Editor: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Khi Tiết Chiếu Hi trở lại phòng ngủ, Ôn Triệu vẫn còn đang ngủ say, lúc hắn lên giường cũng không tỉnh.
Hắn nằm trên giường, suy nghĩ về những gì Tống Trí đã nói hôm nay.
Mặc dù Khương Lạc thân thiết với Tổng thống, nhưng Tổng thống chỉ coi hắn ta như một con cờ mà thôi.
Hắn ta không nơi nương tựa, có năng lực và sức mạnh, chính là “trợ thủ đắc lực” mà Tổng thống cần.
Những năm gần đây, mọi hành tung của Khương Lạc đều bị Tổng thống hạn chế.
Tiết Chiếu Hi không tin hắn ta là một Alpha lại chịu để cho một ông già thao túng.
Bây giờ có nhà họ Chu chống lưng, đoán chừng là hắn ta cũng cất giấu tâm tư như Tổng thống, lấy được quyền lực của Tổng thống thông qua Khương Minh, Khương Minh sẽ không nhận ra.
Điểm đột phá lớn nhất trong biến động chính trị này chính là Khương Lạc.
Hiện tại ở tinh cầu thủ đô chưa có sóng gió gì lớn, nếu không đốt đến biên giới, hắn cũng không có gì lo lắng quá.
Còn cha mẹ hắn ở bên kia, hắn tin tưởng cha mình có thể giải quyết ổn thỏa.
Hôm sau thức dậy, hai người ăn sáng xong, Ôn Triệu đang đọc sách trong phòng làm việc của Tiết Chiếu Hi, Tiết Chiếu Hi đến quân khu xử lý công việc.
Sau khi Tiết Chiếu Hi đến văn phòng, trước tiên hắn nghe cấp dưới báo cáo, sau đó kết nối với thiết bị liên lạc của Tống Trí.
Sau khi hình ảnh xuất hiện, phải một lúc sau mới thấy được mặt của Tống Trí.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Tiết Chiếu Hi hỏi.
Tống Trí an vị xong mới trả lời: “Không, con trai của tôi hơi sốt nên tôi xin nghỉ phép”.
Tiết Chiếu Hi gật đầu và bắt đầu vào việc: “Nhà họ Chu chống lưng cho Khương Lạc có lẽ là vì muốn tranh giành quyền lực của Tổng thống thông qua Khương Lạc.
Chỉ cần làm rõ suy nghĩ của Khương Lạc thì không có gì phải lo lắng.”
“Vậy nếu bản thân Khương Lạc muốn lợi dụng nhà họ Chu để giành quyền lực thì sao?”
“Hai chuyện này đều có thể cùng tồn tại, có nghĩa là bọn họ đang lợi dụng nhau.”
Tống Trí gật đầu nói: “Đúng vậy, nên giờ phải làm sao?”
Tiết Chiếu Hi nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Đừng lo, thực lực của Khương Minh tất cả đều rõ ràng, hắn ta bị mất phần quyền lực này nhưng không có gì phải lo lắng.
Chỉ cần chú tâm vào nhà họ Chu là được.
Nhà họ Chu rất có tham vọng, nếu để ông già nhà họ Chu nắm được quyền lực, mấy người nhà ông ta cũng không nhất định phải ở nhà làm mấy đồ vô dụng đâu.”
Tống Trí gật đầu, cảm thấy không có gì để nói, vừa định ngắt kết nối thì đột nhiên nhớ tới chuyện quần áo cho sản phu, vội vàng hỏi: “À cái chuyện quần áo kia là chuyện gì vậy?”
Tiết Chiếu Hi lần này không giấu giếm anh, nói thẳng: “Tôi gặp lại người lúc trước trốn khỏi giường của mình, em ấy đang mang thai.”
Tống Trí nghe vậy há to miệng, không thể tin được: “Không phải chú vì đứa bé mới muốn sống cùng với Beta kia đấy chứ?”
Tiết Chiếu Hi cau mày, hắn không thích giọng điệu của Tống Trí khi nói về Ôn Triệu của anh.
Hắn có chút không vui nói: “Tôi yêu em ấy.
Tôi và em ấy sống chung không phải chỉ vì liên quan đến đứa bé.”
“Không phải vì con, vậy không phải chú ngủ với cậu ấy một lần thì ngủ ra tình cảm đấy chứ?” Tống Trí lại hỏi.
“Trong kỳ mẫn cảm đó, không phải lúc nào tôi cũng mơ hồ.
Thật ra, sau khi chúng tôi ở với nhau một ngày thì tôi cũng khôi phục cảm giác bình thường trong kỳ mẫn.
Có lẽ ảnh hưởng của kỳ mẫn cảm làm tôi trở nên phụ thuộc vào em ấy vào thời điểm đó.
Nhưng cho đến khi chiến tranh kết thúc tôi vẫn không thể quên được em ấy.
Tôi nghĩ chắc là mình thích em ấy.”
Tống Trí lại mở miệng nói: “Không phải chú ở lại nơi đó phần lớn nguyên nhân là bởi vì cậu ấy đó chứ.
Mệt cho tôi còn nghĩ mình đã theo được mạch não của chú rồi.”
Tiết Chiếu Hi nghe vậy thì cười nói: “Đúng là tôi không thích tinh cầu thủ đô mà, nhưng tôi ở lại đây vì em ấy cũng là thật.”
Tống Trí nhìn người đang cười ở đối diện, kinh ngạc không nói nên lời: “Được rồi…!À phải rồi, đã kiểm tra giới tính của đứa bé chưa?”
Tiết Chiếu Hi gật đầu nói: “Là alpha, anh hỏi cái này làm gì?”
Nghe vậy, trên mặt Tống Trí lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: “Con trai của tôi cũng là Alpha.
Tưởng đâu có thể đính ước cho con trẻ, tôi rất yên tâm về con của chú.” Tống Trí nói, nhưng thoáng cái anh lại trở nên vui vẻ nói: “Không sao, vẫn còn lần phân hóa thứ hai mà, biết đâu lần phân hóa thứ hai không phải là Alpha nữa thì sao.”
Tiết Chiếu Hi cũng lười hùa theo anh, nói: “Cúp máy.”
Tống Trí gật đầu, lại nhắc nhở: “Chỗ bác trai thì tôi không lo, chỗ bác gái ấy, tốt nhất chú nên nghĩ phải nói như thế nào với bà ấy đi.”
“Không có gì để nói.” Nói xong, Tiết Chiếu Hi ngắt thiết bị liên lạc.
Sau khi ngắt thiết bị liên lạc, Tiết Chiếu Hi bắt đầu chính thức xử lý công việc, buổi trưa không về nhà, đến xế chiều mới xử lý xong mọi việc.
Hắn triệu tập các cán bộ, làm tổng kết, sau khi nói về việc sắp xếp cho năm mới, hắn cho họ ra về.
Hai ngày nữa là sang năm mới.
Trong hai ngày qua, Ôn Triệu và Tiết Chiếu Hi đến thị trấn mua sắm rất nhiều thứ cho ngày Tết, hai người cùng nhau trang trí nhà cửa, rất có không khí Tết.
Đêm giao thừa, hai người cùng nhau nấu một bàn đồ ăn, sau khi ăn xong, Tiết Chiếu Hi dắt Ôn Triệu vào phòng ngủ, lấy một cái khoá nhỏ từ trong ngăn tủ đầu giường ra, đặt vào tay Ôn Triệu.
Ôn Triệu ngồi ở sô pha cuối giường nhìn cái hộp trong tay.
Đại khái cậu cũng đoán được được bên trong là cái gì, rất có thể là nhẫn, tuy rằng cái hộp như vậy không lớn, nhưng để một chiếc nhẫn vẫn là hơi lớn.
Chắc là còn thứ khác.
Cậu mở hộp ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
Cậu nhìn hai quyển sổ nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiết Chiếu Hi.
Tiết Chiếu Hi cười với cậu, trong mắt tràn đầy yêu thương và dịu dàng.
Ôn Triệu cầm hai cuốn sổ lên, mở ra, nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của hai người, nhìn ảnh của chính mình, chính là ảnh chụp chứng minh thư khi vào trường quân đội.
Lúc đó, khi chụp bức ảnh này, cậu tràn đầy cảm giác thanh thản dễ chịu khi rời khỏi nhà họ Ôn.
Lúc chụp ảnh, cậu mỉm cười một chút, trong nụ cười đó mang theo sự kỳ vọng về tương lai.
