Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi - Chương 2: C2: Đoàn tụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi


Chương 2: C2: Đoàn tụ


Editor: Cua🌷

_

Yến Hoa đã tham dự hai đám tang, một đám tang là của người mẹ đã mất vì sinh con, và một đám tang là của người cha đã chán ghét anh suốt mười sáu năm vì chính điều này.

Trong quá khứ, Chu Lệ Vi thường bị người người sỉ nhục là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ khắc vợ cuối cùng là khắc con.

Yến Hoa ôm tro cốt của Chu Lệ Vi vào lòng, không khỏi nghĩ thầm, huyết thống thật sự là thần kỳ. Thiên sát cô tinh lại tiếp tục sinh ra một thiên sát cô tinh, sự ra đời của Yến Hoa giống như lại đang lặp lại vận mệnh của Chu Lệ Vi, g iết chết mẹ rồi lại hại chết cha.

Anh nghĩ sau này mình tốt nhất là không nên kết hôn, nếu không cô gái trong nhà sẽ gặp xui xẻo.

Bên ngoài nhà tang lễ là một con đường dài xanh mướt, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những kẽ lá trong rừng, bóng của Yến Hoa trải dài thật dài, đằng sau cái bóng này là một cái đuôi nhỏ lặng lẽ đi theo.

Hai người ôm tro cốt của người thân, lần lượt giữ im lặng, đi một lúc lâu mới quay trở lại sân của nhà máy sản xuất máy móc.

Ngôi nhà được nhà máy giao lại cho Chu Lệ Vi khi ông kết hôn, trong ấn tượng của Yến Hoa, cánh cửa thép màu xanh đậm đã hoen gỉ do tuổi tác. Nhưng bây giờ khi đứng trước cánh cửa, anh phát hiện cánh cửa vốn đã bong tróc lớp sơn này đã được sơn lại từ lúc nào, phủ thêm một lớp sơn màu xanh tươi.

Yến Hoa tìm kiếm trên người một hồi lâu vẫn không thấy chìa khóa cửa, cuối cùng Giang Dã đã lấy chiếc chìa khóa đang đeo cổ xuống rồi mở cửa.

Trông hắn còn giống chủ nhân căn nhà hơn cả anh.

Sau khi vào nhà, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, Yến Hoa đứng giữa phòng, có chút ngơ ngác.

Mẹ của Giang Dã đã dọn dẹp căn phòng rất sạch sẽ, trong bình hoa trên bàn có có cắm một vài bông hoa vải màu hồng, đây là thứ chưa từng xuất hiện ở Yến gia trước đây. Ngoài ra còn có một bức ảnh của ba người họ được treo trên tường. Chu Lệ Vi mặc một chiếc áo khoác da màu đen mới toanh, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, thậm chí khóe mắt còn có nếp nhăn.

Đây là một ánh mắt mà Yến Hoa hiếm khi được nhìn thấy, bởi vì bọn họ đã quen với việc cãi cọ và mắng mỏ nhau. Mẹ Giang Dã mặc váy trắng ở bên cạnh với gương mặt hiền lành, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế dài trong phòng làm việc. Đứng trước mặt ông là Giang Dã đang mặc quần yếm denim và đội mũ nồi đen.

Một gia đình ba người tựa vào nhau, họ đang nhìn vào ống kính và mỉm cười, hoặc có lẽ cũng đang cười nhạo Yến Hoa- một người đang đứng ở ngoài khung ảnh.

Yến Hoa thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn sang đối phương, Giang Dã lúc này đang đứng trên một chiếc ghế thấp, nhón chân đặt tro cốt lên bệ cao.

“Khi nào cha cậu sẽ đến đón cậu?”

Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, giám đốc Lưu đã ngay lập tức thông báo cho cha Giang Dã, nhưng đã ba ngày trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng người nào cả. Yến Hoa bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, đứa nhỏ này hẳn là sẽ không giống anh, không có cha chứ?

Giang Dã cuối cùng cũng đặt chiếc bình xuống an toàn, hắn thấp giọng nói: “Ông ta sẽ không tới.”

A, Yến Hoa giật mình, vậy chẳng phải đứa nhỏ này sẽ dựa vào mình à.

“Ngày mai anh cứ đuổi em đi, em sẽ không làm phiền vào anh đâu.” Giang Dã tựa hồ biết Yến Hoa đang nghĩ gì, hắn dùng giẻ lau đi vết chân trên ghế đẩu, giống như xua tan nghi ngờ trong lòng.

“Vậy thì tốt.” Yến Hoa không có lương tâm dựa vào ghế sô pha, xoa xoa đôi mắt nhức nhối, mệt mỏi nói: “Sáng mai tôi sẽ rời đi, không bao giờ quay lại.” Càng về sau, giọng nói của anh ngày càng nhỏ, cuối cùng bị anh nuốt vào bụng.

Ngôi nhà rộng 60 mét vuông chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, sau khi Yến Hoa ra đời, phòng ngủ chính bị chia cắt ra bởi một tấm màn, dùng làm phòng ngủ phụ.

Phòng ngủ thứ hai vốn là phòng của Yến Hoa, nhưng hiện tại chẳng cần bước vào cũng có thể đoán được nó đã không còn thuộc về mình nữa.

Không có dấu vết nào cho thấy sự hiện diện của anh trong ngôi nhà này.

Chiếc ghế sô pha trong phòng khách chỉ dài một mét rưỡi, thân hình cao 1m8 của anh chỉ có thể cuộn tròn trên đó ngủ. Anh không muốn nhìn xem phòng ngủ thứ hai đã trở nên như thế nào chứ đừng nói là ngủ trong phòng Chu Lệ Vi. Cả căn nhà này, chỗ duy nhất dành cho anh chỉ còn chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách này.

Yến Hoa không biết mình đã nằm đó bao lâu, chợt phát hiện có người đẩy mình, anh vốn ngủ chập chờn nên đã ngay lập tức mở mắt rồi ngồi dậy.

“Cậu muốn làm gì?” Yến Hoa đột nhiên lớn giọng, mất kiên nhẫn hét vào mặt đứa nhỏ trước mặt.

Giang Dã tựa hồ bị tiếng gầm thét làm cho sợ hãi, rụt vai lại, giọng điệu có chút đáng thương nói: “Em đã đun nước rồi, anh đi tắm trước rồi hẵng ngủ.” Từ sau khi Yến Hoa nói lời đó trước mặt mọi người, rằng anh không phải anh trai của hắn, Giang Dã đã chú ý hơn, không dám gọi anh là anh trai, thậm chí cũng không dám gọi tên của Yến Hoa, chỉ có thể bỏ qua để tải này, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Nếu không phải trong nhà chỉ có hai người thì chắc không ai biết hắn đang nói chuyện với ai.

Yến Hoa vò mái tóc rối bù sau khi ngủ của mình, anh nhận ra đứa trẻ trước mặt cũng không cao hơn mình ngay cả khi anh đang ngồi. Đặc biệt là lúc hắn cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, ngón tay vặn vẹo khó chịu, trông hắn càng thêm đáng thương hơn.

Sau lưng Giang Dã là bức ảnh gia đình, Chu Lệ Vi trong ảnh dường như đã trở thành dáng vẻ quen thuộc với Yến Hoa, đôi lông mày lạnh lùng. Ngay cả mẹ của Giang Dã ở bên cạnh cũng có vẻ oán hận. Có lẽ hai người đang oán trách Yến Hoa tại sao lại tàn nhẫn với Giang Dã như vậy.

“Tôi có thể ngủ ở đây, đừng lo cho tôi.” Yến Hoa hạ giọng, nhắm mắt nằm ngửa trên ghế sofa, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Im lặng một lúc, giọng nói rụt rè của Giang Dã lại vang lên: “Vậy anh không đi tắm à?”

Yến Hoa nâng cổ áo lên mũi ngửi thử, quả thật là phải đi tắm, nếu không sẽ rất hôi.

Thấy Yến Hoa đã có ý này, Giang Dã dùng ngữ khí nịnh nọt nói: “Trong phòng tắm có nước nóng, quần áo và khăn tắm đều ở cùng một chỗ.” Yến Hoa nghe được sự sắp xếp có trật tự như vậy, trong lòng không khỏi có một cảm giác kỳ lạ.

Tuổi tác của hai người dường như đã bị đảo ngược, Yến Hoa mười tuổi và Giang Dã mười sáu tuổi.

“Có phải Chu Lệ Vi thường bảo cậu tự đun nước tắm không?” Yến Hoa bỗng nhiên tò mò muốn biết quan hệ giữa Giang Dạ và Chu Lệ Vi thân thiết như thế nào.

Giang Dã hơi ngẩng đầu nhìn Yến Hoa, thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, lắc đầu nói: “Là mẹ, mẹ giúp em đun nước.” Yến Hoa bỗng nhiên không còn hứng thú đặt câu hỏi, anh sẽ không bao giờ trải qua cái cảm giác được mẹ giúp đun nước trong đời… Không cần thiết phải hỏi thêm gì nên anh ngậm miệng, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Còn chưa tới cửa phòng tắm, anh đã nghe thấy giọng nói của Giang Dã từ phía sau.

“Đợi đã, anh làm rơi đồ rồi.”

Yến Hoa quay người lại, nhìn thấy trên tay Giang Dã đang cầm một túi nhỏ đựng đồ chơi xếp hình, có thể lắp ráp thành khối Pokémon, là món đồ chơi nhỏ được KFC tặng khi anh đi ăn cùng Béo. Anh thản nhiên bỏ nó vào túi mà không để ý lắm, có lẽ vừa rồi nó đã rơi ra ngoài khi anh ngủ quên trên sô pha.

“Cậu có thể giữ lại chơi.” Yến Hoa không có hứng thú đối với món đồ chơi nhỏ này, tùy ý ném cho Giang Dã.

Hai mắt Giang Dã hơi mở lớn, có chút kinh ngạc rồi lại kiên quyết hỏi: “Cái này là cho em?”

“Ừ.” Sau khi Yến Hoa buông lời liền sải bước vào phòng tắm.

Nhìn nước nóng và bộ đồ ngủ sạch sẽ vừa vặn trong phòng tắm, Yến Hoa không khỏi thắc mắc Giang Dã đã tìm được những bộ quần áo này ở đâu. Anh thậm chí còn không thể nhớ mình đã để chúng ở đâu.

Yến Hoa có thể nhận ra mấy ngày gần đây Giang Dã luôn cẩn thận lấy lòng mình.

Đối với Giang Dã vừa mất cha mẹ chỉ sau một đêm, sự bối rối và đấu tranh về tương lai thậm chí không cho phép hắn đắm mình trong nỗi buồn mất người thân. Hai người duy nhất để dựa vào chính là Yến Hoa, người không có quan hệ huyết thống với hắn và người cha ruột hiện không rõ tung tích.

Tự hỏi chính mình, Yến Hoa không thích Giang Dã, thậm chí còn có chút chán ghét hắn. Cho dù hắn không làm gì sai, việc Chu Lệ Vi sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ hắn đều là ý muốn của riêng Chu Lệ Vi, không liên quan đến đứa trẻ chỉ mới mười tuổi.

Nhưng khúc mắc ấy giống như một chiếc gai, một khi ghim sâu vào trong lòng rồi thì rất khó nhổ ra được.

Bất cứ khi nào Yến Hoa nhìn thấy Giang Dã, anh sẽ vô thức nghĩ đến Chu Lệ Vi, người cha đã căm ghét anh suốt mười sáu năm. Anh thậm chí còn muốn hỏi Chu Lệ Vi, tại sao?

Nhưng tro tàn thì không nói được, Chu Lệ Vi cũng sẽ không trả lời anh, Yến Hoa vĩnh viễn sẽ không có được câu trả lời cuối cùng cho vấn đề Yến Hoa vẫn luôn tò mò suốt mười sáu năm trời.

Khoảnh khắc bị nước nóng dội vào người, Yến Hoa cuối cùng quyết định rời đi, càng xa càng tốt, không bao giờ trở lại.

Đêm đó, Yến Hoa cuộn tròn trên sofa cả đêm, không nằm trên chiếc giường từng thuộc về mình.

Mặc dù cái giá phải trả là cả người đau nhức nhưng Yến Hoa chỉ xoa cổ rồi nhìn Giang Dã bị giám đốc Lưu kéo đi ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Sau khi Giang Dã rời đi, Yến Hoa là người duy nhất còn ở trong nhà. Bên cạnh bức ảnh gia đình không có anh là hai bức ảnh của cha ruột Yến Hoa và mẹ ruột của Giang Dã.

Chân dung của Chu Lệ Vi nhìn chân thực đến mức chỉ ngay giây tiếp theo ông sẽ sống dậy và cãi nhau với Yến Hoa.

Yến Hoa nhìn chằm chằm bức chân dung hồi lâu, trong hơn mười mấy năm chung sống, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ ở chung bình tĩnh và yên bình đến vậy. Anh thu hồi ánh mắt lại, dùng sức đóng cửa rồi, rời đi mà chưa từng quay đầu lại.

Sau khi tốt nghiệp cấp 2, anh đã không học tiếp. Sự cố trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 là nguyên nhân khiến mối quan hệ cha con bọn họ ngày càng xấu đi, đồng thời cũng là cuộc cãi vã cuối cùng của họ.

Tất cả những gì còn lại của Yến Hoa là một vết sẹo dài trên lòng bàn tay trái và nỗi thất vọng vĩnh viễn về cha mình.

Hai cha con sống như kẻ thù vì cái chết của vợ và mẹ.

Chu Lệ Vi không muốn Yến Hoa làm theo ý mình. Số lần hai người ngồi cùng nhau nói chuyện bình tĩnh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ không có cơ hội để nói về chuyện đó nữa.

Có một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi đó là khi anh tốt nghiệp tiểu học, Yến Hoa đã đứng đầu thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở và được yêu cầu phát biểu trước toàn huyện với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc. Chu Lệ Vi rất tự hào, như thể những điều này đều là công lao của ông vậy. Lúc này, cả hai dường như đã quên đi mọi ân oán trong quá khứ, giống như những cặp cha con bình thường.

Tòa nhà diễn ra buổi khai giảng cách Yến gia hơn một giờ đi xe buýt. Hiếm khi Chu Lệ Vi thương con trai tự mình đi sẽ mệt, nhờ người mượn một chiếc ô tô chở anh, mong muốn con trai đến nhận thưởng một cách vinh quang.

Nhưng chiếc xe được mượn không phải của Chu Lệ Vi, cũng giống như sự hòa hợp và ấm áp ngắn ngủi cũng chỉ là sự vay mượn nhất thời.

Xe hỏng giữa chừng, bình xăng bị rò rỉ, những giây phút ấm áp giữa hai cha con cũng biến mất theo dòng xăng chảy qua.

“Nếu không phải tại mày thì sao tao phải sửa xe cho người khác, có biết tốn bao nhiêu tiền xe không?” Hai tay Chu Lệ Vi dính đầy xăng dầu, bộ vest cao cấp đi mượn cũng bị vấy bẩn bởi những vệt đen xấu xí.

Người con trai khiến ông tự hào ngày hôm qua đã trở thành gánh nặng kìm hãm ông vào ngay lúc này.

Kể từ khi Chu Lệ Vi qua đời, Yến Hoa luôn nghĩ về quá khứ.

Anh tưởng mình đã quên hết mọi chuyện nhưng ít ai biết rằng ký ức ấy đã bám rễ, ăn sâu vào tâm trí.

Mùi dầu máy khó chịu và tiếng rò rỉ xăng, Yến Hoa luôn được nhắc nhở rằng Chu Lệ Vi ghét anh đến mức nào. Tương tự, Yến Hoa vô cùng căm ghét Chu Lệ Vi.

Ký ức bốn năm trước đột nhiên hiện lên trong đầu, Yến Hoa ngồi ở cửa ngẫm nghĩ, tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho bình xăng chết tiệt này.

Một chiếc ô tô bị rò rỉ xăng vừa được đưa đến đại lý để sửa chữa, toàn bộ đại lý tràn ngập mùi xăng nồng nặc. Như thể toàn bộ nội tạng đều bị dìm chết bởi mùi xăng dầu. Yến Hoa tự hỏi liệu bình xăng của chiếc xe chở Chu Lệ Vi ngày hôm qua có bị rò rỉ như thế không.

“Anh Yến, anh đang nghĩ gì vậy? Tết sắp đến rồi, năm nay anh có về không?” Tên mập lau mồ hôi trên trán, đưa cho Yến Hoa một lon Coca.

Đại lý sẽ đóng cửa vào ngày 30, những người học việc sẽ về nhà vào ngày 29. Hôm nay đã là ngày 28 tháng 12 âm lịch.

Tên mập và Yến Hoa cùng nhau bước vào tiệm sửa xe.

Người đàn ông béo nhút nhát thường xuyên bị bọn côn đồ bắt nạt, vì cả hai đều là học trò của Trương Công nên Yến Hoa đã giúp đỡ anh ta vài lần.

Những cú đấm của anh rất tàn nhẫn và hung ác, bất chấp mạng sống của mình.

Đúng là Yến Hoa không ngại cái chết, anh luôn cho rằng mình sẽ bị giết bất cứ lúc nào. Vì vậy anh luôn hành động bất cần đời, anh sẽ ngay lập tức đáp trả khi bị người khác động vào. Giống như một sự tồn tại bất khả xâm phạm nhất ở đây, một con chó điên không ai có thể trấn áp được.

Nhưng hiện tại điều đó không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Yến Hoa sẽ không bị giết, cũng không có ai dám ức hiếp tên mập nữa. Bản thân tên mập lại ngày càng tôn sùng anh.

Đối với câu hỏi của tên mập, Yến Hoa suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi không biết.”

Một tay anh cầm lon nước, dùng lực ngón trỏ mở nắp rồi ném một đường parabol rơi vào thùng rác.

Tên mập khoa trương kêu lên: “Anh Yến thật lợi hại!”

Yến Hoa phớt lờ anh ta, tên mập cũng không tức giận lại tiếp tục nói: “Anh Yến, hay anh về nhà em ăn mừng năm mới đi? Mẹ em nấu ăn rất ngon. Trước đây mẹ thường gọi điện bảo em dẫn bạn về nhà. Nếu không có anh giúp em, em không biết còn bị bắt nạt đến bao giờ.” Năm ngoái, Yến Hoa đã ở một mình trong ký túc xá của người bán xe vào năm mới.

Nhưng năm nay, anh đột nhiên muốn quay về.

“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Yến Hoa cảm thấy đầu óc hình như bị xăng bám vào, thật sự cần một không khí trong lành, ngẩng đầu uống một ngụm Coca, tia sáng ấm áp cuối cùng của mặt trời vừa lặn nơi xa vừa rơi xuống cần cổ đang cong lên của anh rồi biến mất ngay tức khắc.

Từ khi Yến Hoa biết nói, anh và Chu Lệ Vi chắc chắn sẽ cãi nhau vào ngày mùng 1 âm lịch.

Lúc anh còn nhỏ, Chu Lệ Vi sẽ đơn phương mắng Yến Hoa, nói anh gi ết chết mẹ, tại vì anh nên ông mới mất vợ. Sau này, khi Yến Hoa lớn lên, việc trút giận một chiều đã biến thành cuộc cãi vã giữa hai người.

Một người ghét anh vì đã giết vợ.

Một người ghét ông vì đã giết mẹ.

Cuộc tranh cãi bất tận cuối cùng cũng kết thúc từ nửa năm trước, Yến Hoa với tư cách là bên còn sống đã tận hưởng chiến thắng một cách vô nghĩa.

“Quên đi, chúng ta vào thôi.” Yến Hoa đứng lên quyết định, dù thắng cuộc thì sao, có quyền phô trương thắng lợi trước mặt Chu Lệ Vi thì sao, lần này kẻ thua cuộc cũng không còn cơ hội phản kháng.

“Anh Yến, thật sự không muốn đến nhà em à?” Bàn Tử lại hỏi từ phía sau.

Yến Hoa chưa từng thay đổi quyết định của mình, anh bóp nát chiếc lon trong tay rồi ném vào thùng rác, đồng thời đưa ra câu trả lời quả quyết cho gã béo.

“Tôi không đi.”

Trước khi cửa hàng đóng cửa thường sẽ phát quà Nguyên Đán cho mọi người, đầu bếp có một túi gạo Đông Bắc đầy, một nồi dầu lạc và hai túi mì tươi.

Những người học việc chỉ có nửa bao gạo và một nồi dầu lạc nhỏ.

Ông chủ đã không ưa Yến Hoa bởi tính tình lười biếng và tính cách thất thường từ lâu. Nếu không có Trương Công và Bàn Tử can thiệp, có lẽ anh đã không thể ở lại đại lý ô tô đến kì Nguyên Đán năm nay. Cho nên đến lúc phát quà, Yến Hoa chỉ nhận được một gói mì khô.

Yến Hoa không quan tâm lắm, chỉ cần không chết đói là được. Ngược lại, Trương Công đã dặn dò anh vài lời trước khi rời đi.

“Năm nay cậu đã mười bảy tuổi, năm tôi mười bảy tuổi đã lên chức bố sớm. Cậu phải nghĩ đến bản thân mình, không thể cứ quậy phá như vậy nữa. Cậu còn trẻ như vậy, còn có rất nhiều cơ hội.” Trương Công đã ngoài năm mươi, xét về tuổi tác thì cháu trai của ông cũng không trẻ hơn Yến Hoa là bao. Ông vỗ vai Yến Hoa, chân thành khuyên bảo.

Yến Hoa biết Trương Công có ý tốt, nhưng anh chỉ là một vũng bùn, một vũng bùn sẽ bị máu thịt của người thân giẫm nát dưới lòng bàn chân.

Bùn sẽ không dính vào tường. Chu Lệ Vi chỉ vào mũi mình không chỉ một lần mà chửi bới. Yến Hoa nghĩ rằng những gì ông ta nói cũng có lý.

Yến Hoa chỉ im lặng lắng nghe Trương Công nói, không lên tiếng phản bác.

“Đừng cho rằng ông già này nói nhiều, khi còn trẻ thì nên tìm một số nghề để khi về già đỡ phải khổ sở.” Yến Hoa nghĩ, liệu mình có thể sống đến già hay không? Có thể một ngày nào đó anh sẽ bị xe tông chết khi đang đi trên đường.

Nói xong, Trương Công nhét nửa túi gạo và dầu ăn vào tay Yến Hoa.

“Cầm đi.” Trương Công nắm chặt tay Yến Hoa, không cho phép anh từ chối, “Nếu cậu còn nhận tôi là ông chủ thì hãy cầm lấy.” Yến Hoa đành phải nhận lấy, chân thành nói: “Cảm ơn ông chủ.”

“Trở về đi, đi đường cẩn thận, năm sau gặp lại.”

Yến Hoa gật đầu, chào ông Trương rồi một mình đi đến bến xe buýt.

Trên đường có những đám đông tụ tập thành từng nhóm đôi, nhóm ba, nam mặc áo khoác da mới mua, còn nữ uốn tóc, mặc áo khoác đỏ, khuôn mặt rạng rỡ vui mừng, trên tay cầm nhiều loại quà Tết. Hàng hóa trong tay họ được mua trên đường phố và những bản nhạc pop vang lên trong từng con hẻm, tạm biệt năm 1998, cùng nhau chào đón năm mới cuối cùng trước thiên niên kỷ.

Yến Hoa lang thang không mục đích trên đường phố. Rõ ràng anh đã đi đến con phố thứ hai của nhà máy, chỉ cách nhà vài trăm mét. Thế nhưng Yến Hoa đã đi bộ gần nửa giờ, anh không muốn phải quay lại căn nhà từng quen thuộc, càng không muốn phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Lệ Vi đang treo trên tường.

Đi được một lúc lâu, Yến Hoa cảm thấy chân có chút đau nên tìm một bậc thang gần đó ngồi xuống, phía sau là một con hẻm dài cũ kỹ, trong đó hầu như không có người ở, chỉ có người muốn đi đường tắt mới đi. Bởi vì ít người nên nó đã trở thành địa điểm của những trận ẩu đả nóng trên đường phố.

Yến Hoa thường xuyên bị hẹn đánh ở đây. Người có thể đánh lại anh rất ít, nhưng trên người anh vẫn có ít nhiều vết thương, anh đã sớm quen với điều này rồi.

Anh vừa ngồi xuống không bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên mấy tiếng chửi rủa.

“Chạy đi, chạy tiếp đi nào, để tao xem mày có thể chạy đi đâu?”

“Thằng oắt con, mày có cha nhưng lại không có mẹ, mày không biết ai đang đứng ở đây à? (*).”

(*) Đoạn này tui không hiểu lắm:<

Yến Hoa xoa xoa cổ tay, hờ hững lắng nghe động tĩnh ở phía sau.

“Nếu anh đánh tôi lần nữa, tôi sẽ gọi cho anh trai tôi.” Giọng điệu yếu ớt của đối phương không có một chút uy hiếp nào.

“Anh mày đâu? Nào, hôm nay gọi anh trai mày đến đây. Tao muốn xem anh trai của cái thằng không cha không mẹ như mày là ai.”

“Nào, gọi anh trai anh đến đây.” Tên côn đồ kiêu ngạo hét lên: “Anh trai nó là ai? Bọn mày mau gọi hắn đến đây, hôm nay tao sẽ giải quyết hết!” Lúc hắn nghĩ sẽ không có ai trả lời thì một giọng nói lười biếng từ phía sau vang lên, thản nhiên nhưng đầy khiêu khích.

“Tao đây, anh trai của nó, ông nội của mày.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN