Bệnh Hay Quên - Chương 4: Chứng sợ không gian hẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Bệnh Hay Quên


Chương 4: Chứng sợ không gian hẹp


Người ngoài cửa hiển nhiên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Nhấn nút đi xuống dừng ở thang máy. Nhìn hắn và hỏi, “Thật là trùng hợp. Tôi gặp anh ba lần trong hai ngày. Tôi có thể vào được không?”

Ninh Sơ cau mày, trong lòng oán giận tại sao người này mấy năm không gặp, đột nhiên thích nói nhảm, lạnh lùng gật đầu.

“Đương nhiên, tòa nhà này cũng không phải của tôi.”

Yến Hoài tựa thế buông lỏng tay, bình tĩnh đi vào, đứng ở bên cạnh không lên tiếng.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Mùi hương mát lạnh trên người anh ta khá dễ ngửi, nhưng không giống mùi nước hoa. Chắc thường xuyên nán lại trong phòng có đốt nhang, mùi hương ám lên quần áo.

Nhưng Ninh Sơ chỉ cảm thấy không tự nhiên. Mùi không nồng. Ngoại trừ vì ở trong một không gian chật hẹp và nhỏ, một phần lớn lý do khiến hắn có thể ngửi thấy một lượng lớn mùi là do họ đứng quá gần.

Trên thực tế, theo tính cách của Yến Hoài, anh ta không thích đứng quá gần mọi người, huống chi là người xa lạ.

Tuy nhiên, Ninh Sơ cũng có thể đoán được phần nào nguyên nhân khiến anh  muốn tiếp cận mình.

Anh cảm thấy tò mò giống như lần gặp nhau lần đầu tiên ở trường trung học.

Tò mò về việc không bài xích Ninh Sơ như bản năng của mình, vì vậy mới từng bước tiếp cận. Anh muốn xem hắn làm thế nào có thể phá vỡ nguyên tắc bản thân, nhưng kết quả đều thất bại.

Hoàn toàn thất bại.

Sau đó mới có loại tình huống này.

Di chuyển một chút sang bên cạnh không lộ dấu vết, Ninh Sơ lấy điện thoại ra tùy hứng làm loạn.

Hắn không phải kiêu ngạo, không nghĩ rằng mình có thể hấp dẫn Yến Hoài bất cứ lúc nào, nhưng hắn thực sự không muốn tiếp xúc với anh ta nữa.

Ngay cả khi chỉ có một khả năng, hắn cũng không muốn để khả năng này phát triển hơn.

Trong bảy năm, nhiều cảm giác và suy nghĩ có thể được thay đổi.

Vì đối phương đã mất đi những kỉ niệm bên nhau từ lâu và bắt đầu cuộc sống mới, bản thân hắn cũng không muốn đắm chìm trong quá khứ nên không cần đôi bên cùng làm lại.

Đến bây giờ cũng đường ai nấy đi, khá tốt.

Không có tín hiệu trên điện thoại di động nên mới không thể đọc tin nhắn WeChat.

Hắn không thích chơi game, ngón tay của hắn lướt vô mục đích, các biểu tượng APP nhích tới nhích lui, thậm chí đầu hắn còn nóng đến choáng váng.

Thang máy đã xuống tầng năm, trong đầu hắn đang đếm ngược thời gian.

Nhanh.

Năm, bốn, ba-bùm!

Một trấn động máy móc vốn không nên xuất hiện vào lúc này đột nhiên vang lên, giống như một tiếng sấm sét, gần như khiến nhịp tim của Ninh Sơ ngừng lại.

Đèn khẩn cấp màu xanh lam đột nhiên sáng lên trên đầu thang máy, dãy số trên màn hình vừa đến tầng ba đột nhiên bị kẹt giữa điểm lên xuống. Sau một thời gian mất trọng lực, thang máy ngừng chuyển động.

“Cái quái gì vậy?”

Giữ chặt tay vịn sau lưng, não Ninh Sơ trống rỗng, trái tim thắt lại bỗng bắt đầu đập nhanh hơn.

“Chắc là thang máy bị trục trặc.” Yến Hoài có vẻ bình tĩnh, cau mày và bước về phía trước, nhấn chuông báo động khẩn cấp phía trên bảng điều khiển.

Nhưng thứ này dường như là một vật trang trí. Sau hai phút chờ đợi, không có ai phản hồi.

Trái tim Ninh Sơ chợt rơi xuống: “Không có ai trong phòng giám sát?”

“Đường dây điện thoại có thể có vấn đề,” Yến Hoài nhìn xuống điện thoại, sau đó quay lại nhìn hắn, ánh mắt không chút bối rối: “Nhưng hẳn có người sẽ mau nhận ra vấn đề – anh bị sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm. “

“Không có gì.”

Lắc đầu mạnh hai lần, Ninh Sơ ngẩng đầu lên để cho gáy áp vào vách tường lạnh lẽo phía sau.

Vô số cảnh tượng đen tối trong não hắn ồ ạt, hắn cảm thấy thế giới đang quay cuồng khi nhắm mắt lại, tim đập liên hồi làm toàn bộ lồng ngực run rẩy, thiếu chút nữa quên cả hô hấp.

Hắn khẽ mở mắt, tay đỡ chán đột nhiên thở dốc, bóng người mờ ảo trước mặt tiến lại gần hắn.

“Anh bệnh sao? Người anh đang run.”

Tay Yến Hoài do dự giữ khuỷu tay hắn, như thể ra hiệu, Ninh Sơ cả người vô lực trượt xuống bức tường phía sau.

Hắn thở thoi thóp như người chết đuối, gấp gáp, miệng hơi há ra nhưng nghẹn ngào không kêu cứu được.

“Anh đang đổ mồ hôi lạnh, có phải mắc chứng sợ không gian hẹp?” Yến Hoài phát hiện ra mấu chốt, đỡ thắt lưng để hắn ngồi dựa vào bức tường phía sau, giọng điệu có chút lo lắng mà hắn có thể không nhận ra.

“Anh … tránh xa tôi ra!” Ninh Sơ nắm chặt áo ở phần ngực, nghiêng đầu khom lưng.

Sự hoảng loạn và ngột ngạt nuốt chửng lấy hắn như một trăm nghìn mét khối nước đá, hắn đang lênh đênh tung tăng trong đó, thậm chí không thể bắt được một cọng rơm.

Không có bất kì lời giải thích nào, anh ta đặt tay phải lên ngực và theo dõi nhịp thở đều đặn. Yến Hoài lạnh giọng nói: “Hít một hơi thật sâu, đừng mở mắt, đừng nghĩ ngợi lung tung, vứt bỏ không gian nhỏ cùng cái hộp mà trong đầu tưởng tượng…”

Chỉ trong vài phút, chiếc áo của Ninh Sơ gần như đã thấm ướt mồ hôi lạnh, toàn thân run lên bần bật.

Nội tâm luôn bình tĩnh của Yến Hoài có chút lo lắng, nhưng giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng hơn, không sắc bén, không thờ ơ theo thói quen.

“Sẽ không có chuyện gì, tin tưởng tôi, anh có thể sớm đi ra ngoài, sẽ an toàn, đừng lo lắng, đừng hoảng sợ, chậm rãi thở, từ từ thôi…”

Đôi mắt ấm áp của Ninh Sơ đột nhiên trở nên nhức nhối, lúc này mới nhận ra bàn tay đặt trên vai đối phương không biết từ lúc nào đã chuyển sang trạng thái nắm lấy cổ áo đối phương. Nó không giống như khước từ, nó giống đang nắm giữ một nắm rơm hay một khúc gỗ.

Bất đắc dĩ cười khổ một cái, hắn run rẩy hai tay, nới lỏng tay, cánh tay yếu ớt buông thõng xuống bên cạnh.

Người trước mặt sửng sốt, nhưng sau đó lại cúi người gần hơn, hương thơm mát lạnh càng rõ ràng, bàn tay e sau lưng nhẹ đỡ hắn: “Đừng dùng sức, ngực của anh sẽ càng khó chịu, đúng rồi, anh tên gì? “

Hơi thở của người trước mặt vừa lạ vừa quen. Cảnh tượng như vậy khiến Ninh Sơ khó có thể không nghĩ tới việc bị hỏi tên lần đầu tiên khi gặp mặt ở trường trung học.

Trên cầu thang đầy nắng đó, đàn anh mười bảy tuổi giống như một con thú hoang nào đó, nhíu lông mày như dao chặn hắn trong lãnh thổ của mình. Thu hồi khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia, hỏi hắn.

–“Cậu tên gì?”

Lại là một cảnh tượng tương tự.

Nhưng lúc đó hắn đã nói cho Yến Hoài biết tên của mình, nhưng bây giờ hắn ấy không thể nói.

Hắn mở miệng nhưng chỉ có thể thở ‘hoho’, không thể phát ra âm thanh dù muốn hét thật to.

Có rất nhiều cảm xúc trong lồng ngực và não bộ mà hắn không hiểu, run rẩy dẫn hắn vào vực thẳm của sự hoảng loạn và lo lắng.

Hắn vô cùng muốn chôn cả cơ thể mình vào một khu vực nào đó an toàn cho mình, thống thiết khóc một hồi.

Nhưng hắn không làm được.

Hắn bị mắc kẹt trong chiếc xe thang máy nhỏ và tối tăm này, bị mắc kẹt trong những suy nghĩ vướng víu trong não, tim đập như trống, suy nghĩ của hắn tự phản ứng qua lại, khả năng và sức để “nhìn phía trước” hoặc “thoát ra” bị bóp chết, sau đó mặc cho cơ thể chính mình hoàn toàn buông thả.

Yến Hoài thấy người trước mặt không trả lời. Ngược lại đôi mắt ngày càng choáng váng. Dưới ánh đèn xanh u ám, ngay cả nốt ruồi đỏ ở cuối mắt cũng như mất đi màu sắc sặc sỡ.

Anh mím chặt môi rồi lại lấy điện thoại ra. Còn không kịp nhìn xem tín hiệu, thang máy đang dừng đột ngột di chuyển lên.

Kinh ngạc nhất thời, theo phản xạ, anh lấy tay che gáy và kéo thắt lưng Ninh Sơ, đem người đã mất sức ôm vào trong lồng ngực.

Hơi giật mình trong chốc lát, bên ngoài thang máy lại cách khe cửa nhỏ xíu truyền đên tiếng kêu.

“Bên trong không sao chứ? Chúng tôi là đội sửa chữa khẩn cấp. Bây giờ chúng tôi đang vặn thang máy lên tầng 4. Đừng sốt ruột! Cũng đừng di chuyển!”

Yến Hoài không nói lời nào, duy trì tư thế nửa quỳ, nhìn xuống ánh mắt Ninh Sơ có chút thất thần.

Thân thể tựa hồ lại xuất hiện tình huống “bất ngờ”.

Vào lúc đó, cơ thể theo bản năng phản ứng, không phải tự bảo vệ mà lại hoàn toàn không để ý việc mình ôm người khác?

Người trong lòng đã ở trong trạng thái nửa cơn sốc, đầu tựa vào vai hắn, môi suy yếu mấp máy.

Yến Hoài ngạc nhiên không biết người tối qua còn dánh người như gai hoa đâm sắc bén, nhưng hiện tại ở trong lồng ngực anh nhẹ như cái lông chim .

Nhưng anh còn ngạc nhiên hơn – vốn không thích những tiếp xúc cơ thể như vậy, thậm chí không có chút ý nghĩa muốn buông tay.

Anh nhớ lại mình đã đọc một vài cuốn sách linh tinh giới thiệu về các huyệt đạo thư giãn. Anh cố gắng từ từ ấn các ngón tay lên thái dương của người trong vòng tay mình theo chuyển động tròn. Cảm nóng bỏng từ đầu ngón tay chạm vào phảng phất như một ngọn lửa bùng lên.

Anh hạ thấp giọng như đang lẩm bẩm: “Anh có nghe thấy giọng nói bên ngoài không? An toàn rồi…”

Đương nhiên Ninh Sơ không có nghe thấy, hắn hiện tại cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Từ khi Hàn Tu Ngôn biết người này cũng ở trong thang máy trục trặc, ba hồn bảy vía gần như bay mất một nửa.

Anh biết Ninh Sơ mắc chứng sợ không gian hẹp, nhưng anh không biết triệu chứng bện trạng có nghiêm trọng hay không. Rốt cuộc, cuộc sống hàng ngày của hắn không bị ảnh hưởng. Thang máy lên xuống tầng 20 và tầng 30 sẽ không mất nhiều thời gian, hắn kiên nhẫn một chút liền có thể đi qua .

Nhưng lần này thì khác – nếu biết rằng hắn đang ở trong một chiếc thang máy bị trục trặc, tác động tâm lý có lẽ không thể dùng khái niệm thời gian để hình dung.

Anh có chút hoảng sợ, mắng Trần Triết, giám đốc quản lý tòa nhà khi nghe được tin này, “Tao tuyệt đối muốn kiện chúng mày!”

Trần Triết gật đầu nói không phải, bộ dang liền không mấy hoảng hốt.

Ông ta trước hỏi qua phòng điều khiển. Chỉ có hai người trong thang máy. Một người đã vào và ra khỏi đây trước đó. Hắn là một nghệ sĩ nhỏ tuyến 18. Một người khác nhân viên công tác chưa từng gặp. Có lẽ là trợ lí linh tinh gì đó. Đều là những nhân vật không đáng đắc tội, thương lượng một chút ước chừng liền có thể giải quyết.

“Chúng tôi sẽ làm tốt công tác và đi kiểm tra, anh cứ yên tâm.”

—— “E rằng cái này không đủ.”

Một giọng nam trầm ổn đầy từ tính vang lên sau lưng Trần Triết, lập tức khiến chân ông ta mềm nhũn đến mức suýt nữa quỳ xuống đất: “Yến tổng?”

Yến Trình Hiên không cười mà “ha hà..” với ông ta hai tiếng, cầm điện thoại di động, nâng cằm, ra hiệu bên trong thang máy: “Bên trong cũng có một Yến tổng.”

Hàn Tu Ngôn sững sờ một hồi, Trần Triết cũng sững sờ nhất thời không phản úng lại. Anh ta gần như nghĩ rằng cậu con trai ba tuổi của Yến Trình Hiên đang ở bên trong, nhưng anh không nghe thấy ai nói rằng có một đứa trẻ bên trong.

Cho đến khi nhớ lại những tin đồn trong thành phố C khoảng thời gian này, nháy mắt hít một hơi lạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN