Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Bộ dạng cầm quạt lông chỉ điểm giang sơn
Tới bến cảng được mấy ngày, về cơ bản Thạch Giản Nhân đã quen thuộc hoàn cảnh tiết tấu sinh hoạt chung quanh, với quán ăn nhỏ không có cả biển hiệu như nhà này, thời điểm kiếm tiền nhất trong ngày chủ yếu là nhân lúc bổng bổng khổ lực tập trung lại ăn bữa trưa bữa tối, để Cảnh muội tử nắm chặt cơ hội, kéo về mấy thực khách làm dê béo mà thịt.
Rốt cuộc lúc bị thịt, vì không để lỡ thời gian tàu xe, lại đối mặt với một đám khổ lực cơ bắp đại đa số du khách đều chọn làm kẻ câm ăn hoàng liên, chứ quán ăn nhỏ dăm ba bàn muốn nuôi một đám đánh thuê như vậy hoàn toàn là điều không khả năng.
Bởi vậy thực tế chỉ là mượn quan hệ hàng xóm láng giềng tới làm quần chúng dọa nạt một lúc thôi, đám bổng bổng môn đều ăn cơm chỗ này, các bên tính là quen biết, thuận tay mà làm, đến hiện tại chưa bao giờ phải động tay cả.
Thuận lợi như vậy then chốt là ở ánh mắt nhìn người của Cảnh muội tử, nàng biết nên chọn dê béo thế nào mới thích hợp.
Dùng chính lời nàng nói thì là, loại hai ba người đàn ông đi cùng nhau, có vẻ hơi háo sắc cứ chăm chăm nhìn nàng, ngược lại là đối tượng dễ mắc lừa nhất, không nói được do đâu, thuần túy là kết quả đúc kết từ thực tiễn.
Loại một nhà ba người mang theo trẻ nhỏ này không phải chưa từng thịt qua, nhưng Cảnh muội tử sau khi bưng trứng xào cơm, thịt hâm ra cho khách liền một mực ngồi ở sau quầy thu tiền, lẳng lặng nhìn người mẹ kia tỉ mỉ đút cơm cho con gái chừng năm ba tuổi, giữa bữa còn đứng lên tới phòng bếp rót chén nước đưa ra, bởi vì đứa nhỏ ồn ào nói cơm hơi khô.
Sau cùng lúc một nhà ba người ăn xong tính tiền, Cảnh muội tử nhảy qua mẹ mình, trực tiếp cầm xấp tiền lẻ qua thanh toán, còn tự thân tiễn khách ra cửa.
Lão bản nương cho rằng ít nhất nàng cũng sẽ động chút tay chân lúc thu tiền, mặt đen như đáy nồi, nhịn đến sau cùng mới bạo phát:
– Ngồi cái gì mà ngồi! Sắp có chuyến thuyền đến, không ra cửa kiếm khách, ỳ ra đó thế hả?
Vừa nói vừa vươn tay véo tai con gái, tiểu cô nương dáng người linh xảo như cá chạch tránh ra được, lại ngoài người ý liệu chạy đến sau lưng Thạch Giản Nhân!
Ánh mắt đám bổng bổng vốn tập trung hết lên thân nàng bắt đầu cười đùa:
– Cảnh muội tử thèm hơi trai rồi à? Muốn làm bà nương cho Thạch oa tử?
Đổi lại thiếu nữ cùng tuổi khác quá nửa sẽ thẹn thùng không ngẩng đầu lên được, tiểu cô nương này lại gân cổ lên cự cãi:
– Ừ đấy! Không phục à? Lão tử thích anh ấy, thì đã sao!
Thạch Giản Nhân lập tức cảm thấy cự phiền… không, là rất phiền, Dương Đức Quang ở bên cạnh lại cười hì hì, rõ ràng mấy ngày nay đã quen dần với cảnh tượng tương tự, nhưng dù hắn và Thạch Giản Nhân có cúi thấp đầu, cũng có thể nhìn thấy một bóng ma ngăn lại ánh đèn, đi qua đứng ở trước mặt hai người. Ngẩng đầu lên, chợt thấy lão bản nương mặt mày âm trầm như lớp bụi dưới đáy nồi, rõ ràng đang ở mép biên bạo tẩu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thạch Giản Nhân.
Thanh niên rất phiền cứ thế ngồi đó đối thị, vốn khí thế hắn hẳn phải ở hạ phong, lại vẫn im lìm mặt không biểu tình đối diện với nữ nhân mập mạp hơn ba mươi tuổi, còn tồn chút phong vận, nhưng trên mặt gần như chỉ hiện mỗi giảo hoạt tham lam kia.
Cảnh muội tử không cất tiếng, tay chân lưu loát thu dọn hai bàn xung quanh, tay xách khăn lau bắt đầu chà bàn ghế, thuận thế ngồi ở đầu bên kia chiếc ghế dài mà Thạch Giản Nhân cũng đang ngồi. Nhìn như đang tập trung lau dọn, kỳ thực không khác gì mèo dỏng tai nghe ngóng, cứ vậy một mực ở bên mài mài quẹt quẹt.
Thấy vậy, lão bản nương mới mở miệng trước:
– Ăn xong rồi thì về nghĩ đi, đừng lắc lư bên ngoài rồi nghĩ đông nghĩ tây, phận ăn trấu thì đừng có mơ đến thịt!
Thái độ rất lãnh đạm.
Thanh âm Thạch Giản Nhân cơ hồ cũng lãnh mạc không kém:
– Bà đang hại cô ấy! Bà sẽ hại chết Cảnh muội tử!
Ngữ điệu tịnh không cao, thanh âm cũng không lớn, như là đang bình tĩnh tự thuật, Cảnh muội tử ngồi ở bên cạnh nghe mà có phần kinh ngạc, mắc liếc hướng mẫu thân mang theo tí ti sợ sệt.
Đám bổng bổng chung quanh nghe không hiểu hắn đang muốn nói điều gì, đều im tiếng sá dị nhìn hắn, khuôn mặt mập mạp của lão bản nương khẽ giật nhẹ:
– Thằng cửu vạn! Chuyện con gái bà liên quan chó gì đến mày, lăn khỏi đây cho bà! Ăn xong rồi thì cút! Làm thân bổng bổng, kiếm cơm còn chưa xong! Lúc cần mày ra mặt thì tránh ở xa xa, giờ lại ra vẻ trước mặt bà!
Lúc này mới có người hồi tưởng lại, mấy ngày nay chỉ cần ăn cơm ở chỗ này, nếu Cảnh muội tử và mẹ nàng có dịp mổ dê béo, khi đám bổng bổng đứng dậy tô đậm không khí, người thanh niên này thường thường chỉ ngồi ở trong góc chậm rãi nhai cơm, tuyệt không tham dự, chi tiết đó mà lão bản nương cũng chú ý?
Nghe được lời trào phúng bổng bổng của lão bản nương, khác với vẻ tự giễu trên mặt bổng bổng khác, Thạch Giản Nhân lặng lẽ đứng lên, bắt lấy thanh côn, ngữ khí không lớn:
– Tôi dùng sức của mình đổi cơm ăn, chẳng có gì là mất mặt cả, nhưng bà dạy Cảnh muội tử làm chuyện xấu, thế sẽ hỏng cả đời nàng!
Lão Bản Nương hừ một tiếng, vung tay tát tới, Thạch Giản Nhân dễ dàng vươn tay chế trụ, mặc cho đối phương gắng sức giãy thoát đều không động được nửa phần, Cảnh muội tử đang do dự không biết nên giúp bên nào, lão bản nương đã kêu lên như heo bị chọc tiết:
– Lão già chết tiệt, vợ ông bị người khác bắt nạt còn trốn ở đâu!
Trong phòng bếp mù khói lập tức xông ra một trung niên béo lùn, tay xách thái đao, khí thế đủ mười hét lớn một tiếng:
– Ăn cơm không trả tiền… Lý nào… Hả ?
Phát hiện kịch tình hoàn toàn không như mình tưởng tượng, thu đao lại cười hắc hắc nói:
– Tiểu huynh đệ, nắm cái gì! Đừng nói cậu có ý với mẹ Cảnh muội tử đấy nhé?
Vừa nói vừa tiến lại giật ra lão bà, vươn tay cầm đi điếu thuốc trong tay Dương Đức Quang đưa lên mồm hít một hơi, rồi xoay người kéo lão bản nương:
– Lại đây, lại đây, anh phát hiện đậu phụ khô xào thịt có thể tiết kiệm thêm một ít…
Vừa kéo vừa nháy mắt ra hiệu cho Thạch Giản Nhân, Thạch Giản Nhân lắc lắc đầu buông tay đi ra ngoài, không mấy quan tâm tới thanh âm hùng hùng hổ hổ ở mặt sau, thuận theo bậc đá phía đối diện từ từ đi lên, Dương Đức Quang vội vàng cùng đi, Cảnh muội tử cắn môi đứng đó vài giây rồi cũng đi ra theo.
Quay đầu nhìn lại, ánh đèn lấp lánh trên sông, bờ bên kia đèn đuốc sáng choang, thuận theo dốc đá đi lên mấy bước liền có thể ngắm trọn cảnh bến cảng nơi hai con sông giao hối, thắng cảnh hùng vĩ khí nuốt sơn hà này là địa điểm cực hút du khách tới chụp ảnh lưu niệm, nhưng đối với Thạch Giản Nhân bây giờ mà nói, thứ đập vào trong mắt chỉ là một ít tiểu cô nương đi ra kiếm khách bị gió lạnh quất cho co rúm cả người, vài ba tên “giả bổng bổng” lừa gạt du khách trên bậc đá, cùng với mấy tên móc túi mặt mày lấm lét xen lẫn giữa dòng người.
Đây đều là những “môn đạo” mà Cảnh muội tử kể cho hắn, ở chỗ này quán ăn kiếm khách như nhà nàng có tận hai ba mươi nơi, một số chỗ thậm chí còn kiêm luôn buôn bán da thịt, mà bổng bổng không phải chỉ có mỗi loại vùi đầu bán khổ lực như Dương Đức Quang, không ít kẻ cưỡng ép dời đồ với giá trên trời, chỉ bất quá số đó bị đại đa số bổng bổng xem thường thôi.
Bổng bổng chuyên làm cửu vạn khuân vác hàng hóa cùng lắm chỉ nhâm nhi chừng nửa cân rượu trắng với một đĩa đậu phộng lai rai đến chín giờ liền phải về nhà đi ngủ sớm, vì sáng bốn giờ đã phải ra kiếm việc, thế nên rất nhanh quán cơm phố phía đối diện trống vắng dần, chỗ náo nhiệt phải là đầu bên kia thông đạo, trong gió lạnh Cảnh muội tử xoa xoa tay chào hỏi hai tiểu cô nương đứng kiếm khách, loại bắt khách này rất cần nhãn lực, đi thuyền buổi chiều đa phần là khách thương, khả năng mắc lừa rất nhỏ, then chốt là đã qua giờ cơm, dê béo không còn mấy, những tiểu cô nương này cũng sắp tan việc.
Đây là nơi hoàn toàn không hiện trong bản đồ thành phố, mỗi năm nước lũ dâng cao đều chìm ngập một mảnh lớn, hàng quán ven đường toàn là kiến trúc xây dựng trái phép do chủ quán tự cầm gạch vụn xây thành, trông cậy vào kiếm tiền dịch vụ từ khách qua trạm xe bến cảng, giờ đã vào đêm, đại đa số thuyền hàng đều ngừng hoạt động, chỉ có xe khách và xà lan là còn đang nuốt nhổ từng chuỗi dòng người.
Ánh mắt phóng xa thêm một chút, thuận theo đường sá có một dãy thông đạo đan xen, nơi đặt biển hiệu lớn nhất là quán bar vũ trường, một dãy cô nương tuổi trẻ sơn phấn nồng nặc hoặc ngồi hoặc đứng rít thuốc tán gẫu ở kia, năm đồng tiền đã có thể vào quán bar nhảy múa một hồi, còn có thể sờ loạn cho đỡ thèm. Còn có những cửa hàng gội đầu, uốn tóc nhỏ ven đường, chỉ riêng bằng ánh đèn xanh đỏ mờ mờ kia, đủ biết cả màu tóc là gì cũng không nhìn rõ được, buôn bán thứ gì không cần nghĩ cũng biết.
Rất hiển nhiên, nếu không có sự xuất hiện của Thạch Giản Nhân, tương lai Dương Đức Quang rất có thể sẽ làm bổng bổng một đời, vận khí tốt thì về nông thôn tìm vợ sinh con, riêng biến số của Cảnh muội tử lại quá lớn, nhìn đám tiểu tỷ muội chưa hôn đã chửa, suốt ngày ngậm điếu thuốc ra vẻ tiêu sái thì biết, đó cơ hồ là túc mệnh mà nàng rất khó ngăn trở, có thể trở thành người như mẹ nàng đã tính là rất may mắn.
Thiếu nữ mười bảy tuổi đứng dưới bậc thang, sắc mặt mê mang ngẩng đầu lên:
– Em muốn làm người tốt, nhưng em phải làm thế nào?
Giữa đêm đen, sông lớn hạo đãng trong tầm mắt kia hệt như một đầm nước đục đen nhánh, kiên quyết không dời trôi theo phương hướng đã định, thỉnh thoảng có hoa sóng thốc lên, nhưng căn bản không nghịch chuyển được gì.
Thạch Giản Nhân nhẹ nhàng ngồi xuống bên bậc đá:
– Thế này đi, thời gian hơi gấp, em gia nhập lại vừa khéo, cứ theo anh nói mà làm…
Bộ dáng chỉ thiếu mỗi cầm phiến quạt lông phe phẩy!
Cảnh muội tử lại nhìn mà ngây dại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!