Bẫy tình hắc ám
Chương 20: Đối mặt với Lục Long
Chúng cười vui sướng rồi phóng hỏa đốt các ngôi nhà cháy trong biển lửa, sau đó gom trọn số lương thực và rượu trong làng mang đi.
Nhìn thấy xác của những người dân vô tội nằm chết trên đất, Takemaru nhảy xuống con ngựa của mình rồi vác đao lên vai, hắn đi giữa hai bên đường đang có lửa cháy phừng phực từ mấy căn nhà bốc lên, láo liếc mắt xung quanh kiểm tra, nhằm để không có ai có thể sống sót.
Một lúc sau chẳng còn thấy gì, người người nằm chết rải rác khắp ra đất thì hắn mới hả lòng hả dạ, nhếch môi man rợ lẩm bẩm
“Đúng là tuyệt, mùi máu người, tiếng khóc của trẻ con và sự gào thét chết chóc là thứ khiến Takemaru này cảm thấy vui vẻ”
Bỗng một tên cướp quèn chạy lại hắn lên tiếng: “Đại ca, ngôi làng này chẳng còn ai sống sót cả, bọn em vừa gom vét hết toàn bộ lương thực cả rồi”
Nghe vậy hắn mới quay lưng đi, nhếch môi nói: “Tốt lắm, đi thôi”
Dứt lời hắn phóng lên con ngựa, sau đó cùng đám cướp rời đi để lại ngôi làng đang bị thiêu rụi thành tro.
Trong lúc này Gin và Kazumaru vừa ngồi trên một con đại bàng lớn bay trên trời, anh đưa mắt liếc nhìn xuống khoảng không đồ sộ phía dưới, nheo mày nói: “Tên Takemaru này đã đi mấy ngày rồi, ta còn chẳng biết là hắn đang làm cái quái gì nữa”
Kazumaru ngồi phía sau, dáng vẻ vẫn thần bí như thường, đầu luôn trùm chiếc mũ choàng đen làm khuất đi mái tóc của hắn cùng với nét mặt ma mị bí ẩn, hắn bật giật hỏi: “Gin đại nhân, ngài vẫn chưa nói với Takemaru đại nhân về việc sức mạnh của ngài ấy vẫn còn trong mảnh ngọc bội và chưa được hấp thụ trở lại nhỉ?”
Gin quay lại, tay thò vào vạt áo mình rồi lấy ra mảnh ngọc bội của Kayura nhìn một hồi, đáp: “Ta chưa nói hết thì hắn đã bỏ đi mất dạng từ cái hôm mới thoát ra khỏi phong ấn rồi, bây giờ ta nhất quyết phải tìm hắn sau đó sẽ…”
Bỗng dưng con đại bàng bất ngờ chập chờn trên không, đầu như sắp lao thẳng vào đỉnh núi trước mặt thì Gin đã sực hoảng hốt la lớn: “Không, không đằng trước!!!”
Vừa dứt lời, một tiếng “binh” thật lớn vang lên, Gin và Kazumaru đã cắm đầu từ độ cao trên trời và đang lao thẳng xuống một cánh rừng to lớn phía dưới, giọng gào thét của Gin đã vang vọng thấm thoát lên cao: “Ta sẽ không bao giờ ngồi lên lưng con đại bàng đó thêm một lần nào nữa”
Tại ngôi làng, Kayura đang đứng ngoài trời sau ngôi nhà của lão bà bà Yumiko, vừa dùng thìa nêm nếm nước của một nồi súp được bắt trên nhóm củi lửa ngay trước mặt.
Mùi hương bốc lên đúng là thơm phức, được làm từ công thức của mẹ cô dạy lại nên hôm nay cô muốn nấu thử cho mọi người cùng ăn.
Bất chợt Kyoga xuất hiện phía sau cô, mỉm cười lên tiếng: “Thơm quá nhỉ? Kayura tiểu thư, cô đang nấu ăn sao?”
Kayura quay lại mỉm cười đáp: “Phải, đây là món súp mẹ tôi đã dạy tôi nấu, nên bây giờ tôi định làm thử thôi”
Nghe vậy Kyoga bỗng đỏ mặt ngượng ngùng, gãy má liếc chỗ khác đáp: “Kayura tiểu thư biết nấu ăn, nếu sau này ai may mắn lấy được cô thì quả là may mắn”
Kayura ngạc nhiên, bèn gật gượng: “À ừm, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó,với lại tôi còn đang đi học mà”
Đột nhiên Lão Vương từ đâu đó nhốn nháo đi ra, thấy Kyoga và Kayura đang nói chuyện một bên không để ý đến nên nó ngang nhiên đi lại nồi súp của Kayura đằng kia phá phách một chút, nhìn thấy có một lọ muối để dưới đất, nó nhớ lại cách nêm nếm của Kayura lúc nãy nên bắt chước học tập, thế là lại đổ hết toàn bộ muối vào nồi súp của Kayura với vẻ mặt thích thú.
Vài phút sau, Kayura nhìn sang nồi súp nói: “Hay anh ăn thử rồi cho tôi nhận xét nhé”
Nghe vậy Kyoga vui vẻ mừng rỡ hỏi: “Thật sao? Được tự mình nếm thử thức ăn của cô nấu thật khiến tôi vui quá”
Cô bật cười,bèn đi tới lấy một cái bát rồi vớt một ít súp ra cho Kyoga ăn thử.
“Của anh đây” Cô đưa chén súp đó cho Kyoga thì anh cũng lịch sự giơ hai tay nhận lấy và cảm ơn.
Nhưng khi anh vừa vớt lên một thìa cho vào miệng thì bất chợt toàn mặt biến sắc, Kayura thấy lạ nên nhìn anh bật hỏi: “Sao vậy? Ngon chứ?”
Anh gật đầu, trán đổ mồ hôi nhễ nhãi cười gượng đáp: “Ngon, rất ngon”
“Thật sao? Thế thì hay quá”. Cô bật mừng rỡ, bất chợt quay sang lại nhìn thấy lọ muối trống rỗng đang lăn lóc dưới chân, bèn nhặt lên ngạc nhiên hỏi: “Ơ lọ muối của tôi, sao bây giờ không còn một hạt thế này?”
Rồi cô nhìn sang Kyoga đã thấy nét mặt anh tái nhạt xanh xao, nên nheo mày hoảng hốt: “Kyoga, đừng nói là…”
Cô quay lại lấy thìa nếm thử nồi súp, mặt biến sắc không khác gì Kyoga nên tái mặt tự hỏi: “Mặn…mặn quá, tại sao lại như vậy?”
(Không thể nào, lúc nãy mình đã nếm rất vừa vị mà)
Lão Vương có tật giật mình, nhanh trí chạy thật nhanh ra sau lưng Kyoga lẩn trốn, lúc này cô mới nhận ra thủ phạm không ai khác chính là nó, nên lườm mắt sang,bảo: “Chắc chắn là con khỉ này đã đổ muối vào nồi súp của tôi rồi”
Kyoga cười gượng giải vây bảo: “Nó chỉ phá phách một chút thôi mà, cô đừng tức giận quá”
Bỗng cô cắn răng, tức giận quát tháo: “Nhưng anh có biết cả buổi trời tôi đã cất công đi hái nguyên liệu và xin dân làng về làm không? Vậy mà bây giờ mọi công sức đã đổ sông đổ biển rồi”
Kyoga và Lão Vương bất chập sợ hãi bèn đứng dậy lùi ra sau, thấy Kayura đã bật khuỵu xuống, ngồi co ro một góc buồn tủi liên tục lẩm bẩm: “Không thể nào, nồi súp của tôi, nồi súp của tôi”
Kyoga bèn tiến lên tiếng: “Kayura tiểu thư, hay là tôi vào rừng hái lại nguyên liệu cho cô nhé, cô đừng giận”
Bỗng cô đứng dậy quát tháo vào mặt anh khiến anh hoảng hốt, xung quanh Kayura bây giờ toàn là lửa, cứ phừng phực dữ dội hơn cả cháy nhà.
“Tôi không cần biết, ngay bây giờ hai người phải vào rừng hái lại đồ cho tôi, nếu không…cả ngày hôm nay đừng hòng ăn cơm”
“Tôi…tôi sẽ đi liền”. Nghe vậy Kyoga giật thót lấp mấp, nhanh chóng lật đật kéo Lão Vương chạy tọt vào rừng mất dạng.
Lúc này trời vừa nóng vừa ẩm hốc, Kyoga và Lão Vương lang thang vào rừng tìm hái nguyên liệu đem về cho Kayura.
Anh vừa đi vừa lườm mắt Lão Vương tức bực nói: “Chỉ tại sự nghịch ngợm của ngươi mà Kayura mới tức giận với ta đấy, bây giờ lại phải đi quanh cả rừng hái nguyên liệu, ngươi xem có đáng tội không hả?”
“Wa wa”. Con khỉ bĩu môi rũ mắt tỏa ý hối lỗi, Kyoga lại thở dài nói: “Bây giờ phải tìm lại mọi thứ trước khi mặt trời lặn, lần đầu tiên ta thấy Kayura tiểu thư tức giận như vậy, chắc là từ sáng tới giờ cô ấy phải cực công nấu món này lắm”
Lúc này Kayura tức giận đùng đùng đi ra bờ suối, cô ngồi xuống phía đá ở đó, nhặt lấy mấy viên sỏi cuội rồi ném suống dòng nước đang chảy róc rách trước mặt kia, thở dài nghĩ:
(Thật là, mình đã cất công từ sáng đến giờ, bây giờ thì không còn gì để ăn cả)
Đột có tiếng chạy ầm ầm rất đông cách đó không xa,Kayura bất chợt nhìn sang, từ phía xa xăm cô có thể nhìn thấy rất rõ có một nhóm người mặc các bộ giáp binh lính trông như sơn tặc, đang cưỡi ngựa tung hoành tiến về phía trước, cô ngạc nhiên lẩm bẩm:
“Đó chẳng phải là thổ phỉ sao? Hướng chúng đến…không lẽ là ngôi làng của mình?”
Nghĩ đến đây cô hoảng hốt tột độ, ôm mặt hoang mang:
“Vậy có lẽ dân làng đang sắp gặp nguy hiểm, Kyoga và Lão Vương đã vào rừng tìm lương thực cho mình nên không có ai ở lại ngôi làng bảo vệ cả, không được, mình phải quay về”
“Bây giờ quay về thì cô sẽ chết đấy”
Từ đâu có một giọng nói vang lên,Kayura giật mình,bèn loay hoay qua lại nhưng không thấy ai, nên cau mày tự hỏi:
“Gì vậy? Mình nghe lầm sao?”
Một con bướm bay lượn lờ trên đầu cô,lên tiếng: “Tôi ở đây, tôi ở đây nè”
Kayura sực giật mình, bèn lùi ra sau kêu thét: “Á…một con bướm biết nói chuyện”
Con bướm ấy trấn an bảo:
“Đừng sợ, tôi chỉ là một con bướm thôi, tên tôi Nonokiri, tôi chính là hộ thần canh giữ nơi phong ấn của Byakuya-sama”
Nghe vậy cô bật kinh ngạc.
Nonokiri cứ lượn lượn xung quanh trước mặt Kayura đáp:
“Do linh lực của tôi quá kém để duy trì hình dạng thật, nên phải nhập vào từng con vật và côn trùng xung quanh đây để trú ẩn, đương nhiên hình dạng con bướm này cũng chỉ là đồ mượn, để tồn tại đến bây giờ đúng là một kì tích”
Nghe vậy Kayura cau mày hỏi: “Thế thì liên quan gì đến tôi hả?”
Nonokiri thở dài giải thích: “Vì tôi biết cô chính là người canh giữ còn sống sót duy nhất của dòng tộc Suyu, 100 năm trước tôi vốn là thân nhân theo hầu ông nội của cô, ông ấy là người diệt yêu rất nổi tiếng”
Kayura ngạc nhiên: “Ông nội của tôi?”
(Lẽ nào là ông của Suyumi, chủ nhân của thân xác này?)
Nonokiri đáp: “Chính xác, tôi và các tổ tiên của cô đã tận mắt chứng kiến năm tên Hắc Long Thần bị phong ấn vào trong các ấn cầu, và ông nội của cô đã di chuyển chúng ra tứ phương nhằm để kẻ xấu khó có thể tìm thấy và giải trừ phong ấn cho chúng nhằm các mục đích xấu xa, nhưng trong khi tôi đang canh giữ phần tảng đá của Hắc Long thì một tia sét đã đánh trúng lá bùa niêm phong trên tảng đá đó, thế là hắn nhanh chóng được giải thoát nên tôi đã đi tìm cô mấy ngày qua, cô phải đặt sứ mệnh của mình lên hàng đầu, thu phục các Long Thần và phong ấn chúng trở lại”
Kayura nhướn mày: “Tôi sao? Sao có thể chứ? Tôi chỉ là một con người bình thường, hoàn toàn không có pháp lực”
“Không đúng, trong người cô được thừa hưởng một phần sức mạnh do tổ tiên cô để lại, vì thế trong những lúc nguy cấp nó lại được bộc phát”
Nghe vậy Kayura mới sờ má nghĩ: “Nói cũng phải, những lần đó tôi cứ nghĩ chỉ là ngẫu nhiên”
Nonokiri lại tiếp lời: “Nhiệm vụ của tộc Suyu là thu phục Ngũ Long Thần trở lại làm ấn cầu, vì thế cô sẽ phải đảm nhiệm trọng trách này cả đời mình”
Bỗng Kayura trố mắt: “Này đừng có đùa, mấy tên đó vô cùng lợi hại, tôi thì làm gì được chúng chứ? Với lại cả đời là sao hả?”
Nonokiri bất chợt bay đến, hôn thật nhẹ lên trán cô thì Kayura ngạc nhiên hỏi:
“Làm gì vậy?”
Nonokiri đáp: “Tôi đã để lại một chút hộ mệnh cho cô,chỉ cần khi gặp nguy hiểm, nó sẽ phát huy tác dụng nhưng chỉ được một lần, tương truyền nói rằng Hắc Long có sức mạnh của bóng tối và hỏa ngục, Bạch Long có sức mạnh của mây gió và trăng, Lục Long có thể điều khiển cả cây cối và hắn có thể khiến cô lạc vào một mê cung rừng rậm tử thần, Thanh Long có thể điều khiển nước biển dâng cao và tạo nên dông bão, cuối cùng là Kim Long, kẻ có thể biến mọi người thành tro bụi chỉ trong một đòn đánh duy nhất, chúng là những kẻ vô cùng nguy hiểm, để nhằm mối nguy hại đó nên cô phải thu phục chúng lại thành ấn cầu như ban đầu để tránh tai ương không mong muốn, nhưng theo tôi được biết thì bây giờ đã có vài tên được tại ngoại rồi, cô phải nhanh lên”
Kayura khoanh hai tay trễu mắt: “Nói thì dễ lắm, nhưng tên Hắc Long đó là một kẻ tàn độc, hắn đã nhiều lần muốn giết tôi, sao mà bắt được chứ? Cậu hiểu biết như vậy thì chắc là có cách thu phục mà phải không?”
Nonokiri gượng đáp: “À chuyện này…tôi cũng không biết”
“Hể??? Vậy mà cũng bảo tôi đi thu phục các Long Thần, trong khi đợi cậu nói chuyện này thì bọn thổ phỉ đã tấn công cả ngôi làng mất rồi”. Kayura tức tối quát lớn.
…
Tại ngôi làng, Takemaru triệu tập bọn cướp đứng vây quanh mình bảo: “Ngôi làng này có vẻ như rất khắm khá, mau giết hết toàn bộ đàn ông và người già đi”
Nghe vậy đám cướp ngạc nhiên, một tên bật hỏi: “Nhưng đại ca, ý của anh là sao? Còn phụ nữ thì không giết à?”
Takemaru cười nhạt đáp: “Ngươi không định chừa lại một ít hân hoan để tối nay thưởng thức sao?”
“Đại ca nói thật chí phải”. Nghe vậy chúng liên tục tuyên dương Takemaru, các thanh niên trai trẻ cường tráng trong làng cũng chạy ra cầm cuốc và cày sẵn sàng đánh trả.
“Các ngươi là nhóm thổ phỉ hung ác, đừng hòng làm hại ngôi làng này”
Một dân làng lên tiếng. Nghe vậy vài tên cướp đi đến đá vào bụng ông ta, chỉa đao quát: “Ngươi muốn chết sao?”
Takemaru nhếch môi ra lệnh: “Ta cần những người phụ nữ xinh đẹp trong làng này, mau bắt hết tất cả đi”
Nghe vậy đám cướp cũng tuân lệnh, nhanh chóng đi lục soát khắp làng rồi thô bạo bắt các cô gái trẻ ra trước mặt Takemaru, sau một lúc lướt mắt nhìn số phụ nữ đang bị bắt cùng một chỗ run rẩy sợ hãi, hắn xò xét từng người một ngẫm nghĩ:
(Sao chẳng có cô nào đẹp nhỉ? Thật là mất thời gian quá đi)
Yumiko bà bà bất chợt chạy ra lên tiếng:
“Ta tuyệt đối không cho phép các ngươi bắt cóc các cô gái trong làng này, mau thả họ ra”
Một tên cướp chạy lại hung hăng, đạp vào bụng Yumiko bà bà khiến bà ngã ra đất, hắn quát: “Bà già chẳng có hơi sức nào, muốn đối đầu với bọn ta là chê mình sống quá lâu sao?”
Takemaru bỗng cười cợt bảo:
“Ta đổi ý rồi, giết hết đám dân làng này rồi đi thôi”
Nghe lệnh, đám cướp liền cầm đao đáp:
“Sẽ nhanh thôi thưa đại ca”
Sau đó chúng nhào đến đám dân làng rồi đâm chém họ, Yumiko bà bà bật hoảng bèn nhào đến can ngăn: “Không được làm hại họ, các ngươi mau dừng lại!”
Từng người dân bị đao chém trọng thương ngã xuống đất, Takemaru lại cười vui vẻ nghĩ:
(Tối nay chắc phải đến Hồng Tú Viện uống vài chầu rượu, chỉ mới vài ngày tự do thôi mà thân thể mình lại vô cùng sảng khoái, nhưng dường như vẫn thiếu cái gì đó thì phải)
Kayura lúc này vội vã chạy về, nhìn thấy đám cướp từ xa đang chém giết dân làng, cô hoảng loạn nghĩ:
(Toi rồi, mọi người đang bị cướp chém giết)
Nonokiri cũng bay theo trên đầu cô khuyên bảo:
“Thổ phỉ là những kẻ giết người không lí do, cô mà chạy đến thì xem như toi đời đó”
Kayura nheo mày đáp:
“Nhưng bây giờ Yumiko bà bà và mọi người đang bị chúng giết bốc, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được, họ là gia đình của tôi mà”
Đúng vậy, không biết từ khi nào cô đã cảm thấy dân làng và Yumiko bà bà là những người thân, vì họ đã nhân từ bao bọc che chở khi cô chỉ có một thân một phận lạc loài vào thế giới này, và cô không thể trơ mắt đứng nhìn họ chết.
“Dừng tay!!!”. Cô hét lớn, Takemaru và đám cướp cũng ngạc nhiên ngó sang cách đó 10m thì bất chợt nhìn thấy có một cô gái đang chạy đến mình.
Takemaru cũng nổi hứng tự hỏi:
(Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy?)
Kayura dừng lại cách đám cướp một đoạn, nheo mày nói lớn:
“Các ngươi không được làm hại mọi người, hãy tha cho họ đi”
Nghe vậy Takemaru đột nhiên nhảy xuống khỏi con ngựa, cười nhẹ lên tiếng hỏi:
“Cô là người của ngôi làng này sao?”
Kayura ngạc nhiên, mắt dò xét Takemaru một lúc nghĩ:
(Tên này trông có vẻ khác hơn so với mấy tên còn lại, chắc hắn chính là kẻ cầm đầu băng cướp này rồi)
Takemaru bật cười tiếp lời:
“Xem ra ta đã không thất vọng, một cô gái xinh đẹp bất ngờ trở về làng của mình khi ta đang ghé qua,đúng như cô nghĩ, ta là đại ca của nhóm cướp ngu ngốc này đấy)
Nghe vậy mấy tên cướp kia nhìn sang anh ngạc nhiên, ngơ mặt hỏi:
“Đại ca, anh đang nói gì vậy? Nhóm cướp ngu ngốc này là sao?”
Kayura hơi bàng hoàng kinh ngạc:
(Sao…sao hắn có thể đoán được suy nghĩ của mình? Hay chỉ là trùng hợp?)
Takemaru nhếch môi, giọng điêu cợt bảo:
“Ta thích nét mặt ngây thơ của cô, ta muốn được đặt tay mình lên khuôn mặt đó, lại đây nào”
Cô nheo mày, nói lớn:
“Hãy tha cho Yumiko bà bà và mọi người, nếu không…ta không nương tay đâu”
Takemaru cười ngạo nghễ, dần dần đi đến cô hỏi: “Nếu ta vẫn tiếp tục giết họ, cô sẽ làm gì nhỉ?”
Kayura giật mình, bèn lùi chân ra sau thoạt nghĩ:
(Tên này muốn làm gì mình? Hắn…trông hắn thật đáng ghét)
Takemaru bỗng chốc dừng lại, cười nhẹ nói: “Bảo bối, lại đây nào, ta muốn ôm cô một cái vào lòng, dùng đôi bàn tay này vuốt ve bờ má và đôi mắt cô, lại đây nào”
Kayura nheo mày, thân thể như nổi gai óc:
(Tên này bị điên sao? Lời hắn nói khiến mình cảm thấy lạnh sống lưng quá)
Bất chợt Nonokiri bay quanh bên cô lên tiếng: “Kayura, tên này không phải người thường, tôi có thể cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ của hắn, cô mau chạy đi”
Kayura giật mình: “Không phải người thường, nói vậy hắn là yêu quái sao?”
Nonokiri lại chập chờn bay quanh cô hớt hãi đáp: “Gương mặt hắn tôi cảm thấy rất quen, nói không chừng…”
Nghe vậy Takemaru cười nhạt, đột ngột đưa ngón tay lên, phóng ra một sợi dây leo rồi quất vào Nonokiri khiến Nonokiri đứt ra làm hai mảnh, rơi xuống đất chết mất. Kayura hoảng hốt giật mình, bèn cúi xuống nhặt hai cánh bướm bị đứt lìa kia ra nâng lên tay lẩm bẩm: “Nonokiri, không thể nào”
Takemaru thu hồi sợi dậy leo vào tay mình, nhếch môi bảo: “Con bướm đó biết nói chuyện thật làm ta khó chịu nên ta lỡ tay giết nó thôi, xin lỗi nhé”
Kayura nheo mày quát: “Đồ khốn, ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, bởi vì bây giờ ta chỉ muốn bắt cô hầu hạ Takemaru này, tên cô là Kayura nhỉ? Con bướm kia vừa gọi như thế mà”. Dứt lời, Takemaru bất ngờ phóng một sợi dây bay về phía Kayura, chưa gì cô đã bị sợi dây ấy siết chặt quanh người nên nhăn mặt vùng vẫy đau đớn.
Takemaru lại cười gian tà nói: “Cô sẽ không gặp chuyện này nếu như cô không quay về ngôi làng và để ta trông thấy cô, Kayura chan yêu dấu”
Lúc này đám cướp đứng to mắt nhìn đằng sau Takemaru, kinh hãi nói: “Không thể nào, đại ca là yêu quái”
Một tên trấn an bảo: “Ngươi sợ cái gì chứ? Nếu đại ca là yêu quái thì chúng ta sẽ là băng cướp mạnh nhất vùng, sẽ chẳng có ai đánh lại chúng ta cả”
Takemaru nghe vậy cười gian manh nói: “Phải đấy, các ngươi rất thông minh khi chọn ta làm thủ lĩnh”
Kayura cắn răng, thân thể bị sợi dây leo luồn lách khắp cơ thể, cô nhắm mắt thầm nghĩ:
(Tên này sử dụng dây trói từ các ngón tay, mình…mình không thở được)
Takemaru bắt đầu điều khiển sợi dây leo siết chặt quanh cổ cô, hắn nhếch môi bảo: “Cô chỉ là một con người bình thường,vô cùng yếu ớt, con người thì không thể sử dụng được pháp lực, đó là lí do tại sao chúng thường rất dễ chết bởi những thứ tầm thường”
Phía xa cách đó vài chục mét, Kazumaru đứng phía sau một thân cây to, hắn nheo mắt quan sát Takemaru đang dùng dây leo siết chặt Kayura đằng xa nên thầm nghĩ:
(Đó không hẳn là kĩ năng duy nhất của Takemaru, nghe đồn hắn còn có thể làm một việc mà không có ai làm được, ta rất muốn biết nó là gì?)
Bất chợt có tiếng bước chân đi đến, Kazumaru giật mình nên liền nấp sau thân cây bên cạnh.
Nhưng tiếng bước chân đó là của Byakuya, và anh đang đi về phía trước theo hướng đến ngôi làng của Kayura.
Thấy vậy hắn mới ngạc nhiên, lấp lóa sau thân cây ngẫm nghĩ:
(Byakuya, hắn đang làm gì ở đây?)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!