Mà Tiết Chiếu Hi trong ảnh, mắt nhìn về phía trước, nở một nụ cười ngây ngô, toát lên sự tuỳ tiện của riêng hắn.
Sau đó là giấy chứng nhận in ngày tháng, lịch thiên văn là ngày 17 tháng 7 năm 2094.
Ôn Triệu tính toán, hình như là ngày Tiết Chiếu Hi tạo kết trong cơ thể mình.
Lúc cậu đi vào trại địch là lúc 1 giờ sáng ngày 17 tháng 7.
Khi Tiết Chiếu Hi tạo kết trong cơ thể cậu, cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy ánh chiều tà qua cửa sổ của bộ lọc pheromone.
Tiết Chiếu Hi ngồi bên cạnh, vòng tay qua vai cậu, nói: “Anh lén lấy ảnh từ trang web trường của các em.
Thật ra anh đã tìm thấy rất nhiều ảnh của em, mà ảnh nào cũng rất nghiêm túc, ngoại trừ cái này.
Anh hiểu tâm trạng của em lúc đó.
Anh hy vọng rằng em bây giờ vẫn sẽ giữ được tâm trạng như lúc đó, tràn đầy kỳ vọng vào tương lai của chúng ta.
Ôn Triệu cười nói, có chút dở khóc dở cười: “Vậy còn ảnh của anh, có khác gì không?”
Tiết Chiếu Hi hôn lên trán cậu và nói: “Đó là ảnh chứng minh thư lúc anh vào trường quân đội…!Chúng ta kết hôn cũng giống như lúc chúng ta vào trường quân đội vậy.
Quá khứ của em anh không thể tham dự, anh hy vọng quãng đời còn lại anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Ôn Triệu nghe vậy không nhịn được trực tiếp hôn lên môi Tiết Chiếu Hi.
Tiết Chiếu Hi đáp lại nụ hôn của cậu, hai người ôm hôn không một kẽ hở.
Tiết Chiếu Hi bế Ôn Triệu lên giường, cởi quần áo của cả hai.
Đêm nay hai người đều vô cùng ôn nhu, ôm đối phương liều chết triền miên, cuối cùng ngủ say trong tiếng chuông giao thừa…
Sáng hôm sau, Ôn Triệu thức dậy, Tiết Chiếu Hi vẫn chưa tỉnh, chuyện này rất hiếm thấy.
Cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bên bàn tay trái của mình, cậu nghĩ bây giờ mình đã có bạn đời, cảm giác này không quá giống với lúc cậu chấp nhận Tiết Chiếu Hi.
Cậu rất mong chờ vào tương lai của mình và Tiết Chiếu Hi.
Sau Tết, Ôn Triệu trở về ngôi nhà nhỏ của mình, không phải cậu không muốn sống cùng Tiết Chiếu Hi, chỉ là cậu sống ở chỗ của Tiết Chiếu Hi không có việc gì làm, ngây người mãi cũng không thoải mái.
Gần sáu tháng, nhóc con trong bụng cũng không ồn ào lắm, chưa kể đêm nào Tiết Chiếu Hi cũng “giao lưu thân mật” với nhóc, càng làm cho nhóc ngoan ngoãn hơn không ít.
Tiết Chiếu Hi hầu như đêm nào cũng đến, rồi hôm sau rời đi.
Sinh hoạt như vậy kéo dài gần hai tháng, trong hai tháng này hai người đều bận việc riêng.
Cho đến một ngày, Tiết Chiếu Hi đến chỗ ở của Ôn Triệu thì phát hiện không thấy cậu đâu.
Hôm trước hắn bận chuyện tinh cầu thủ đô nên không đến, ngày hôm sau xong việc thì tranh thủ đến, lúc hắn đến thì phát hiện không thấy cậu đâu.
Mỗi lần đến hắn đều mua thức ăn để trong tủ lạnh, Ôn Triệu tuyệt đối không phải ra ngoài mua thức ăn.
Đúng lúc này, yêu cầu kết nối của Tống Trí được gửi đến, Tiết Chiếu Hi vội vàng kết nối, giọng nói của Tống Trí vang lên trong giây lát: “Hôm qua đột nhiên Khương Minh nói ra âm mưu của nhà họ Chu ở Quốc hội.
Nhà họ Chu nổi giận, ở Quốc hội công khai mắng Khương Minh là tay sai của Tổng thống.
Bây giờ ồn ào này đã đến tai Tổng thống.
Nhà họ Chu bị phát hiện có liên hệ với một số tinh đạo không được giám sát trên tinh cầu.
Chuyện này đã vi phạm pháp luật của Liên bang.
Sau khi Tổng thống đưa ra đề nghị, phó Tổng thống nhất trí với đề nghị, bãi bỏ ghế của nhà họ Chu trong Quốc hội, nhưng cũng có nghị sĩ khác đề xuất rằng tổ tiên nhà họ Chu đã có đóng góp to lớn khi xây dựng tinh cầu, bọn họ nên có cơ hội để chuộc tội của mình.
Bấy lâu nay, bác trai rất ghét nhà họ Chu nên đương nhiên là phản đối mấy lời đề xuất của nghị sĩ.
Cũng vì lẽ đó mà có thể nhà họ Chu sinh ra oán hận, có thể sẽ gây chuyện ở bên giới để tạo áp lực với bác trai, để ông rút ý kiến phản đối.
Gần đây chú phải cẩn thận đấy.”
Tiết Chiếu Hi hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Tống Trí trả lời: “Tin tức tôi vừa nhận được, từ lúc kiểm tra thông tin thì đại khái là đã gần một ngày rồi.”
Tiết Chiếu Hi siết chặt nắm đấm, ngày hôm qua hắn không đến là vì đang giải quyết việc của tinh cầu thủ đô.
Hắn hy vọng rằng cha hắn có thể lôi kéo được Khương Minh.
Khương Minh đã chịu sức ép của Tổng thống rất lâu rồi, nhất định sẽ nảy sinh tâm lý phản nghịch, bất mãn với việc Tổng thống kiểm soát mình.
Lúc này chính là thời điểm thu phục hắn ta, tốt nhất nhân cơ hội giúp hắn ta ngồi vào vị trí, sau đó thu hồi ghế của nhà họ Chu trong Quốc hội.
Cha Tiết rất không đồng ý, cảm thấy hành động như vậy thì bọn họ cũng không khác gì nhà họ Chu.
Không rõ Khương Minh sẽ như thế nào, nhưng làm như vậy sẽ cuốn nhà bọn họ vào trong cuộc đảo chính này.
Nhưng nếu không làm như vậy, nhà họ Tiết sẽ rơi vào thế bị động.
Vốn dĩ Tiết Chiếu Hi là nhân tố bất định ở biên giới, người khác phải kiêng dè, các nghị sĩ khác sẽ không nghi ngờ nhà họ Tiết muốn ngư ông đắc lợi.
Hơn nữa, Khương Minh danh chính ngôn thuận thay mặt đảm nhiệm chức vụ Tổng thống, bọn họ mà phản đối sẽ khiến người ta càng thêm nghi ngờ.
Chẳng thà thuận nước đẩy thuyền, để cho Khương Lạc được đà, gã nhất định sẽ trả thù nhà họ Chu muốn khống chế hắn như Tổng thống.
Cha Tiết nghe xong chỉ nói ông sẽ suy nghĩ lại, nhưng ông không ngờ rằng mọi chuyện lại trở thành như bây giờ chỉ sau một ngày.
Thấy hắn một lúc lâu rồi không lên tiếng, Tống Trí cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Tiết Chiếu Hi hít một hơi thật sâu, nói: “Không thấy Ôn Triệu đâu.”
Tống Trí giật mình, theo ngày tháng thì Ôn Triệu bây giờ vẫn đang mang thai, cũng lớn tháng lắm rồi, nên vội vàng an ủi: “Đừng sốt ruột quá, tin tức của nhà họ Chu sẽ không đến biên giới nhanh vậy được, cậu ấy hẳn là chưa ra khỏi vùng biên giới đâu.
Chú đừng nóng vội!” Tống Trí sợ hắn nóng vội sẽ phát điên, vì vậy nhanh chóng ổn định tâm trạng của hắn.
Tiết Chiếu Hi không trả lời anh, ngắt thiết bị liên lạc.
Hắn ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghĩ cách đối phó, đột nhiên bị âm báo tin nhắn của thiết bị liên lạc cắt ngang, hắn mở ra xem thì thấy đó là một email nặc danh.
– —————
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu vào việc thôi, xin nhắc lại một lần nữa ở đây, ngọt văn, không ngược..