Bên Cạnh Thiên Đường
Chương 26
Thời giantrôi đi thật nhanh.
Thấmthoắt mà đã qua một năm.
Rấtnhiều chuyện đã xảy ra.
Quánbar đã từng thuộc về tôi nay đã chuyển vào tay người khác.
Hồiđó Bì Tử mở công ty, không đủ vốn nên đã lấy quán ra để thế chấp. Chuyện cậu tahối lộ lần trước bị lộ, xe cộ nhà cửa và tất cả tài sản đều bị tịch thu, thêmvào trước đó chuyện làm ăn cũng không được ổn lắm, nên nợ nần chồng chất lênnhau, trách nhiệm dồn cả về quán bar, tôi buộc lòng phải bán cả quán đi để trảnợ cho cậu ta, vì vậy mà suýt chút nữa tôi phá sản, chỉ trong một đêm đã thànhmột kẻ nghèo rớt mồng tơi. Tối hôm giao nhà, tôi với Quán Đầu, Trà Sữa, Hoa Hồngở trong quán uống đến say khướt. Không ai chửi bới, không ai trách móc, màtrong im lặng, lặng lẽ khóc thầm. Hát cả đêm, uống hết sạch của wiskey trongquán, làm đứt hết cả dây đàn.
Sánghôm sau Quán Đầu không từ mà biệt, từ đó như một tảng băng tan vào biển lớn,không còn tin tức gì nữa. Tôi với Trà Sữa đã tìm khắp cả thành phố cũng khôngthấy cậu ta đâu.
TràSữa vẫn tiếp tục kinh doanh tiệm bánh ngọt nhỏ của nó.
HoaHồng cũng buôn đĩa. Tôi thường qua đó uống rượu, nghe nhạc, chơi đàn, thỉnh thoảnghai người lại kéo nhau ra Thiên Kiều hát hò. Tiền kiếm được từ cửa hàng, Hoa Hồngtrả cho tôi một phần, còn đâu đầu tư làm một album thử nghiệm, phong cách pha tạpcả Rock, Blue, dân ca, lẫn nhạc Rap, nghe rất đặc sắc. Không tìm đâu được nhàphát hành, cậu ta đành mang đến mấy cửa hàng bán đĩa gửi nhờ. Album thì đượcđánh giá rất cao, nhưng lượng tiêu thụ thì lại thấp lạ thường, cuối cùng lỗ mộtkhoản lớn. Từ đó Hoa Hồng sinh ra chán nản, chẳng muốn làm gì nữa. Một hôm đangngồi trong cửa hàng, Hoa Hồng vừa nghe bài Rape Me của Nirvana vừa khóc, rồigào lên hát theo! Rồi như một thằng điên, cậu ta cầm ghế đập nát hết những đĩanhạc thời thượng đang lưu hành bày trên giá. Ngày hôm sau, tiệm đĩa đóng cửa,Hoa Hồng để lại cho tôi một bức thư, nói sẽ dẫn bạn gái đi lang thang, trở lạinhững ngày tháng không nhà không cửa trước đây, làm một ca sĩ lang thang, sốngcuộc đời tự do tự tại.
Vậylà tôi lại mất Hoa Hồng.
Saukhi Lông Mi bỏ đi, tôi không dám trở về căn nhà ấy, tôi sợ hồi ức, sợ chạm phảitất cả những thứ gì có liên quan đến hồi ức.
Chẳngmuốn thuê nhà, bèn dứt khoát ở luôn trong một khách sạn rẻ tiền ở gần đó. Vềsau đồ đạc mỗi lúc một nhiều, liền đến gặp ông chủ thỏa thuận một giá chấp nhậnđược, bao hẳn một phòng. Từ đó, mỗi ngày đều dùng thứ dầu tắm có mùi vị cổquái, dùng thứ kem đánh răng tồi tệ rất dễ phá hoại men răng và cái khăn tắm cógiặt thế nào cũng không sạch, ngủ trên chiếc giường đơn sặc mùi băng phiến. Vềsau quen dần, không hiểu sao lại còn thấy thích cái cảm giác thiếu thốn ráchnát đó.
Cănnhà cũ vẫn đóng chặt cửa suốt một năm ròng.
Bạnbè lần lượt bỏ đi, không có quán bar, tôi lại càng vô công rỗi nghề.
Vậylà chán chẳng buồn ra khỏi cửa. Ngày ngày nằm dài trong khách sạn xem tivi.Không xem phim nghệ thuật như trước, mà chỉ xem mấy kênh truyền hình dung tục tớimức không thể dung tục hơn, cười ngây ngô trước những tiết mục ngớ ngẩn. Khôngtắm, không cắt tóc, không gội đầu, không tỉa lông mũi, không cắt móc tay, khônggiặt bít tất. Mọi thứ để thuận theo tự nhiên.
Mộthôm ra siêu thị mua đồ, tình cờ gặp một tình nhân cũ, đối phương vô cùng kinhngạc khi thấy dáng vẻ tiều tụy của tôi. Nhà em cũng ở gần đó, nên thường qua lạichăm sóc tôi rất tận tình. Mỗi ngày đều làm một hộp cơm mang sang ăn chung vớitôi, ăn xong lại ngồi cùng xem tivi, đến khi hết chương trình thì em về nhà,còn tôi một mình nằm trên chiếc giường đơn nhăm nhúm đầy mùi băng phiến ngủ mộtcách ngon lành. Sáng hôm sau trước khi đi làm, em lại mang tới một túi sữa, cònvác theo cả một chiếc lò vi sóng nữa, chỉ tiếc là tôi chẳng dùng được lần nào,chẳng biết từ bao giờ, tôi đã thích ăn đồ lạnh. Quần áo bẩn của tôi, em luônmang về giặt đúng lúc. Tôi rất cảm kích trước tấm lòng của em, nhưng không cảmđộng. Thế sự biến ảo, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng chẳng được bao lâu thì ngườitình cũ này cũng ra nước ngoài thăm người thân, tôi lại trở về với cuộc sống côđộc một mình.
Ởmãi trong khách sạn cũng chán, tôi bèn lang thang khắp nơi trong thành phố. Đimột đôi dày da to tướng, mặc áo len rộng thùng thình, áo khoác thì bẩn thỉu, tấtcả quần áo giày dép đều to hơn một số, bùng nhà bùng nhùng. Một lần đi qua chiếcgương lớn ở cửa hàng quần áo, tình cờ liếc thấy một “thằng tôi” lạ lẫm lướt quabên trong. Nghi ngờ, vội vàng quay lại nhìn thật kỹ, giờ mới nhận ra mình đã gầyđi rất nhiều, quần áo ngày trước vừa vặn, giờ như áo của người khác. Thở dài, rồilại tiếp tục bước đi. Đi qua phố, qua ngõ, qua cầu, qua khu chợ, đi đến tận ngoạiô, cho đến khi nghe thấy tiếng bò kêu, nhìn thấy khói lam chiều bốc lên, ngử đượchơi thở của mùa xuân trong bùn đất mới dừng bước. Cố kìm nén sự xúc động đanglàm toàn thân mình run rẩy, kìm nén nước mắt, cố gắng làm bản thân cười lên,ngâm nga một khúc nhạc vui, quay đầu trở lại.
Mộtlần tình cờ đi qua một tiệm đĩa nhạc, nghe thấy thấy giọng Phác Thụ.
Giọnghát đã lâu không được nghe. Lòng chợt nóng bừng lên, dừng chân lại xem. Thì ralà có al bum mới. Tấm poster lớn dán trên tường không chặt, làm ánh mắt u uấtdo dự của Phác Thụ cứ phập phù theo gió. Trong tiệm đang bật bài hát mới củaanh, tên là Colorful Day.
Biếtđâu ở một nơi nào đó, Lông Mi cũng đang dừng chân lắng nghe bài hát này.
Nướcmắt chợt ứ lên ở khóe mắt.
Quayđầu bước đi, hai tay đút trong túi quần, miệng huýt sáo, dùng hết sức khống chếtâm trạng thương cảm đáng ghét ấy.
Colorfulday!
PhácThụ bắt đầu trở nên ấm áp, ca từ tràn ngập thứ hạnh phúc mù quáng khiến ngườita không thể thích ứng, chứ không lạnh giá từ trong đến ngoài như tôi đây. Thậtmừng cho anh ta!
Cómột lần bị sốt cao.
Đêmhôm ấy bật điều hòa lên ngủ lại trong xe. Sáng sớm bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc,hóa ra xe hết sạch xăng, máy tắt, điều hòa cũng tắt theo. Bèn uống thuốc an thần,rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Đến trưa tỉnh dậy thì bắt đầu vừa ho vừa sốt. Tới bệnhviện tiêm một mũi, chính là bệnh viện mà lần trước Lông Mi đưa tôi đến. Ngoài cửasổ chỉ có mấy cành cây trơ trọi, bẩn thỉu. Lần này thì chỉ có mình tôi cô độc,không ai chăm sóc.
Nhặtđược một con chó nhỏ.
Hômđó, trời đổ tuyết lớn. Tôi lái xe lên đỉnh núi ngồi. Lúc về, thấy một con chónhỏ đang chạy trên mặt tuyết, liền dừng xe lại. Con chó nhận ra phía sau có ánhđèn, liền quay lại hoang mang liếc nhìn một cái, rồi cúi đầu tiếp tục con đườngcủa nó. Ánh mắt “hoang mang hờ hững” của con chó làm tôi rất cảm động, bèn láixe chầm chậm đi phía sau nó. Con chó lại đứng lại nhìn, do dự một lúc, rồi chạykhỏi đường cái, chui vào rừng thông phủ trắng tuyết. đó là lãnh địa của tử thần,một con chó nhỏ như nó thì khó lòng mà đi qua được. Đột nhiên tôi thấy rất muốnđưa nó về, bèn tắt đèn xe, kiên nhẫn ngồi đợi. Tầm hút hết điếu thuốc thì conchó xuất hiện, tôi cẩn thận lại gần, tóm lấy nó cho vào xe. Sáng hôm sau liềnđưa nó tới bệnh viện chó mèo. Con chó chỉ bị cảm nhẹ, lúc tiêm nó nằm rấtngoan, không ngừng đảo mắt tìm tôi, cứ vậy đến khi nào thấy tôi đứng đó mớithôi. Sự thay đổi này khiến tôi rất xúc động. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, conchó trông đáng yêu hơn rất nhiều, chỉ là nó vẫn rất hờ hững thờ ơ, có lẽ là nóđã chán ngán với loài người đã từng bỏ rơi nó? Tôi mua cho con chó một cái ổ rồiôm về khách sạn, đặt ngoài hành lang cho nó tắm nắng. Con chó rất nghe lời, chỉnằm yên bất động, mắt cứ ngước lên nhìn tôi chằm chằm, nhìn mệt rồi thì cúi đầungủ vùi. Nghĩ cũng thấy cần đặt cho nó một cái tên, đúng lúc ấy đang ngheNivarna nó luôn là Nivola.
TràSữa cuối cùng đã quyết định di dân sang Hà Lan sống nốt quang đời còn lại vớicô gái trọc đầu.
Tiệmbánh ngọt để lại cho một cô gái lương thiện mà nó đã từng yêu nhưng không códuyên phận.
Buổichiều trước ngày đi, tôi với Trà Sữa đến mộ Bì Tử chào tạm biệt.
Mặttrời rất đẹp.
Bốnbề im lặng đìu hiu.
Lũchim sẻ đậu trên những cành cây trơ trọi nghỉ ngơi. Vài hàng cây đứng thẳngnghiêm trang như đội cảnh vệ canh gác giấc ngủ cho bạn chúng tôi.
Tôilấy khẩu cầm ra, thổi một bài hát cũ của Trịnh Trí Hoa, có tên là “Sinh Nhật CủaAnh” . Hôm ấy lại đúng là sinh nhật của Bì Tử. Trà Sữa mang tới một cái bánh ngọtnho nhỏ, cẩn thận cắm vài ngọn nến lên, chỉ tiếc là không có người thổi nến, ngọnlửa bập bùng một cách yếu ớt trong cơn gió lạnh mùa đông.
-Bì Tử thật hạnh phúc, ít nhất cũng ở trên thiên đường. Còn chúng ta, chúng ta ở đâu?
Khóe mắt Trà Sữa ươn ướt, như đang trằn trọc gì đó.
– Bên cạnh thiên đường.
Tôi mỉm cười.
Hôm sau đưa nó ra sân bay.
Vừa có một trận tuyết lớn. Xe tôi lặng lẽ chạy trên đườngcao tốc, hai người chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài, trầm mặc không nói gì.
Lúc ở trong phòng đợi, Trà Sữa đưa tôi một cái hộp, nóilà quà chia tay. Tôi là một kẻ chẳng biết nghĩ gì đến ai, quên cả mua gì chonó, tay cầm hộp quà mà lòng thì áy náy vô cùng. Tôi với nó ngồi im lặng nhìn cảnhtượng mọi người chia tay nhau trước mắt. Trà Sữa vẫn luôn mỉm cười, còn tôi thìmặt ủ mày ê. Đến lúc này, Trà Sữa mới trầm tĩnh nói cho tôi biết một tin tức độngtrời.
Có thể nó đã bị AIDS.
Cô gái đầu trọc kia có lần không chống lại nổi sự cám dỗ,ra ngoài lăng nhăng ở Amsterdam, nhiễm phải bệnh này, chết người ở chỗ cô ta cặpvới Trà Sữa một thời gian dài thì mới phát hiện ra mình đã nhiễmHIV.
– Không cần quá lo lắng, chỉ là có thể thôi. Mà cho dù cóbị thật thì tớ cũng chẳng trách cô ấy gì đâu. Thử hỏi có ai thắng được đủ thứcám dỗ trong đời chứ? Huống hồ nếu tớ chẳng nhiễm bệnh thì tớ cũng sẽ chăm sóccô ấy cả đời. Hai người yêu nhau, cần phải đi chung một con đường, cần phải cóchung một số phận. Cho dù số phận ấy có ra sao thì đây cũng vẫn là một điều hạnhphúc.
Trà Sữa nói.
Tôi không biết phải đáp lại thế nào, nước mắt trào ra,làm mờ mờ hai mắt. Trà Sữa cũng khóc. Hai chúng tôi ôm nhau thật chặt, nước mắtlã chã chảy xuống. Một đôi vợ chồng già ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy cũng rất cảmđộng, từng giọt nước mắt chảy dài trên hai gương mặt già nua.
– Có yêu Lông Mi không?
Trà Sữa hỏi tôi.
Tôi lau nước mắt, lắc đầu thật mạnh, rồi lại gật đầu lialịa. Nước mắt càng nhiều thêm.
– Khi ta còn trẻ, có thể không có thứ gì, chỉ có tình yêulà không thể không có. Khi tuổi đã về già, thứ gì cũng có thể mất đi, duy chỉcó tình yêu là không thể đột nhiên biến mất. Thứ quý giá nhất trong đời ngườichính là duyên phận. Đi tìm cô ấy đi, cho dù chân trời góc biển hay đâu đâucũng được. Nếu như thật lòng yêu Lông Mi, thì hãy đi tìm cô ấy, cùng chia sẻ mộtsố phận với cô ấy đi!
Trà Sữa nói với tôi một câu cuối cùng.
Tôi cứ nghĩ mãi về câu nói ấy, ra đến bãi đỗ xe mới sựcnhớ chiếc hộp dài dài của Trà Sữa tặng.
Một cây cơ bi a rất tinh xảo.
Phía trên còn có một ký nhỏ, cẩn thận quan sát, không ngờlại chính là chữ ký của tay cơ nổi tiếng thế giới Steve Davis.
Tôi ôm chặt cái hộp vào lòng, như ôm một thứ bảo bối vôcùng quý giá.
Kể từ đó trở đi, tôi không bao giờ chơi bia nữa.
Chạy xe trên đường cao tốc sân bay.
Bật radio lên. Chọn đài âm nhạc. Đang có chương trình giớithiệu album mới của DI DO, White Flag.
Khi tiếng nhạc vang lên, linh hồn tôi dường như cũng runrẩy.
Nghĩ lại những gì Trà Sữa vừa nói, đột nhiên thấy hổ thẹnkhôn cùng, hổ thẹn đến nỗi không thể tự tha thứ cho chính bản thân mình.
White Flag!
Cảm tưởng như mình đang đối diện với tình yêu, giơ lên mộtlá cờ trắng!
Đáng thương thay, căn bản không có ai chấp nhận sự đầuhàng của tôi!
Cuộc đời thù ghét những kẻ đầu hàng, Lông Mi còn căm ghéthơn!
Tôi giống như một kẻ nhát gan tham sống sợ chết, bò ra khỏichiến hào, giơ cao lá cờ trắng lên chạy về phía quân địch, nhưng lại bị một loạtđạn làm cho sợ đến sũng người lại, do dự không biến nên tiến hay nên lùi.
Lẽ nào đúng như Lông Mi đã nói, tôi sẽ trở thành một kẻtrở mặt đầu hàng kẻ thù?
Đột nhiên cảm thấy nhớ em vô cùng.
Lái xe đến căn nhà nhỏ kia.
Chỉ có nơi đây là vẫn còn thấp thoáng hình bóng Lông Mi.
Đẩy cánh cửa sắt gỉ hoen gì hoét.
Khung cảnh tiêu điều.
Cây ngô đồng và giàn nho chỉ còn lại những cành trơ khấc,tuyết phủ trắng xóa.
Chiếc bàn đá nhỏ cũng bị tuyết phủ, bên trên vẫn còn chénbát lúc Lông Mi vội vã bỏ đi chưa kịp thu dọn.
Lá chất thành đống lớn ở góc tường, không ai quét dọn, từtừ mục nát dưới lớp tuyết, bốc lên một thứ mùi hôi hám khó chịu.
Đẩy cửa vào nhà.
Một con chuột lao vọt ra, chạy dọc theo dấu chân tôi trênmặt tuyết, rồi biến mất.
Trongnhà đầy mùi ẩm mốc. Ngồi trên chiếc giường cũng nồng nặc mùi mốc, bốn bề lạnhtanh. Vài con gián bò qua bò lại trước mắt. Mạng nhện phủ kín cả góc tường. Tấtcả đồ đạc đều bị phủ một lớp bụi dày. Cây đàn treo trên tường đã gỉ hết cả dây.Giá sách bốc lên một mùi ẩm ẩm khó ngửi.
Tôimất đi Lông Mi, căn nhà mất đi hai chúng tôi, cả hai đều rất đáng thương.
Ngồilặng trong nhà, nhìn chăm chăm vào khoảng trống do bức tranh “Mẹ” bị lấy đi đểlại.
Bậtchiếc đầu CD bám đầy bụi lên.
Bêntrong vẫn còn chiếc đĩa cuối cùng Lông Mi nghe trước khi đi.
“Nhữngbông hoa ấy” của Phác Thụ: tiếng nước chảy róc rách, tiếng cười của con gái, tiếngsao băng lao vút trên bầu trời, tiếng đàn ghi ta lanh lảnh, tiếng hát nỉ nonnhư tiếng khóc.
“Chuyệncòn chưa kể hết mà đã dừng lại rồi sao?”
Bứctường đối diện treo một tấm ảnh chụp chung: Lông Mi vòng tay ôm lấy eo tôi, máiđầu nhỏ gục vào lòng, tôi tựa lên vai em, cả hai dựa vào nhau một cách kiêu ngạo,ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Sau lưng chúng tôi là rừng bạch dương rộng mênhmông, mặt đầy rải đầy lá vàng, một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Trên thâncây Bạch Dương gần nhất khắc bốn chữ rất rõ: Lông Mi của a
Tôihầu như không thể tự kiềm chế mình nữa.
Nướcmắt tích tụ một năm ròng trào ra như thác lũ.
Đốidiện với một tấm gương lớn.
Ngườitrong gương già nua mệt mỏi, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, hai mắt sưnghúp, mặt nhem nhem nước mắt…bị cuộc đời dồn ép đến mức nhếch nhác thảm hại,không một lối thoát.
Tôithả sức khóc, rồi kiêu ngạo nhìn kẻ trong gương với ánh mắt khinh miệt.
Kẻphản bội đầu hàng, kẻ đã tự chôn vùi hạnh phúc tưởng chừng như đã đến tay, tênđao phủ đã bức Lông Mi trở về với cuộc sống lưu lạc lênh đênh.
Kẻđang khóc nức nở trong gương kia, chợt “thức tỉnh” chính mình.
Tôisực nhớ ra một lời ước hẹn.
Ướchẹn từ lâu đã bị chính tôi nhấn chìm vào quên lãng, ước hẹn trong ngôi nhà nhỏtrên núi Trường Bạch.
“Saunày nếu có một ngày em biến mất, liệu anh có hát “my girl, my girl, tell me,where did you sleep last night”, rồi vừa khóc vừa hò hét, đi khắp nơi tìm em,tìm đến khi mái đầu bạc trắng không?”
Dũngkhí không biết từ đâu bùng lên. Một quyết tâm lớn lao dần dần hình thành trongtôi.
Quyếtđịnh đi tìm Lông Mi.
Vìước hẹn ngày xưa.
Ítnhất là cũng làm một việc gì đó để “tìm kiếm”, chứ không phải ngày ngày chìm đắmtrong đau khổ một mình như thế này.
Khôngcó bánh từ trên trời rơi xuống, huống hồ là Lông Mi.
Tôiphải tìm thấy em, sau đó giống như Trà Sữa đã nói, cùng em đi chung một con đường,đón nhận chung một số phận, cho dù số phận ấy có thế nào đi chăng nữa.
Lậtbản đồ ra, nhớ lại những nơi Lông Mi từng nói nhất định phải đến. Sau một hồinghiên cứu, tôi quyết định đi Phượng Hoàng ở Hồ Nam, sau đó là Hương Cách Lí Laở Lệ giang, Đại Lý, cuối cùng sẽ vào Tây Tạng, đến quán café nhỏ ởphố Bát Giác.
Tìmcho đến khi nào thấy Lông Mi mới thôi.
Chodù lúc ấy tóc đã bạc trắng.
Sánghôm sau, tôi lên quán bar dán một tờ thông báo: “Cần tìm hai người bạn cùng đidu lịch Tây Tạng, nam giới, chịu khổ được, biết lái xe, thích ăn cay, không sợmuỗi và các côn trùng khác. Thích Bob Marley, The Beatles hoặc Mozart.
Saukhi tìm được hai người bạn đường. Tôi bắt đầu khẩn trương chuẩn bị cho chuyếnđi dài: vạch sẵn lộ tuyến trên bản đồ, mua các đồ dùng thiết yếu cho chuyến đi,kiểm tra và đại tu xe lại một lượt, ngoài ra còn mượn được cả một chiếc roi điệnđể đề phòng chuyện không hay xảy ra nữa. Để tăng thêm dũng khí, tôi lục tìmphim Texas, Paris trong đống đĩa cũ rồi bật lên xem lại, còn xem cả phim NhậtKý Moto nói về chuyến đi vòng quanh Nam Mỹ của Che Guevara thời trẻ nữa.
Sángsớm. Mặt trời rực rỡ.
Láixe lên đường, bắt đầu cuộc hành trình dài đằng đẵng tìm kiếm Lông Mi.
Conxe già từ từ chuyển động giữa dòng xe đông đúc.
Nhữngcảnh vật thân quen xung quanh, tựa như bối cảnh trong một vở kịch đang được dầndần dỡ bỏ, lặng lẽ lướt qua. Không ai ra chào khán giả, không ai vỗ tay, chỉ cósự lạnh lẽo, sự lạnh lẽo đã ngấm sâu vào cốt tủy của cái thành phố này. Lái rakhỏi khu phố chính, vòng lên đường vành đai, lái qua tấm biển quảng cáo mớitinh, không có lỗ thủng, đi lường cao tốc. Từ đó, quá khứ và mọi thứ liên quanđến thành phố này đều giống như những người dân chạy nạn không kịp lên chiếcmáy bay cuối cùng, vĩnh viễn bị bỏ lại phía sau. Trước mắt tôi giờ đây chỉ còncó tương lai tràn đầy hi vọng và niềm tin.
Xe chạy bon bon trên đường cao tốc.
Hai người bạn đường của tôi, một là luật sư, một làm nghềtự do, họ Tây Môn, cả hai đều là khách quen của quán.
– Sao lại nảy ra ý định đi du lịch lần này thế?
Tây Môn hỏi tôi.
– Muốn ra ngoài chơi thôi, ở nhà mãi cũng chán.
Tôi đáp qua loa, không muốn đem chuyện riêng tư của mìnhra làm vấn đề chung cho người khác đàm luận.
– Tìm hiểu cuộc sống của người miền Tây, quan sát tiến độphát triển, điều tra nỗi khổ của người dân.
Luật Sư chậm rãi trả lời.
Cả tôi và Tây Môn đều há hốc miệng, tròn mắt nhìn nhau, cốý làm ra vẻ khâm phục lắm.
– Tôi thì mong gặp được một cô nào xinh xinh thôi. Ởthành phố cưa cẩm mãi cũng mệt, toàn là hạng con gái tầm thường. Nghe nói ở cácthị trấn cổ đó toàn là các mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, biết đâu lại tìm được cảmgiác mới thì sao?
Tây Môn thẳng thắn nói.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi qua Hợp Phì.
Buổi chiều là qua Vũ Hán.
– Tại sao trên tờ thông báo đó, anh lại yêu cầu nhất địnhphải thích Bob Marley, The Beatles hay Mozart?
– Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Lái xe rẽ vào trạm xăng.
Tôi với Luật Sư đi toilet, để lại Tây Môn đổ xăng vàtrông xe. Lúc đi ra, bất ngờ nhận ra trên xe đã có thêm một cô gái.
– Đi cùng đường với chúng ta, đến Thiều Sơn, tiện thể chođi nhờ luôn.
Tây Môn đắc ý giải thích.
Liếc nhìn cô gái lạ, cũng tàm tạm, có thể coi là đẹp,nhưng hơi lẳng lơ, có chút gì đó giả ngây thơ, thực chất thì ranh ma đến phát sợ.Đặc biệt là cô gái này nhìn người ta cứ thích ngước lên trên, làm bộ làm tịchnhư cái gì cũng đáng ghét hết, chỉ có mình Tây Môn là ngoại lệ. Tôi và Luật Sưđưa mắt nhìn nhau, nhún nhún vai rồi đành chấp nhận. Xe ra khỏi trạm xăng, trởlại đường cao tốc. Tôi vừa nghe nhạc vừa chăm chú lái xe, Luật Sư thì chúi mũivào quyển sách, Tây Môn thì không ngừng “chém gió” với cô gái mới quen.
– Lái xe đến tận Tây Tạng thật à? Các anh đi làm gì thế?Du lịch hả?
Cô gái cố làm bộ ngờ nghệch hỏi, giọng đặc sệt chất HồNam.
– Chúng tôi phải quay ngoại cảnh, đi trước để chọn cảnhcho cả đoàn làm phim.
– Quay phim à?
Cô gái ra vẻ tò mò lắm.
– Tương tự như vậy thôi, quay chuyên đề địa lý, kiểuDiscovery ấy. Em biết không?
– Biết chứ, còn thích nữa là đằng khác. Anh giỏi thật.
Cô gái bất ngờ hôn lên má Tây Môn một cái.
– Em đang làm gì?
– Vừa tốt nghiệp đại học, nhưng chưa muốn đi làm, nhânlúc còn trẻ, muốn đi đây đó một thời gian đã.
Cô gái làm bộ hờ hững đáp.
– Thế lấy đâu ra tiền?
– Thì xin chứ đâu ra! Người thích em nhiều lắm! Ai muốn ởvới em thì phải nuôi em, lần lượt mỗi người một thời gian!
– Có cách nuôi như vậy à?
– Thì cứ cho tiền thôi! Bình thường mua quần áo, mua mỹphẩm đều phải dùng tiền mà.
– Các bạn em cũng vậy hết cả à?
– Hầu như thế cả. Đời là một cuộc giao dịch mà, họ ra tiền,bọn em trao đổi bằng tuổi trẻ, hai bên đều vui vẻ. Chứ dựa vào bản thân mình,cho dù lăn lộn vất vả, mặt đầy nếp nhăn đi thì chắc gì cũng thoải mái được nhưbây giờ?
– Sau này anh cũng “nuôi” em nhỉ?
– Thật đấy nhớ!
– Tất nhiên.
Tây Môn làm bộ nghiêm túc móc tay với cô gái.
Tôi nghe họ nói chuyện mà không khỏi cười khổ, lắc đầu thởdài. Cảm thán cho cô gái, đồng thời cũng cảm thán cho cả Tây Môn.
Tây Môn rất giống Bì Tử, có điều hai người lại có sự khácbiệt về mặt bản chất. Bì Tử cũng thích cưa gái lạ, nhưng cậu ta không bao giờnói dối, cũng không ve vãn kiểu như Tây Môn, mà rất thực tế, nhiều lắm cũng chỉgiở mấy trò chơi bài gian lận ra để đổ cho mấy cô gái kia say khướt là cùng,còn gã Tây Môn này thì hơi có vẻ bất chấp thủ đoạn hơn.
Lái qua Hồ Bắc vào đến địa phận Hồ Nam thì Luật Sư bắt đầungáp, Tây Môn đã bắt đầu hùng hục hôn cô gái lạ. Lúc đi qua Nhạc Dương, Luật Sưđã ngủ khì khì, Tây Môn thì vẫn tiếp tục ve vãn cô gái kia. Đến Trường Sa thìtrời bắt đầu tối, tôi bật đèn lên, cẩn thận lái xe. Luật Sư đã ngủ say như chết.Ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu, tôi kinh ngạc nhận ra hai người kia đã nằmxuống ghế sau, trên người đắp một cái chăn mỏng, không ngừng nhấp nhô, miệng gầmgừ rên rỉ, không ngờ lại làm chuyện ấy ngay trên xe nữa? Tôi không khỏi lấy làmngạc nhiên. Các cô gái đời nay đều bị sao hết cả rồi? Hình như đã có thứ gì đólàm họ bị “đột biến gen”? Dường như linh hồn họ đang dần xa rời thể xác, trởthành hàng xóm của thể xác chứ không còn là một thể thống nhất như trước kia nữa.
Tôi chỉ biết lắc đầu thở dài, bật loa to lên, tránh đểcho đôi bên cùng phải ngại.
Đột nhiên trời đổ mưa lớn. Mưa đập vào xe bồm bộp. Cảnhtượng trước mắt làm tôi chợt nhớ lại cảnh mình ngồi trong xe với Lông Mi trongmột đêm mưa.
Lần đó, chúng tôi lái xe qua một cây cầu treo lớn bắc quaTrường Giang, mưa cũng rất to, như muốn cuốn trôi đi mọi thứ, bốn bề trắngxóa một màu. Trong xe lúc ấy đang bật bài “I’m not angel” củaDI DO. Tiếng nhạc siêu linh dị thường cùng với tiết tấu tràn đầy dục tínhnguyên thủy nhất làm bầu không khí trong xe như đông cứng lại.
LôngMi đột nhiên bảo tôi dừng xe lại.
Tôibật xi nhan, chầm chậm tấp vào một bên đường. Cây cầu này vẫn nằm trên đườngcao tốc, nên lượng xe qua lại rất nhiều. Tôi tắt máy, đưa mắt nhìn Lông Mi dò hỏi.Em cũng nhìn tôi cười tinh nghịch, rồi quỳ hai chân lên ghế, chớp chớp mắt, sauđó đưa tay nhẹ nhàng cởi áo len ra, động tác chậm hãi, hai tay đung đưa theo tiếttấu nhạc trông tựa như một vũ công thoát y vậy, vừa cởi áo em còn vừa le lưỡiliếm quanh môi nữa. Mùa đông có lạnh đến mấy Lông Mi cũng chỉ mặc duy nhất mộtcái áo len to tướng, bên trong chỉ mặc mỗi áo lót, bên dưới thì mặc mỗi chiếcquần bó mỏng dính, làm mỗi lần tôi ôm em đều nóng bừng hết cả người. Em quăngchiếc áo sang một bên, trườn người sang hôn tôi, giúp tôi cởi cúc quần bò. Tôicũng hôn đáp trả, hai tay vòng ra sau cởi quần em xuống. Cả hai đều rất hưng phấn,tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng bừng, cứ như hai cô cậu học sinh trung học trốnsau nhà lén lút hôn nhau vậy. Lông Mi thẳng người dậy, rồi từ từ ngồi xuống …
-Cảm giác làm chuyện đó dưới mái tôn trong mưa thế nào?
LôngMi nói. Lúc ấy tôi mới sực nhớ ra mình đã nói chuyện này trong căn nhà gỗ nhỏkia.
-Tất cả những gì anh muốn, chỉ cần có thể làm được, em sẽ giúp anh biến nó thànhhiện thực. Cuộc đời của anh tức là cuộc đời của em, sau này thứ gì là lần đầutiên trong đời của anh, em đều muốn hế
LôngMi vừa hôn tôi vừa lẩm bẩm nói, giọng nói trầm trầm, ấm ấm như ru ngủ. Tôi cảmđộng tưởng chừng như muốn rơi nước mắt. Hai người cứ để mình trần ôm cứng lấynhau, nấp trong xe giữa màn mưa dày đặc. Những chiếc xe bên cạnh lướt qua nhưnhững con tàu ngầm. Phía xa xa, cầu Trường Giang nhô cao lên như tháp chỉhuy của hàng không mẫu hạm. Mặt đường bốc lên một làn hơi nước mờ mịt, nhìn tựanhư cây cầu lớn bắc ngang qua eo biển vậy.
Nhớlại những hồi ức ấm áp.
Phíatrước xuất hiện một nhà hàng. Tôi ngước đầu lên nhìn vào kính chiếu hậu, thấyhai người đã dừng lại, mệt mỏi ôm chặt lấy nhau, bèn giảm tốc, lái vào trongsân, rồi đánh thức Luật Sư dậy, rủ nhau vào toilet. Một lát sau thì Tây Môncũng chui vào theo, nhìn chúng tôi cười cười đầy ám muội. Luật Sư ngơ ngơ ngácngác không hiểu gì, còn tôi thì ngại, đành giả bộ ngu ngơ theo.
Quaylại xe.
Côgái đã biến mất.
Mấycái túi nhỏ của chúng tôi đều không canh mà bay, tiền mặt, thẻ ATM của chúngtôi đều để hết cả trong ấy.
Cảba ngẩn người ra như ba ông phỗng đá. Một lúc sau mới phát hiện ra trên gươngchiếu hậu có dán một mảnh giấy nhỏ, bên trên đề mấy dòng xiên xẹo.
“Anhlà thằng khốn nạn! Quay phim cái khỉ gì? Đòi nuôi tôi hả? Tưởng tôi là con ngốcà? Định lừa tình tôi chắc? Giờ phán cho cái đạo đức sọt rác của anh tội tửhình! Tịch thu toàn bộ tài sản! Đây gọi là vừa cướp tiền vừa cướp sắc đấy, biếtchưa hả đồ ngu? Còn nữa, cả ba anh đều khốn nạn như nhau cả!”
Bachúng tôi suýt nữa thì ngất xỉu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!