[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 22: NGOẠI TRUYỆN 3 - CHUYỆN XƯA NHƯ MÂY KHÓI (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 22: NGOẠI TRUYỆN 3 - CHUYỆN XƯA NHƯ MÂY KHÓI (1)



– AAAAAAA! Cuối cùng nàng ấy cũng đáp ứng ta rồi. Thiên Đề đã ban chiếu lệnh rồi, ha ha ha ha.

Ly Nguyệt từ bên ngoài cười như điên chạy quanh mấy vòng đại điện, làm lơ vẻ mặt ghét bỏ của nhóm người xung quanh.

– Ta nói ngươi cần thiết điên cuồng như thế sao? – Bán Nham ôm bầu rượu, hai mắt không nỡ nhìn vị này thiểu năng thiếu nữ.

– Ngươi không hiểu a! Ta cầu hôn lâu như vậy cuối cùng mới ôm được ái nhân về không kích động sao được. – Vui sướng quá đỗi Ly Nguyệt vứt cho Bán Nham một cái ánh mắt ‘ ngươi thứ này độc thân cẩu hiểu được sao hiểu được sao ‘

A! Có lão bà giỏi a! Có lão bà ghê gớm a! Ta mới không ghen ghét với kẻ điên như ngươi, Bán Nham trong lòng âm thầm phun tào nhưng trên mặt lại cười vui vẻ. Hắn nhìn hai người họ từ khi cảm tình mới bắt đầu đến bây giờ, tu thành chính quả cũng thay Ly Nguyệt cùng Minh Nghiên vui vẻ.

– Không nói chuyện với các ngươi nữa ta phải đi chuẩn bị cho hôn lễ ngay đây.

Nói xong Ly Nguyệt liền thuấn di biến đi đâu mất để lại một đám hai mặt nhìn nhau, tính, họ đến chuẩn bị quà mừng đi thôi.

Có nửa năm thời gian chuẩn bị, Ly Nguyệt quyết định phải tự làm mọi thứ thật tốt, thật long trọng, phải làm nàng ái nhân trở thành trên đời hạnh phúc nhất tân nương. Nàng nhanh chóng chạy đến Nguyệt điện, theo Nguyệt Ninh cò kè hồi lâu mới lấy được kia kim sắc tơ hồng; tiếp theo quấn lấy Chức Nữ cầu đến hai cuộn tuyệt phẩm tơ tằm do chính tay nàng ấy. Ly Nguyệt lúc ấy may mắn chính mình dự kiến trước đã sớm theo học trước kia kỹ thuật may vá, lúc này liền có công dụng. Có đủ mọi vật dụng yêu cầu, Ly Nguyệt chui đầu vào bí cảnh nổi lên may hôn phục, không hề biết mệt mỏi, nếu không phải Thiên Đế không cho hai nàng gặp nhau trước khi thành thân, Ly Nguyệt nói gì cũng phải bài ra thời gian đi gặp nàng Nghiên Nghiên. Ly Nguyệt dùng ba tháng thời gian đem hôn phục may xong, hai mắt mạo sáng, yêu thích không ngừng vuốt lên hoa đào trên cùng cổ văn trên y phục, khóe miệng thỉnh thoảng cười lên. Thật cẩn thận xếp ngăn ngắn một bộ trong đó bỏ vào ngọc hộp, nàng vui vẻ khởi bước đi đến Thiên Phủ giao cho hỉ nương nơi đó truyền lại cho Nghiên Nghiên. Từ xa nhìn thấy chính mình ái nhân đang mỉm cười nhìn lại, kia ánh mắt làm Ly Nguyệt ngây người, khuôn mặt nhỏ nóng lên, thiếu chút nữa ào về phía nàng ấy, bị hỉ nương đứng bên ngăn lại cười như không cười nhìn mình, Ly Nguyệt mới dừng lại, lớn tiếng nói:

– Ta chờ ngươi đến đón ta nha!!!

Minh Nghiên ở nơi cười rạng rỡ gật đầu, phất phất tay làm Ly Nguyệt nhanh rời đi sợ nàng quá khích lại làm hành động khác người. Ly Nguyệt nấn ná thêm một lúc sau đó vẻ mặt đầy luyến tiếc rời đí, thấy Ly Nguyệt bóng dáng biến mất sau, nàng kia vừa mới còn cười xinh đẹp nữ tử khóe miệng hạ xuống, môi mím chặt lại, đôi mắt bị hàng mi dài rũ xuống che đậy không rõ cảm xúc chân thật. Hỉ nương đem hộp ngọc giao vào tay nàng, Minh Nghiên nhẹ nhàng cầm lấy, nhất biến nhất biến chạm vào từng chút một, mở ra bên trong nhìn đến hôn phục, một giọt nước mắt vô tình rơi xuống thấm vào vạt áo đỏ thẫm.

Ly Nguyệt trở lại Yêu Vương điện, đi gặp chính mình phụ vương, đã lâu lắm hai cha con không cùng nhau nói chuyện, sau này nàng phải thường trú tại Thiên Phủ không thế nào tùy ý làm càn với phụ vương được nữa.

Đình nội, Yêu Vương Đông Quân cầm một mảnh hắc ngọc, bàn tay tùy ý niết lại rồi thả ra, lặp đi lặp lại, nghe được tiếng bước chân người đến, hắn thu hồi ngọc bội, ngẩng đầu về phía trước ngôi đình. Ly Nguyệt vui vẻ chạy nhanh vào bên trong, ngồi xuống đối diện Yêu Vương Đông Quân:

– Phụ thân, nữ nhi đến bồi người nói chuyện phiếm.

– Nha, hôm nay không chuẩn bị cho hôn lễ sao? – Yêu Vương Đông Quân quá rõ tính cách con gái mình, trêu chọc một phen.

– Phụ thân ~~~ – Ly Nguyệt mở ra làm nũng tư thế hai mắt trừng lên nhìn phụ thân mình, bĩu môi – ngày mai mấy vật con đặt mới đến đủ, nếu hôm nay chỉ làm một nửa ngày mai làm tiếp thật không tốt đâu. Nghe nói hôn nhân sẽ không thuận lợi nha.

– Ngươi nha… hơn một ngàn tuổi vẫn cứ như vậy – Yêu Vương Đông Quân lấy tay chọc chọc trán Ly Nguyệt, theo sau hai người cùng cười lên.

Yêu Vương nhìn nữ nhi ánh mắt có chút lo lắng, ngày thường Ly Nguyệt làm việc tuyệt đối đủ tư cách làm người kế vị hắn, chỉ có động đến vị kia Minh Nghiên mới lộ ra một mặt trẻ con, tùy hứng như thế này; nếu bình thường hôn nhân cũng thôi, chỉ là Thiên Đế đột nhiên đối này hôn sự đồng ý hắn có chút bất ngờ, không thể không lo âu. Hắn quan sát hai người lâu như thế cũng nhìn ra được một chút kì lạ từ Minh Nghiên, lần đó ánh mắt nàng ta nhìn nữ nhi có chứa áy náy, thương xót nhưng định thần lại hoàn toàn thấy không được cái kia ánh mắt, cứ như hắn thấy nhầm. Chẳng qua, một giới Yêu Vương thế nào nhầm được, Minh Nghiên hơn nữ nhi hắn năm trăm năm tuổi, phía sau thế lực đến hắn cũng phải đề phòng, hắn lo Ly Nguyệt sẽ chịu thương tích. Bên tai nghe nữ nhi líu ríu trò chuyện, quan sát sự hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt trẻ tuổi đầy sức sống kia, hắn không nói nên lời, không thế nào thốt lên được câu làm nữ nhi cẩn thận chính mình bạn lữ. Thôi, thôi, có hắn ở đây, thế nào cũng có thể hộ nàng chu toàn đến lúc trở nên mạnh mẽ hơn, có thể nhận được Yêu Vương chi vị này. Thời gian một ngày ở hai người giao lưu trung qua mau, Ly Nguyệt tung tăng về lại phòng, lấy giấy bút hưng phấn sửa lại mấy lần thiết kế hỉ đường đã sớm vẽ ra trước kia.

Đem hồng giấy đến, tự mình cắt hỉ tự, hơn một ngàn cái không cái nào không do nàng cắt nên; cẩn thận đem nó dán lên mọi nơi. Cầm hồng trù kéo dài lên, dùng linh lực phiêu phiêu đi giăng lên khắp cung điện. Hỉ đường Ly Nguyệt dùng ba ngày thời gian tỉ mỉ làm xong, trang trọng lại không mất lãng mạn; đến nỗi hôn phòng dù biết sẽ có ở Thiên Phủ, Ly Nguyệt vẫn cố chấp, chính mình chuẩn bị một cái. Dù không dùng nhưng ít nhất có thể dẫn nàng Nghiên Nghiên tới xem cũng tốt nha. Khắp nơi Yêu giới vì nàng hôn sự nhộn nhịp hẳn lên, không khí tràn đầy tiếng cười, niềm vui sướng, mong đợi.

Ly Nguyệt ngồi tại phòng, cẩn thận đem hộp gỗ ngàn năm mang ra, quang mang nhàn nhạt bao phủ khắp chiếc hộp. ‘Cách’ – nắp hộp bị chủ nhân khai mở, một mùi hương hoa đào nhè nhẹ phiếm vào không khí, say mê lòng người. Bên trong nằm một cây đàn cổ cầm, dây đàn trong suốt chắc chắn, trên dây có triện chữ được khắc lên; chất gỗ hiếm lạ nâu đỏ đẹp mắt tạo nên thân đàn, chú ngữ, hoa văn phức tạp nhưng chứa đầy tình cảm in hằn lên từng thước gỗ.

Ly Nguyệt mắt chăm chú quan sát cẩn thận từng góc một cổ cầm, đây là nàng lần đầu tiên vì một người bỏ ra tám trăm năm không ngừng hoàn thành. Nàng sớm muốn đưa nó cho Nghiên Nghiên nhưng thật không có cơ hội, bây giờ tốt rồi, nàng có thể xem nó như đính ước tín vật tặng cho nàng ấy. Ly Nguyệt nghĩ đến cảnh Nghiên Nghiên ngơ ngác ôm cổ cầm hai mắt vui mừng nhìn mình cả người liền hạnh phúc. Khi ấy, nàng hoàn toàn không biết được trong tương lai có một ngày chính tay nàng đem cổ cầm này đập nát vụn vỡ, hoa thương đầy thân tâm.

Hôn kỳ cuối cùng đã đến, trời còn chưa sáng, Ly Nguyệt đã kéo một đám người đến bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ chút nữa sẽ diễn ra. Mang theo tràn đầy mong đợi, hạnh phúc vào tương lai, Ly Nguyệt khoác lên mình hôn phục đỏ rực, kim hồng quang mang hoa văn trên y phục sáng lên như lời chúc phúc; ba ngàn ti tóc đen nhánh theo bàn tay cung nữ tạo thành búi tóc cao quý, đẹp đẽ; trâm cài tôn lên mái tóc mượt mà của nàng; khuôn mặt thanh tú lần đầu họa lên son phấn, hai má không phấn tự hồng, trên trán ấn ký đỏ rực cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn. Ly Nguyệt ngắm chính mình qua gương, hài lòng mỉm cười, ra hiệu cho cung nữ đem khăn voan trùm lên, theo sau chậm rãi trở lại trên giường ngồi chờ nàng ái nhân tiến đến nắm lấy chính mình đi về tương lai hai người mơ ước.

Canh giờ chậm rãi trôi qua, bên ngoài tiếng kèn trống dần đến gần, Yêu Giới người vui vẻ chào mừng khách nhân cùng đoàn người đón dâu đến. Yêu Vương Đông Quân vung tay, khai mở kết giới, nhóm người nhanh chóng đi vào yêu giới thông đạo, đầy mặt cười vui Yêu Vương nhìn đến khuôn mặt dẫn đầu đi ra khỏi thông đạo liền biến mất, đôi mắt co rụt lại, cả người căng thẳng lên. Hắn còn chưa kịp có động tác gì, bên kia người đã nhanh chóng tỏa ra, ăn mặc vui mừng y phục đón dâu đoàn thế nhưng bắt đầu tàn sát xung quanh. Yêu Vương Đông Quân nhanh chóng che chở một tì nữ chạy nhanh vào nội điện thông báo cho nữ nhi tình huống, hôm nay chỉ sợ hôn sự không thành.

Ở phòng nội chờ đợi Ly Nguyệt nghe đến tiếng bước chân chạy vội vào, khóe miệng liền cong lên:

– Có phải hay không nàng ấy tới rồi?

– Không… điện… điện hạ… – cung nữ sợ hãi, vừa lau nước mắt vừa nói – đón dâu đoàn.. đang… tàn sát yêu giới…

Ly Nguyệt bật người đứng dậy, một tay kéo xuống khăn voan, đôi mắt tràn đầy không tin nhìn cung nữ đang run rẩy trước mặt mình. Mùi máu tươi theo gió thổi tiếng vào phòng, Ly Nguyệt bắt đầu cảm nhận được linh lực phụ thân đang chuyển động. Nàng kéo tá váy dài chạy vội ra bên ngoài, cầm theo bảo kiếm ‘ Xích Nguyệt ‘, trong lòng ngàn vạn lần cầu nguyện này chỉ là một giấc mơ, không phải sự thật.

Càng tiến đến ngoại điện, mùi máu tươi càng nồng, yêu tộc máu tím đỏ vươn khắp nơi, mùi tanh khó chịu, Ly Nguyệt hai mắt đỏ rực nhìn tình cảnh trước mặt. Tình cờ một liếc mắt thấy kia nghĩa muội bị một kiếm xuyên tim biến về nguyên thân vội chạy sang, máu tươi thấm ướt lông mao đen tuyền của muội muội, đôi mắt màu vàng đầy tinh nghịch yếu ớt nhìn nàng, tứ chi vô lực rũ xuống, không còn hô hấp. Hai hàng lệ từ khóe mắt Ly Nguyệt không tiếng động chảy xuống.

– Tại sao các ngươi lại làm vậy?

Xa xa tiếng phụ vương chất vấn vọng lại, Ly Nguyệt nhìn đến người đang đứng trước mặt phụ vương mình, Kiến Văn Thượng Tiên vẻ mặt vô cảm nhìn lại phụ vương, giọng nói lạnh lẽo:

– Yêu đạo khó vào nếu không có hôm nay hỉ sự chúng ta sao có thể tiêu diệt nơi đây.

Ly Nguyệt nhìn quanh một vòng, không thấy được bóng dáng người kia, tâm ngày càng trầm xuống. Ôm chặt thi thể nghĩa muội lòng, tay phải mang theo ‘ Xích Nguyệt ‘ thuấn di đến chỗ phụ vương. Nàng màu đỏ đôi mắt nhìn chằm chằm sư phụ của Nghiên Nghiên, đôi môi khẽ khép mở mấy lần, cổ lại bị nghẹn trứ không phát ra được âm thanh nào. Nàng không dám hỏi, không muốn hỏi, nàng sợ hãi, sợ hãi nàng Nghiên Nghiên cũng tiếp tay tạo nên thảm cảnh nơi này, sợ hãi có người nói ra kia phân ái thì ra từ đầu đều đã giả dối. Cuối cùng nàng chỉ cầm kiếm theo chính mình phụ vương lấy mạng đền mạng sát lại kia nhóm người tàn sát yêu giới người.

Hôm đó cuộc chiến diễn ra khốc liệt như thế nào không ai biết, vì sao đến cuối cùng yêu tộc chỉ còn lại hơn mười người còn sống cũng không hiểu được. Mọi người đến muộn dự hôn lễ chỉ nhớ rõ hình ảnh, tân vương yêu giới Ly Nguyệt một thân đỏ tươi hôn phục làm chiến bào, hai mắt nhắm chặt chảy ra huyết lệ lặng lẽ giữ gắt gao ‘Xích Nguyệt’ ngây người trước thi thể Yêu Vương Đông Quân, hỉ đường một tay nàng chuẩn bị hóa thành chiến trường tanh máu, hạnh phúc nhất ngày thành toàn yêu giới thê lương.

Nơi cao Thiên Phủ, Minh Nghiên một thân hỉ phục siết chặt nơi ngực trái, lệ trào không ngừng, mỹ lệ khuôn mặt không một chút máu, môi đỏ nhẹ mở liên tục lẩm bẩm:

– A Nguyệt…xin lỗi… A Nguyệt… xin lỗi…

Trong tay nàng nắm chặt một tờ giấy ngả màu đến nhăm nhúm, bên trong hiện lời di ngôn của Tiên Đế : [Yêu tộc vong lấy máu bình thiên địa]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN