Bình Dân Áo Vải (Dịch) - A Nhân, rốt cuộc anh là người thế nào?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


A Nhân, rốt cuộc anh là người thế nào?



Rạng sáng 4 giờ, tổ hợp hai bổng bổng xuất hiện bên bậc đá, giúp Cảnh Hải Yến đẩy xe bán bữa sáng dọn quầy, tiểu cô nương kinh giác hỏi:

– À? Em đi làm theo lời anh nói, thế quầy này ai tới quản?

Miệng Dương Đức nhồi đầy bánh bao, ăn ngấu ăn nghiến căn bản không quan tâm.

Thạch Giản Nhân lại thản nhiên:

– Anh quản, bán bữa sáng chắc không phải chuyện gì quá khốn khó, anh giúp em bán là được, đương nhiên nếu hôm nay mọi chuyện thuận lợi, sáng mai xe bữa sáng này phải nghĩ cách khác.

Cảnh muội tử cả kinh:

– Anh không đi cùng với bọn em?

Bánh bao nghẹn ứ trong mồm Dương Đức Quang, hàm hồ muốn nói gì đó, xem ra cũng có nghi hoặc tương tự.

Thạch Giản Nhân nhẹ nhàng nhặt lên tạp dề đeo trước ngực:

– Hai người một chịu khó chịu khổ, một thông minh cơ trí, làm tổ hợp rất tốt, trước anh đã không nghĩ tự mình làm, Cảnh muội tử đến vừa khéo.

Tiểu cô nương trước khi rời nhà rõ ràng đã trang điểm khá tỉ mỉ, lúc này biểu tình trên mặt lại khá là khó hiểu:

– Thế… Chuyện này chẳng phải do anh nghĩ ra, đáng lý anh phải dẫn bọn em đi làm, hơn nữa anh cũng cần thông qua chuyện này để kiếm tiền thực hiện mục tiêu của mình?

Thanh niên đang hiếu kỳ thực nghiệm dùng kẹp kim loại cặp bánh bao màn thầu cười nói:

– Anh nói muốn kiếm tiền thực hiện mục tiêu bao giờ, đây là chuyện nghĩ ra để lượng thân định tố cho hai người, liên quan gì đến anh! Được rồi được rồi, đi nhanh đi, đừng lề mề…

Mới tiếp xúc mấy ngày ngắn ngủi, nhưng lấy tính cách của Dương Đức Quang, Thạch Giản Nhân gọi hắn làm gì hắn đều không do dự, cũng không hỏi nhiều. Rốt cuộc tiền hai người kiếm được nhiều hơn xa lúc trước, lại nhẹ nhàng, còn có thể suốt ngày đi chung cùng Cảnh muội tử, hắn vui không để đâu cho hết.

Thế nên vừa nghe an bài lập tức xoay người, Cảnh Hải Yến nhìn thanh niên đang hoạt động tay chân tựa hồ muốn đại làm một trận hai hồi, dặn dò mấy câu chi tiết về giá cả rồi mới rời đi, đi được hơn mười bước lại nhịn không được quay đầu nhìn một chút, thấy dưới đèn đường thanh niên kia đang giơ cao một cánh tay, muốn nói gì đó rồi lại thả xuống, không biết tại sao lại bật cười, quay đầu hỏi Dương Đức Quang:

– Mấy ngày nay anh ấy dẫn anh đi làm gì?

Dương Đức Quang rất không cốt khí, như ống trúc đảo hạt đậu, khai hết.

Bên này Thạch Giản Nhân đang chuẩn bị hô lớn mời khách, chợt đột nhiên phát hiện không biết phải mở miệng thế nào, hắc hắc tự giễu nói:

– Biết dễ làm khó, biết dễ làm khó a, lão tổ tông đâu mấy ai làm thương nhân bán hàng rong đâu…

Văn nhân cổ đại đặc biệt xem thường bán quầy hàng rong, thậm chí còn phản cảm hơn người lao động chân tay, trong khi mạch của mình đã là tương đối bình dân.

Kỳ thực không cần kêu, hắn vừa bày ra tư thế, rất nhanh liền có tiểu thương, bổng bổng, chủ hàng qua đường vội vàng mua hàng:

– Bánh bao! Hai chiếc…

Căn bản không nhìn mặt người bán.

– Đậu tương bánh quẩy… Ai? Cảnh muội tử đâu?

Cuối cùng có người ngẩng đầu nhìn thẳng mặt.

– Ai nha, cậu chẳng phải là Thạch oa tử mới tới, nghe nói tối hôm qua cậu nhao một trận với mẹ Cảnh muội tử, giờ lại chuẩn bị cướp mối làm ăn của nhà nàng?

Đây là bà cô thích lắm mồm.

– Hì hì, anh là lão công của Cảnh muội tử…

Đây là đám tiểu tỷ muội mồm mép oang oang.

Nhìn dòng người nhốn nha nhốn nháo đi qua trước mặt, cũng giống như Dương Đức Quang đi đâu cũng gặp người quên, nơi đây kỳ thực là một tiểu xã hội thu nhỏ, lượng người lui tới cố định khá nhiều, tin tức lan truyền cũng nhanh, chẳng mấy chốc Thạch Giản Nhân đã thể nghiệm đến cái gì gọi là lời đồn đáng sợ, thậm chí có không ít tiểu tỷ muội, bổng bổng ở các khu chợ chung quanh nghe được bạn bè truyền bá, hiếu kỳ tới xem xem, xem xem tên bổng bổng mới tới đây mấy ngày cư nhiên dám cướp cả người lẫn quầy!

Nhờ đó biến tướng khiến làm ăn của Thạch Giản Nhân trở nên rất đơn giản, quanh quầy luôn có không ít người đến xem chuyện lạ, thuận tiện cũng mua chút điểm tâm.

Kỳ thực bận lên rồi, mời khách liền cứ vậy tự nhiên mà ra, Thạch Giản Nhân không nhớ rõ lúc nào thì mình bắt đầu lớn tiếng chào mời, hơn nữa chỉ cần vừa mở miệng, đặc tính lắm mồm của hắn tức thì triển hiện ra uy lực:

– Bạch diện màn thầu nóng hổi đây, bạch diện màn thầu vừa thơm vừa ngọt, đàn ông ăn vào tinh thần tỉnh táo, đàn bàn ăn vào tỉnh táo tinh thần…

Vừa mời chào vừa gõ đánh lên nắp lồng hấp, tạo tiếng vang thu hút người qua đường, dẫn đến không ít người lỡ đường thuận tiện dừng lại mua vài món, đặc biệt là một ít nữ tính, đối với chàng chủ quầy ăn mặc thời trang, dáng người kiện tráng không khỏi nhìn nhiều hai mắt.

Đợi lúc sắc trời sáng hẳn, Thạch Giản Nhân bận đến đầu mướt mồ hôi mới nhớ ra sáng nay mình còn chưa ăn gì, từ trong túi lấy ra mấy đồng tiền lẻ ném vào hộp đựng tiền đặt dưới quầy, thuận tay cầm hai chiếc màn thầu đã nguội tanh, kèm một chén đậu tương bắt đầu chậm rãi nhai nuốt. Lúc này có người đến mua hàng, hắn đều ra hiệu khách tự động thủ, vừa quay đầu chợt thấy Cảnh muội tử đứng một mình dưới cột đèn đường cách đó vài thước, thẫn thờ nhìn mình, hắn hơi kinh ngạc nuốt xuống thức ăn trong mồm:

– Sao vậy?

Vừa hỏi vừa lợi dụng tuyệt học quan sát nhãn thần nàng, lại không đọc được tâm tình vui sướng hay lo lắng gì cả:

– Thất bại?

Cảnh muội tử lắc lắc đầu, thẫn thờ đi tới:

– Thành công.

Ngữ điệu rất bình tĩnh.

Thạch Giản Nhân cười lên vỗ vỗ đầu mình, không hớn hở mấy, bình tĩnh như thể chuyện mà người thông minh như ta nghĩ ra, đương nhiên có thể thành công. Rướn cổ nhìn ra đằng sau, hỏi:

– Dương Đức Quang đâu?

Cảnh muội tử kiễng chân, cởi xuống tạp dề trên cổ Thạch Giản Nhân, đeo lên trên người, từ dưới xe hàng lấy ra một chiếc ghế nhỏ đặt ở ven đường, kéo Thạch Giản Nhân ngồi xuống, lấy ra bát inox múc một chén từ trong nồi cháo hoa, lại cúi xuống dưới móc một quả trứng muối bóc sẵn đặt vào trong chén, đưa cho Thạch Giản Nhân, sau đó cứ vậy ngồi ở trước mặt thanh niên, hai tay đỡ lấy đầu gối Thạch Giản Nhân, ngước đầu nhìn hắn nói:

– A Nhân, rốt cục anh là người thế nào…

Kỳ thực trong đám tiểu cô nương trẻ trung ở bến cảng, Cảnh muội tử thuộc loại khá là dễ nhìn, có lẽ là bởi gene cùng với nhà mở quán ăn, trước giờ chưa chịu đói bao giờ, khiến nàng trổ mã rất tốt, là loại đẫy đà mà đàn ông cực thích, khuôn mặt lại khá trơn tròn, sống mũi cao ngất, lông mi đen bóng, thanh xuân tràn đầy sức sống, nhưng lúc này biểu tình nàng lại như sắp muốn khóc!

Thạch Giản Nhân lập tức cảm thấy nữ nhân đúng là phiền hà, nhìn Dương Đức Quang xem, gọn gàng dứt khoát, trước nay tuyệt không xen lẫn chuyện nam nữ nhàm chán kia:

– Rốt cuộc là thế nào, a Quang đâu?

Cảnh Hải Yến giống như đang nói chuyện của người khác:

– Dựa vào mấy quầy hàng mà anh chỉ, bọn em tìm đến gần mười nữ tiểu thương sáng sớm đến cầm hàng, em đưa ra đề nghị với các nàng, có năm bảy người đáp ứng thử xem, thế nên bọn em căn bản không đi tìm người khác hỏi nữa, trong đó có hai nhà ba ngày đến cầm hàng một lần, ba nhà ngày nào cũng tới, sau cùng em trực tiếp để Dương Đức Quang giúp các nàng chuyển hàng ra từ trong điếm, lưu số điện thoại, ngày mai bọn em sẽ thử đóng gói dọn hàng đưa cho ba nhà kia trước giữa trưa, tiền hàng vẫn thế, bọn em chỉ thu phí khuân vác và dịch vụ, các nàng đỡ mất công đánh xe tới cầm hàng hóa, ai nấy đều vui vẻ… Ngày nào bọn em cũng ở khu chợ này, lại không ai nghĩ tới mối làm ăn chủ động đưa hàng ra khỏi chợ.

Nói tới đây, nàng nhịn không được gảy gảy vạt tóc trước trán:

– Thật đấy! Em hỏi Quang oa tử, anh ấy nói ngày đầu tiên làm cửu vạn anh đã biết tìm người nào thì dễ nhận được việc, chỉ buổi sáng đã kiếm ngang cả ngày, sau đó liền du nhàn, không, là anh muốn dọn ra thời gian để lui tới cửa hàng đồ điện học tập, đúng không?

Thạch Giản Nhân gật gật đầu:

– Đó gọi là mài đao không lỡ việc đốn củi, buổi chiều kiếm thêm mấy đồng khuân vác chẳng nghĩa lý gì cả, nhiều mười đồng hai mươi đồng không thay đổi được gì.

Ánh mắt thiếu nữ tràn đầy sùng bái:

– Quang oa tử còn nói lúc đó anh thường xuyên bắt chuyện với người tới cầm hàng, nghe ngóng tình hình của bọn họ, qua đó quyết định dùng cách giúp các nàng cầm hàng đưa hàng để kiếm tiền, đúng không?

Thạch Giản Nhân bưng bát cháo lên lắc lắc đầu:

– Đối với chúng ta mà nói, một chuyến là dời, hai chuyến cũng là dời, có một số mẫu hàng, các tiểu thương phải chọn chọn lựa lựa, hàng hóa mỗi ngày mỗi khác, nhưng một số mẫu hàng đều là cố định, mỗi ngày tiểu thương tới đều là cầm mấy thứ kia, chúng ta đệm tiền giúp các nàng cầm hàng, theo như quy củ ở chỗ Phan nhị nương, lấy được nhiều chiết khấu càng cao, giờ chỉ kiếm chút vận phí, nếu sau này bọn em có thể giúp đưa cùng một loại hàng tới càng nhiều nhà, chẳng phải có thể lấy được chiết khấu càng cao, trung gian liền có sai giá? Sau này dần dần em có thể để Dương Đức Quang tìm thêm khuân vác làm trợ thủ, mỗi ngày bọn em sắp xếp bọn họ đưa hàng tới các nhà tiểu thương trong thành phố, đoạn thời gian tới anh sẽ giúp em tính toán lộ tuyến đưa hàng, tranh thủ tiết kiệm chi phí tiền xe, sau này mối làm ăn có thể mở rộng thêm.

Thiếu nữ thị tỉnh đích xác tinh minh, nghe ra được từng chi tiết nhỏ:

– Anh… không định làm cùng bọn em?

Hơn nữa còn nghe một hiểu mười, ôm chặt lấy đầu gối Thạch Giản Nhân truy hỏi:

– Anh muốn rời khỏi bến cảng?

Thanh âm đột nhiên rất nôn nóng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN