Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao


Chương 53


Bạch quản gia không khỏi bật cười thành tiếng, ông hiếm khi cười như vậy.

Cách Vạn Thu đối đãi với ông, dường như đã nâng địa vị của ông lên một tầm cao hoàn toàn không thể ngờ tới.

Nếu ông là người nhà của Vạn Thu…vậy thì Vạn Thu có phải cũng là con của ông không.

Bạch quản gia dừng lại suy nghĩ vớ vẩn của mình, dùng tay hơi che khóe miệng đang nhếch lên: “Tôi có một yêu cầu, hy vọng cậu có thể chấp nhận.”

Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu.

“Xin để tôi phục vụ…không, giúp đỡ cậu đi.” Bạch quản gia nói.

Hai mắt Vạn Thu trống rỗng, dù trong đầu nghĩ thế nào cũng không có ký ức về việc bản thân nhờ người khác giúp đỡ.

Vạn Thu tràn đầy thấp thỏm mà hỏi: “Cháu phải làm gì?”

“Yên tâm nhận sự giúp đỡ của tôi.” Bạch quản gia nói cho Vạn Thu những gì ông muốn làm bây giờ.

“Cậu không cần phải tự dọn phòng, chúng tôi sẽ làm việc đó, đó là công việc của chúng tôi.”

“Cậu không cần phải gấp quần áo bẩn, chúng tôi sẽ xử lý chúng.”

“Giường đệm chúng tôi cũng có thể sửa sang lại.”

“…”

Bạch quản nói rất nhiều, nhưng biểu cảm Vạn Thu trước sau vẫn là vẻ bối rối.

Giống như một con ốc sên nhút nhát từ từ thò đầu ra khỏi vỏ, ngập ngừng thăm dò xung quanh, đoán xem nên nhường đường hay nên đứng yên.

Bạch quản gia chưa bao giờ nói nhiều như vậy.

Ông nói với Vạn Thu những việc nhỏ nhặt nhất, những việc không được chú ý nhưng lại được thực hiện hàng ngày.

Bạch quản gia biết, Vạn Thu có lẽ nghe không hiểu, cũng sẽ không nhớ được, nhưng ông có thể nhận được sự nỗ lực muốn đáp lại của Vạn Thu.

Đôi mắt đáng yêu ấy tràn đầy bối rối, cố gắng hết sức để hiểu và ghi nhớ lời ông nói, cố gắng vận hành bộ não vốn không thông minh của mình, cố gắng khiến ông an tâm…

Bạch quản gia vẫn luôn như người vô hình mà trông coi toàn bộ biệt thự Sở gia, hôm nay không hiểu sao lại thích nói những chuyện không phù hợp với nhiệm vụ của mình.

Bạch quản gia hỏi Vạn Thu mỗi ngày ở một mình trong phòng làm gì.

Vạn Thu sẽ làm những gì cậu từng chơi, từng chạm qua, đối với Vạn Thu, những thứ đó đã được cho phép, là chuyện có thể làm.

Bạch quản gia nói, có thể ngủ trưa.

Ngủ trưa là một lựa chọn tuyệt vời khi có thời gian rảnh rỗi.

Vạn Thu đồng ý.

Khi còn đi học, cậu thường dành hết buổi trưa để lang thang tới các thùng rác gần trường, trong đó có rất nhiều chai nước, Vạn Thu không đành lòng bỏ chúng.

Trong kỳ nghỉ, Vạn Thu hầu như ở bên ngoài cả ngày, buổi trưa cũng từng thấy buồn ngủ, nhưng cậu chưa bao giờ chủ động ngủ trưa.

Vậy mà ở nơi này, Vạn Thu đã có đặc quyền được chợp mắt một lát.

Ăn trưa xong, Vạn Thu ngồi trên sofa, cơn buồn ngủ đánh úp từng đợt một.

Theo yêu cầu của Bạch quản gia, Vạn Thu nằm xuống sofa, để cơn buồn ngủ dẫn mình vào giấc ngủ say.

Vạn Thu có một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ, cậu vẫn đang ngủ trên ghế sofa, nhưng ghế sofa đã biến thành đám mây mềm mại, đám mây trôi bồng bềnh, rồi trôi về phía mặt trời.

Mặt trời mở mắt, sáng bừng, cứ luôn nhìn cậu.

Cảnh tượng đó khiến Vạn Thu vô thức lấy tay che mặt, tia nắng làm cậu cảm thấy mặt mình bị chiếu đến nóng rát.

Cuối cùng, ánh mặt trời khiến cậu nhịn không được mà mở to mắt, nhưng khi tỉnh dậy, cậu vẫn bắt gặp một đôi mắt giống như giấc mơ.

Vẫn chưa tỉnh sao? Vạn Thu hoang mang tự hỏi, cậu đang nằm mơ mở mắt sao?

Đôi mắt trước mặt Vạn Thu chớp chớp, đột nhiên phát ra một âm thanh kinh ngạc, xua tan hết cơn buồn ngủ của Vạn Thu.

“Bé ba! Anh cả đã về!!!”

“Oa, mở mắt rồi, thật sự mở mắt rồi.”

Vạn Thu đột nhiên bò dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt đầy bối rối.

Trước mặt cậu thật sự có một đôi mắt, thật sự có người đang nhìn cậu, không phải cậu đang nằm mơ.

Người đàn ông đó rất đẹp, đẹp nhất trong số những người mà Vạn Thu từng gặp, không gì sánh nổi.

Người đàn ông ngồi trước mặt Vạn Thu, nhìn cậu ngồi dậy, dáng vẻ như một nhân vật bước ra từ TV. Trong một khoảnh khắc, Vạn Thu còn tưởng cậu đang ngủ cạnh TV, và những người trên TV đang nhìn cậu.

Người đàn ông quỳ một chân trước ghế sofa, nụ cười vô cùng thoải mái, giọng nói như những tia nắng sớm lọt vào khe hở trên rèm, lộng lẫy, ấm áp.

Nhưng người đàn ông như vậy, lại đột nhiên lao tới, hung hăng xo/a nắn gương mặt Vạn Thu.

“Trời ơi, thật sự, thật sự là em trai của con sao? Đã cùng con xét nghiệm ADN chưa?”

Giọng nói của người đàn ông tựa như một nốt nhạc đang nhảy múa, từng lời từng chữ đều đáng giá.

Thay vì cố gắng hiểu hàm nghĩa của lời nói, Vạn Thu lại muốn nghe giọng nói này hơn.

Sở Kiến Thụ ngồi trên ghế sofa đối diện lãnh đạm nói: “Chắc chắn đã làm xét nghiệm ADN, cùng ba mẹ làm.”

“Đi xét nghiệm với ba mẹ chứ đâu có cùng con đi, con cũng muốn đi làm xét nghiệm ADN với bé ba!” Người đàn ông cười nói.

“Ý con là, con nghi ngờ con không phải con trai của ba?” Sở Kiến Thụ ngồi trên sofa đáp lại.

“Đương nhiên không phải, ba xem đôi mắt này, vừa nhìn là biết được di truyền từ con, sao có thể không phải là em trai của con được!” Người đàn ông cười hì hì, áp má mình vào má Vạn Thu.

“Đó là di truyền từ mẹ con.” Vẻ mặt Sở Kiến Thụ đã trở nên thiếu kiên nhẫn.

Vạn Thu ngơ ngác ngồi trên sofa, người đàn ông xa lạ nhưng tuyệt đẹp này không ngừng xoa xoa gương mặt cậu, sau khi hai má bị cọ xát nóng lên, cậu cảm giác có một ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy.

“Bé ba, đoán xem anh là ai?” Người đàn ông vui vẻ nhìn vào mắt Vạn Thu.

Người đàn ông nói rất nhanh, khiến Vạn Thu không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

“Là anh cả! Anh là anh cả của em!” Sở Chương trực tiếp ôm Vạn Thu vào lòng, “Ai da bé ba nhà chúng ta đã phải ăn nhiều cực khổ lắm mới có thể về đến nhà, anh cả thật có lỗi với em.”

Vạn Thu mặc dù không hiểu những lời lải nhải này, nhưng cậu hiểu được “anh cả”.

Vạn Thu ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

Mặc dù Sở Chương rất nam tính, nhưng nhìn qua cũng giống Dương Tiêu Vũ.

Anh luôn cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chim hót, khiến mọi người phải dừng lại.

Anh cả mang lại cho Vạn Thu một cảm giác rất quen thuộc.

Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, nhưng Vạn Thu hình như đã nghe thấy giọng nói này từ lâu, mềm mại quanh quẩn bên tai, như thể đang hát một bài gì đó.

“Thật không nghĩ tới, vậy mà chính là bé ba nhà chúng ta!” Sở Chương trực tiếp túm dưới nách Vạn Thu, nâng Vạn Thu lên không trung, “Oa, bé ba nhà chúng ta nhẹ như đồ chơi vậy.”

Quản lý của Sở Chương – Triệu Tinh Hoa, nhìn động tác nghệ sĩ nhà mình, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đứa nhỏ tên Vạn Thu này trông mỏng manh như búp bê thủy tinh, Sở Chương thật sự không biết nặng nhẹ quá rồi.

“Cậu nâng như vậy em ấy sẽ rất khó chịu.” Triệu Tinh Hoa lập tức tiến lên khuyên can.

Nhưng Sở Chương còn tiếp tục nhấc Vạn Thu từ sofa đặt lên trên giường.

Vạn Thu mờ mịt nằm trên giường, toàn thân cứng đờ, Sở Chương trực tiếp xốc quần áo của Vạn Thu lên.

Triệu Tinh Hoa hít một hơi, lập tức tiến lên túm lấy cổ áo Sở Chương từ phía sau, như muốn bóp nghẹt luôn cái tên Sở Chương này: “Cậu đang làm cái quái gì vậy? Cậu…”

Sở Chương dùng một tay giữ cổ áo để tránh bị bóp nghẹt, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống Vạn Thu.

“Này! Cậu…” Triệu Tinh Hoa còn đang ra sức ngăn cản, ánh mắt vô tình lướt qua người Vạn Thu một cái.

Đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Mùa hè nên Vạn thu mặc quần áo rất mỏng, lúc này bộ quần áo rộng thùng thình được vén lên, cơ thể gầy gò cứ thế lộ ra.

Mặc dù khoảng thời gian này luôn ăn uống thật tốt, cậu cũng đã tăng cân, làn da cũng cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn không thể che đậy những vấn đề tồn tại trong cơ thể.

Vạn Thu gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, khi nằm xuống, vì cơ thể căng chặt mà nhìn rõ cả xương sườn, vòng eo nhỏ tới nỗi dễ dàng dùng hai tay nắm lấy.

Huống chi trên người Vạn Thu tuy rằng vẫn bôi thuốc mỡ đều đặn, nhưng trong thời gian ngắn không thể có hiệu quả với tất cả những vết thương lớn nhỏ, những vết thương ấy lộ ra trước mắt hai người mà không có chút che đậy nào.

“Mặc dù tôi đã xem ảnh trên điện thoại, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự…” Sở Chương đặt tay vào vết thương đã lành nhưng lưu lại sẹo, “Thật khiến tâm tình phức tạp.”

“Cái này…cái này là muốn đi tù à, sao lại có loại người làm vậy với một đứa nhỏ?” Triệu Tinh Hoa khiếp sợ, đây là đứa nhỏ của Sở gia đó.

“Ba mẹ tôi đã nộp bằng chứng cho cảnh sát, nghe nói đây không phải chuyện duy nhất cặp ba mẹ nuôi kia làm với em ấy.” Sở Chương lật đi lật lại cơ thể Vạn Thu, một bên nhìn một bên nói, “Không có chuyện cam tâm bỏ qua đâu.”

Khi Triệu Tinh Hoa nhìn thấy những dấu vết rợn người này, liền dầng lên chút đồng tình.

“Tuy có rất nhiều sẹo, nhưng cũng không phải không thể chữa khỏi, bé ba hiện tại rõ ràng là bị suy dinh dưỡng, còn đang lớn lên, nếu dùng thuốc chữa trị, về sau hẳn là sẽ mờ đi.” Sở Chương cẩn thận đánh giá.

“Đúng, em ấy còn nhỏ như vậy, tương lai còn rất dài…Từ đã, tôi nhớ cậu nói em ấy mười bốn tuổi mà?” Triệu Tinh Hoa chợt bắt được một cái trọng điểm.

“Mười bốn tuổi rồi.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tinh Hoa, bàn tay Sở Chương vuốt ve vết thương khó nhìn nhất của Vạn Thu, “Chỗ này cho dù có dùng thật nhiều thuốc, chỉ sợ cũng không thể biến mất hoàn toàn. Sau này, nếu bé ba bằng lòng, thì mình đi xăm hình nhé?”

Vạn Thu bị Sở Chương lật qua lật lại như búp bê đồ chơi, nửa chữ cũng không dám thốt ra khỏi miệng.

Vạn Thu ngồi trên giường, dù suy đoán thế nào cũng không biết nên làm gì.

Phản ứng của Sở Chương khiến cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp mẹ, lúc đó mẹ cũng muốn cởi qu/ần áo cậu ra.

Bạch quản gia bưng một cái khay đi vào, nhìn thấy bộ dáng Vạn Thu và Sở Chương, nhất thời sửng sốt.

“Đại thiếu gia, cậu đang làm gì vậy?” Bạch quản gia đối với chuyện Sở Chương trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ mà đi vào đã có chút bất đắc dĩ, hiện tại lại đem người đè trên giường là có chuyện gì đây?

“Chỉ là xem mấy vết thương đó đã lành hay chưa thôi.” Sở Chương vẫn nhớ rõ mình từng lén lấy điện thoại ra xem, còn phóng to từng bức ảnh rợn người ở trong nhóm gia đình, “Hiện tại xem ra vết bầm tím đều đã biến mất, cũng không còn miệng vết thương, yên tâm rồi, yên tâm rồi.”

Sở Chương sửa sang lại quần áo cho Vạn Thu.

“Kể từ khi tam thiếu gia trở về, vẫn luôn chịu khó bôi thuốc, phu nhân cũng yêu cầu xóa sẹo cho tam thiếu gia, cho nên mỗi tối đều sẽ bôi thuốc cho tam thiếu gia.” Trong phòng Vạn Thu, Bạch quản gia đặt hai tách trà xuống bàn, ngoài ra còn có một ly nước trái cây.

“Nhưng…sao đứa nhỏ này từ nãy đến giờ vẫn im lặng như vậy?” Triệu Tinh Hoa không khỏi nhìn vẻ mặt của Vạn Thu.

Cho đến tận bây giờ, Vạn Thu chỉ lặng lẽ ngồi trên giường, bị Sở Chương lăn qua lật lại cũng không kêu một tiếng.

Câu hỏi của Triệu Tinh Hoa không nhận được phản hồi, mà bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Triệu Tinh Hoa không khỏi cảm thấy bất an, có phải hắn đã nói sai gì không?

Vạn Thu vẫn luôn ngồi lặng lẽ bên giường, nếu không phải có hơi thở gấp gáp và đôi mắt hơi chuyển động thì trông như vật đã chết vậy.

Triệu Tinh Hoa phải công nhận gen của sở Gia rất tốt, đôi mắt ai cũng đẹp và độc đáo, chỉ trừ đôi mắt của Vạn Thu khiến hắn nghĩ đến hai từ – khô khan.

“Bởi vì…” Sở Chương quay đầu nhìn Triệu Tinh Hoa, “Vạn Thu là đứa trẻ mới bị thiên sứ hôn phải không?”

Nghe được câu trả lời vớ vẩn này, Triệu Tinh Hoa lại tiếp tục không theo kịp suy nghĩ của Sở Chương.

“Bé ba, Vạn Thu, bây giờ có biết anh là ai không?” Sở Chương vứt cuộc đối thoại với Triệu Tinh Hoa ra đằng sau đầu, nghiêm túc mỉm cười với Vạn Thu.

Vạn Thu mở miệng, lẩm bẩm: “Anh cả.”

“Đúng, là anh cả!” Giọng nói Sở Chương cao lên, trong mắt Vạn Thu, niềm hạnh phúc của Sở Chương giống như đóa hoa vô danh không ngừng nở rộ rồi rơi xuống mặt đất, khắp nơi tràn ngập niềm vui.

Sở Chương cẩn thận nhìn vào đôi mắt Vạn Thu, đột nhiên nâng cằm cậu lên, hôn một cái, tiếng “chụt” vang cả căn phòng.

Triệu Tinh Hoa nhìn mà choáng váng.

Vạn Thu nằm trong lòng Sở Chương, nhìn về phía Triệu Tinh Hoa, người xa lạ vẫn luôn nhìn cậu là ai?

“Đây là bạn của anh, bé ba có thể gọi anh ấy là Triệu ca ca.” Sở Chương lập tức giới thiệu Triệu Tinh Hoa với Vạn Thu.

Triệu Tinh Hoa khóe miệng giật giật, Triệu ca ca… gọi hắn bằng từ “ca” lặp đi lặp lại như vậy nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Nhưng Triệu Tinh Hoa nhận thấy ánh mắt Vạn Thu đang dán chặt vào mình, một ánh mắt khó hiểu, như thể đang quan sát hắn.

Có chút tò mò và…chờ mong?

Tại sao lại nhìn hắn? Chẳng phải nên tò mò về người anh là đại minh tinh hơn sao? Vạn Thu không nhận ra Sở Chương sao? Không có khả năng đi?

Triệu Tinh Hoa quay mặt đi, bị Vạn Thu nhìn đột nhiên có chút chột da.

“Em có thích nhà mình không?” Sở Chương bế Vạn Thu như bế một đứa trẻ, lại tới ghế sofa, để Vạn Thu ngồi trên đùi mình.

“Có.” Vạn Thu gật đầu.

“Có thích ba không?”

Vạn Thu gật đầu.

“Mẹ, anh hai, em trai đâu?”

Vạn Thu gật đầu.

Sở Chương cười nói: “Cũng thích anh cả phải không?”

Vạn Thu vẫn gật đầu.

Sở Chương rất hài lòng.

Triệu Tinh Hoa ở bên cạnh nhìn, lại không cho rằng Vạn Thu nói thật, đây là lần đầu tiên hai anh em gặp nhau, căn bản chưa có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.

“Anh cả cũng rất thích bé ba nhà chúng ta.” Sở Chương tựa cằm vào vai Vạn Thu, “Thật tốt quá, bé ba thích anh.”

Vạn Thu không nhìn tới khuôn mặt Sở Chương.

Nhưng cậu mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó mềm mại như sương mù, từ bên cạnh Sở Chương toát ra rồi biến mất bên người cậu.

“Anh mang rất nhiều quà cho nhóc ba đó!” Đột nhiên Sở Chương ngẩng đầu lên.

Quà của Sở Chương…

Triệu Tinh Hoa nghĩ đến mấy thứ đó, khóe miệng giật giật.

“Mau xem, đây là đồ anh mang bên người, sau này em có thể treo điện thoại lên đây… Đây là cốc nước, khi ra ngoài, bé ba nhà chúng ta có thể mang cốc nước này theo…”

Sở Chương vui vẻ giới thiệu với Vạn Thu rất nhiều… đồ treo quanh người mình.

Triệu Tinh Hoa che mặt, không nỡ nhìn thẳng.

“Nào, bé ba tới đây selfie một tấm để đặt hình nền điện thoại nào.” Sở Chương lấy điện thoại Vạn Thu, vì không có mật khẩu nên điện thoại trực tiếp hiện màn hình lên, Sở Chương ôm Vạn Thu, chụp được bức ảnh hai người mặt dán mặt.

Triệu Tinh Hoa sắc mặt không tốt lắm: “Sở Chương, nếu cậu công khai cho mọi người biết đứa nhỏ này là người nhà cậu, sẽ gây phiền toái cho đứa nhỏ.”

Sở Chương bây giờ đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý, hành vi trắng trợn như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của các thành viên trong nhà.

“Có hơi quá một chút, nhưng như vậy cũng tốt.” Sở Chương vừa nói vừa đặt ảnh hai người vừa chụp làm hình nền điện thoại cho Vạn Thu, “Mọi người biết rồi, đều có thể mang bé ba đến cho tôi, lạc mất còn khó ấy chứ, phải không?”

Triệu Tinh Hoa đột nhiên sửng sốt.

Bạch quản gia vẫn luôn đứng ở một bên cũng nhìn về phía Sở Chương.

Bạch quản gia lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân đã đưa thiết bị định vị cho tam thiếu gia rồi, đại thiếu gia có thể yên tâm.”

“Cháu biết.” Sở Chương thản nhiên nói: “Đó là cách của mẹ, đây là cách của cháu.”

Vạn Thu cúi đầu, trong tay cậu là chiếc móc khóa Sở Chương đưa cho, cậu không biết đó là cái gì, nhưng toàn bộ móc khóa đều có màu sắc sặc sỡ.

“Vạn Thu thích cái này sao?” Hai mắt Sở Chương sáng lên, “Đây là anh cố ý chọn, rất nổi tiếng đó nha, sau này nếu em thích, chúng ta có thể lấy một cái lớn hơn.”

“Tam thiếu gia tương đối thích những thứ màu sắc rực rỡ.” Bạch quản gia nói.

“Thật sao? Vậy từ giờ trở đi, anh và Vạn Thu sẽ mặc trang phục anh em màu đỏ để chụp ảnh được không?” Sở Chương cười hì hì hỏi Vạn Thu.

Triệu Tinh Hoa không đành lòng nhìn thẳng vào cái tên tự luyến vô song này.

(*vô song: không người nào sánh bằng.)

Vạn Thu yên tĩnh ngồi trong ngực Sở Chương, không nói gì, mà Sở Chương có vẻ cũng không cần cậu nói gì.

Sở Chương bây giờ rất vui vẻ, như hoa tử đinh hương nở rộ, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp sân vườn.

“Trở về rồi, trở về rồi, thật sự đã trở về rồi.” Sở Chương ôm lấy Vạn Thu, thì thầm bên tai cậu, “Sau này anh cũng không thể nói với fans rằng anh vì đứa em trai đáng thương vẫn luôn lưu lạc bên ngoài mà ca hát nữa, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Triệu Tinh Hoa đang uống trà suýt chút nữa phun ra ngoài, lập tức nuốt xuống, nôn nóng nói: “Sao cậu có thể nói những lời này trước mặt đứa nhỏ!”

Đây không phải là đang nói với đứa nhỏ, “sau này không thể lấy em làm cái cớ” sao? Nếu nhạy cảm thì trong lòng đứa nhỏ sẽ có khúc mắc đó!

Sở Chương sau đó lại cười vui vẻ: “Nhưng từ giờ trở đi anh có thể hát những bài hát vui vẻ về gia đình, chúc mừng em trai đáng yêu của anh về nhà nha!”

Khóe miệng Triệu Tinh Hoa giật giật, hắn ấn vào thái dương đang nhức nhối để bình tĩnh lại.

Sở Chương cười ấm áp, cọ cọ tay Vạn Thu: “Anh muốn thay đổi, anh muốn thay đổi, từ giờ trở đi anh muốn trở thành một người anh có vai vế ngang với ba!”

Triệu Tinh Hoa không muốn mở miệng nói chuyện nữa.

Nhưng mà……

Sở Chương thật sự rất vui vẻ, niềm vui giống như truyền từ xương cốt đến toàn thân, hai mắt đều sáng ngời.

Những bài Sở Chương hát luôn mang tâm trạng u buồn, khi chọn nhạc, Sở Chương hiếm khi chọn bài có không khí vui vẻ.

Đây không phải vì yêu cầu của công ty, mà là do bản thân Sở Chương.

Anh sẽ cười to, sẽ làm ầm ĩ khiến mọi người đau đầu, ở trong nhà cũng không được yên ổn.

Nhưng mỗi lần vào phòng thu âm, chỉ có Sở Chương là người duy nhất ngồi ở đó.

Sự trống vắng bao trùm từ trong ra ngoài, chiếc mặt nạ rơi xuống mặt đất, để lộ khuôn mặt không cảm xúc.

Triệu Tinh Hoa không ngờ chuyện em trai trở về lại khiến Sở Chương thay đổi lớn như vậy.

Trong thâm tâm, cũng sẽ có ít nhiều người cho rằng việc “hát tặng người em thất lạc” chỉ là một mánh khóe.

Suy cho cùng, Sở Chương và Vạn Thu cách biệt tuổi tác rất lớn, Vạn Thu lại thất lạc khi còn nhỏ tuổi, hắn chưa bao giờ cho rằng cái gọi là huynh đệ tình thâm sẽ tồn tại.

Triệu Tinh Hoa chỉ có thể âm thầm che giấu sự suy đoán đáng hổ thẹn của mình.

Vạn Thu nhìn Sở Chương, cảm thấy loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc này vẫn luôn không vứt đi được.

Nhưng Vạn Thu không nhớ nổi vì sao lại quen thuộc như vậy, những mảnh ký ức nhỏ bị Vạn Thu nhặt lên rồi lại bỏ xuống.

Cho đến khi cậu tìm thấy trong ký ức mình một giai điệu trầm thấp êm ái. Đó là bài hát cậu đã nghe khi đi dạo chợ đêm với Dương Tắc.

Giọng nói của anh cả thật giống giọng hát đêm hôm đó.

Sau khi Vạn Thu tìm được ngọn nguồn của giọng nói này, tâm trạng khó chịu cuối cùng cũng được giải tỏa.

“Em út đâu?” Sở Chương hỏi Bạch quản gia.

“Tiểu thiếu gia hiện đang ở trong thư phòng.” Bạch quản gia nói.

Sở Chương suy nghĩ một chút, hỏi: “Bé ba, em và em út quan hệ rất tốt sao?”

Bạch quản gia ở một bên nhắc nhở: “Tốt hơn là cậu nên trực tiếp gọi tên tam thiếu gia, tam thiếu gia đến bây giờ vẫn chưa quen với những cách gọi khác.”

Sở Chương nhướng mày: “Sở Vạn Thu?”

“Vạn Thu.” Bạch quản gia nói.

Sở Chương nhận ra Vạn Thu dường như có phản ứng với tên của mình, đôi mắt trong veo như những bức tranh đầy màu sắc, phản chiếu bóng dáng của bọn họ.

“Vạn Thu và Sở Ức Quy quan hệ rất tốt sao?” Sở Chương hỏi Vạn Thu.

“…Vâng.” Vạn Thu đáp lại, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Triệu Tinh Hoa.

Biểu tình Sở Chương có chút vi diệu, nhưng chỉ thoáng qua.

“Vậy sao.” Sở Chương nói xong lại hỏi Vạn Thu: “Vạn Thu và anh hai quan hệ cũng rất tốt sao? “

Dương Tắc cũng không cho Vạn Thu biết bọn họ có thân thiết hay không, cho nên Vạn Thu không thể đưa ra câu trả lời chính xác cho câu hỏi này.

Nhìn thấy Vạn Thu trầm tư, Sở Chương nhướng mày.

“Nhị thiếu gia đêm qua dẫn tam thiếu gia đi chợ đêm, trở về hai người đều rất vui vẻ.” Bạch quản gia ở bên cạnh quan sát, chủ động nói.

“Dương Nhị?” Sở Chương có chút kinh ngạc, hai mắt trợn to, “Thật sao? Dương Nhị chủ động đưa Vạn Thu ra ngoài sao?”

“Đúng vậy.”

“Mẹ đồng ý?” Sở Chương theo bản năng hỏi.

Vẻ mặt Bạch quản gia có chút vi diệu, hiện tại Dương Tiêu Vũ không có ở nhà, đương nhiên sẽ không đồng ý.

Nhưng Bạch quản gia lại nói: “Tiên sinh đồng ý.”

Dương Tắc vậy mà lại chủ động đưa Vạn Thu đi chơi, khi hai người ở một mình với nhau, tâm trạng Sở Chương vẫn nổi lên một chút dao động.

Nhìn em trai trước mặt đang bối rối, cố gắng quan sát mình, Sở Chương thở dài thật sâu, ấn vào trán Vạn Thu.

“Cảm ơn, Vạn Thu.”

Anh ấy cảm ơn vì cái gì?

Vạn Thu không biết.

Sau khi nói chuyện với Bạch quản gia, tâm trạng Sở Chương dần dần xuất hiện những cành lá xanh tươi, còn rực rỡ hơn so với thế giới hoa tử đinh hương trước đó.

Vạn Thu không biết điều này có nghĩa gì, đoán rằng đó có thể là một biểu hiện khác của “vui vẻ”.

Thời gian Sở Chương có thể trở về không nhiều lắm, bởi vì trước mắt còn một bộ phim đang quay, anh lại là người đóng vai chính, cùng đoàn phim cãi nhau một trận mới miễn cưỡng được về nhà một ngày.

Triệu Tinh Hoa đến đây để đảm bảo Sở Chương sẽ không tiết lộ nội dung phim khi về nhà, đồng thời hạn chế việc Sở Chương truy cập vào điện thoại.

Có trời mới biết một Sở Chương cả ngày chỉ sợ thiên hạ không loạn có thể làm ra những gì.

Nhưng điều khiến Triệu Tinh Hoa ngạc nhiên nhất, là mặc dù Sở Chương vẫn khác thường như mọi khi, nhưng lại khác thường một cách rất đặc biệt.

Sau khi ở chung với nhau, Triệu Tinh Hoa ít nhiều cảm nhận được tại sao em trai Vạn Thu của Sở Chương lại mang đến cho người ta những cảm giác kỳ lạ.

Dường như trí lực của đứa nhỏ có chút vấn đề.

Nhưng hắn chỉ là người đại diện của Sở Chương, không thể suy đoán quá nhiều về gia đình Sở Chương, huống chi đây là gia đình của một ông chủ lớn.

“Để anh nói cho em biết, hiện tại anh đang đóng vai một anh chàng siêu cấp đẹp trai…” Sở Chương rất vui vẻ nói với Vạn Thu.

“Khụ khụ khụ…”

Sở Chương liếc nhìn Triệu Tinh Hoa, tiếp tục nói: “Còn có đồng phục…”

“Khụ khụ khụ khụ khụ…” Triệu Tinh Hoa dùng hết sức mà khụ mấy tiếng.

Vẻ mặt Sở Chương xụ xuống: “Bé ba nhà tôi cái gì cũng không hiểu, nghe một chút thì làm sao?!”

Triệu Tinh Hoa che mặt lại, thật sự không thể phản bác mấy lời này.

“Thật là phiền chết mất.” Sở Chương không thèm che giấu vẻ bất mãn với người đại diện ở phía sau.

Sắc mặt Triệu Tinh Hoa đen xì.

Vạn Thu an tĩnh nhìn hai người nói chuyện trước mặt mình, họ nói rất nhanh, nhưng Vạn Thu có thể cảm nhận được bầu không khí đang chảy giữa hai người họ, Vạn Thu biết cái này.

Là bầu không khí của bạn bè.

Dù hai bên nhìn qua không mỉm cười với nhau, nhưng cảm xúc “vui” và “không vui” đều thể hiện sự vui vẻ.

Giữa bạn bè, làm như vậy mới đúng phải không?

Vạn Thu thầm nghĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN