Editor: Cua🌷
_
Tháng 7 năm 1999.
Mùa hè ở thành phố Nam Giang giống như một chiếc tàu hơi nước khổng lồ, có cảm tưởng như hít phải điếu thuốc. Mỗi hơi thở giống như hít một ngụm nham thạch vào lồ ng ngực. Đặc biệt là trên một chiếc xe buýt đông đúc, nơi người người chen chúc và những tiếng ồn càng tạo cảm giác nóng nực hơn.
Trên đường lần lượt vang lên những tiếng còi xe, cả một con đường dài đang bị chặn lại.
“Sao hôm nay tắc đường thế?” Có người sốt ruột hỏi.
Có người lên tiếng nói: “Anh không biết đó thôi, trên cầu vừa xảy ra một vụ tai nạn ô tô. Liên tiếp bảy vụ va chạm ô tô liên tiếp khiến nhiều người chết”.
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
Trong phút chốc, niềm khao khát bàn tán cháy bỏng trong lòng mọi người đã vượt qua cái nóng của thời tiết, có nhiều người bắt đầu lên tiếng hỏi thăm về vụ tai nạn xe hơi.
Mặc dù những người này đang nói chuyện bên cạnh Yến Hoa, nhưng anh không hề để ý đến họ mà chỉ nhìn những hàng cây đang khô héo bên ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa kính xe buýt.
Mái tóc đã bị cắt ngắn bởi cái nóng nên có cảm giác gai ngứa khi chạm vào. Kiểu tóc đơn giản khiến đường nét khuôn mặt của anh trở nên sắc bén và có chiều sâu hơn.
Đôi lông mày sắc sảo và khí chất trẻ trung của anh giống như một con dao không vỏ khiến người ta phải e dè.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ tiệm sửa xe, anh vội vã quay về ngay lập tức, cả một quãng đường dài phơi nắng, chiếc áo sơ mi ngắn tay đã trở nên sẫm màu như vừa được giặt xong, thấm đầy mồ hôi.
Đặc biệt là vô vàn những thứ mùi khó chịu trên người xộc vào mũi.
Mùi mồ hôi trên xe, mùi dầu máy trong tiệm sửa chữa, hỗn hợp của tất cả những mùi này khiến bất cứ ai cũng không thể chịu nổi. Nhưng đối với Yến Hoa, tất cả những thứ này dường như đều không hề tồn tại, điều duy nhất hiện ra trong đầu anh đó là cuộc điện thoại thông báo về cái chết của Chu Lệ Vi.
Yến Hoa lấy họ của mẹ mình, người đã chết bởi vì sinh non.
Chu Lệ Vi là cha ruột của anh, lần cuối cùng anh nhìn thấy người đàn ông này đã là một năm trước.
Sau một cuộc cãi vã lớn, Yến Hoa đã bỏ nhà đi và chưa từng trở về.
Không biết đã qua bao lâu, anh nghe thấy một giọng nói rõ ràng lọt vào tai mình.
“Đã đến ga Bệnh viện Nhân dân thành phố. Quý khách vui lòng xuống xe theo trật tự.”
Đã đến nhà ga.
Anh bị đám đông chen lấn, dù đã đứng vững trong chiếc xe buýt không ngừng lắc lư nhưng anh vẫn cảm thấy không chân thực, đầu óc anh choáng váng, mỗi bước chân đều như giẫm phải bông.
“Tiểu Hoa, ở đây!”
Đôi mắt tinh tường của giám đốc Lưu đã ngay lập tức nhìn thấy Yến Hoa, vừa hét lớn trong đám người vừa chen vào đến gần anh.
Yến Hoa cụp mắt xuống, im lặng nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình.
Giám đốc Lưu có dáng người tròn trịa, uốn kiểu tóc đang thịnh hành nhất hiện nay, là xoăn len hay xoăn lông gà? Yến Hoa không nhớ rõ, anh chỉ biết rằng hầu hết những người phụ nữ hay lái những chiếc xe đắt tiền thường để kiểu tóc như vậy.
“Nhanh lên, muộn quá bọn họ sẽ không cho gặp nữa.” Giám đốc Lưu nắm lấy cánh tay Yến Hoa lao thẳng vào trong bệnh viện, anh không biết mình đã leo bao nhiêu tầng, rẽ bao nhiêu vòng. Yến Hoa giống như một con rối bị giật dây, để Giám đốc Lưu kéo anh trong cơn thịnh nộ.
Khoảnh khắc bước vào bệnh viện, một luồng khí lạnh đột nhiên tràn vào trong lòng anh, khiến tay anh không ngừng run lên vì lạnh.
“Đợi đã, bác sĩ, đợi đã!” Cuối cùng ở một góc nào đó, giám đốc Lưu đột nhiên hét lên với vài y tá đang đẩy giường bệnh.
“Để đứa nhỏ này nhìn một chút, đi nhanh đi!” Giám đốc Lưu dùng sức đẩy Yến Hoa về phía trước, anh bị đẩy suýt thì đứng không vững, Chu Lệ Vi đang quấn vải trắng vừa vặn lướt ngang qua. Vì vậy một nửa cơ thể anh đổ gục xuống giường bệnh, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi anh.
Nhìn từ góc độ vô tình, dáng vẻ choáng váng vừa rồi của Yến Hoa giống như một đứa con trai đang kìm nén đau buồn, không nhịn được mà đổ gục trước thi thể của người cha vừa mới mất.
Yến Hoa nhìn tấm vải trắng đang che phủ thi thể đang cách mình rất gần, anh vô thức đưa tay ra, muốn nhìn thấy vẻ mặt đã căm hận mình suốt mười sáu năm trời. Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào tấm vải trắng, anh vội vàng rút tay lại.
Anh không quen ở gần Chu Lệ Vi như thế này.
Mãi cho đến khi chứng kiến cơ thể ngày càng bị đẩy ra xa, anh mới nhận ra rằng cả đời mình sẽ không bao giờ còn cơ hội đến gần Chu Lệ Vi như vậy nữa. Tất nhiên, điều này sẽ làm thỏa mãn mong muốn của người đàn ông này.
Yến Hoa, tốt nhất mày nên đi càng xa càng tốt, đừng khiến tao ghê tởm.
Đây là những lời cuối cùng mà Chu Lệ Vi đã nói với anh. Không ngờ lời tiên tri đã trở thành hiện thực, trên thế giới này không có khoảng cách nào xa hơn giữa sự sống và cái chết.
Chu Lệ Vi không thích Yến Hoa, thậm chí còn vô cùng chán ghét anh.
Mối quan hệ giữa cha con họ không hòa thuận, đây là bí mật được nhiều người biết đến trong gia đình xưởng cơ khí.
Trong mối quan hệ huyết thống, tình yêu là sự tương hỗ và hận thù cũng vậy.
Tương tự, Yến Hoa cũng rất chán ghét Chu Lệ Vi. Chuyện cha con họ cãi nhau là chuyện thường.
Trò hề này cuối cùng đã kết thúc vào ngày Yến Hoa bỏ nhà đi một năm trước.
Cho đến hôm nay, Chu Lệ Vi và người bạn gái quen nhau chưa đầy nửa năm đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, chính thức chấm dứt mối quan hệ của bọn họ.
Nhưng so với cái chết của Chu Lệ Vi, Yến Hoa càng cảm thấy khó hiểu hơn về việc một người đàn ông góa vợ suốt mười sáu năm vì mẹ mình lại đột nhiên có bạn gái.
Vào ngày Chu Lệ Vi chính thức có bạn gái, ông ta thậm chí còn gọi điện cho Yến Hoa lần đầu tiên.
Anh không nhớ rõ nội dung của cuộc điện thoại này, điều duy nhất anh nhớ được đó là Chu Lệ Vi đã ngập ngừng nói rằng ông có thêm một người bạn gái, kém ông bảy tuổi và là một người tốt.
Yến Hoa không có hứng thú với đời sống riêng tư của người đàn ông này, sau khi cúp điện thoại, anh đã đến trước bia mộ của mẹ mình để phàn nàn.
Ông ta nói ngoài mẹ anh sẽ không có thêm bất kì người phụ nữ nào khác nhưng hóa ra lại không phải vậy.
Điểm tốt duy nhất của Chu Lệ Vi trong lòng Yến Hoa đã biến mất vào lúc này.
Giám đốc Lưu ở một bên hạ giọng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, vỗ vỗ vai anh nói: “Tiểu Hoa, xin chia buồn với cậu.”
Giọng nói an ủi của những người xung quanh vang lên bên tai Yến Hoa, so với nỗi buồn của người khác, anh giống một người ngoài cuộc hơn. Tựa như người nằm ở đây không phải là cha của anh mà chỉ là một người xa lạ. Hai người đã chung sống một cách đau khổ suốt mười sáu năm trời, nhưng bây giờ ai trong họ cũng không mấy đau buồn.
Anh nghe rõ ràng mọi thứ xung quanh nhưng không biết phải phản ứng thế nào. Chu Lệ Vi không phải là một người cha có đủ tư cách, và anh cũng không phải là một đứa con có tư cách gì. Vì vậy, Yến Hoa chỉ có thể lựa chọn im lặng, không có phản ứng gì trong khoảnh khắc được cho là phải đau buồn nhất.
Thẳng đến lúc giám đốc Lưu nói: “Tiểu Hoa, mạnh mẽ lên, còn cả một chặng đường dài phía trước. Hơn hết, cậu còn có một đứa em trai nữa.”
Em trai?
Hai chữ này giống như một công tắc nào đó, chạm vào cơ thể Yến Hoa, k1ch thích cơ mặt của anh. Anh cau mày thật sâu, bối rối hỏi giám đốc Lưu: “Em trai?”
Đây là câu đầu tiên anh nói sau khi đến bệnh viện, từng chữ phát ra cứng ngắc trong cổ họng, giống như một đứa trẻ mới tập nói.
Thấy Yến Hoa còn chưa nhớ ra, giám đốc Lưu mới chỉ vào một cậu bé đang cuộn tròn ở cuối hàng lang, mái tóc mềm mại dính bết vào trán, nhìn qua giống như chỉ mới tám chín tuổi.
“Cậu quên rồi sao? Tiểu Vương đã gửi con trai Giang Dã cho cậu.” Giám đốc Lưu giới thiệu.
Mặc dù Chu Lệ Vi chưa có giấy phép tái hôn với người phụ nữ đó nhưng những người xung quanh đều ngầm cho rằng họ là một cặp.
Ngay cả chữ “em trai cậu” cũng nói ra một cách vô cùng tự nhiên.
Yến Hoa nhìn theo hướng ngón tay, nhìn thấy Giang Dã đang ngồi xổm trên mặt đất, quần jean vẫn còn dính bùn, thậm chí trên mặt cũng lấm lem. Mặc dù vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành, đôi lông mày và ánh mắt lộ ra vẻ nhu mì hoàn toàn khác với Yến Hoa.
Thấy có người nhắc đến mình, Giang Dã mới rụt rè ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, đôi mắt đen láy đỏ hoe, trông đặc biệt đáng thương bởi vì hắn vừa mới khóc. Giống như một con chó hoang không ai cần bên đường, ai cũng có thể đá vào người nó.
Yến Hoa cố nhớ lại những ký ức liên quan đến Chu Lệ Vi, khi gọi điện cho anh, người đàn ông dường như đã đề cập đến việc người phụ nữ này có một đứa con trai. Nhưng anh không thể nhớ được nhiều hơn nữa, dù sao Chu Lê Vi còn chưa nói xong, anh chỉ muốn ngay lập tức đến gặp mẹ mình để phàn nàn.
Giám đốc Lưu nhìn Giang Dã đáng thương, không khỏi thở dài: “Đứa trẻ này cũng thật may mắn, tôi nghe cảnh sát giao thông nói rằng nếu lúc đó Lệ Vi không dùng thân mình để bảo vệ đầu đứa trẻ, e là đứa bé này cũng đã chết từ lâu rồi.”
“Thật đáng tiếc cho Lệ Vi.”
Giám đốc Lưu than thở về sự hy sinh to lớn của Chu Lệ Vi dành cho Giang Dã mà không nhận ra Yến Hoa đang đứng bên cạnh mình chính là con ruột của Chu Lệ Vi.
Yến Hoa hơi nheo mắt, nhìn người lạ này từ trên xuống dưới.
Hắn là người duy nhất còn sống sót trong vụ tai nạn, quả thực đúng như giám đốc Lưu đã nói, vào thời điểm xảy ra tai nạn, Giang Dã đã được bảo vệ rất tốt. Trên má hắn chỉ có một vết xước nhỏ.
Nhìn thấy Giang Dã đứng đối diện có đầy đủ chân và tay, khóe miệng Yến Hoa lộ ra một tia mỉa mai không dễ nhận ra, ông quả thật là một người cha tốt. Liều mạng bảo vệ một đứa trẻ không cùng huyết thống nhưng lại không chút quan tâm đ ến con ruột của mình. Cho dù Yến Hoa có chết ở bên ngoài, Chu Lệ Vi có thể cũng không biết.
Trên đời vẫn có người như vậy ư?
Lúc này, sự căm ghét của Yến Hoa đối với Chu Lệ Vi đã lên đến đỉnh điểm, thậm chí anh còn nhìn Giang Dã với ánh mắt chán ghét.
Giám đốc Lưu dường như không nhận ra sự kỳ lạ của Yến Hoa, cứ ở bên cạnh nói huyên thuyên: “Nhưng bây giờ chỉ còn hai người nương tựa vào nhau. Là anh trai Tiểu Hoa à, cậu nhất định phải thật mạnh mẽ.”
Anh không muốn.
… Anh trai gì chứ. Anh hy vọng người có tên Giang Dã trước mặt sẽ đi càng xa càng tốt, giống như những gì Chu Lệ Vi đã nói với anh trước đây.
“Cha ruột của cậu ta đâu?” Yến Hoa ngắt lời giám đốc Lưu, dứt khoát hỏi, không muốn phải diễn một màn anh em nhận nhau ghê tởm.
Anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tang lễ rồi rời đi, không bao giờ quay lại nữa. Về phần Giang Dã, có quan hệ gì với anh không?
Giám đốc Lưu sửng sốt một chút mới trả lời: “Vẫn đang liên lạc.”
Chu Lệ Vi trước khi qua đời là kỹ thuật viên cao cấp của nhà máy cơ khí, sau khi xảy ra tai nạn, lãnh đạo nhà máy cũng lập tức đến bệnh viện. Ngoài Giám đốc Lưu, còn có giám đốc Vương và một số nhân viên kế toán trong nhà máy.
Giám đốc Vương có cái bụng phệ, đeo cặp kính cận dày cộm trên khuôn mặt bụ bẫm, ông ta nói bằng tiếng Quảng Đông: “Yến Hoa, gia đình cậu đã xảy ra chuyện như thế này, lãnh đạo trong nhà máy rất đau buồn. Nhưng cậu phải nhìn về phía trước. Cậu cũng không còn nhỏ nữa, năm nay cũng mười sáu rồi, còn Giang Dã chỉ mới mười tuổi, chúng tôi cũng định hỏi ý kiến của cậu, nếu không liên lạc được với cha của Giang Dã thì trước mắt cứ để nó sống với cậu đi, hoặc cậu không muốn thì chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu. “
Yến Hoa cố gắng kìm nén cơn nóng nảy, cuối cùng cũng nghe được điểm mấu chốt nhất. Anh còn chưa kịp lên tiếng thì chợt nhận ra có người đang kéo góc áo của mình. Nhìn xuống, hóa ra là Giang Dã, không biết hắn đã đến chỗ anh từ khi nào.
“Anh ơi, đừng đuổi em đi, được không?” Giang Dã ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng cùng thương hại, đang tha thiết cầu xin Yến Hoa đừng đuổi mình đi.
Ánh mắt Yến Hoa dừng lại ở vết xước trên mặt Giang Dạ, vết thương không sâu, mỏng đến mức nếu không nhắc tới, không ai nghĩ rằng đó là vết thương do tai nạn xe cộ gây ra. Anh đang học việc ở một tiệm sửa chữa, thường xuyên nhìn thấy những chiếc xe hơi sau khi gặp phải tai nạn, lớp vỏ cứng bên ngoài bị rách nát dễ dàng như một tờ giấy. Ngay cả những người ngồi bên trong cũng sẽ chết một cách vô cùng đơn giản.
Nhưng Giang Dã vẫn còn sống, sống sót trong vòng tay của Chu Lệ Vi. Thậm chí không có một cái xương nào bị gãy, chỉ một vết xước nhỏ cho thấy rằng hắn có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi này.
Yến Hoa không khỏi hối hận vì sao vừa rồi anh không cởi tấm vải trắng ra khỏi người Chu Lệ Vi, thân thể khốn khổ và không còn hình dáng của ông chẳng phải là bằng chứng tốt nhất cho thấy sự hy sinh lớn lao của ông hay sao?
Chu Lệ Vi đã đổi mạng vì Giang Dã mà không phải ai khác, một người thậm chí còn không có chút quan hệ huyết thống hay ràng buộc nào về luật pháp của ông.
Yến Hoa không hiểu nổi, nhưng anh càng chán ghét Chu Lệ Vi hơn.
Tại sao?
Anh chỉ cảm thấy tức ngực, có lẽ vì bệnh viện có quá nhiều người, thậm chí không khí cũng trở nên loãng hơn, thật khó thở.
Anh chăm chú nhìn vết thương trên mặt Giang Dạ, cảm thấy hai mắt mình đau nhức.
“Anh.” Giang Diệp lại nhẹ giọng gọi một tiếng, thu hút sự chú ý của Yến Hoa.
Yến Hoa giơ tay ấn vào vết thương của Giang Dã một cách không thương tiếc, trên ngón tay vẫn còn vết dầu đen, khiến khuôn mặt của Giang Dã có thêm vết bẩn.
“Có đau không?” Nhan Hoa trầm ngâm hỏi.
Giang Diệp lắc đầu: “Không đau.” Nhưng giọt nước trong mắt đã phản bội suy nghĩ chân thật trong lòng hắn.
Yến Hoa rút tay lại rồi nhét vào trong quần, ánh mắt chuyển sang nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của giám đốc Vương, anh thản nhiên hỏi: “Chú Vương, vừa rồi chú đã nói gì?”
Giám đốc Vương không ngờ Giang Dã lại đi đến cắt ngang bọn họ.
Ông ta tiếp tục nói: “Không ngờ Tiểu Dã lại thân cận với cậu như vậy. Tôi chỉ muốn nói, cậu có muốn đưa Tiểu Dã về không? Hay là đợi cha ruột…” Lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra, Yến Hoa đã đưa ra câu trả lời.
Anh buột miệng nói: “Tôi đồng ý.”
Giám đốc Vương chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Yến Hoa tiếp tục nói thêm vào: “Tôi đồng ý đưa cậu ta đi.”
Dù có về với cha ruột hay đi đâu cũng không quan trọng, tóm lại là đừng ở bên cạnh mình.
Yến Hoa quay đầu nhìn Giang Diệp, không chút thương xót nói: “Còn nữa, tôi không phải anh trai cậu.”