“Không phải cậu còn rất nhiều thành tựu sao? Tại sao một hai cứ phải kể cái này?” Triệu Tinh Hoa hừ lạnh một tiếng.
“Đây là thành tựu vẻ vang đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của tôi!”
“Đại thiếu gia.” Bạch quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh chợt lên tiếng: “Thực ra so với nói chuyện, tôi kiến nghị cậu có thể dẫn tam thiếu gia đi làm gì đó.”
Sở Chương nghe Bạch quản gia chủ động mở miệng thì nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn như không khí mà tận tâm phục vụ mọi người.
Sở Chương đè ánh mắt dò hỏi xuống: “Vì sao?”
“Khả năng trò chuyện của tam thiếu gia tương đối kém, bất kỳ ngôn ngữ giao lưu nào đều phải cố gắng lý giải.” Bạch quản gia giải thích.
“Thật sao?” Sở Chương nghĩ đến tình huống của Vạn Thu, xét theo biểu hiện của Vạn Thu thì đúng là như vậy.
Sở Chương nhìn sườn mặt Vạn Thu, thiếu niên gầy gò trầm mặc, rõ ràng ở trong lồng ngực anh, lại giống như một con búp bê.
Sở Chương thấy ánh mắt Vạn Thu hướng về phía mình.
Sở Chương dưới vô số ánh mắt mà lớn lên, rất nhanh đã bộc lộ thiên phú của mình, anh gia nhập công ty của Dương Tiêu Vũ, ngay trong năm đó liền trở nên nổi tiếng, dự định sẽ kế thừa sự nghiệp của Dương Tiêu Vũ trong tương lai.
Sở Chương đã gặp qua quá nhiều ánh mắt hỗn loạn, những ánh mắt hỗn loạn về suy nghĩ, về tình cảm.
Mà khi Vạn Thu nhìn chằm chằm vào Sở Chương, dường như tặng cho Sở Chương một thế giới thuần khiết, chỉ thuộc về riêng Sở Chương.
Ánh mắt như vậy, có thể dùng câu “Thế giới của Sở Chương” để diễn tả.
Cho nên Sở Chương mới nói ra từ “thiên sứ”.
Người bình thường khi gặp được thiên sứ chắc chắn sẽ bộc lộ bản chất luôn che giấu phải không?
Chỉ là thiên sứ nhỏ lặng lẽ cuộn tròn, lưng cúi xuống, đầu cũng cúi xuống, ánh mắt dường như đang ló ra từ đôi cánh, tầm nhìn bị giới hạn trong một không gian nhỏ.
Sở Chương đưa tay vu/ốt ve tấm lưng cong cong, Vạn Thu theo bản năng co rúm lại.
“Bé ba, em có muốn nhảy không?”
Triệu Tinh Hoa và Bạch quản gia cùng nhau nhìn Sở Chương, rõ ràng không hiểu tại sao Sở Chương lại hỏi câu kỳ quái này.
“Bé ba tay nhỏ chân nhỏ, nhưng con trai sao có thể không có chút sức lực nào? Chạy bộ quá nhàm chán, anh dạy em nhảy nhé?” Sở Chương nói đoạn, liền đứng dậy nắm lấy tay Vạn Thu, Vạn Thu chỉ có thể làm theo.
Triệu Tinh Hoa đỡ trán, thở dài.
Quên đi, ít nhất dạy vũ đạo có thể khiến Sở Chương ngậm miệng lại.
Trong biệt thự có một phòng tập nhảy của Sở Chương, rất rộng, lại sạch sẽ, ba phía đều có gương bao quanh, không gian vô cùng sáng sủa.
Vạn Thu đứng trong phòng nhảy, tò mò nhìn xung quanh.
Khi Sở Chương kéo tay Vạn Thu tới nhìn vào gương, hai mắt Vạn Thu liền mở to đầy vẻ ngơ ngác. Sở Chương thầm nghĩ, em trai nhỏ của mình thật đáng yêu.
“Nếu không có ý kiến gì, bé ba có thể làm theo anh không?” Sở Chương lộ ra nụ cười sâu xa.
Vạn Thu nhìn, gật đầu.
Chỉ là không biết tại sao, cậu cảm thấy trong “vui vẻ” của Sở Chương nảy lên một ý xấu nhỏ.
Triệu Tinh Hoa ngồi trong phòng tập nhảy, bên cạnh là Bạch quản gia. Triệu Tinh Hoa vẫn luôn nhìn Vạn Thu, rất tò mò về người em trai xa lạ của Sở Chương.
Hắn đều quen thuộc với người trong Sở gia, Dương Tiêu Vũ là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, Dương Tắc lại lựa chọn đến công ty của Sở Kiến Thụ, mà Triệu Tinh Hoa hắn cũng đã thèm nhỏ dãi Sở Ức Quy từ lâu.
Ngoại hình, năng lực và tính cách của Sở Ức Quy đều rất tốt, nhưng dù có chèo kéo Sở Ức Quy bao nhiêu lần, hắn cũng không hề động tâm.
Hiện tại nhìn Vạn Thu, Triệu Tinh Hoa không có cách nào hiểu được chuyện đem Sở Ức Quy để thay thế cho Vạn Thu.
“Trí lực của đứa nhỏ này có chút vấn đề sao?” Triệu Tinh Hoa hỏi Bạch quản gia.
“Đúng vậy.” Bạch quản gia đáp lại.
“Trí lực có vấn đề nhưng thân thể phối hợp cũng khá tốt, vậy ra việc trí lực thấp sẽ không ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát cơ thể sao?” Triệu Tinh Hoa nói.
Triệu Tinh Hoa nhìn Vạn Thu, mặc dù tư thế vẫn còn những chỗ không chính xác, nhưng lại có thể thực hiện tất cả các động tác được yêu cầu, cũng tương đối uyển chuyển.
“Sau khi kiểm tra, đã xác định tam thiếu gia không có vấn đề về thể chất mà là vấn đề về tâm lý, phu nhân đã giúp tam thiếu gia tìm bác sĩ, sau khi tam thiếu dần quen với không khí gia đình, chúng tôi sẽ bắt đầu sắp xếp việc chữa trị cho tam thiếu gia.”
Triệu Tinh Hoa có chút kinh ngạc, vấn đề tâm lý? Là di chứng lưu lại từ gia đình trước kia sao?
Nghĩ đến những vết sẹo trên khắp cơ thể kia, Triệu Tinh Hoa cũng không dám tưởng tượng một đứa trẻ ngây thơ như vậy làm sao lại từng bước bị bức thành thế này.
“Chăm sóc những đứa trẻ như vậy có vất vả lắm không?” Triệu Tinh Hoa cũng từng tiếp xúc với những đứa trẻ như vậy khi đi làm từ thiện, lúc ấy ấn tượng lưu lại trong hắn…chỉ là một loại cảm giác khó khăn, có rất nhiều đứa trẻ không thể giao tiếp, thậm chí vô cùng bướng bỉnh và nghịch ngợm.
“Không, tam thiếu gia rất ngoan ngoãn.” Bạch quản gia nói.
“Thật vậy sao?” Triệu Tinh Hoa vẫn thấy hơi kinh ngạc, dù sao cũng không giống người bình thường, làm sao có thể cùng người bình thường giao lưu?
“Tam thiếu gia rất tốt.” Bạch quản gia đột nhiên nói: “Tôi nghĩ bất cứ ai từng tiếp xúc với tam thiếu gia đều sẽ cảm thấy tam thiếu gia vô cùng tốt.”
“Vậy sao.” Triệu Tinh Hoa đáp lại, đối với Vạn Thu, hắn giữ lại một chút đồng cảm, tăng thêm một chút tò mò.
– –
Dương Tắc và Sở Kiến Thụ cùng nhau về nhà.
Bạch quản gia đứng ở cửa, mỉm cười.
“Sở Chương còn ở nhà sao?” Sở Kiến Thụ hỏi.
“Đúng vậy, đại thiếu gia vẫn chưa rời đi.”
“Bây giờ anh ấy đang ở cùng Vạn Thu sao?” Việc đầu tiên Dương Tắc muốn làm sau khi về nhà, chính là hỏi chuyện Vạn Thu.
Bạch quản gia lại nở một nụ cười vi diệu, Sở Kiến Thụ lập tức nhận ra điểm bất thường trong nụ cười nho nhỏ này.
Bạch quản gia mở cửa cho họ, khi Sở Kiến Thụ và Dương Tắc bước vào, đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc vang lên.
Vạn Thu đứng trước cửa, giang hai tay.
Sở Kiến Thụ và Dương Tắc cũng đứng trước cửa, không biết Vạn Thu muốn làm gì.
Nhìn thấy Vạn Thu bắt đầu cử động, tư thế có chút kỳ quái, tay chân xoay vòng vòng theo tiếng nhạc, đây… hẳn là đang nhảy.
Làm sao Vạn Thu có thể thành thạo điệu nhảy chỉ sau một giờ luyện tập?
Trong một phút, Vạn Thu đã bị vấp tới ba lần, tay chân cũng không thuần thục nên nhảy không đúng nhịp, phối hợp với vẻ mặt mờ mịt lại càng không nhất quán.
Tiếng nhạc dừng lại, Vạn Thu giơ cao tay đón lấy ánh mặt trời.
Sở Chương nằm trên sàn cười lăn cười bò, một tay không quên cầm điện quay video, mặt đỏ bừng.
“Cứu mạng…đáng yêu quá đi…trời ơi…thật đáng tiếc nếu không trêu chọc em trai một chút mà…”
Sở Chương nói với Vạn Thu, đây là điệu nhảy để chào đón thành viên trong gia đình trở về, bọn họ sẽ rất vui khi nhìn thấy nó.
Vạn Thu vậy mà làm theo.
Triệu Tinh Hoa lúc này đang trốn trong góc, không dám phát ra dù chỉ một tiếng.
Sở Chương biết Sở Kiến Thụ rất có thể sẽ tức giận.
Vừa về liền chơi khăm Vạn Thu, khả năng sẽ bị Sở Kiến Thụ quở mắng một hồi.
Sở Chương rõ ràng cố ý làm vậy.
Sắc mặt Sở Kiến Thụ và Dương Tắc đều trở nên phức tạp. Cuối cùng Sở Kiến Thụ cởi giày, đi đến bên cạnh Vạn Thu.
Bản thân Sở Chương cũng không nhận ra mình đang vô thức nín thở.
“Nhảy không tồi.” Sở Kiến Thụ xoa đầu Vạn Thu, giữa ngón tay cảm nhận được mồ hôi của Vạn Thu, “Con mệt sao? Đi nghỉ ngơi, lau mồ hôi, lát nữa là có thể ăn tối.”
Sở Chương ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Sở Kiến Thụ, nụ cười ngưng lại.
“Sở Chương.” Sở Kiến Thụ gọi tên Sở Chương.
Toàn thân Sở Chương bỗng nhiên cứng đờ, trực giác nói cho anh bản thân sắp bị khiển trách rồi.
“Vất vả rồi, con cùng Vạn Thu chắc hẳn đã chơi rất lâu.” Sở Kiến Thụ vừa dọn dẹp vừa nói: “Bao giờ lại đi?”
Sở Chương từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Sở Kiến Thụ thật sự không có một chút tức giận, ấp úng nói: “Đêm nay con phải đi, chuyến bay bắt đầu vào sáng sớm mai.”
“Vậy nghỉ ngơi đi, ba đi thay quần áo, có việc gì thì chờ ba xuống rồi nói.” Sở Kiến Thụ xoay người lên lầu.
Sở Chương nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Kiến Thụ, sửng sốt mấy giây.
Anh đột nhiên nhìn về phía Dương Tắc: “Ba bị đoạt xá sao?”
(*Đoạt xá ở đây là kiểu bị người khác chiếm xác ấy)
Vậy mà không mắng mình?
Dương Tắc lại không đánh giá Sở Kiến Thụ mà hỏi: “Anh, vừa rồi anh quay video đúng không?”
“A? Ừ.” Sở Chương đáp.
“Có thể gửi em một bản được không?”
Sở Chương ngơ ngác gật đầu.
Dương Tắc không nói thêm nữa, nhưng từ biểu tình của Dương Tắc, Sở Chương lại mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Dương Tắc mang về cho Vạn Thu một thứ. Là cái bánh kem nho nhỏ.
Vạn Thu bưng bánh kem đi vào bếp.
Triệu Tinh Hoa nhìn Sở Chương ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cảm thấy Sở Chương im lặng một cách kỳ lạ liền hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Ba vậy mà không tức giận?” Sở Chương lẩm bẩm.
Khóe miệng Triệu Tinh Hoa giật giật: “Đừng bảo cậu cố ý chọc ngài ấy tức giận nhé?”
“Vậy mà còn nói mình vất vả rồi…” Sở Chương cảm giác như mình đang nằm mơ.
Triệu Tinh Hoa cũng nghĩ Sở Kiến Thụ sẽ quở trách Sở Chương, dịu dàng như vậy quả thực rất kỳ lạ.
Sở Chương nghe thấy tiếng bước chân đang dần dần đi về phía họ, ngẩng đầu lên liền thấy Vạn Thu bưng mấy chiếc đĩa nhỏ.
Vạn Thu đặt đĩa nhỏ trước mặt Sở Chương và Triệu Tinh Hoa, trên đĩa nhỏ bày những miếng bánh cắt đều nhau.
“Cảm ơn Vạn Thu.” Sở Chương nói.
“Em nhờ đầu bếp cắt sao?” Dương Tắc đã thay quần áo ở nhà, đứng bên cạnh Vạn Thu, nở nụ cười khích lệ rồi nói với Sở Chương: “Trước đây Vạn Thu luôn trực tiếp dùng thìa ăn từng ngụm từng ngụm, bây giờ đã biết tìm đĩa nhỏ để cắt chúng ra.”
Sở Chương gật đầu, nhìn em trai mình, vẫn là khuôn mặt nhìn qua có chút “người sống chớ gần”, nhưng Vạn Thu lại không hề tỏ ra thấp thỏm hay sợ hãi, nhẹ nhàng để Dương Tắc chạm vào.
Sở Chương nhớ lại lúc Sở Kiến Thụ đưa tay xoa đầu Vạn Thu.
Có chút trầm mặc.
“Anh cả, nghe nói anh bảo anh trai nhảy cho ba xem?” Giọng nói Sở Ức Quy từ phía sau đột nhiên vang lên khiến Sở Chương giật mình.
Anh quay lại nhìn Sở Ức Quy với vẻ mặt cứng ngắc: “A, là, quay video, gửi em một bản nhé?”
“Được.” Sở Ức Quy cười nói, “Có phải rất thú vị không? Hôm nay ba không tức giận.”
Sở Chương cười gượng: “Ừ.”
“Hôm nay tâm tình ba rất không tồi đúng không?” Sở Ức Quy đi vòng qua ghế sofa vài bước, nhưng không đến gần Sở Chương.
“Đúng vậy.” Sở Chương đáp lại, trong mắt anh, nụ cười của Sở Ức Quy luôn ẩn chứa một tia hàm ý.
“Đã lâu không gặp, anh Triệu.” Sở Ức Quy chào hỏi Triệu Tinh Hoa.
“Ức Quy, hôm nay có muốn đi theo anh không?” Triệu Tinh Hoa như thường lệ hỏi.
Sở Ức Quy vẫn chỉ trả lời cho có lệ, Triệu Tinh Hoa cũng không ôm hy vọng gì.
Sở Chương quay đầu nhìn Vạn Thu, ánh mắt của Vạn Thu nhìn theo Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy lại dường như không để ý đến Vạn Thu.
Vạn Thu cúi đầu, vẻ mặt cũng không mất mát.
Nhưng sau khi Vạn Thu cúi đầu, Sở Chương nhìn thấy Sở Ức Quy nhìn về phía Vạn Thu.
Giống như khi Vạn Thu nhìn không tới, mới ngước mắt lên để ý.
Sở Chương nhìn căn nhà rõ ràng có phần trống trải, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó khác thường, một cảm giác quái dị đang dần dần lưu động.
Giống như những mảnh thủy tinh chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, được đôi bàn tay gầy gò của Vạn Thu khéo léo ghép lại với nhau.
– —
Sở Chương ở lại ăn tối, nhưng chỉ ăn mà không quan tâm tới mùi vị, tâm tình có chút thất thường.
Người luôn im lặng khi ăn và ngủ như ba, vậy mà chủ động hỏi chuyện quay chụp có vất vả không.
Sở Kiến Thụ không phải nên xụ mặt nói “khó khăn, vất vả là việc con người cần thiết phải làm” sao?
Sở Chương uống trà sau bữa tối, hai mắt trống rỗng.
Bản thân anh cảm thấy không thoải mái khi ăn ở nhà, hôm nay lại càng cảm thấy khó tiêu.
Tiếng bát đũa chạm nhau, tiếng nhai nuốt nhỏ đến mức không thể phát hiện trong bầu không khí ngột ngạt, đây mới là những gì quen thuộc trên bên ăn Sở gia.
“Chuẩn bị xong rồi, có thể đi chưa?” Triệu Tinh Hoa túm lấy đầu Sở Chương, hỏi.
Sở Chương im lặng đến mức Triệu Tinh Hoa lo lắng nghệ sĩ nhà mình có thể hoá thú bất cứ lúc nào.
“…” Sở Chương dùng tay kéo Vạn Thu ngồi bên cạnh vào trong ngực.
Sớm biết Sở Chương lẹ mắt lẹ tay sẽ kéo Vạn Thu đi, Triệu Tinh Hoa nhanh chóng nhấc Vạn Thu lên như một món đồ chơi.
Sở Chương trợn tròn hai mắt: “…Ồ wao.”
Triệu Tinh Hoa: “…” Sao lại nhẹ như vậy? Hắn dùng sức quá nhiều sao? Sẽ không làm đau đứa nhỏ chứ?
Triệu Tinh Hoa ngẩng đầu, nhìn Vạn Thu lơ lửng giữa không trung, toàn thân thả lỏng, mềm mại như không còn sức lực để chống đỡ, mặt đối mặt với hắn.
“…Xin…Xin lỗi.” Triệu Tinh Hoa bối rối.
Sở Chương đứng ở bên cạnh bèn lấy điện thoại chụp một loạt ảnh.
Triệu Tinh Hoa nghẹn lời, hồi lâu mới đặt Vạn Thu xuống, Vạn Thu chỉ đứng đó, không lộn xộn, không bát nháo, yên tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Rất khó ở chung.
Đây là cảm giác của Triệu Tinh Hoa.
Nếu không phải xuất phát từ tình yêu hay sự quan tâm, sẽ không ai sẵn lòng đến gần đứa nhỏ này.
Nhìn Sở Chương ôm lấy Vạn Thu với nụ cười ấm áp, niềm vui trong mắt có lẽ là bằng chứng cho thấy Sở Chương thực sự thích đứa nhỏ.
Đáng tiếc, Sở Chương cho dù không muốn cũng phải rời đi, kỳ nghỉ của anh chỉ kéo dài một ngày.
Đêm khuya, Triệu Tinh Hoa lái xe chở Sở Chương tới sân bay, dự định ở lại khách sạn sân bay một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ trở về đoàn.
Sở Chương kêu trời khóc đất ôm lấy Vạn Thu không rời, Triệu Tinh Hoa và Dương Tắc phải cố mãi mới tách được hai người ra.
Vạn Thu bị Dương Tắc kéo ra giấu ở phía sau, vẻ mặt mờ mịt vô cùng.
Sau khi lên xe, Sở Chương không khỏi nhìn Vạn Thu bằng ánh mắt trông mong.
Vạn Thu lặng lẽ nhìn Sở Chương rồi nói lời tạm biệt, nhưng Sở Chương dường như nhìn mãi không đủ, vẫn ngoái đầu lại ngay cả khi khoảng cách đã rất xa.
Ngồi ở ghế phụ, Sở Chương cuộn tròn với vẻ mặt tuyệt vọng: “Gần mười năm, vất vả lắm tôi mới gặp lại em trai, tại sao đều không cho tôi được ở cạnh em ấy lâu hơn một chút?”
Mặc dù Triệu Tinh Hoa bình thường sẽ chế nhạo Sở Chương vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy hai anh em thân thiết như vậy, lời mỉa mai không thể nói ra khỏi miệng.
Cuối cùng Triệu Tinh Hoa đơn giản trả lời: “Sau này sẽ có cơ hội.”
Sở Chương thở dài một cách cực kì khoa trương, xem ra rất bất mãn với tình hình hiện tại.
Triệu Tinh Hoa lái xe, suy nghĩ một chút, quyết định hỏi: “Quan hệ giữa cậu và em ấy rất tốt sao?”
Sở Chương thẳng thừng phủ nhận: “Không.”
Triệu Tinh Hoa sửng sốt: “Nhưng nhìn cậu và em ấy cũng rất thân thiết…”
“Chuyện này cũng không thể chứng minh được.” Sở Chương rời khỏi Vạn Thu, như thể mất hết sức lực, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Tức là quan hệ không tốt lắm? Cậu dạy em ấy nhảy vì khó xử sao? Tránh nói chuyện liên tục sao?
“Dạy em ấy chỉ là muốn em ấy ngẩng cao đầu.” Bởi vì sống không tốt mới hình thành thói quen cuộn người cúi đầu, Sở Chương lại nói: “Tình cảm của tôi đối với em ấy, có lẽ là tập hợp của nhiều loại tình cảm phức tạp đi.”
Triệu Tinh Hoa cũng biết tình hình của Sở gia có thể phức tạp đến mức nào, nhưng đây không phải là điều mà người ngoài có thể tùy tiện hỏi.
Ngược lại, Sở Chương dường như còn chưa muốn kết thúc chủ đề: “Năm đó tôi cũng là người gián tiếp làm mất Vạn Thu.”
Triệu Tinh Hoa mở to hai mắt, đây là chuyện hắn chưa từng nghe qua.
“Năm đó Dương Nhị gánh vác phần lớn trách nhiệm, lúc ấy tôi… cũng có chút cảm xúc muốn trốn tránh, giá như lúc đó tôi không trốn tránh thì tốt biết mấy.”
Sở Chương nhìn bóng mình trên cửa sổ xe, phảng phất như quay trở lại cái tuổi trẻ sơ suất ấy.
Sở Chương không thể thoát tội vì để mất Vạn Thu, hiện tại mối quan hệ nhà họ Sở rất căng thẳng, đây cũng là kết quả của việc Sở Chương không làm gì cả.
Ngón tay Sở Chương hơi siết chặt.
Anh luôn là một kẻ hèn nhát.
Khi anh trưởng thành, nhìn lại quá khứ và muốn chuộc lỗi, thì tình trạng của gia đình đã cứng nhắc đến mức không còn cách nới lỏng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy việc nhận Sở Ức Quy về là một điều tốt.
Sở Ức Quy dường như đã giúp gia đình anh ổn định lại, nhưng thực tế cái gì cũng không thể thay đổi.
Mọi thứ dường như được Sở Ức Quy giữ lại mới trở nên yên bình.
Cũng chỉ là giữ cho yên bình.
Nếu vấn đề nằm trên bề mặt thì vẫn còn cơ hội giải quyết, nhưng vì Sở Ức Quy mà mọi thứ dường như đã chìm xuống đáy nước.
Thậm chí cho tới bây giờ, Sở Chương vẫn cảm thấy sự tồn tại của Sở Ức Quy là một nút thắt không thể tháo gỡ được.
Sở gia giống như sợi dây càng ngày càng thắt chặt, dựa vào nhau để được an toàn, nhưng một khi trong đó có vết đứt thì sẽ không bao giờ trở lại hình dáng ban đầu, mặt khác sợi dây cũng tràn ngập nguy cơ.
Sở Chương cũng hy vọng bản thân trở thành một người con trưởng xuất sắc. Nhưng quay đầu nhìn lại chuyện mình giải quyết thành mớ hỗn độn, Sở Chương không khỏi cảm thấy chán nản.
Cái tên Sở Chương đại diện cho tài năng, thuận buồm xuôi gió, nhưng Sở Chương chưa bao giờ thực sự tự tin.
Quá khứ thất bại giống như một vũng lầy sâu thẳm, mà anh bị mắc kẹt trong đó, không thể tự thoát ra.
Nhưng…
Vạn Thu trở về, khiến Sở Chương cảm nhận được có thứ gì đó khác biệt.
Sạch sẽ, trong trẻo không nhiễm một hạt bụi, đột nhiên một lần nữa rơi xuống Sở gia.
Trong lúc mơ hồ, Sở Chương giống như thật sự nhìn thấy một sợi lông vũ của thiên sứ đang chậm rãi rơi xuống.
Đó là dấu vết thoáng qua của thiên sứ.
Bầu không khí trong Sở gia vốn luôn trầm tịch dường như được thả lỏng vì Vạn Thu trở về.
“Có một thiên sứ đã đến nhà chúng tôi.” Sở Chương ma xui quỷ khiến nói.
“Cậu không có tình cảm gì với em ấy, mà cứ gọi em ấy là thiên sứ?” Triệu Tinh Hoa nói.
“Cậu không hiểu, đây không phải là chuyện dùng tình cảm liền phán đoán được.” Mặc dù Sở Chương cảm thấy Triệu Tinh Hoa không hiểu, nhưng anh vẫn hy vọng có thể kể thêm được điều gì đó, “Ví dụ như quản gia nhà bọn tôi thật ra là một người cứng nhắc, nói chung chú ấy sẽ không chủ động đưa ra kiến nghị gì.”
“Không chủ động can thiệp vào chuyện của chủ nhân mới đúng là nghĩa vụ của quản gia mà?” Triệu Tinh Hoa nói.
“Nhưng hôm nay ba tôi không mắng tôi, còn nói chuyện ngày thường với tôi?!”
Sở Chương thiếu chút nữa từ trên ghế phụ mà nhảy dựng lên, để Triệu Tinh Hoa hiểu chuyện này khó tin tới mức nào.
“Đâu phải là cậu chưa từng gặp ba tôi, ba tôi là người như vậy sao? Ông ấy chưa bao giờ sờ đầu anh em bọn tôi!! Chưa bao giờ!!”
“Cậu không thể so đo với đứa ngốc được.” Triệu Tinh Hoa buột miệng thốt ra, sau đó liền im bặt.
“Cậu mới là đồ ngốc, không cho nói bé ba nhà tôi là đồ ngốc.” Sở Chương nói vậy rồi lập tức gõ vào đầu Triệu Tinh Hoa.
Triệu Tinh Hoa cố chịu đau: “Lái xe, tôi còn lái xe!”
Sở Chương đột nhiên im lặng, vẻ mặt bơ phờ ngồi trên ghế phụ.
Triệu Tinh Hoa có lẽ không hiểu, nhưng Sở Chương sao có thể không biết khi ở trong nhà sẽ có cảm giác như thế nào?
Chỉ đứng đó thôi cũng giống như sắp ngạt thở. Một thế giới yên tĩnh, không có bất kỳ sự giao lưu nào, mọi người giống như bị tách ra.
Những quy tắc cứng nhắc giống như lông nhím, khi đến gần sẽ đâm vào nhau, máu tươi sẽ chảy đầm đìa.
Thấy Sở Chương im lặng, Triệu Tinh Hoa bèn liếc nhìn mấy cái, thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, ý của tôi không phải vậy.”
Sở Chương tức giận, nhỏ giọng mắng Triệu Tinh Hoa, sau đó gọi cho Vạn Thu để tìm sự an ủi.
Phía bên kia không có trả lời.
Sở Chương đợi năm phút rồi gọi lại.
Lần này cuộc gọi đã được kết nối, chỉ là bên kia dừng lại một lúc lâu mới hỏi: “Anh cả?”
Sở Chương nhìn khuôn mặt đeo khẩu trang phản chiếu trong gương chiếu hậu, ánh mắt bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng và sôi nổi: “Vạn Thu, thật xin lỗi, anh không thể chơi với em lâu hơn.”
Đợi thật lâu, Vạn Thu mới trả lời: “Vâng.”
“Bánh kem Vạn Thu cho bọn anh ăn rất ngon nha.”
Vạn Thu vẫn không có chút cảm xúc phập phồng nào, chỉ đơn giản nói: “Vâng.”
“Hôm nay anh cả dạy em nhảy, thú vị lắm phải không?”
Câu hỏi này lại không nhận được phản hồi từ Vạn Thu.
Triệu Tinh Hoa lắng nghe, cảm thấy việc hòa hợp với những đứa trẻ trí lực thấp quả nhiên rất khó khăn, nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy bầu không khí của cuộc trò chuyện này xấu hổ vô cùng.
“Em vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Sở Chương trực tiếp bỏ qua câu hỏi chưa được trả lời, không có chút tức giận.
“Mẹ.”
Sở Chương vô thức nhướng mày, nghe thấy trong giọng nói vui vẻ của mình có chút chua chát: “Em có nói với mẹ việc anh hai đưa em đi chơi không?”
“Có.”
Hai mắt Sở Chương đột nhiên trợn to, lập tức bật dậy khỏi ghế, lại bị dây an toàn ấn trở về, nôn nóng hỏi: “Mẹ có nói gì không?”
Vạn Thu dường như đang nhớ lại, lúc sau mới miễn cưỡng nói ra một câu: “Không nhớ rõ.”
Vạn Thu có lẽ thực sự không thể nhớ được.
Nhưng chỉ một câu này cũng đủ khiến Sở Chương chấn động.
“Là vậy sao…” Sở Chương cười, rất nhẹ nhàng, khác hẳn với những ngày ồn ào, “Cảm ơn em, Vạn Thu nhà chúng ta thật đáng yêu.”
Cho đến khi cúp điện thoại, Sở Chương vẫn còn chút xuất thần.
Dương Tiêu Vũ sẽ đồng ý để Dương Tắc đưa Vạn Thu ra ngoài chơi sao?
Không có khả năng.
Nhưng Dương Tiêu Vũ biết chuyện, lại không nói gì.
Không ai biết Dương Tiêu Vũ có tức giận hay không, nhưng từ vẻ mặt của Dương Tắc, có thể đoán được Dương Tắc không bị chất vấn.
Có lẽ không phải không để ý, chỉ là Dương Tiêu Vũ đã trở nên bao dung.
Dương Tiêu Vũ rõ ràng cũng không phải là người biết bao dung.
Mặc dù mọi thứ không thay đổi quá nhiều. Nhưng nó thực sự đang thay đổi.
Mọi người đều đang thay đổi trong thầm lặng, cho dù nhỏ đến mức chỉ có thể phát hiện được một chút.
Nhưng chút ít này đối với Sở Chương, chính là hy vọng.
Sở Chương dường như nghe thấy giọng nói ậm ừ của Vạn Thu bên tai.
Vốn dĩ còn hơi lo lắng người em trai thất lạc mười năm của mình sẽ không thoải mái khi trở về một gia đình như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ người không thông minh như Vạn Thu ngược lại lại trở thành phần tử thích hợp nhất trong gia đình bọn họ.
Sở Chương đột nhiên cười lớn.
“Thiên sứ, thật sự là một thiên sứ nha.” Sở Chương lải nhải bên tai Triệu Tinh Hoa, “Tôi muốn chụp một bộ ảnh thiên sứ cho bé ba nhà tôi.”
Triệu Tinh Hoa ngó lơ câu nói này.
“A, thật sự chỉ cho tôi một ngày sao! Lần này quay xong tôi sẽ nghỉ phép, nghỉ ba tháng!” Sở Chương than trời khóc đất.
“Cậu ở đó mà tưởng bở.” Triệu Tinh Hoa lạnh mặt nói.
– –
Vạn Thu cảm thấy mình đã có một ngày rất kỳ lạ.
Anh cả của cậu là một người cực kì, cự kì thích nói chuyện.
Bạn bè của anh cả cũng vậy.
Cậu theo anh cả học nhảy, nhưng cậu cũng biết mình nhảy không đẹp.
Nhìn tấm gương trong suốt và không tì vết trong phòng tập nhảy, Vạn Thu có thể thấy tư thế của mình và anh cả khác biệt như thế nào.
Chỉ là anh cả hình như muốn cậu học, cho nên cậu mới học.
Anh cả…thật sự rất đẹp.
Khi anh cả nhảy, Vạn Thu dường như nhìn thấy một con công chỉ có trên TV đang khoe cái đuôi lấp lánh ra, đẹp vô cùng.
Anh cả thực sự là một người thần kỳ, anh ấy dường như tỏa sáng ở mọi chi tiết. Nhưng thời gian gặp được anh cả hình như chỉ có nửa ngày mà thôi.
Cậu chỉ có thể cùng anh cả một lúc như vậy, cậu có kịp cho anh cả vui vẻ không?
Cậu cố gắng làm những gì anh cả muốn, nhưng mọi thứ đều không làm tốt, liệu anh ấy có chán ghét cậu không?
Vạn Thu không thể theo kịp những gì Sở Chương và Triệu Tinh Hoa nói, nghe không hiểu ý của Sở Chương, nhưng cậu đã dốc hết sức làm những gì cậu có thể làm.
Vạn Thu ngồi trên sofa, có chút mệt mỏi nhưng không buồn ngủ.
Trong thời gian yên tĩnh một mình, Vạn Thu luôn nhớ lại mối quan hệ giữa Sở Chương và Triệu Tinh Hoa.
Bạn bè sau khi trưởng thành sẽ như vậy sao?
Nhưng người bạn duy nhất của Vạn Thu, Sở Ức Quy, dường như không thân thiết với cậu đến vậy.
Cậu và Sở Ức Quy, thực sự là bạn bè sao?