Bình Dân Áo Vải (Dịch) - Em thích anh, chúng ta làm người yêu đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


Em thích anh, chúng ta làm người yêu đi



Thạch Giản Nhân cùng Dương Đức Quang phấn khởi chen vào dòng người đi về, tận lúc bước xuống bậc thềm sũng nước đen ngòm, thấy Dương Đức Quang vẫn còn đang lẩm bẩm về Cảnh muội tử, hắn không nhịn được mở miệng nhắc:

– Nữ nhân là họa thủy, nam nhi chí ở bốn phương, đừng trầm mê nữ sắc.

Trùng Khánh là sơn thành, rất nhiều kiến trúc dựa núi mà kiến, dưới chân kiến trúc thường là dốc đá kiểu bậc thang, theo đó tạo thành rất nhiều không gian dưới đất, không có đèn đường không có người quản lý, tối tắm bẩn thỉu, thậm chí có người tùy tiện đại tiểu tiện, khác hẳn với mặt đường huyên náo chen chúc bên ngoài, lúc này ở trong không gian mờ tối như thế, Dương Đức Quang nghe được lời khuyên của Thạch Giản Nhân lại bật cười ha hả:

– A Nhân! A Nhân… Nếu không phải sớm quen biết, tôi còn tưởng là một ông lão bảy tám chục tuổi đang nói chuyện với mình! Ông cụ non quá đấy…

Thạch Giản Nhân lại rất nghiêm thúc:

– Cậu thích cô Cảnh muội tử kia?

Dương Đức Quang thẹn thùng, may nhờ bóng tối ban cho hắn quyền lực được tùy ý đỏ mặt:

– Hắc hắc, cậu cũng nhận ra à, tôi chỉ là thích nhìn thấy cô ấy, cậu thấy cô ấy hoạt bát không…

Thạch Giản Nhân nói thẳng:

– Cô ấy không thích hợp với cậu, cậu cũng không khả năng cùng một chỗ với cô ấy, đương nhiên đấy là trong hoàn cảnh bình thường, ít nhất mẹ cô ấy tuyệt sẽ không đồng ý con gái mình đi lại với bổng bổng.

Dương Đức Quang có vẻ ngao ngán:

– Đúng a… Cậu cũng nhìn ra được.

Thạch Giản Nhân không lưu tình:

– Thế mới nói chuyện này là sai lầm, cậu đừng lãng phí thời gian tinh lực vào đó nữa.

Dương Đức Quang lập tức khổ não:

– Nhưng tôi thực sự thích nhìn thấy cô ấy, nhìn thấy liền cao hứng… Cô ấy vui tôi cũng vui…

Không cần ánh sáng Thạch Giản Nhân cũng biết lúc này hắn đang gãi gãi ót.

Thạch Giản Nhân lại tỏ vẻ ông cụ non:

– Thanh sắc khuyển mã, giai nhân chi dục*…

Đúng lúc đó hai người vừa khéo xuyên qua hầm ngầm, ánh sáng trùng hiện, Dương Đức Quang vẻ mặt ngốc trệ, chắc là nghe không hiểu giọng toan nho của hắn, đành đổi thành câu chữ giản đơn:

– Trên đầu chữ sắc (色) là một thanh đao, nữ nhân đều là lão hổ! Ngàn vạn đừng hại chính mình!

thanh sắc khuyển mã, giai nhân chi dục: thành ngữ, chỉ ham muốn hưởng thụ.

Nói đến mức đấy quả thực đã là dốc túi khuyên can, chỉ là chính hắn chẳng qua mới mười chín tuổi, thốt ra lời như vậy, nghe kiểu gì cũng cảm thấy buồn cười, không hề có tí sức thuyết phục nào cả.

Thế nên Dương Đức Quang căn bản không nghe vào tai, chỉ cười ngây ứng phó.

Thạch Giản Nhân lắc đầu đành chịu.

Rất rõ ràng hắn khuyên bảo kiểu này không nảy đến tác dụng gì hết, điểm này đến xế chiều lại càng thêm rõ ràng.

Kể ra lúc sáng nhờ “ý tưởng gia tăng hiệu suất bổng bổng” của Thạch Giản Nhân khiến hai người kiếm được khoảng tám mươi đồng, mỗi bên một nửa, cơ bản bằng với giá tiền một ngày nai lưng ra làm của Dương Đức Quang, vậy nên sau khi Thạch Giản Nhân mời lại Dương Đức Quang bữa cơm đậu hoa xong, hai người nhàn nhã quay về nhà lều, so với đám bổng bổng xế chiều còn phải đi ra kiếm cơm, cảm giác ưu việt hơn không ít.

Chỉ là trong khi Thạch Giản Nhân hí hửng cầm xấp báo đi về, Dương Đức Quang lại để ý thấy Cảnh muội tử ở quán ăn không hề ngẩng đầu nhìn hắn lấy một lần:

– Này, sao Cảnh muội tử lại trốn tránh chúng ta, tôi làm gì chọc giận cô ấy à?

Thạch Giản Nhân hoàn toàn không để tâm.

Nắng ấm trời xuân vẩy ngoài nhà lều, dù chỗ ở tả tơi, chỉ cần tâm tình vui vẻ, nắng chiều vẩy xuống tự nhiên đem theo cảm giác trời cao biển rộng, huống hồ nhà lều vừa khéo đối mặt với sông lớn, tâm tình quả thật rộng mở, Thạch Giản Nhân tìm một chiếc ghế, dùng nửa đoạn gạch vụn ép chặt xấp báo trên lan can miễn cho bị gió thổi đi, tựa như đói khắt bắt đầu ngấu nghiến duyệt đọc từng câu từng chữ, chăm chú đến mức không bỏ qua mẩu quảng cáo nào, thậm chí số hiệu xưởng in ở góc giấy báo cũng nghiên cứu tỉ mỉ một phen!

Chỉ có người thích duyệt đọc, thích động não mới hiểu được cảm xúc vui mừng khi đắm chìm trong hải dương văn tự như thế, lúc này nếu có thêm một chén trà thì quả thực không khác thần tiên!

Còn đàn bà… Xin lỗi, thanh niên mười chín tuổi bị sư phụ tẩy não triệt để căn bản chưa từng có ý niệm về chuyện đó!

Thế nên lúc hắn đang hoàn toàn ở trong trạng thái si mê, đột nhiên trước mắt xuất hiện một mảnh xanh xanh đỏ đỏ, lập tức bị dọa hơi nhảy, mặt đầy vẻ không vui ngẩng đầu lên, chợt thấy Cảnh muội tử mặt mũi đỏ bừng đứng ngay bên cạnh:

– Làm gì? ! Làm gì đấy?

Thiếu nữ mười bảy tuổi trước nay nhất quán đanh đá lanh lợi giờ lại luống cuống tay chân, hoảng loạn nói:

– Giấy báo! Em… Em mua giấy báo cho anh, ở quầy báo trên bến… Bọn họ ngày nào cũng đắt hàng…

Tựa hồ đột nhiên nhớ tới mục đích chủ yếu lần này:

– Cắt tóc, cắt tóc… Em tìm người mượn tông đơ tới giúp anh cắt tóc…

Nói rồi giơ lên túi nhỏ trên tay còn lại, trong đó quả nhiên có một chiếc tông đơ mới tinh, lúc sáng Thạch Giản Nhân thấy ở cửa hàng tạp hóa cũng có bán thứ này, cái trước mắt rõ ràng ngay cả nhãn hiệu đều chưa xé, tiểu cô nương này đang nói dối.

Trọng yếu hơn chính là khi hắn tiếp lấy tờ báo chữ in xanh đỏ kia, lập tức nhíu mày, gì mà “góa phụ lõa thể giữa đêm khuya”, “ký sự phong lưu của bí thư sơn thôn”, “cưỡng hiếp…”… những tiêu đề đầy tính kích thích này đã thuyết minh nội dung cũng như phong cách của tờ báo:

– Thứ ô uế vậy mà cũng đọc được?

Ngữ khí nghiêm lệ khá hiếm thấy.

Cảnh Hải Yến không biết tại sao sống mũi lại cay cay như muốn khóc:

– Sao… Sao vậy? Em thấy ngày nào bọn họ cũng đọc báo này, nhiều người thường mua lúc lên thuyền, chẳng phải anh nói thích xem báo mà… Sao lại… Em không biết chữ, không, em biết một ít…

Ngữ khí có phần lộn xộn.

Dương Đức Quang nãy giờ dựa sau chân tường tắm nắng bất giác ngủ gật từ lúc nào không hay, chợt bị thanh âm mà hắn cảm thấy là thứ đẹp nhất trần đời làm cho bừng tỉnh, vội kinh hỉ nhảy tới:

– Cảnh muội tử? Đến rồi à?

Ở trước mặt hắn Cảnh Hải Yến mới có thể bảo trì khí trường tuyệt đối thường ngày, thở dài một hơi, xoay người đạp một cái:

– Tiên sư… Đừng phiền em!

Dương Đức Quang cười bồi nhảy tránh đi, sau đó tiếp tục miệt mài kề cận:

– Cắt tóc! Cắt tóc… Cắt nhanh lên, nếu kịp thì cắt luôn cho anh?

Thạch Giản Nhân đang tự kiểm điểm thái độ của mình vừa nãy, ngữ khí về lại trạng thái ôn hòa:

– Đây là thứ dơ bẩn viết ra để nghênh hợp tâm lý u ám của độc giả, đọc nó chỉ có bẩn mắt, sau này đừng mua, bao nhiêu tiền, cộng với tiền tông đơ nữa, anh trả cho em.

Nói rồi lôi ra hơn mười đồng còn sót lại trong túi áo, trên mặt thoáng hiện vẻ quẫn bách:

– Nếu không đủ, ngày mai anh bù cho.

Thiếu nữ mười bảy tuổi đứng ngây ra đó.

Ở trước mặt Dương Đức Quang nàng hoàn toàn vung vẫy tự nhiên, nhưng giờ lại cảm thấy đầu óc mình hỗn độn như bình tương hồ bị đánh lật, lung tung rối loạn ngũ vị tạp trần. Bỗng đột nhiên tất cả cảm xúc trái chiều đều bị thanh lý sạch sẽ, tỉnh táo dị thường, sau đó toàn bộ tâm tư chợt bị một ý niệm mới túa ra lấp đầy:

“Anh ấy biết! Anh ấy biết mình đi mua tông đơ! Anh ấy biết cả!”

Đây là cảm giác của người nháy mắt bị ái tình kích trúng, hơn nữa còn là người lần đầu tiên nhấm nháp loại cảm xúc đột nhiên mà đến này, mới sẽ hoảng loạn đến mức quên mất bản thân mình là ai.

Tâm tư bay tận đâu đâu!

Thạch Giản Nhân nhét tiền vào tay Cảnh Hải Yến:

– Có đủ không? Nói gì đó xem nào?

Dương Đức Quang vẫn cứ mù mờ:

– Mua? Mua tông đơ làm gì? Mười mấy đồng đấy, Cảnh muội tử, em muốn học cắt tóc à?

Hắn đã quen với biểu tình trên mặt thiếu nữ, lúc này nhảy đến chính diện mới kinh ngạc hỏi:

– Này? Em sao vậy, nhìn đi đâu đấy?

Rất hiển nhiên, ở thời điểm hiện tại, sự xuất hiện của Dương Đức Quang là liều thuốc tỉnh táo cho thiếu nữ đang ngập trong tình hoài, thiếu nữ hồi thần, lại không nhìn hắn, mà trực tiếp nhìn thẳng vào mặt Thạch Giản Nhân, khuôn ngực tròn trịa phập phồng kịch liệt, thốt ra một câu kinh thiên:

– Em thích anh! Chúng ta làm người yêu đi!

Phản ứng đầu tiên của Thạch Giản Nhân là quay sang nhìn Dương Đức Quang, gia hỏa xui xẻo kia như thể bị lôi điện kích trúng, cả người ngưng cố ở đó, cơ thịt trên mặt lại khẽ co giật, da mồm rung rung, bộ dạng không khác gì vừa bị điện giật.

Ánh mắt Cảnh Hải Yến về cơ bản là đồng nhất với Thạch Giản Nhân, thuận theo hướng nhìn của hắn, quay sang gặp bộ dạng Dương Đức Quang mới phì cười:

– Anh ngây à!

Chính gọi là một vật hàng một vật, chỉ nét nhăn mày khẽ cười của Cảnh muội tử đã đủ khiến Dương Đức Quang nghiêng ngả, nụ cười bồi theo quán tính chồng ra trên mặt, lại như chợt nghĩ tới lời vừa nãy, Dương Đức Quang hoảng loạn không biết nên làm thế nào, gào khan một tiếng chạy đến bên bậc cửa ôm đầu xổm xuống, tay vò đầu tóc, như thể đà điểu chui đầu trong cát để trốn tránh hiện thực.

Thạch Giản Nhân thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán:

– Sư phụ nói nữ nhân là họa thủy, đúng thật danh ngôn thiên cổ!

Nói rồi tiến lại xổm xuống đặt tay lên vai Dương Đức Quang:

– Thiên nhai nơi đâu không phương thảo, ngàn vạn đừng vì một nữ nhân…

Dương Đức Quang chợt bật dậy, hai tay nắm chặt cổ áo Thạch Giản Nhân!

Cúc áo bị bứt rơi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN