cửa, lẳng lặng tháo chốt an toàn của khẩu súng trên tay.
Cạch một tiếng, cửa mở ra, một bóng đen từ bên trong liền vọt ra ngoài….

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN