Bình Dân Áo Vải (Dịch) - Chìm trong hương ôn nhu vạn kiếp không ngóc đầu lên được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


Chìm trong hương ôn nhu vạn kiếp không ngóc đầu lên được



Bất kể nói thế nào, Thạch Giản Nhân từ ngàn dặm xa xôi đi tới Trùng Khánh cuối cùng cũng tìm được chỗ an thân, còn có thêm hai người bạn.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, buổi sáng Thạch Giản Nhân và Dương Đức Quang tập trung khuân vác cho tiểu thương ở chợ đầu mối, sau đó dời hàng cho một số chủ quán, đến giữa trưa cơ bản liền thu công, sau buổi trưa Cảnh Hải Yến cũng có được chút thời gian nhàn rỗi, thế là ba người cùng nhau dạo quanh khu vực chợ đầu mối.

Cảnh muội tử và Dương Đức Quang đã sinh sống làm việc ở đây nhiều năm, lại không khỏi kinh ngạc phát hiện không ngờ phiến đất này còn có rất nhiều nơi mà hai người chưa từng đi qua. Ước chừng sang ngày thứ ba, Thạch Giản Nhân liền khóa định khu vực mà hắn thích trà trộn nhất, chợ giao dịch đồ cũ.

Đó là một nơi bày đầy quầy hàng, bán đủ loại vật phẩm mới cũ như đồng hồ, máy nghe nhạc, kính viễn vọng, camera, trong nhà lầu mặt sau khu chợ là các gian hàng cố định, ở đó vô luận là điều hòa, TV, loa đài hay Computer đều có bán, đặc biệt nhất là bên trong có hai cửa hàng buôn bán đồ cũ nhập khẩu, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, Thạch Giản Nhân đi qua một lần liền lưu luyến không quên.

Thế nên chỉ cần rãnh rỗi, xế chiều hắn đều sẽ tới chỗ này dạo chơi, không tiền mua, nhưng có thể chăm chú quan sát, thích thú hơn cuộc sống trên núi cả trăm lần.

Đến thời điểm này Dương Đức Quang dần dần ít khi theo hắn nữa, bởi vì rất rõ ràng đôi khi Cảnh Hải Yến bắt chuyện cùng Thạch Giản Nhân, hắn ở bên nghe mà không hiểu, quan trọng hơn là hắn rất khốn hoặc với hành vi chỉ nhìn không mua, lại cũng không làm gì cả của Thạch Giản Nhân. Vậy nên vài ngày sau khi Phan nhị nương gọi xế chiều tới chuyển đồ hắn liền đi, chỉ còn mỗi Cảnh Hải Yến là theo chân Thạch Giản Nhân không rời không bỏ.

Trời xuân đã đến rất rõ rệt, trừ buổi sáng bày quầy bán điểm tâm phải mặc đồ dày chống lạnh, sau đó Cảnh muội tử liền bỏ ra, phô bày đồ xuân trang bóng đẹp trên người, nàng vốn kiếm ăn ngay cạnh chợ trang phục bán sỉ, lại có không ít tỷ muội quen biết làm công trong đó, mua chút đồ vừa rẻ vừa đẹp mà mình thích là chuyện dễ như trở bàn tay, mặc vào trên người bắt mắt dị thường, lúc đến quán nàng ăn cơm Dương Đức Quang gần như không rời mắt ra được, Cảnh muội tử chỉ cần khẽ lướt qua gật nhẹ đầu với Thạch Giản Nhân một cái rồi đi, hắn biết đợi chút nữa sẽ đến nơi nào đó gặp mặt.

Người thông minh giao lưu với nhau thực sự rất nhẹ nhàng.

Ra quán cơm, Dương Đức Quang liền chạy, Thạch Giản Nhân khóa hắc côn lên trên lưng, từ lúc đoạn gỗ mun này bị người nhận ra, Dương Đức Quang trông chừng nó rất cẩn thận, thế nên Cảnh muội tử thuận tay tìm tấm vải may lại, tử tế quấn quanh một vòng, nhìn qua rất không thu hút. Chỉ là bổng bổng thường cột dây thừng vào cần trúc, gác lên vai xem như là tiêu chí, trong khi Thạch Giản Nhân lại buộc dây thừng ở hai đầu, đeo sau lưng giống như vác súng trường, có vẻ khá là khác loại.

Vừa mới đi tới góc rẽ, Cảnh muội tử tịnh lệ đứng ở ngóc ngách đối diện lập tức huýt sáo vẫy tay với Thạch Giản Nhân, Thạch Giản Nhân tiến lại, tiểu cô nương bước nhanh đi trước dẫn đường, quẹo trái quẹo phải một hồi thì đi tới một thương khố chất đầy hàng hóa, mấy cô gái tuổi tác tương đương chính đang tụ lại đánh bài ở kia, nhìn thấy Thạch Giản Nhân đi qua tức thì ném bài xuống sàn, reo lên:

– Ai ui, Yến tử! Cậu tìm được lão công đẹp trai thật đấy…

– Yến tử, lại đây lại đây, giao cho chúng ta, đảm bảo lão công cậu phút chốc liền biến thành soái ca!

– Hay là chúng ta trao đổi, sớm đã vừa mắt soái ca này rồi, tớ đưa lão công cho cậu chơi mấy hôm…

Nhìn một đám nữ hài không đến mười mấy tuổi ngang nhiên lão công tới lão công đi, Thạch Giản Nhân đang định xoay người bỏ đi, Cảnh Hải Yến nhanh tay kéo hắn lại, sảng giọng nói:

– Đám tiện nhân các người! Đừng đánh chủ ý lên người anh ấy… Nhanh chút nhanh chút, chúng ta còn có việc, đưa đồ ra tớ xem nào.

Xem ra đây là phong cách nói chuyện của các nàng, đám nữ hài cười cười nói nói lôi ra một đống quần áo từ trong bao hàng chung quanh, thậm chí có cả giày, Thạch Giản Nhân thoáng nhìn liền nhận ra giầy thể thao mới tinh kia là kiểu của nam, lập tức hiểu được ý đồ Cảnh muội tử, nhíu mày nhịn không cất tiếng, Cảnh Hải Yến hiển nhiên cũng hiểu rõ hắn:

– Mua đấy, em tìm mấy đứa bạn mua từ trong cửa hàng, giá bằng giá nhập hàng, tuyệt đối không vấn đề, em đâu có ngốc! Ai ngày ngày mặc thế này đi lại trên bến cảng, nếu là của ăn trộm, anh bị bắt thì em biết làm sao.

Giờ lông mày Thạch Giản Nhân mới hơi giãn ra, thấp giọng nói:

– Nhưng anh… Giờ đang dành tiền để làm chút chuyện.

Với đồ đạc trên người, Thạch Giản Nhân không có nhu cầu quá lớn, huống hồ thân làm bổng bổng, ăn mặc rách nát chút chẳng phải mới là bình thường? Nhìn nhìn đống quần áo thời trang trước mắt, quần sooc, sơmi, quần jean còn có giầy thể thao mới cóng, Thạch Giản Nhân không khỏi muốn cười.

Nhìn lông mày hắn triệt để giãn ra, Cảnh muội tử bèn ngang ngược tự tác chủ trương:

– Em nghe Quang oa tử nói, các anh muốn dành hai trăm đồng, thế chỗ này xem như em cho anh mượn được không? Anh nhìn giày dưới chân xem, nát thế rồi, ngày đó Quang oa tử hỏi em có thể đến cửa hiệu nào đó nhặt về hai đôi người ta vứt đi không, đúng là mất mặt!

Kỳ thực thanh niên trước giờ không có kinh nghiệm giao lưu sinh hoạt với thân hữu gì cả, hoàn toàn không quen với tình thế trước mắt:

Anh muốn dựa vào đầu óc để kiếm cơm, ài, giờ làm bổng bổng chỉ là lâm thời, không cần dựa mẽ ngoài, chỉ cần ăn mặc đừng rách nát, đừng thất lễ…

– Kết quả Cảnh muội tử vươn tay túm lấy cổ áo hắn!

Ngày đó Thạch Giản Nhân bị Dương Đức Quang dùng hai tay siết lấy cổ áo, khí lực hắn lớn lắm, dưới tình thế cấp bách cúc áo bị rớt ra, dưới cổ áo cũng sút chỉ, giờ lực tay Cảnh muội tử cũng không nhỏ, xoạt một tiếng xé ra một khối to:

Đấy, giờ thì rách nát thất lễ rồi đấy… Hai ngày nay nhìn anh mặc chiếc áo vải đơn bạc này, còn móc cúc đến tận cổ áo, anh biết em nhìn mà đau lòng lắm không!

Đám nữ hài ở bên cười nói ríu rít, vây lại trực tiếp động thủ!

Những thiếu nữ này đa phần đều từ nông thôn đến thành thị làm công, thường xuyên đánh giao đạo với đủ loại người trong cửa hàng, cười đùa bỡn cợt là thái độ phổ biến, phong cách phóng túng tận hưởng lạc thú trước mắt là đặc trưng của các nàng.

Thạch Giản Nhân bị làm cho sợ đến nỗi vội nhấc tay kháng cự:

– Phi lễ chớ động… Phi lễ chớ động, được rồi được rồi, để tự anh mặc…

Phản ứng này của hắn càng khiến đám nữ hài được đằng chân lân đằng đầu, hi hi ha ha chọn đồ cho hắn, có hai cô thậm chí trực tiếp vươn tay lôi kéo dây buộc quần nơi eo hắn!

Cuối cùng phải nhờ Cảnh hải yến vươn tay cứu viện:

– Được rồi được rồi, anh ấy thành thật lắm, đừng đùa nữa, nhanh tự mình thay đi, chẳng lẽ còn cần bọn em mặc giúp?

Thạch Giản Nhân không chối từ nữa, bộ quần áo hắn mặc từ lúc đi ra khỏi núi đúng là quá rách nát, có điều trước mắt vấn đề mình cần giải quyết hình như không phải thứ này, có lẽ thứ tự ưu tiên xử lý vấn đề của nam nhân cùng nữ nhân có khác biệt về bản chất, thế nên khi thấy Cảnh muội tử khôn khéo dẫn đám tiểu tỷ muội đứng canh ngoài cửa kho hàng, hắn đành ngoan ngoãn đi vào phòng thay đồ đổi một thân quần áo, cố gắng chọn bộ nào phác tố giản đơn nhất, cộng thêm một đôi giày thể thao bằng vải bố không mấy thu hút.

Nghe tiếng cười đùa của Cảnh Hải Yên và đám tiểu tỷ muội từ bên ngoài vọng vào, nơi này lại không có gương, Thạch Giản Nhân phải xác nhận đã ăn mặc chỉnh tề mới dám đi ra.

Lập tức dẫn phát một mảnh tiếng kêu rít của các tiểu cô nương!

– Người dựa ăn mặc, Phật dựa kim trang, khác biệt mà quần áo mang đến là rất lớn.

Ánh mắt của mấy cô gái trường kỳ làm công ở cái chợ mua bán quần áo này quả thực rất chuẩn, chủng loại, kích cỡ lôi ra từ trong bao hàng hóa đều khá vừa người, một chiếc áo sơmi kẻ caro bình thường kết hợp một chiếc quần jean xanh lam, cộng thêm giầy thể thao trắng bằng vải bố, dù Thạch Giản Nhân vẫn giữ thói quen gài cúc đến tận cổ, lúc này nhìn lại không khác người mẫu là mấy, đặc biệt là bộ dạng thấp thỏm đi ra của hắn, càng khiến đám tiểu cô nương huân tố không kị ngoài này bị kích lên tâm tư đùa giỡn!

Cảnh muội tử là phần tử tích cực nhất trong đám, lập tức nhảy lên bao trang phục cạnh hắn, ôm chặt đầu Thạch Giản Nhân kêu nói:

– Nhìn thấy không! Tóc này là tớ cắt cho lão công! Hai bọn tớ nhìn có tướng phu thê không?

Cảm nhận được khuôn ngực tràn đầy đạn tính áp lên bên mặt, Thạch Giản Nhân lồng ngực thẳng tắp hoảng hốt thì thầm:

– Ài… Cái này gọi là chìm trong hương ôn nhu vạn kiếp không ngóc đầu lên được!

Vậy nên hắn kiên định bắt lấy đoạn gỗ mun:

– Đi!

Hành động bất chợt của hắn thiếu chút thì khiến Cảnh muội tử đứng trên bao đồ té ngã, kêu rít một tiếng nhảy xuống bye bye đám tỷ muội:

– Tí nữa lão công tới trả tiền cho!

Mặt sau lại một mảnh cười vang!

Còn có nữ lưu manh ngang nhiên huýt sáo!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN