Bệnh Hay Quên - Chương 5: Thêm WeChat
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Bệnh Hay Quên


Chương 5: Thêm WeChat


Ninh Sơ lại một lần nữa mở mắt, sắc trời đã chuyển tối, một thứ ánh sáng ấm áp từ đèn đường bên ngoài chiếu vào qua ô cửa sổ hình vuông.

Hắn ngước mắt lên nhìn cái chai đang nhỏ giọt ở phía trên, im lặng bĩu môi.

“Đừng bĩu môi. Không phải nói bệnh viện là nhà của cậu sao? Về nhà còn không vui?” Giọng nói của Hàn Tu Ngôn vang lên từ bên cạnh.

Quay đầu nhìn cái bóng cao gầy trên bưc tường, Ninh Sơ bình tĩnh nói: “Anh còn muốn đả kích tôi? Gần đây anh trở nên thật xấu xa.”

“…”

Người xấu xa thở dài nhìn hắn chằm chằm, “Tôi là lúc trước nhìn thấy cậu bị Yến thiếu ôm, người còn không có ý thức, quả thực bị dọa không nhẹ.”

“Ôm? Tại sao lại bị ôm ra ngoài?”

Ninh Sơ nhất thời thấy có điểm sai, trong lòng kinh hãi. Hắn vô thức đưa tay lên ngực * kéo theo, ống truyền dịch rung lắc nhẹ.

“Làm gì mà hoảng loạn như vậy?” Hàn Tu Ngôn nhíu mày, đứng dậy kiểm tra ống dẫn thuốc cho hắn, nói: “Tôi thấy Yến thiếu gia khá tốt, không giống như lời đồn đại.”

“Loại tin đồn gì?”

“Làm việc tàn nhẫn, tính tình quái đản và lạnh lùng như một tảng băng. Nhiều kẻ đã cố gắng tìm ra thứ anh ta thích và cố gắng làm hài lòng, nhưng cuối cùng họ đều thất bại. Họ không biết liệu có không hợp ý anh ta hay có sai sót gì…”

Sau một hồi im lặng, không có một âm thanh nào. Ninh Sơ nhướng mày, chỉ thấy người chỉnh lại bình truyền dịch đang cúi đầu nhìn mình, trong mắt hiện lên một tia dò hỏi.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, anh chậm rãi hỏi: “Hai người quen nhau trước đây à?”

“…”

Mu bàn tay hắn rất lạnh. Ninh Sơ mần mò chỗ kim mỏng đâm vào thịt hai lần, xoa xoa vòng tròn vết bầm quanh mạch máu, chợt nở nụ cười: “Anh nghĩ tôi nếu quen người như vậy mà vẫn là diễn viên nhỏ ở tuyến 9 sao? “

Hàn Tu Ngôn im lặng hồi lâu nhìn đôi mắt vẫn như thủy tinh dù chìm trong ánh sáng mờ ảo kia, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhớ tới Yến Hoài trước khi đi có hỏi qua tên Ninh Sơ. Cười thầm rằng mình quá mắc bệnh đa nghi. Nếu thật sự quen biết, anh ta làm sao có thể không biết tên?

“Đính chính một chút, không phải tuyến 9 con số này phải nhân hai lần.”

“Tôm và tim lợn*.” Ninh Sơ trợn mắt, cầm điện thoại lên xem WeChat, ánh mắt ngưng trọng, một lúc sau mới tiêu hóa thông tin, liền nói: “Vương tổng nói sẽ giao cho tôi một dự án. Một bộ web drama. Nam số bốn. “

(*Ninh Sơ bị Hàn Tu Ngôn bắt bẻ, đây là ngôn ngữ mạng nên mình không hiểu lắm)

“Đó không hẳn là tính cách của ông ta. Rốt cuộc là ông ta kêu cậu đến công ty mới gặp phải chuyện này. Xem như một khoản bồi thường đi”, Hàn Tu Ngôn gật đầu, nhưng lại không quá ủng hộ: “Nhưng cậu gần đây sức khỏe không được tốt. Lại vẫn còn sốt. Bác sĩ nói rằng một phần lớn lý do khiến cậu ngất xỉu do tái phát sốt- “

“Trong thẻ tôi gần như không còn một đồng,” Ninh Sơ ngắt lời anh , “Hơn nữa Tiểu Khiết đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, muốn ghi danh vào một lớp học thêm. Có hàng chục nghìn lớp học ngoài lớp kiểm tra đầu vào thạc sĩ, những cái tốt hơn có giá hơn 100 vạn. Không nhanh đăng kí sẽ lỡ mất suất. “

Hắn thường chỉ là một vai phụ nhỏ trong phim, mỗi lần hắn chờ đợi ở đoàn lâu hơn thời gian hắn xuất hiện trong phim, vòng lặp liên tục luôn khiến hắn kiệt sức, căn bản không lấy được quá nhiều tiền.

Ngoài phí sinh hoạt phải dành một phần lớn để mua thuốc chữa bệnh, Ninh Khiết thì có quá nhiều thứ để tiêu tiền, sau vài năm thì số tiền tiết kiệm cũng không còn được bao nhiêu, lỡ có ngày xảy ra sự cố thì còn có tiền chi trả như cho một cuộc đại phẫu chẳng hạn. Không thể lấy nó ra trước.

Hàn Tu Ngôn sững lại trong giây lát, sau vài lần thử trước, anh biết Ninh Sơ không muốn cầm tiền của mình, nên anh không nhắc đến nữa, chỉ nhỏ giọng phun ra ở âm lượng bên kia có thể nghe thấy.

“Con bé muốn đăng ký lớp học, tại sao không hỏi bố mẹ để lấy tiền? Con gái mình muốn đi học mà lại không thể chi tiền chứ? Thật sự là…”

Ninh Sơ liếc nhìn với con mắt hình viên đạn, bên kia lập tức im bặt, cười như không cười khen ngợi: “Cậu vốn là trâu, cậu thực lợi hại, thân làm bằng sắt, bằng chì, bắng bê tông cốt thép!”

“Âm dương ám khí cuồn cuộn, đừng ở đây ngốc nghếch, nếu không Đường Ân lại nháo tới làm tôi đau đầu,” Ninh Sơ sốt ruột vẫy tay với anh, “Anh trở về đi.”

Do dự hai giây, Hàn Tu Ngôn vẫn thở dài bước ra khỏi cửa: “Vậy thì tôi đi, tôi gọi đồ ăn mang về cho cậu, chờ mang đến nhớ ăn uống. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Vương tổng sắp xếp cho cậu vài trợ lí lúc quay phim. Việc chăm sóc sẽ dễ dàng hơn. “

Ninh Sơ quay lưng về phía anh, vẫy vẫy tay.

Diễn tuyến 18, còn muốn cái gì mà trợ lí! Cũng muốn nhìn xem kẻ diễn tuyến 18 nào mang trợ lí đi cùng?

Sau lưng cánh cửa đóng rất nhẹ nhàng, nhắm mắt lại hai phút rồi mở ra, bóng đêm càng dày đặc, phòng bệnh nhỏ nhoi giờ chỉ còn minh hắn.

Hắn lấy điện thoại di động ra bấm vào thông báo của Vương tổng, ngoài nhắc nhở quay phim, bên dưới còn có một cái khác.

—— ‘Tôi đã đặc biệt đem WeChat của cậu cho trợ lí của Yến tổng. Bên kia muốn cậu phối hợp việc truy tố nhà cung cấp thang máy. Cậu nhất định phải nói chuyện tử tế với người này! Nếu xảy ra chuyện không ai có thể cứu được cậu! ‘

Hít thở sâu một hơi, liền nặng nề thở ra, cảm giác đầu váng lại, hoa mắt chóng mặt càng trở nên trầm trọng hơn.

Đầu gần như nổ tung!

Tại sao thang máy này đột nhiên có vấn đề !? Trụ trặc lúc nào cũng được, tại sao nó lại trục trặc khi hắn và Yến Hoài ở cùng một chỗ!? Và làm sao hắn lại có thể xui xẻo đến mức phát sốt khi thang máy hỏng!? Còn mất mặt mà ngất đi!

Mua!

Phiền phức!

Quả thực càng nghĩ không muốn phát sinh sự tình, nó liền cứ thế kéo đến.

Nhấp vào sổ địa chỉ WeChat, có rất nhiều chấm đỏ trong danh sách hiển thị “bạn mới”, tin nhắn xác minh kết bạn mới nhất đã được gửi cách đây hai giờ.

Tên WeChat là ‘Vivian’ và một dòng ghi chú có nội dung “Xin chào, tôi là thư ký của Yến tổng tại tổng bộ S&U, tôi muốn biết suy nghĩ của ngài về vụ tai nạn thang máy hôm nay. ‘

Đều không thể tránh khỏi, bất quá cũng chỉ là thư kí.

Ninh Sơ lắc đầu choáng váng, duỗi ngón tay cứng ngắc lạnh lẽo, bấm “Đồng ý”.

Chân dung cô gái đang đứng ngược sáng nhanh chóng hiện lên tin nhắn.

‘Xin chào, tôi là Từ Vi, thư ký của Yến tổng, ngài có thể gọi tôi là Vivian. ‘

Hắn hạ quyết tâm và trả lời nhanh chóng: “Thực ra, các vị nên nói chuyện với các chuyên gia của công ty chúng tôi về thang máy, kết quả như thế nào với tôi không quan trọng. Cần thiết phải cung cấp số của tôi sao?”

Vừa gửi tin, trong lòng hắn than thở: Cô thư ký này còn có thể trực tiếp liên hệ với sếp của công ty bọn họ, toàn quyền quyết định, tại sao phải hỏi ý hắn.

“Là như vậy. Chúng tôi đã liên hệ với Vương tổng của truyền thông Hoan Duyệt. Quyết định vẫn dựa trên mong muốn của ngài. Trước tiên, tôi muốn biết ý kiến của ngài để Bộ phận pháp lý có thể chuẩn bị khiếu nại chung.”

Ninh Sơ: “…”

Càng nghĩ càng phiền! Không thể trực tiếp đưa tiền sao??

Vừa lúc hắn thiếu tiền.

Hắn trả lời: “Nếu vị đây hỏi tôi, tôi chọn cách giải quyết cá nhân và nhận bồi thường.”

Tin tức nhanh chóng lan đến tầng cao nhất của tòa nhà S&U, toàn bộ khung cửa kính từ sàn đến trần nhìn ra quang cảnh về đêm của dòng sông cùng bầu trời đầy sao ở thành phố C.

Dưới cái nhìn vô cảm của Yến Hoài, Từ Vi đứng thẳng đối diện với bàn văn phòng rộng ba mét trước mặt.

Cô chưa bao giờ gửi một tin nhắn mà căng thẳng đến thế, nó quả thực áp lực.

“Ninh tiên sinh nói, chỉ cần bồi thường, giải quyết cá nhân là được. Nguyên văn lời nói là như vậy…”

Từ Vi nói cả chục câu không sót một chữ nào, cô nhíu mày khi nhìn thấy ông chủ đối diện, trong lòng chợt thấy không ổn.

“Anh ta thiếu tiền?”

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ rõ ràng trên khuôn mặt lạnh lùng cao quý đó, Từ Vi thầm thở dài rằng có lẽ ông chủ của cô chưa bao giờ trải qua cảnh ‘thiếu tiền’ trong 25 năm qua.

Cô sắp xếp lời nói, uyển chuyển nói khéo một cách khoa trương: “Ninh tiên sinh mấy năm nay trong giới giải trí đều chỉ đóng vai phụ, một số trong đó có những vai lời thoại không quá 3 câu, căn bản tiền kiếm ra cũng không nhiều.

“Anh ta làm diễn viên không nổi tiếng sao?” Yến Hoài khó hiểu, “làm sao có thể? Anh ta trông như vậy.”

Lời này vừa thốt ra, tim Từ Vị đột nhiên nhảy dựng, vẻ mặt vẫn cười nhưng trong lòng lại dâng trào.

Sớm vài giờ trước, cô ấy đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vụ tai nạn thang máy này đã xảy ra và việc khởi tố là bình thường, nhưng lại khiến Yến tổng không để tâm, ngược lại còn bắt cô thu thập tin tư về một nghệ sĩ nhỏ giải thích cho anh nghe.

Thấy thế nào cũng thật quỷ dị.

Nếu không phải cô là người phụ trách công việc cũng như sinh hoạt của đối phương trong tầm mắt, biết đối phương gần như là một người lạnh lùng đến lãnh đạm, cô sẽ nghĩ rằng boss đây liền vừa ý người trong mắt.

Ngay khi cô ý định xua tan ý niệm đó thì lần này hành động của người kia khiến cô “cuối cùng cũng bị co giật một lần”, người này thực sự nói, “anh ta lớn lên lại đẹp như vậy”*!

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Yến Hoài nói lời như vậy trong nhiều năm.

Sự công nhận, đánh giá cao và thưởng thức trong giọng điệu đó khiến những người biết anh không thể tưởng tượng.

Người đường đường là Yến thiếu, mấy năm nay cả trong và ngoài nước có các kiểu mĩ nhân còn chưa đủ hả? Như vậy là cái dạng gì?

Bộ dáng khiến ngài động tâm ư?

Mẹ ơi, Cây Sắt Ngàn Năm có nở hoa được không?

Từ Vi hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có vẻ như trở về Trung Quốc là một lựa chọn đúng đắn.

Mà Yến Hoài biểu tình trống rỗng sau câu nói buột miêng kia, anh cau mày.

“Có lẽ ngài không hiểu ngành công nghiệp giải trí hiện tại. Không ai chú ý. Bạn sẽ chẳng là gì cả.”

“Huống hồ công việc của Ninh tiên sinh chủ yếu là đóng phim. Nếu các bạn diễn cùng đoàn phim sợ rằng vai phụ nhỏ bé của anh ta cướp đọa đi sựu nổi bật, họ sẽ yêu cầu chuyên gia trang điểm bôi thêm phấn màu vàng và đen cho anh ấy khiến trông như kẻ thiếu sức sống. Những tình huống đó đều thường xuyên xuất hiện. “

“Không có tài nguyên, không có sự ủng hộ, không có nguồn lực, lại bị đồng nghiệp chèn ép, thì dù có nổi bật đến đâu cũng không thể nổi lên được.”

Cô cẩn thận ngước mắt lên xem biểu hiện của Yến Hoài, lại thấy đối phương trầm tư: “Không ai nâng đỡ…”

Vì vậy, cô nhanh chóng tiếp lời: “Đúng vậy, có lẽ Ninh tiên sinh từ trước đến nay không chấp nhận quy tắc bất thành văn của người khác, cũng có thể vì chuyện này mà làm mất lòng một vài người.”

Hàm ý: Ngài có thể thử.

Vẻ mặt trầm ngâm của Yến Hoài ngưng đọng, anh ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Ninh Sơ có lịch trình công khai nào gần đây không? Tìm hiểu rồi đưa cho tôi.

“Được.” Từ Vi trả lời liền dừng lại.

“Bất quá những ngày gần đây đều trống lịch. Trước đó tôi đã hỏi truyền thông Hoan Duyệt. Ninh tiên sinh nhập viện sau khi được đưa đến bệnh viện. Có lẽ cần phải điều trị một thời gian.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN