Như vậy, mới gọi là thân thiết đi…
Buổi tối, Vạn Thu nằm trên giường nhưng ngủ không ngon giấc.
Vạn Thu nằm mơ.
Đã lâu lắm rồi cậu mới có một giấc mơ rõ ràng như vậy, so với giấc mơ, nó giống như một kỷ niệm hơn.
Là lúc cậu còn ở trường.
Từ khi ở nông thôn, đã có rất nhiều người từ chối kết bạn với Vạn Thu, cho nên cậu chưa từng ôm ảo tưởng về việc kết bạn, cậu nhận ra mọi người không thích làm bạn với mình.
Cậu cũng loáng thoáng nhận ra bản thân không giống với những người khác.
Nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào, cậu lại không cảm nhận được.
Khi mới bắt đầu đi học, Vạn Thu từng thu hút sự tò mò của các bạn cùng lớp, nhưng dần dà bọn họ liền tránh xa.
Thầy giáo từ quan tâm, cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực.
Những điều mà trước đây không quá chú ý giờ đã trở nên rõ ràng.
Vạn Thu dường như đã phát hiện ra sự khác biệt rất lớn giữa cậu và mọi người.
Cậu không thể giao tiếp một cách bình thường.
Vạn Thu đứng trước gương, giọng nói cực kỳ dễ nghe của anh cả dường như vẫn còn vang vọng trong đầu cậu.
Vạn Thu muốn nói một câu hoàn chỉnh với chính mình trong gương, nhưng khi mở miệng lại phát hiện bản thân không thể nói nên lời.
Mỗi lời nói của Sở Chương và Triệu Tinh Hoa đều có thể dễ dàng khơi mào cảm xúc của đối phương, giọng điệu quen thuộc, bầu không khí nhẹ nhàng.
Rõ ràng khi Ninh Hải và Ninh Xảo Trân kết giao bạn bè đều không khiến Vạn Thu cảm thấy quá nghi hoặc.
Chỉ có bây giờ…
Vì cậu đã có người bạn đầu tiên, cũng là người bạn duy nhất sao?
Muốn nói chuyện.
Muốn giống như anh cả, dùng giọng nói dễ nghe để nói chuyện vui vẻ với người bạn Sở Ức Quy.
Vạn Thu nhìn vào gương, mở miệng, nhưng giọng nói lại kẹt lại khóe miệng.
Cậu không biết cách bắt đầu một câu chuyện.
Anh cả làm điều đó như thế nào? Tại sao anh cả có thể nghĩ ra nhiều từ như vậy?
Vạn Thu nhụt chí, nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vớ vẩn.
Làm sao cậu có thể so sánh với anh cả?
Anh cả không học được từ ai, vậy đó chắc chắn là điều mà chỉ có anh cả mới làm được.
——
Trên bàn ăn sáng, bữa sáng của Vạn Thu như cũ nhiều thêm một đĩa trái cây, Vạn Thu đang chầm chậm ăn chúng.
Khi nghe thấy Sở Kiến Thụ gọi tên Sở Ức Quy, Vạn Thu nhai múi cam chậm hơn hẳn.
“Trường học sắp khai giảng, con dự định tiếp tục sống ở đây hay chuyển tới gần trường?”
Đây chỉ là một căn nhà cũ, bởi vì Vạn Thu ở đây nên mọi người tan làm mỗi ngày đều trở về, thời gian đi lại tất nhiên sẽ tăng lên một chút.
Sở gia đã mua nhà khắp thành phố, Sở Ức Quy dành phần lớn thời gian sống trong thành phố trước khi đi học.
Vạn Thu lặng lẽ dựng tai lên.
Sở Ức Quy không trả lời ngay mà ngước mắt lên nhìn Vạn Thu, suy nghĩ một lúc mới nói: “Con sẽ ở cùng anh trai.”
“Hả?” Sở Kiến Thụ nhướng mày, từ khi Vạn Thu trở về, nhìn qua cũng không đặc biệt thân thiết với Sở Ức Quy, hiện tại Sở Ức Quy muốn ở lại đây khiến Sở Kiến Thụ có chút kinh ngạc.
“Con và anh trai bằng tuổi nhau, có một số việc sẽ dễ dàng trao đổi hơn.” Sở Ức Quy nói.
Dương Tắc nghe Sở Ức Quy nói cũng có chút ngạc nhiên, dù sao Sở Ức Quy vẫn luôn tỏ ra không mấy quan tâm tới Vạn Thu.
Vạn Thu lặng lẽ ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.
“Có thể nghĩ cho Vạn Thu như vậy thật sự rất tốt.” Sở Kiến Thụ nói thẳng, “Ba vẫn luôn nghĩ rằng quan hệ giữa con và Vạn Thu không tốt như vậy.”
“Sao có thể như vậy, con vẫn luôn rất quan tâm anh trai, sở dĩ không ở cạnh anh trai, là hy vọng anh ấy có thể dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu xung quanh, cùng mọi người bồi dưỡng cảm tình.” Sở Ức Quy nói.
Dương Tắc sửng sốt: “Em nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy, mặc dù không phải lúc nào em cũng ở bên cạnh anh trai, nhưng em hy vọng em có thể ở bên cạnh anh ấy bất cứ khi nào anh ấy cần.” Sở Ức Quy mỉm cười, chân thành lại dịu dàng.
Nghe xong lời này, Sở Kiến Thụ không nói thêm gì nữa, những chuyện liên quan tới Sở Ức Quy vẫn luôn không cần bọn họ nhọc lòng.
Vạn Thu lắng nghe, câu chữ của cuộc trò chuyện rất đơn giản nhưng cậu lý giải tương đối mơ hồ.
Vạn Thu luôn có thể nghe thấy mọi người nói về mình.
Vạn Thu cũng hy vọng có thể nói điều gì đó, nhưng dường như mọi người không cần cậu trả lời.
Vạn Thu cái gì cũng không nói được.
“Hôm nay có muốn gì không?” Trước khi Dương Tắc và Sở Kiến Thụ chuẩn bị rời đi, Dương Tắc cúi người hỏi Vạn Thu như thường lệ.
Vạn Thu im lặng, vô thức nắm chặt hai tay, khát vọng muốn nói gì đó mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nhưng Vạn Thu không nghĩ ra được mình muốn cái gì, khuôn mặt vì nôn nóng mà đỏ bừng lên.
Vạn Thu cuối cùng chỉ lặp lại những lời chào mà cậu nhớ được cho đến khi Sở Kiến Thụ và Dương Tắc rời đi.
Hôm nay Sở Chương không có ở đây, toàn bộ không gian dường như trở nên trống vắng.
Khi ở bên Sở Chương, mọi thứ dường như tràn đầy hạnh phúc. Cho dù Sở Chương vẫn muốn Vạn Thu nhảy những vũ đạo kỳ quái và khó coi, Vạn Thu cũng bằng lòng.
Nhưng Vạn Thu đứng ở cửa rất lâu, từ lúc bắt đầu chờ mong có thể làm được điều gì đó, cho đến cuối cùng cũng không làm được gì.
Vạn Thu xoay người muốn trở về phòng. Tuy nhiên, bước chân cậu đột nhiên dừng lại.
Sở Ức Quy đứng ở trước mặt cậu.
Vạn Thu chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, bối rối về việc Sở Ức Quy vẫn chưa rời đi.
Sở Ức Quy cũng đang nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu vô thức trở nên khẩn trương, mối quan hệ giữa Sở Chương và Triệu Tinh Hoa lại hiện lên trong đầu. Nhưng cậu chỉ đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Sở Ức Quy im lặng nhìn, nhìn Vạn Thu giãy giụa.
Cuối cùng Vạn Thu cúi đầu, lựa chọn từ bỏ.
Sở Ức Quy cũng biết rõ, Vạn Thu đang đợi hắn rời đi trước.
Vạn Thu sẽ không chủ động làm bất cứ điều gì, trừ khi đó là việc cần thiết phải làm.
Việc Vạn Thu từ bỏ, tất nhiên là việc cậu muốn làm nhưng không nhất thiết phải làm.
“Anh cả ngày hôm qua đặc biệt trở lại để gặp anh.” Ngay khi Vạn Thu cho rằng Sở Ức Quy sẽ rời đi thì giọng nói của Sở Ức Quy lại cất lên.
Đây là chủ đề do Sở Ức Quy chủ động đưa ra, Vạn Thu lập tức có động lực để nói chuyện.
“Ừ.” Vạn Thu đáp lại, vắt óc muốn nói thêm gì nữa, nhưng chỉ nói được một chữ.
Nhưng Sở Ức Quy dường như cũng không để ý, tiếp tục nói: “Anh cả tương đối hoạt bát.”
“Ừm…” Vạn Thu cũng nghĩ như vậy.
“Anh ấy luôn làm những điều kỳ lạ.” Sở Ức Quy tùy ý tán gẫu, “Anh ấy đã bắt anh làm những điều kỳ lạ gì?”
Vạn Thu nỗ lực suy nghĩ, nói: “Nhảy.”
“Có mệt không?”
Vạn Thu lắc đầu.
“Có thú vị không?”
Vạn Thu lại suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Vì sao?” Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu suy nghĩ hồi lâu, Sở Ức Quy yên lặng chờ đợi, sau đó Vạn Thu chậm rãi nói: “Anh khó coi, anh ấy đẹp.”
“Ừm.” Sở Ức Quy không nói gì thêm về suy nghĩ của Vạn Thu.
Vạn Thu cũng không cần Sở Ức Quy trả lời.
Cậu chỉ đang nói chuyện với Sở Ức Quy, ngay cả khi không thể đùa giỡn như Sở Chương và Triệu Tinh Hoa.
“Hôm nay mẹ sẽ trở về, anh có biết không?” Sở Ức Quy đột nhiên nhắc tới Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu gật đầu, hôm qua trong điện thoại Dương Tiêu Vũ nói hôm nay sẽ trở về.
“Bà ấy rất nhớ anh.”
Không hiểu sao Vạn Thu lại có chút phản ứng vi diệu trước câu nói này, nghĩ đến Dương Tiêu Vũ, ánh mắt Vạn Thu liền thay đổi.
“Hôm nay khoảng ba giờ mẹ sẽ về nhà.” Sở Ức Quy liếc nhìn đồng hồ, “Anh có muốn đón mẹ không?”
Vạn Thu chớp mắt, đón mẹ? Tới nơi nào đón?
“Chỉ cần đón ở cổng lớn là được, anh có thể đi xe ba bánh tới đó, mẹ sẽ rất vui, có lẽ sẽ muốn ngồi xe ba bánh.” Sở Ức Quy chậm rãi nói.
Đôi mắt Vạn Thu hơi mở to.
Ngay cả Vạn Thu cũng cảm thấy Dương Tiêu Vũ đi xe ba bánh có chút kỳ quái.
Vạn Thu chỉ nhìn thấy Dương Tiêu Vũ ngồi trên ô tô, căn bản không thể tưởng tượng được dáng vẻ Dương Tiêu Vũ ngồi trên xe ba bánh.
Nhưng nếu Sở Ức Quy đã nói vậy, Vạn Thu cảm thấy cũng không khó để tưởng tượng.
Không phải anh hai cũng ngồi xe ba bánh sao?
Trong đầu Vạn Thu hiện lên hình ảnh dáng vẻ cao lớn của Dương Tắc co ro trên xe ba bánh.
“…Được.” Vạn Thu ngơ ngác trả lời.
“Phì.” Đột nhiên Vạn Thu nghe thấy Sở Ức Quy cười.
Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Ức Quy ôm bụng cười lớn.
Nhìn một màn như vậy, Vạn Thu bối rối vạn phần, chân tay không khỏi luống cuống.
“Em không tưởng tượng được khi mẹ ngồi trên xe ba bánh sẽ trông như thế nào, em chỉ nói vậy thôi.” Sở Ức Quy xoa xoa khóe mắt, “Em chỉ cảm thấy có chút thú vị.”
Sở Ức Quy mỉm cười.
Mặc dù Vạn Thu vẫn không tìm thấy “vui vẻ” trong nụ cười của Sở Ức Quy, nhưng cuộc trò chuyện của họ khá giống như những gì Vạn Thu chờ mong, đó là cười đùa.
Không, không phải, không nên là cuộc trò chuyện như thế này.
Điều Vạn Thu muốn là nhiều hơn…nhiều hơn…
Giống như Sở Chương và Triệu Tinh Hoa…
Nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Vạn Thu không thể diễn tả chính xác bầu không khí giữa Sở Chương và Triệu Tinh Hoa.
Có lẽ là vì Vạn Thu không phản ứng lại, tiếng cười Sở Ức Quy dần dần biến mất, ánh mắt trở nên thâm thúy, chăm chú nhìn Vạn Thu.
Một bàn tay chạm vào gương mặt Vạn Thu, nhẹ nhàng nâng cằm Vạn Thu lên, Vạn Thu nhìn chằm chằm vào Sở Ức Quy trước mặt, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, nhưng là dáng vẻ Vạn Thu thấy chân thật nhất.
“Anh trai.”
Sở Ức Quy gọi Vạn Thu, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ véo má Vạn Thu.
“Anh đã tăng cân một chút rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo tiếng cười.
“Trông đẹp hơn đấy.”
Từ ánh mắt Sở Ức Quy, Vạn Thu nhìn thấy chính mình.
Tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng Vạn Thu cảm thấy đây mới chính là lúc bọn họ chân chính nói chuyện.
“Chắc hẳn gần đây anh trai rất vui vẻ.” Sở Ức Quy chậm rãi nói, ngón tay vô thức đặt ở khóe mắt Vạn Thu.
Vẻ mặt Sở Ức Quy rất phức tạp, nhưng Vạn Thu lại không biết phức tạp ở chỗ nào.
Sở Ức Quy dường như đã đoạt được ánh mắt của cậu, cậu chỉ có thể nhìn hắn.
“Anh trai.” Giọng nói Sở Ức Quy giống như mùi thơm của trái cây dưới ánh mặt trời, hấp dẫn người yêu thích trái cây như Vạn Thu. Cậu theo giọng nói đó mà bước vào phạm vi của Sở Ức Quy: “Trong khoảng thời gian này, anh không còn bị trừng phạt nữa.”
Vạn Thu đột nhiên nhận ra một điều mà đã lâu rồi cậu không nghĩ tới.
Có vẻ như rất lâu rồi cậu chưa bị đánh.
Rõ ràng trong khoảng thời gian này, Vạn Thu vẫn có thể nhìn thấy đủ loại ‘không vui’, nhưng lại chưa từng trải qua chuyện giống như trong trí nhớ—— ‘không vui’ tương đương với ‘sắp bị đánh’.
“Không phải hiện tại mọi chuyện đã tốt hơn rồi sao?” Sở Ức Quy buông tay xuống, cười nhạt, “Trước đây bọn họ chưa bao giờ nghe anh nói phải không?”
Vạn Thu nghĩ tới Ninh Xảo Trân và Ninh Hải, cũng nghĩ đến Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Cậu đã làm được rất nhiều việc mà trước đây cậu không thể làm được, dường như còn được khen ngợi.
Tất cả là nhờ Sở Ức Quy kiến nghị.
“Anh trai, không cần quá lo lắng, không cần sốt ruột, giống như trước đây, từng chút, chậm rãi.” Sở Ức Quy nhìn thấy sự lo lắng của Vạn Thu, cũng như sự bối rối và sợ hãi của cậu.
Sở Ức Quy không phải là thần, cũng không phải là con giun trong bụng Vạn Thu, hắn chỉ có thể cố gắng làm Vạn Thu ổn định nhất có thể.
Sở Ức Quy không phải không để ý chuyện Vạn Thu từ hôm qua đến giờ đều cố ý hay vô ý nhìn chằm chằm mình.
Hắn đứng đây đợi, lại đợi không được Vạn Thu bày tỏ sự do dự của mình.
“Anh, anh có nhớ hôm nay trên bàn ăn em nói gì không?” Sở Ức Quy chậm rãi lặp lại lời hắn nói trên bàn ăn: “Anh cần em, em liền tới bên cạnh anh.”
Vạn Thu vì lo lắng mà trong lòng hình thành cát vàng bay hỗn loạn, nghe được câu nói này, dường như cát vàng đã được mưa từ trên trời cuốn trôi và an toàn trở về mặt đất, không khí khó chịu khi bị cát vàng tiến vào miệng mũi dần dần trở nên trong lành.
“Đừng lo lắng, anh trai, lúc nào em cũng nghe anh nói.”
Giọng nói Sở Ức Quy giống như tiếng ồn trắng do mưa tạo ra, làm tâm trạng của Vạn Thu dịu đi.
Khi bình tĩnh lại, những giọng nói khiến Vạn Thu lo lắng dần dần lắng xuống.
Nỗi sợ thất bại mãnh liệt nếu không thể nói được gì đã tan biến.
Nỗi bất an tan không còn, Vạn Thu có thể bình tĩnh nói ra điều cậu không hiểu, nhưng là điều cậu muốn nói.
“Chúng ta là bạn bè.” Ngôn ngữ cằn cỗi không thể diễn đạt đầy đủ điều Vạn Thu muốn nói, nhưng cậu không còn nóng lòng đến mức toàn thân đau nhức nữa.
“Ừ, chúng ta là bạn bè.” Sở Ức Quy không chỉ trả lời Vạn Thu, còn muốn chắc chắn hơn mà bổ sung: “Chúng ta không chỉ là bạn bè, còn là anh em.”
Vạn Thu cúi đầu, do dự, dời ánh mắt đi, giọng nói yếu ớt đến mức chỉ có gió mới nghe được.
“Không giống nhau.”
Sở Ức Quy yên lặng đợi Vạn Thu nói xong câu khó hiểu này.
Vạn Thu giãy dụa, cố gắng diễn đạt những gì mình muốn nói.
“Anh cả và…Triệu ca ca cũng là bạn bè, không giống nhau…”
Vạn Thu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để ghép hai câu này lại với nhau một cách hoàn chỉnh thì Sở Ức Quy đã nghe hiểu.
Không cần Vạn Thu giải thích gì thêm, Sở Ức Quy cho Vạn Thu một câu trả lời: “Mỗi một đôi bạn, đều không giống nhau.”
Tâm tư còn đang mải suy nghĩ của Vạn Thu dần dần trở về, ngưng lại trên mặt Sở Ức Quy.
“Em và anh là bạn bè, là độc nhất vô nhị, không thể so sánh với bất kỳ ai.” Sở Ức Quy câu lấy ngón tay của Vạn Thu, Vạn Thu cúi đầu nhìn ngón tay hai người móc vào nhau, đây là động tác nghoéo tay.
Vạn Thu nhớ.
Là hành động thỏa thuận giữa những người bạn.
Là biểu tượng của mối quan hệ tốt đẹp.
Đột nhiên trong đầu Vạn Thu hiện lên rất nhiều dáng vẻ của một người bạn.
Không chỉ Sở Chương và Triệu Tinh Hoa, mà còn có Ninh Hải và bạn bè của gã, Ninh Xảo Trân và bạn bè của mụ, các bạn cùng lớp, mỗi người đều có bạn bè của riêng mình.
Không phải cặp bạn nào cũng giống nhau, mỗi người đều khác nhau.
Tại sao lại cảm thấy giống như Sở Chương và Triệu Tinh Hoa mới tốt?
Bởi vì……
Vạn Thu chậm rãi ngước mắt lên, chăm chú nhìn Sở Ức Quy: “Tại sao em lại không vui?”
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu bày tỏ sự nghi ngờ và bối rối của mình một cách rõ ràng như vậy.
Không có chút chậm trễ nào, đây là chuyện vẫn luôn không thể tiêu tan trong lòng Vạn Thu, cậu nói rõ ràng cho Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.
Đôi mắt trong suốt khi nhìn hắn, không phải nôn nóng, không phải phức tạp, giống như tầng tầng lớp lớp lột bỏ hết thảy phòng bị, chỉ để lại tầng chót nhất của chính mình.
“Sao anh lại hỏi như vậy?” Giọng Sở Ức Quy có vẻ trầm hơn bình thường, nhưng dường như giọng điệu trầm thấp này không phải là giọng nói, mà là một thứ gì khác.
Vạn Thu không trả lời được, chỉ là cậu cảm thấy như vậy theo bản năng mà thôi.
Giống như một bể nước dù có đổ bao nhiêu cũng không thể lấp đầy, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy nóng nảy.
Thật lâu sau, Sở Ức Quy bất đắc dĩ.
Đôi mắt Vạn Thu cứ luôn như vậy, luôn không kiêng nể gì khiến hắn rối loạn, tận lực khi dễ hắn.
Mà hắn nửa phần oán hận cũng không có.
Muốn hắn trả lời như thế nào?
Muốn làm gì để hắn bình tĩnh lại?
Sở Ức Quy như thể bị vốn từ vựng cằn cỗi của Vạn Thu lây nhiễm.
Cảm giác bất lực lặng lẽ xuất hiện.
“Em cũng phải không vui vẻ…” Sở Ức Quy trả lời vấn đề Vạn Thu đưa ra, lại chú ý tới ánh mắt Vạn Thu.
Sở Ức Quy nhìn chăm chú.
Hắn vẫn luôn không hiểu rõ Vạn Thu.
Cái loại cảm giác tưởng chừng chỉ có Vạn Thu đơn phương đọc hiểu cảm xúc của mình, quả thực giống như bị Vạn Thu hung hăng bắt nạt.
Sở Ức Quy biết Vạn Thu chắc chắn không hiểu bản thân làm cái gì.
Mặc dù Sở Ức Quy không thể giải thích cặn kẽ, nhưng có một điều hắn có thể nói rõ với Vạn Thu.
“Khi em ở cạnh anh, rất thoải mái.”
Không phải vui vẻ, sung sướng, khổ sở, chán ghét, không có những cảm xúc hỗn độn phức tạp, mà là sự thoải mái.
Mặc dù có chút khó xử khi có cảm giác như bị bắt nạt, nhưng Sở Ức Quy vẫn cảm thấy thoải mái.
Có lẽ Vạn Thu sẽ không hiểu.
Nhưng Sở Ức Quy cũng không lừa gạt Vạn Thu.
Ít nhất Vạn Thu sẽ luôn tin tưởng hắn.
Vạn Thu ngước nhìn Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy lại không biết mình nhìn thấy gì trong đôi mắt này.
Vạn Thu không hiểu, cậu không hiểu “thoải mái” là loại cảm giác như thế nào, nó rất trừu tượng.
Sở Ức Quy dường như đọc được sự bối rối trong mắt Vạn Thu, cẩn thận suy nghĩ trong giây lát.
“Thoải mái, gần như tương đương với hạnh phúc.” Sở Ức Quy rũ mắt, nói với Vạn Thu: “Em và anh trai ở bên nhau, rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc?
Vạn Thu biết hạnh phúc là gì.
Là cảm giác được ăn trái cây ngọt ngào, là cảm giác mở tủ lạnh ra nhìn thấy đầy ắp đồ ăn, cũng là cảm giác được thấy người nhà trở về mỗi ngày.
Vạn Thu vô thức lẩm bẩm: “Nhưng, anh không nhìn thấy.”
Hạnh phúc, chẳng phải nên “vui vẻ” sao?
“Anh trai, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ mình hạnh phúc không?” Sở Ức Quy đột nhiên hỏi.
Vạn Thu sửng sốt, hai mắt từ từ mở to, cậu không nhìn tới.
Sở Ức Quy nhìn khuôn mặt đang phát ngốc của Vạn Thu, nói: “Anh trai, chính mình không thể thấy mình đang hạnh phúc.”
Bằng cách nói mơ hồ này, Vạn Thu dường như đã hiểu được điều gì đó từ những lời này.
Hiểu được gì đó rồi, Vạn Thu lại không thể lý giải được.
Chẳng lẽ chỉ cần một ngày cậu hiểu được lời Sở Ức Quy nói, là có thể nhìn thấy được niềm vui nỗi buồn giống như người khác sao?
Cuộc trò chuyện của Vạn Thu và Sở Ức Quy kết thúc trong im lặng.
Thẳng đến khi Bạch quản gia đứng ở bên cạnh nói: “Vạn Thu, tiểu thiếu gia, thầy giáo của cậu đã tới cửa rồi.”
Bạch quản gia đã đứng đó một lúc, mặc dù không nghe được cuộc trò chuyện ở bên này, nhưng sau khi thấy tình hình ổn định mới bước tới ngắt lời.
“Hôm nay tới khá sớm.” Sở Ức Quy đổi chủ đề.
“Đúng vậy, xin hỏi bây giờ cửa mở cửa được chưa?” Bạch quản gia lo lắng cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn chưa kết thúc.
“Vâng.” Sở Ức Quy đáp lại.
Họ vẫn luôn đứng ở lối vào nói chuyện, vì Vạn Thu đợi ở đây nên Sở Ức Quy cũng chọn luôn chỗ này.
“Anh trai, em phải đi học.” Sở Ức Quy nhìn thấy Bạch quản gia đi vòng qua bọn họ để mở cửa, bèn nói với Vạn Thu.
“Ừ.” Vạn Thu nhỏ giọng trả lời.
Sở Ức Quy suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh trai, anh có thể đứng lên cân và chụp ảnh cho mẹ xem.”
Vạn Thu chớp mắt, tràn đầy mờ mịt.
Sở Ức Quy vẫn cười, nhéo nhéo đôi má đã có chút thịt của Vạn Thu: “Tin em, mẹ sẽ rất vui.”
Thầy giáo dáng người có chút mũm mĩm bước vào, nhìn thấy Sở Ức Quy đang đợi ở cửa, lập tức mỉm cười nói: “Ức Quy hôm nay lại đợi thầy ở cửa, mỗi lần đều để em phải chờ, thầy rất xấu hổ.”
Sở Ức Quy xoay người đối mặt với thầy giáo: “Đây là việc nên làm, mỗi ngày đều phải tới đây, thầy vất vả rồi.”
Thầy giáo rõ ràng đã chú ý tới Vạn Thu, suy nghĩ một chút, quyết định chào Vạn Thu một câu.
“Mời thầy vào.” Sở Ức Quy như thể không nhận ra ý đồ của thầy giáo, làm động tác mời, vô thức tạo ra khoảng cách giữa thầy giáo và Vạn Thu.
Thầy giáo không để ý nhiều, đi theo Sở Ức Quy.
Bạch quản gia nhìn Vạn Thu, hỏi: “Hôm nay Vạn Thu có kế hoạch gì không?”
Vạn Thu ngước lên, chớp chớp mắt, vẫn im lặng như mọi khi.
Bạch quản gia suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Chúng ta vừa mới ăn sáng xong, Vạn Thu có muốn đi dạo không?”
Vạn Thu không trả lời ngay, nhưng những gì Sở Ức Quy nói trước khi rời đi vẫn còn đọng lại trong đầu cậu.
“… Cái cân…” Vạn Thu lẩm bẩm, nhớ rõ cái cân ở đâu, liền xoay người đi về phía cái cân.
Bạch quản gia cũng không để ý đến việc Vạn Thu bỏ qua mình, sau khi hiểu biết Vạn Thu trong khoảng thời gian này, ông ít nhiều nhận ra Vạn Thu không phải sẽ chủ động bỏ qua chuyện gì, mà vì Vạn Thu chỉ có thể quan tâm đến một việc trong một lúc, không thể nghĩ tới được nhiều thứ.
Đi theo sau Vạn Thu, ông nhìn thấy Vạn Thu bước lên cân.
Vạn Thu nhìn vào cân.
Bạch quản gia ở một bên cũng nghiêng đầu nhìn.
Không nặng lắm, nhưng đã tăng được hơn hai kg.
Bạch quản gia đang suy nghĩ, không biết hai kg này là do ăn nhiều nên chưa tiêu hóa được, hay là thật sự đã mập lên một chút.
Nếu là thật thì quá tốt rồi.
Vạn Thu vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, Sở gia vẫn muốn cho Vạn Thu bổ sung nhiều dinh dưỡng, để Vạn Thu cao lớn và khỏe mạnh hơn, tuy không nhất thiết phải vượt qua người thường, nhưng ít nhất cũng phải ở mức bình thường.
Bây giờ Bạch quản gia cũng mơ hồ nhận thấy sắc mặt và thể trạng của Vạn Thu đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới trở về Sở gia.
Ông nhìn thấy Vạn Thu lấy chiếc điện thoại treo trên người ra, vụng về tìm kiếm thứ gì đó.
Sau đó, ông thấy Vạn Thu bấm mở camera, chụp ảnh chiếc cân.
Bạch quản gia nhướng mày.
Vạn Thu tắt điện thoại, quay người lại đột nhiên đối mặt với Bạch quản gia, Vạn Thu rõ ràng có chút giật mình, hai mắt trợn tròn.
Bạch quản gia buồn cười, cố gắng sửa lại biểu cảm: “Vạn Thu đang muốn làm gì sao?”
Vạn Thu cầm điện thoại nói: “Đưa cho mẹ xem.”
Bạch quản gia nghe vậy mỉm cười, hiểu được tâm tư bé nhỏ của Vạn Thu.
“Phu nhân…Mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Bạch quản gia nói xong, thấy Vạn Thu có chút mím môi, nhưng động tác này thực chất là nâng khóe miệng lên.
Nhìn qua thực sự hạnh phúc, hơn nữa còn có chút chờ mong.
Vạn Thu tin lời Sở Ức Quy nói, nhưng khi được Bạch quản gia xác nhận, Vạn Thu lại cảm thấy khang khác.
Giống như chiếc điện thoại của cậu, quả thực là một món quà vô cùng giá trị khiến người ta vui mừng.
Vạn Thu vô thức ôm điện thoại, như đang ôm một điều kinh hỉ bị giấu kín.