[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện - CHƯƠNG 23: MỘT VÒNG MẠT THẾ (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện


CHƯƠNG 23: MỘT VÒNG MẠT THẾ (10)


Màn đêm dần lui bước, mặt trời ló dạng mang theo tia nắng ấm xua đi lạnh lẽo đêm tối, bên trong phòng nhỏ, Từ Bội cuộn mình ngồi trên ghế, mệt mỏi nghiêng người thiếp ngủ đi lúc nào không hay. Qua một lúc, Từ Bội đôi mắt khẽ động, chậm rãi theo chủ nhân tỉnh dậy mở hẳn ra. Từ Bội ánh mắt từ mơ hồ mới tỉnh chuyển sang phức tạp, đau xót nhìn về phía giường lớn. Ngày hôm qua cổ cầm năng lượng bị Miêu Miêu kích hoạt, đêm qua vẫn chưa tác động gì đến Từ Bội, thế nhưng ở gần sáng nàng lại bị dư lại năng lượng tác động ngất qua đi, đồng thời cũng nhìn đến một ít hình ảnh giống như khi nàng nằm mơ trước giờ, chẳng qua lúc này nàng thấy rõ mặt người trong cuộc. Nàng thấy được Ly Nguyệt thành hôn cùng một nữ tử, nhìn Ly Nguyệt kia vui sướng, hạnh phúc cười, nàng thật ghen ghét nữ tử có thể chiếm được trái tim Ly Nguyệt, lòng không muốn nhìn hai người thành thân tí nào. Đến khi thấy một thân hỉ phục đẫm máu Ly Nguyệt cô độc, bi thương cuối cùng một khắc, nàng tâm như bị cắt nát, căm hận kia nữ tử sao lại tàn nhẫn như vậy. Kia phẫn nộ cùng đau thương đem Từ Bội đánh thức, thoát ra khỏi giấc mộng.

Từ Bội đứng lên, thật nhẹ nhàng đi về phía Ly Nguyệt đang nằm, ngồi xuống kế bên. Đôi mắt đen nhìn chăm chú khuôn mặt Ly Nguyệt, ngày thường Ly Nguyệt tuy đối nàng thân thiện hơn người khác nhưng rất khó thấy được vẻ mặt vô hại, yên bình của nàng. Từ Bội nâng tay lên, cẩn thận chạm nhẹ vào mi tâm Ly Nguyệt, từ làn da dưới tay truyền đến lành lạnh cảm giác khiến Từ Bội rùng mình lại có chút thỏa mãn, ngón tay theo mi tâm di chuyển xuống đôi mắt còn nhắm chặt kia vuốt nhẹ. Trong ký ức, đôi mắt này bị chính sư phụ người nàng yêu đương trường hủy hoại, đôi mắt Từ Bội có chút ửng đỏ, lòng tự hỏi khi đó Ly Nguyệt dùng loại gì tâm thái đối mặt hết thảy biến cố đáng sợ đó.

‘Tí tách’

Một giọt nước mắt rơi xuống gò má Ly Nguyệt, Từ Bội sửng sốt, vươn tay còn lại lau nhẹ mí mắt chính mình, trầm mặc hồi lâu, lúc sau nàng lấy hết can đảm hơi khom người xuống, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên mi mắt của người đang ngủ say.

‘Cạch’

Cẩm Liên gõ cửa hồi lâu không thấy ai trả lời, lo lắng vội vàng mở cửa, nhìn đến cảnh tượng trong phòng, sửng sốt ngừng bước chân. Từ Bội nghe tiếng cửa mở cũng giật mình, quay người lại, im lặng nhìn Cẩm Liên.

– Khụ khụ… Mình gõ cửa nhưng không ai đáp lại… nên… ai… mình không thấy gì hết a.

Cẩm Liên bị nhìn đến ngượng người, vội vàng muốn rời đi. Từ Bội hồi thần lại, mím môi liếc qua Ly Nguyệt một cái, liền đứng lên đi về phía cửa:

– Mọi người đã tỉnh rồi?

– Ừ, đều đã tỉnh, chỉ có Chu Tuấn còn hôn mê – Cẩm Liên nhanh chóng trả lời, tò mò thoáng nhìn một chút Ly Nguyệt, thấy cô nàng vẫn chưa tỉnh lại liền lo lắng – Ly Nguyệt có ổn không?

– Cả ngày hôm qua đến sáng nay cũng không phát sốt, không có dấu hiệu gì lạ, hẳn là ổn.

Cẩm Liên nghe vậy cũng an tâm, nhớ đến hôm qua nhóm người còn sống của đám người lạ kia nói chuyện liền kéo Từ Bội xuống dưới:

– Hôm qua mấy người được cứu về tới từ thủ đô, họ nói có thông tin quan trọng muốn trao đổi với chúng ta, Tô Anh tỷ bảo mình lên gọi cậu xuống ăn sáng rồi bàn chuyện luôn.

Từ Bội có chút lo lắng quay đầu nhìn Ly Nguyệt, nghĩ đến nàng chắc cũng sắp tỉnh, bản thân nên tìm hiểu rõ thông tin nói với Ly Nguyệt sau, khỏi mắc công Ly Nguyệt nhìn đám người chán ghét kia làm tâm trạng thêm tệ. Hai người ăn ý nhẹ nhàng đóng lại cửa, cất bước đi về phía cầu thang xuống dưới lầu. Ngay khi cánh cửa được đóng lại, vốn còn đang hôn mê Ly Nguyệt hai mắt mở ra, lúc sau đưa tay chạm vào gò má nơi nước mắt Từ Bội rơi xuống vẫn còn chút ấm áp, đen nhánh đồng tử dao động, tâm tình có phần phức tạp.

Dưới nhà, trên bàn ăn tại phòng bếp, hơn mười người ngồi ngay ngắn, trước mắt mỗi người có một chén mì kèm theo một miếng thịt xông khói cùng trứng chiên, mùi hương thơm phức làm đám người bị nhịn đói một ngày nhanh chóng thượng thủ giải quyết. Đối lập với bọn họ, nhóm người Cẩm Liên chậm rãi ăn xong phần của mình, thỉnh thoảng quan sát nhóm người kia lại dùng ánh mắt trao đổi thông tin.

Chờ đến bữa sáng ăn xong, mọi người tập trung tại phòng khách, Cẩm Liên nhóm người ra hiệu cho bên kia người nói trước. Một nam nhân hơi mập mạp, cả người có phần chán nản thay cả nhóm người lên tiếng:

– Ta gọi Bàn Sơn, đến từ ngoại ô thủ đô – thấy nhóm người Cẩm Liên đề phòng nhìn bản thân, Bàn Sơn từ từ giải thích mọi chuyện – mọi người yên tâm, mấy người chúng ta cùng nhóm dị năng giả hôm qua chỉ là lâm thời tổ đội người, áp với bọn hắn dị năng cường chúng ta không dám phản bác nên mới gây ra hậu quả như hôm qua, thật xin lỗi mọi người.

Mấy người ngồi bên cạnh hắn cũng đứng lên, đi theo Bàn Sơn cúi người, thành tâm xin lỗi, họ biết ngày hôm qua sai ở nhóm người bọn họ; tuy bản thân họ không tham gia vào đánh nhau nhưng im lặng để mọi chuyện xảy ra cũng chính là đồng lõa. Trải qua tang thi đàn tấn công sau bọn họ minh bạch, nhóm người kia căn bản không đáng hợp tác, khiến tiểu đội bọn họ tổn thất năm người đồng đội, nếu không có nhóm người này giúp đỡ chỉ sợ đã thành đoàn diệt.

Cẩm Liên nhóm người hai mặt nhìn nhau, không vội nói tin hay không tin nhóm người này nói, còn chờ kiểm chứng sau, có điều thông tin vẫn nên lấy đến xem xét thực hư cái đã. Dư Á nhận thấy ánh mắt mọi người trong nhóm nhìn mình liền thay mặt nhóm lên tiếng:

– Nếu ngươi đã ở gần thủ đô như thế nào lại chạy đến thành phố này, nên biết di chuyển trên đường tại mạt thế quá nguy hiểm đi.

Bàn Sơn biết Cẩm Liên nhóm người không tin chính mình, đành đem căn cước tạm thời vừa lấy cách đây không lâu từ căn cứ mới thành lập tại thủ đô ra, đồng thời, đem luôn công văn đóng dấu nhiệm vụ đặt trên mặt bàn.

– Thủ đô sau khi nhận thấy được hiện tượng tang thi hóa đã nhanh chóng hành động, phân loại ra người thường, dị năng giả cùng tang thi, theo sau đem tang thi rửa sạch, hình thành nên một căn cứ người sống tạm thời. Chúng ta cũng may mắn lúc đó đang ở tại trung tâm thủ đô mới có thể gia nhập ngay từ đầu dễ dàng, lúc này nếu muốn gia nhập liền khó khăn hơn nhiều.

Vài người đi cùng nghe Bàn Sơn nói đi theo gật đầu, vội lấy căn cước tạm thời của mình đặt lên bàn. Bàn Sơn nhìn thẳng đám người Cẩm Liên, chỉ vào xấp công văn:

– Chúng ta muốn ở lại đó đều phải ra nhiệm vụ, có điều trong nhóm chỉ có ta có dị năng, còn lại toàn người thường nên mới muốn hợp chung với nhóm khác nâng cao khả năng sống sót cùng ra nhiệm vụ thành công, chỉ là thật không ngờ … ai…

Dư Á gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, cầm lấy công văn trên bàn cùng Cẩm Liên nhóm người nhìn lên. Công văn yêu cầu người nhận nhiệm vụ đến thành phố K điều tra một ít hiện tượng kì lạ mà cao tầng căn cứ được báo cáo, đồng thời, đi theo còn có một phần bản đồ, bên trên có một điểm đỏ được khoanh lại. Hiện tượng lạ tại thành phố K hẳn là việc tang thi quá ít so với những nơi khác do hai con tang thi hôm qua tạo nên. Dư Á nhíu mày nghi hoặc nhìn điểm đỏ được khoanh trên bản đồ trong lòng có chút suy đoán:

– Điểm đỏ trên bản đồ ý muốn biểu thị cái gì?

Bàn Sơn hơi nghiêng người nhìn vào vị trí Dư Á chỉ, trả lời:

– Nghe người giao nhiệm vụ nói, nơi đó có một cái phòng thí nghiệm do một vị tiến sĩ may mắn thoát nạn tới báo cáo, nhiệm vụ chúng tôi cũng bao gồm đem tư liệu còn sót lại ở nơi đó về căn cứ.

– Phòng thí nghiệm? – Cẩm Liên hơi ngạc nhiên nhìn địa điểm được khoanh tròn – đừng đùa nơi này toàn bộ đều là rừng cây, điểm đỏ này lại nằm trong một thung lũng sâu bên trong đó.

Nghe Cẩm Liên nói thế cả đám người đều ngẩn ra, Dư Á nhóm người biết Cẩm Liên vốn từ nhỏ lớn lên ở đây sẽ không nói sai. Chẳng qua bình thường phòng thí nghiệm không cần thiết phải đặt ở nơi bí ẩn vậy đi, cao tầng trong căn cứ kia hẳn nghĩ đến điểm này mới phái người đi qua thành phố K tìm hiểu.

– Vị kia tiến sĩ có nói gì nữa không?

– Không, nói đúng ra chúng ta chưa có ai gặp qua vị kia tiến sĩ – Bàn Sơn lắc đầu thở dài.

Mạt thế tuy xảy ra đột ngột nhưng lực lượng của quân đội cùng cao tầng chính trị tại thủ đô không phải để trưng bày, phản ứng lại rất nhanh chóng, lập căn cứ có hẳn hoi quy định rõ ràng nhóm người bọn họ muốn tiếp cận thông tin không dễ dàng tí nào nói chi đến gặp mặt vị tiến sĩ kia.

– Biết đâu nơi đó có chứa tư liệu liên quan đến việc mạt thế mở ra.

Tiếng nói đột ngột từ trên cầu thang truyền đến làm mọi người quay người nhìn lại. Ly Nguyệt ôm tiểu Miêu chậm rãi đi xuống cầu thang, vẻ mặt còn có phần tái nhợt nhưng bước chân ổn định đã bình thường trở lại không hề nhìn ra dấu hiệu bị bạo động năng lượng ngày hôm qua.

Cẩm Liên đang ngồi kế bên Từ Bội thấy Ly Nguyệt đi tới đột nhiên đứng dậy, chạy vội sang bên trái Tô Anh ngồi xuống. Ly Nguyệt nhìn nhìn Cẩm Liên không nói gì, đi tới chỗ trống vừa được nhường ra ngồi xuống, đặt tiểu Miêu lên chân, mắt nhìn sang công văn trong tay Dư Á.

– Cao tầng tại căn cứ thủ đô nếu đã ra nhiệm vụ này tôi nghĩ hơn 90% nơi này tư liệu rất cần thiết, nhưng thời gian nhận thông tin qua đã vài ngày không biết tư liệu còn hay mất nên mới để nhiều người cùng đi thu thập.

Dư Á tạm thời dời đí cái nhìn mọi người đặt lên Ly Nguyệt, tiếp tục câu chuyện. Bàn Sơn thấy Ly Nguyệt cả người ngồi thẳng lại, cứng còng lưng, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra, hình ảnh hôm qua hắn còn nhớ rõ đâu, quá điên cuồng đi. Nghe Dư Á nói, vội hùa theo:

– Đúng đúng, ban đầu chúng tôi cũng đã nghi ngờ nên mới muốn sớm đến nơi đây. Nếu có tư liệu gì đó vậy quá tốt, chúng tôi có thể dựa nó kiếm được chỗ tốt hơn trong căn cứ.

Ly Nguyệt vươn tay tiếp nhận tấm bản đồ từ chỗ Dư Á, quan sát địa hình trong đó đồng thời thông qua hình ảnh Miêu Miêu sử dụng công năng hệ thống truyền đến làm cơ sở lập nên một kế hoạch tạm thời.

– Con đường đến phòng thí nghiệm có ba hướng – Ly Nguyệt đặt bản đồ xuống, hỏi sang Cẩm Liên – Cẩm Liên, cậu còn nhớ rõ đặc điểm địa hình khu vực này không?

Cẩm Liên quan sát kĩ bản đồ, cố gắng nhớ lại xem thử có thông tin nào hữu dụng.

– Hai đường này tuy đều xuất phát phải đi từ vách đá xuống sâu bên dưới nhưng phía trái có rất nhiều thực vật bám trên vách đá, phía còn lại chỉ có sỏi đá trơ trọi. – Cẩm Liên chỉ sang con đường còn lại – nơi này vốn là đường nhanh nhất lại an toàn nhưng hiện tại không vào được, một thời gian trước có nhóm người đã hủy con đường này rồi.

Nghe Cẩm Liên nói vậy mọi người càng thêm chắc chắn phòng thí nghiệm có tư liệu rất quan trọng ở đó, nếu không người ta hủy con đường đơn giản nhất đi đến đó làm gì. Ly Nguyệt nghe xong, gật nhẹ đầu:

– Nếu thế, chúng ta đi con đường bên trái xem sao. – Ánh mắt chuyển về phía Từ Bội, mỉm cười – Từ Bội có mộc hệ dị năng khống chế được mấy loại thực vật này thành thang dây dễ dàng, giúp chúng ta có cơ hội an toàn xuống dưới.

– Có thể nha, cách này khá ổn. – Tô Anh lập tức đồng ý ngay.

Mọi người suy nghĩ một lúc đều đồng ý với phương pháp Ly Nguyệt nói. Bàn Sơn thấy có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ tâm trạng trở nên thoải mái, tích cực hơn nhiều:

– Vậy chiều nay chúng ta hành động ngay?

– Không ổn – Dư Á lắc đầu – Chu Tuấn còn chưa tỉnh, Ly Nguyệt mới vừa hồi phục sau bạo động năng lượng không thích hợp lên đường ngay, hơn nữa ba mẹ Cẩm Liên cần được sắp xếp ổn thỏa.

– Mình không thành vấn đề, về Chu Tuấn một lát mình sẽ đi xem thử, Từ Bội muốn đi cùng không? – Ly Nguyệt đột nhiên quay sang hỏi Từ Bội.

Ngẩng người một cái, Từ Bội gật đầu tỏ vẻ sẽ đi cùng, Cẩm Liên theo sau tiếp tục vấn đề:

– Ba mẹ mình có thể cùng đi theo không? Để họ ở lại mình không yên tâm lắm.

– Đương nhiên họ phải đồng hành với mọi người nha – Tô Anh xoa xoa đầu Cẩm Liên – em xem chúng ta nhóm dị năng giả không ít thêm hai người thường vẫn dư khả năng bảo vệ họ.

Nói xong, Tô Anh liếc mắt cảnh cáo nhìn đám người Bàn Sơn, Bàn Sơn tiếp nhận ánh mắt Tô Anh run rẩy môi, liên hồi gật đầu. Lúc này trong một góc, Tô Hoan bỗng lên tiếng:

– Vậy chị em mình có thể đi chung không?

Mọi người nhìn sang hai chị em Tô Hoan theo sau đồng loạt gật đầu, lòng đều nghĩ thêm một người, thêm một phần sức lực vậy. Ly Nguyệt nương uống nước, rũ đầu xuống, nghe Tô Hoan nói chuyện đôi mắt thoáng qua tia tính toán. Bàn xong mọi việc, nhóm người bắt đầu bận rộn lên chuẩn bị cho hành trình hai ngày sau. Ly Nguyệt và Từ Bội đứng lên đi về phía phòng Chu Tuấn, Cẩm Liên ở phía sau ánh mắt dừng ở Từ Bội khá lâu, mãi đến Tô Anh lên tiếng mới động lên.

Vào Chu Tuấn phòng, Ly Nguyệt chậm rãi kiểm tra thương thế của hắn, Từ Bội ngồi ờ đối diện, ánh mắt dần dời từ Chu Tuấn sang Ly Nguyệt nhìn đến nhập thần.

– Nhìn đủ chưa?

– Chưa… – đang mải mê nhìn người trong lòng, đột nhiên bị hỏi đến Từ Bội không phản ứng lại thốt lên.

Từ Bội hồi thần lại liền đối diện đôi mắt có phần ý cười của Ly Nguyệt, khuôn mặt nhỏ có chút nóng lên lại không biết nên bổ cứu như thế nào. May mắn, Ly Nguyệt cũng không châm chọc cô nàng, bắt đầu nói lên thương thế Chu Tuấn:

– Hắn bả vai bị dị năng xuyên thủng, vết thương khá nặng nếu không phải dị năng giả thể chất đã được cải thiên chỉ sợ giờ này đã thành thi thể lạnh lẽo – Ly Nguyệt nhíu mày tiếp tục – hắn tạm thời chưa tỉnh một phần do dùng dị năng quá mức, cơ thể không chịu nổi tải trọng rơi vào hôn mê sâu, tình trạng không tốt cho lắm.

– Không có vết tang thi cắt hoặc cắn trúng chứ – Từ Bội nhất lo lắng chính là hắn bị tang thi hóa.

Ly Nguyệt lắc đầu, nhóm người Cẩm Liên ngay từ đầu có dị năng không phải do virut tác động mà do nàng đem thuốc đặc chế thả vào trong thức ăn tạo nên, có thể chống lại được tang thi hóa nếu vết thương chúng nó gây ra không nghiêm trọng. Chu Tuấn cũng được nàng bí mật cho uống loại thuốc này hai ngày trước nên Ly Nguyệt hoàn toàn không lo lắng hắn bị tang thi hóa, dù sao vết thương nặng nhất do dị năng giả gây ra không phải tang thi. Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn Từ Bội:

– Kỳ thật mình kêu cậu đi theo còn có chuyện khác.

Từ Bội giật mình, hai tay nắm chặt, ‘sẽ không phải hành động khi sáng của nàng bị bại lộ chứ?’. Từ Bội vờ bình tĩnh, tỏ vẻ bản thân đang nghe, nghiêm túc chờ Ly Nguyệt nói tiếp.

Ly Nguyệt vuốt nhẹ lông tiểu Miêu, ánh mắt nghiêm túc:

– Cậu hẳn biết hỏa hệ dị năng của mình có thể dị biến, mộc hệ của cậu cũng vậy, có thể dị biến thành trị liệu dị năng khi cần thiết.

Từ Bội vừa nghe không phải chuyện mình làm khi sáng bị phát hiện liền thở ra một hơi, lại nghe được mộc hệ còn có thể dị biến sang trị liệu hệ liền nâng lên tinh thần:

– Vậy thì tốt quá – Từ Bội nghĩ đến sau này có thể kịp thời giúp mọi người nhất là Ly Nguyệt trị thương giảm thiểu nguy cơ tử vong liền vui vẻ, nhanh chóng chuyển động dị năng của mình về phía Chu Tuấn.

– Cậu đừng mừng vội – Ly Nguyệt ngăn lại Từ Bội – dị năng muốn biến dị đều có trả giá tương ứng, cậu phải trải qua một đợt tình huống nguy hiểm đem dị năng vận dụng thấu đáo, tự bản thân tinh thần phát ra năng lượng đến một mức thích hợp mới có cơ hội làm dị năng biến dị được.

– Mình nên làm thế nào? – Từ Bội thu lại năng lượng, cấp thiết hỏi.

– Việc này có nguy hiểm nhất định cậu cần nghĩ kỹ – Ly Nguyệt không vội nói phương pháp muốn cho Từ Bội có thời gian suy ngẫm.

Từ Bội nào cần suy nghĩ lại, nàng mới không muốn nhìn thấy Ly Nguyệt xảy ra vấn đề nằm yên một chỗ, bản thân lại chỉ có thể lo lắng suông lần nữa.

– Mình muốn làm dị năng biến dị.

Ly Nguyệt quan sát Từ Bội, thấy cô nàng hoàn toàn nghiêm túc, ánh mắt rất kiên định liền biết người này đã quyết định tốt.

[Miêu Miêu, đem thứ đó thả vào túi áo ta.]

[Tuân lệnh, Ly đại nhân]

[Tích ~ Dị biến năng lượng đan thả thành công.]

Ly Nguyệt đưa tay vào túi áo lấy ra viên đan dược vừa đổi từ hệ thống giao vào trong tay Từ Bội:

– Vốn dĩ nên nhờ Chu Tuấn dùng tinh thần dị năng hỗ trợ sẽ tốt hơn, nhưng như hắn bây giờ lại chỉ có thể chờ vết thương lành mới được, thời gian không kịp nên cậu chỉ có thể thử cách nguy hiểm hơn.

Miêu Miêu nhảy khỏi người Ly Nguyệt, Ly Nguyệt đứng lên lôi kéo Từ Bội đi theo trở lại Từ Bội phòng.

– Mình sẽ ở lại đây chờ cậu cho đến khi quá trình kết thúc, đừng lo lắng, nếu có bất thường xảy ra mình sẽ giúp đỡ cậu ngay… Tuy nhiên, nếu cậu không tin mình… có thể trả lại kia viên đan dược

Từ Bội cười không chờ Ly Nguyệt hết lời liền quyết đoán đem viên đan dược kia nuốt xuống, không hề hỏi xuất xứ của nó, không thắc mắc Ly Nguyệt làm sao biết nhiều đến vậy, Từ Bội tin tưởng Ly Nguyệt sẽ không hại mình. Dược hiệu phát huy rất nhanh, Từ Bội trong chốc lát liền rơi vào ảo cảnh thử thách, cả người đổ về phía trước, Ly Nguyệt nhanh tay đỡ lấy, ôm lên giường.

Miêu Miêu thấy Ly Nguyệt ngồi xuống liền nhảy lên chân cô nàng cuộn người lại. Ly Nguyệt ngồi một bên vừa quan sát Từ Bội, vừa cùng Miêu Miêu trò chuyện.

[Ly đại nhân đừng lo lắng, đan dược này Diêm Vương đại nhân tự tay lấy đến hoàn toàn an toàn nha.]

[uh… nếu không phải không thể trực tiếp định vị sát chết tang thi hoàng ta mới lười trù tính nhiều như vậy a.]

Miêu Miêu nghe Ly Nguyệt nói, rùng mình, nàng mới không tạo cơ hội để Ly Nguyệt năng lượng bị bạo động thêm đâu.

[Ly đại nhân, chỉ cần ngài bảo vệ hai vị vai chính đến lúc thuốc giải chế ra thì tốt rồi, hiện giờ đã có manh mối chúng ta hẳn sẽ nhanh chóng hoàn thành hoàn mỹ nhiệm vụ lần này.]

Ly Nguyệt cười nhìn tiểu Miêu, lòng biết mọi việc không dễ như thế, tang thi hoàng nếu dễ dàng để họ lấy được kia phân tư liệu mới lạ. Ánh mắt dời khỏi tiểu Miêu nhìn Từ Bội, thôi, chậm chút cũng tốt, nàng còn chưa biết trên người Từ Bội rốt cuộc có cái gì thu hút nàng khiến cho nàng không thể nào nặng lời với cô nàng dù biết khi sáng Từ Bội hành động có điểm quá mức thân thiết.

Ngay lúc Ly Nguyệt toàn tâm ý canh giữ Từ Bội, Tô Hoan đã liên hệ với tang thi hoàng, mật báo hành động cùng thông tin thu được. Nghe thấy tang thi hoàng sẽ tự mình đuổi tới nơi ra tay sau, Tô Hoan nở nụ cười bắt đầu chờ mong sớm nhìn đến Ly Nguyệt lần nữa mê người như hôm qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN