Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Vạn sự vạn vật đều tuân theo quy luật
Cô nương dễ nhìn thường thường đều tìm một người bạn thân tướng mạo bình bình, như vậy mới có thể dễ dàng tôn lên vẻ mỹ lệ của mình.
Hiển nhiên so với Dương Đức Quang hay thậm chí là tuyệt đại đa số thanh niên bổng bổng ở phiến nhà lều này, khí chất Thạch Giản Nhân đương nhiên bất phàm, tiểu cô nương thấy nhiều biết rộng rung động cũng không có gì là lạ, nhưng mà tỏ tình quyết đoán như thế, Cảnh muội tử quả thực không giống tầm thường.
Dù sao đối với hành động của Thạch Giản Nhân, phản ứng của nàng đều là cười, nhìn thấy Thạch Giản Nhân nắm lấy bả vai Dương Đức Quang nói chuyện, nàng còn vui vẻ khom lưng đỡ lấy đầu gối hiếu kỳ sáp lại gần, đợi thấy đương Đức Quang nhảy bật dậy kéo cổ áo Thạch Giản Nhân, tưởng rằng hắn định đánh người mới quát nhẹ một tiếng:
– Quang oa tử! Anh muốn làm gì!
Ai ngờ Dương Đức Quang lại gian nan nặn ra một tia ý cười với Thạch Giản Nhân. nói:
– Cậu… Cậu phải đối tốt với cô ấy!
Thạch Giản Nhân dở khóc dở cười:
– Tôi nói nam nhi chí ở bốn phương, sao có thể mua dây buộc mình, vướng vào chuyện nam nữ cho phiền não?
Đối với phản ứng của Dương Đức Quang, hắn khá là an vui:
– Cậu lấy lên được thả xuống được, thế là tốt, thế là tốt!
Dương Đức Quang vẫn cố chấp:
– Cảnh muội tử nói thích cậu, cậu phải đối tốt với cô ấy!
Thạch Giản Nhân nhìn thiếu nữ đang dỏng tai lên cách đó hai ba thước, dứt khoát vẫy tay gọi Cảnh muội tử đi qua, tiểu cô nương vừa nãy sắp xù lông giờ lại ôn thuận như mèo, lúc này nàng chọn đứng ở bên người Thạch Giản Nhân, ý cười trên mặt không cách nào giấu được vẻ thẹn thùng xen lẫn vui sướng, có lẽ ở trong mắt nàng, thanh niên chẳng qua là đang sĩ diện mới giả vờ giả vịt, nữ theo đuổi nam không phải cách tầng lụa mỏng mà.
Nhưng điều nàng và Dương Đức Quang nghe thấy lại là:
– A Quang, cậu tính tình hiền lành chất phác, sau này nếu theo đúng người, trước yên sau ngựa tất có thể không lo chuyện áo cơm, nhưng Cảnh muội tử thì phức tạp hơn nhiều, em là cô gái tướng mạo hãn bát, hơn nữa giờ thường xuyên mở miệng chửi tục, lừa dối gạt người, đầu óc lại thông minh linh hoạt, nếu không tu luyện tâm tính cho tử tế, khả năng sẽ đi vào tà lộ phạm sai lớn! A Quang căn bản không cách nào sửa đổi em, nếu các ngươi ở cùng nhau, vậy cả hai nhất định đều sẽ xảy ra chuyện.
Lời này Thạch Giản Nhân đã cố gắng nói một cách tương đối bình hòa, từ ngữ hơi khó nghe đều gọt đi, song vẫn khiến hai nam nữ trước mặt nghe mà ngốc trệ, mấy người quen biết mới được một ngày, cư nhiên có thể nói ra lời lẽ can hệ tới cả đời như thế?
Dương Đức Quang ấp úng nói:
– Cậu… Cậu…
Cảnh muội tử phản ứng mẫn tiệp hơn một ít:
– Quang oa tử! Anh gặp được a Nhân ở chỗ nào, sao lại khác hẳn với người nơi bến chúng ta… Anh nói em sẽ phạm sai lớn?
Lúc thốt ra lời này, nàng đã thuận thế đứng ở trước mặt Thạch Giản Nhân, điềm nhiên vươn tay chỉnh sửa cổ áo bị kéo nhăn nhúm của hắn, động tác như người vợ hiền, kể ra thì trai gái lớn lên nơi bến cảng này phổ biến đều chín sớm, hơn nữa cha mẹ thường bận bịu làm việc, quản lý không được chu đáo, không ít thiếu niên sớm đã biết về chuyện nam nữ, trong khu nhà lều lại có vô số nơi để vụng trộm nếm thử trái cấm, ít nhất đám bạn gái mà Cảnh muội tử quen biết khá có kinh nghiệm về chuyện này, trong hoàn cảnh như thế chắc nàng cũng chịu ảnh hưởng, nếu không phải bởi mẹ nàng giám sát rất chặt, sợ rằng sớm đã theo chân đám tỷ muội kia rồi.
Thạch Giản Nhân lùi ra sau nửa bước nghiêm túc nói:
– Em tuổi tác còn nhỏ, ác dục còn thấp, kịp thời hối ngộ, quay đầu là bờ.
Trầm tư một lúc, lời ra khỏi miệng càng thêm phần trực tiếp:
– Anh không có tham muốn với chuyện nam nữ, em cũng không phải người thích hợp với anh, vậy nên sau này em đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tránh làm lỡ chung thân đại sự, nhưng nếu em nguyện ý kết bạn, anh hi vọng em nghe lọt tai mấy câu kiến nghị vừa rồi.
Cảnh muội tử ngẩng đầu lên, mắt trợn to nhìn tròng mắt người thanh niên gần trong gang tấc, đôi tròng mắt kia trong vắt như nước, nàng không nhịn được mở miệng hỏi:
– Em không đẹp ư?
Bình tâm mà luận, giai đoạn thiếu nữ cơ hồ là năm tuổi đẹp đẽ nhất của mỗi người phụ nữ, Cảnh muội tử hẳn là loại thân hình hơi đẫy đà, mặt khá tròn, thêm điểm cộng là tiếu lệ lanh lợi, nhiều không nói, chứ riêng trong phiến thiếu nữ ở bến cảng, nàng tuyệt đối là người gặp người yêu, bằng không đâu thể dễ dàng lừa từng du khách vào hắc điếm để mổ thịt.
Thạch Giản Nhân lắc lắc đầu:
– Tướng tùy tâm sinh, bề ngoài chẳng qua là cái túi da, người đẹp đến mấy mà lòng dạ độc ác thì đều xấu xa, tướng mạo phá tàn nhưng tâm linh thiện lương thì cũng tốt đẹp.
Trong tròng mắt Cảnh muội tử đúng là không có được loại thanh thuần sạch sẽ như thiếu nữ cùng tuổi, nghe vậy khóe môi thoáng nhếch lên, cười chế nhạo nói:
– Lải nhải nhiều như vậy, có phải anh trúng ý cô nào rồi không?
Nàng rốt cục không phải cô nương tâm tư đơn thuần, đối với sửu ác nhân gian đều có cảm thụ rất sâu.
Thạch Giản Nhân lại lắc đầu:
– Anh nói rồi, anh rất phản cảm với chuyện nam nữ, nói nhiều vô ích, em tự lo cho tốt.
Cảnh muội tử phảng phất đã tỉnh hẳn khỏi cơn mê say lúc nãy, sóng mắt lưu chuyển:
– Anh đúng là lạ thật… Được được, trước cắt tóc cái đã, mười đồng, đủ rồi, coi như là anh mua, đặt ở chỗ em, sau này giúp anh cắt, ta cũng luyện dần xem có bản sự cắt tóc không.
Cần nói cũng đã nói rồi, Thạch Giản Nhân không lải nhải nữa, ngồi lên ghế mặc cho Cảnh muội tử quấn một tấm vải mới tinh vòng trên cổ, trước cầm kéo xoẹt xoẹt cắt ngắn mái tóc dài, sau đó dùng tông đơ như máy cắt cỏ chà khắp trên đầu.
Dương Đức Quang chỉ nghe ra được Thạch Giản Nhân không có ý làm người yêu với Cảnh muội tử, bèn cười ngây đứng ở bên cạnh nhìn hắn cắt tóc, thỉnh thoảng lại mở miệng góp ý.
Cắt tóc nhưng không có gương, song Thạch Giản Nhân cũng quan tâm tóc mình bị cắt thành dạng gì, hai tay mở ra tờ báo chậm rãi duyệt đọc.
Gió bên bờ sông thật ra khá lớn, nhưng nhờ tia nắng long lanh chiếu theo nên không hề cảm thấy lạnh, một ít vụn tóc cứ thế bị thổi đi, tông đơ mới đầu còn hơi hoảng loạn dần dần đã tìm được phương hướng, tuy vẫn hơi lộn xộn, nhưng hoàn toàn có thể dùng kéo chỉnh sửa lại, thậm chí còn rất chuyên nghiệp, cầm lược trước hất mái lên, rồi dùng tông đơ quét một lượt, cắt được một lúc, đầu tóc lộn xộn như lùm cỏ dần trở nên chỉnh tề, vậy nên cô nương tính cách hoạt bát bắt đầu có tâm tư bắt chuyện:
– A Nhân, rốt cục anh đến từ đâu? Nghe khẩu âm thì không phải vùng này, tiếng quan thoại lại nói rất chuẩn.
Suốt ngày nghênh tới tống đi trên bến cảng, quen thuộc khẩu âm là kỹ năng cơ bản, như vậy mới có thể phân biệt được người nào là dê béo đến từ ngoại địa.
Ánh mắt Thạch Giản Nhân vẫn đặt trên tờ báo:
– Tương Giang (Hồ Nam), trong vùng núi ở tỉnh kế bên, cách chỗ này hơn ngàn cây số, từ nhỏ sư phụ đã giao tiếp bằng tiếng quan thoại, thế nên mới không có khẩu âm Tương Giang.
Cảnh Hải Yến nhịn không được bật cười ra tiếng:
– Sư phụ? Chém gì ghê thế, nghe cứ như phim võ hiệp! Là môn phái gì, có sư muội nào không?
Dương Đức Quang ở bên gắng sức gật đầu, hắn cũng hiếu kỳ.
Thạch Giản Nhân bình thản đáp:
– Anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên cùng sư phụ, sư phụ nhặt được anh trong rãnh nước ven đường, cho nên đặt tên là Thạch Giản Nhân, hi vọng anh tuy bật ra từ trong đá nhưng vẫn giữ được tâm tính nhân nghĩa.
Cánh tay đùa nghịch mái tóc của Cảnh muội tử nhu hòa hơn một chút, thật lâu mới thấp giọng mở miệng:
– Trên bến cảng không lừa người thì kiếm tiền bằng cách nào? Mẹ em từ nhỏ dạy vậy, cái xã hội này vốn nó đã thế.
Thạch Giản Nhân ôn tồn nhắc nhở:
– Công đạo tự tại nhân tâm, em biết đó là sai, vậy thì đừng chấp mê bất ngộ, người sống trên đời, kiểu gì chẳng tìm ra cách.
Dương Đức Quang cuối cùng có thể xen lời:
– Thật đấy, a Nhân rất thông minh, sáng hôm nay bọn anh kiếm tiền rất nhanh…
Nói rồi hí hửng kể lại mấy điều Thạch Giản Nhân tổng kết ra cho Cảnh muội tử nghe.
Năng lực tiếp thu của thiếu nữ có thể thuần thục mổ dê béo ở bến cảng rõ ràng cao hơn Dương Đức Quang nhiều lắm, nghe vậy thần sắc hớn hở thốt lên:
– Hả… ? Khó trách chiều này hai anh không đi làm, chỉ đến một ngày, a Nhân đã nhìn ra được nhiều như vậy?
Thạch Giản Nhân lắc đầu đành chịu:
– Vạn sự vạn vật đều có quy luật cả, bổng bổng nhận việc khuân đồ cho người ta cũng vậy, nếu chỉ trông chờ vận khí, chờ đợi khách nhân lên cửa, còn mong mỏi người khác “bo” thêm chút tiền, không bằng tự mình nắm giữ quy luật, chủ động tìm kiếm cố chủ, đề cao hiệu suất làm việc, đó mới là mấu chốt quan trọng nhất, đúng không?
Chỉ vào danh từ trên báo, đây là từ mới mà hắn vừa học được.
Thiếu nữ trẻ trung nhịn không được giơ tông đơ lên cảm thán:
– Nếu anh cùng theo em đi mổ dê béo, hai phu thê chúng ta liên thủ, đại sát tứ phương, đúng là khoái hoạt biết mấy!
Ai, tôi hảo tâm coi cô là bằng hữu, sao cô cứ nghĩ cách lôi tôi lên giường?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!