Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Rạng ngời hoa cả mắt
Dương Đức Quang cũng khó mà tin tưởng:
– Đoạn… Bổng bổng này nhiều tiền vậy ư?
Thạch Giản Nhân dùng hết khí lực toàn thân nâng kiện hàng lên:
– Ừ, tên khoa học gọi là Âm Mộc, dưới tình huống đặc thù mới biến thành dạng này, rất khó được rất quý hiếm.
Gọi gỗ mun là bởi chất gỗ bị phong bế chôn sâu dưới đất quá nửa đều có màu đen, theo như giải thích khoa học thì là các bon ô xi hóa trong môi trường thiếu không khí, giống như than chì ô xi hóa đến mức cao nhất liền biến thành kim cương lộng lẫy, gỗ bị ô xi hóa kết quả đa phần đều thành than đá, chỉ có một ít cực thiểu số nhờ cơ duyên xảo hợp, hội đủ các loại điều kiện mới biến thành gỗ mun, thời gian mấy ngàn năm chỉ là mức tối thiểu, kỳ thực gỗ mun phẩm tướng tốt một chút quá nửa đều chôn dấu dưới đất cả vạn năm, kết cấu phần tử đã thay đổi hoàn toàn, về cơ bản không thể xưng là gỗ nữa, mặt ngoài cổ phác ngưng trọng, cứng cỏi như đồng như thép, hơn nữa đoạn gỗ trong tay mình vốn đã là mộc tài quý hiếm, có thể tính là vật cực hiếm trên thế gian!
Dương Đức Quang thì chỉ hiểu một cách đơn giản:
– Giống như… Hỏa diễm kim tinh được Tôn Ngộ Không luyện ra trong lò bát quái?
Thạch Giản Nhân cười vui vẻ:
– Ừ, đại khái là thế.
Dương Đức Quang lại hỏi tiếp điều mà hắn không cách nào hiểu được:
– Nhưng… Nhưng vì sao cậu không bán bổng bổng đổi tiền, đáng tiền như vậy, có thể đổi về một đống!
Vương tổng bị vạch trần ý đồ lừa gạt chiếm của quý, ngượng ngùng ra giá hai vạn, lại bị Thạch Giản Nhân cười cự tuyệt, bởi vì chuyện đụng người trước đó sớm đã giải quyết êm xuôi, bọn họ cũng như Dương Đức Quang chỉ biết trơ mắt nhìn Thạch Giản Nhân điềm nhiên dùng cây bổng bổng quý hơn vàng ròng nhấc dời kiện hàng hai ba trăm cân, cứ vậy nhẹ nhàng rời đi.
Dọc đường bị kiện hàng nặng nề ép cho lưng khom cả lại, trong tình cảnh như thế Thạch Giản Nhân rất khó trường thiên đại luận giảng giải cái gì gọi là tư tưởng “bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi” của văn nhân Đạo gia truyền thống, càng khó giải thích cho Dương Đức Quang cái gì gọi là thà nghèo khó mà vui, còn hơn trọc phú ưu sầu, sau khi đi được một quãng mới cố gắng biên ra được một lý do mà người bạn mới này của mình có thể nghe hiểu:
– Tôi không cần phải bán thứ này để duy trì sinh kế, ngọc bất trác không thành khí, Tôn Ngộ Không phải chùy luyện trong lò bát quái mới có được hỏa nhãn kim tinh, tôi cũng cần phải mài luyện, không thể cứ nghĩ đến tiền.
“bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi” là một thành ngữ Hán học, xuất từ danh tác “Nhạc Dương Lâu ký” của Phạm Trọng Yêm, văn học gia thời Bắc Tống, ý là đừng vì tốt xấu của vật ngoài thân hay được mất của chính mình mà vui hay buồn. Qua đó thể hiện nguyên tắc xử sự và trí tuệ rộng lượng của cổ nhân.
Lúc nói chuyện, hai người đã kéo hàng đến cửa hiệu Phan nhị tỷ, đầu óc Dương Đức Quang cứ để đâu đâu, không mấy để ý tới mấy đồng tiền công bà chủ đưa, Thạch Giản Nhân phải chủ động đứng ra hỏi, xác định giờ này ngày mai khả năng cũng cần bọn hắn tiếp tục đến nhà kho dời hàng, khi đó hai người mới thuận theo sóng người đi ra, cuối cùng Dương Đức Quang nhịn không được, hỏi:
– Có thể cho tôi nhìn thanh côn kia một chút không?
Thạch Giản Nhân cười cười rút ra đưa cho hắn, mộc côn đen thùi sáng bóng, Dương Đức Quang lại chẳng nhìn ra được chỗ nào bất phàm, chỉ là yêu thích không buông tay lật đi lật lại, miệng lẩm bẩm:
– Không nghĩ thông! Không nghĩ thông… Nếu cậu bán cái này, tận mấy vạn đồng, có thể ăn ngon uống say, chẳng cần làm gì nữa cả.
Thạch Giản Nhân vẫn cứ ôn hòa:
– Sau đó thì sao? Miệng ăn núi lở, mấy vạn đồng ăn xong rồi thì biết làm gì?
Dương Đức Quang ngây người, tựa hồ chưa từng nghĩ xa đến vậy:
– Sau đó… Đến lúc đó lại nói, dù sao cũng đã hưởng thụ qua, cùng lắm là quay về làm bổng bổng.
Thạch Giản Nhân cười nhẹ:
– Đây là suy nghĩ của người bình thường, không phải ánh mắt mưu tính sâu xa, hơn nữa đã hưởng thụ qua cuộc sống an nhàn, lại quay về làm bổng bổng, tâm tính liền bất đồng, khi đó chỉ cảm thấy vì sao mình lại rơi đến bước này, vì sao người khác có thể an lành qua ngày. Trong đầu chỉ biết oán trời trách người, tâm cảnh theo đó cũng hỏng…
Dương Đức Quang chớp chớp mắt liên hồi, hoàn toàn nghe không hiểu, hai tay trả về thanh côn, mặt đầy vẻ hâm mộ nói:
– Tôi mà có thanh côn thế này thì tốt rồi!
Lời này hơi vô phép, nhưng ở trong mắt Thạch Giản Nhân, người bạn mới của mình ngoài miệng tuy nói vậy, trên mặt lại không có biểu hiện tham lam, thuần túy chỉ là hâm mộ, thậm chí càng nhiều là khó hiểu, sau đó rất nhanh liền truyền tải cảm giác khó hiểu cùng hâm mộ này cho người khác:
– Cảnh muội tử! Em xem, thanh côn này của cậu ta không ngờ đáng giá mấy vạn đồng, là gỗ mun…
Tiểu cô nương chính đang bận rộn thu quầy liếc nhanh đoạn côn đen bóng trong tay Dương Đức Quang một cái, vẻ mặt khinh thường nói:
– Nói tầm bậy tầm bạ thế mà anh cũng tin, có đầu óc không đấy!
Tiểu cô nướng lớn lên ở cái nơi ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu đủ cả này đâu phải là hạng người dễ bị lừa gạt, à đúng, nàng không lừa người khác là đã may lắm rồi.
Dương Đức Quang vụng về vươn tay định dọn đồ giúp, lại bị Cảnh muội tử dùng khăn lau đuổi đi:
– Tiên nhân bản bản* nhà anh! Vụng tay vụng chân! Loạn hết đồ người ta, ai nha, đừng động vào đó… Hắn đang làm gì đấy?
tiên nhân bản bản: thổ ngữ Tứ Xuyên, ý chửi đổng, kiểu như tiên sư nhà anh.
Thuận theo hướng ngón tay tiểu cô nương, Dương Đức Quang sững sờ nhìn Thạch Giản Nhân lắc lư đi đến sạp báo bên cạnh mua một xấp giấy báo dày cộp!
Năm hào một tờ báo, hắn mua liền mấy tờ, cuộn lại cầm ở trong tay:
– Sắp giữa trưa, chỗ chúng ta ở có tông đơ không? Tôi muốn cắt tóc.
Cả ngày hôm nay, biểu tình trên mặt Dương Đức Quang gần như toàn là cả kinh:
– Trần lão tam có tông đơ, cậu… Mua báo, bọc tóc?
Cảnh muội tử nhịn không được cười xuy một tiếng, nghe được tiếng cười này Dương Đức Quang vội vàng quay đầu nhìn, lại chịu một đánh, nhưng hắn vẫn kiên trì gắng nhìn cho hết nụ cười xán lạn tiếu lệ kia, chỉ khoảnh khắc thế thôi đã đủ khiến hắn vui sướng nguyên một ngày.
Thạch Giản Nhân lại không nhìn:
– Giấy báo đương nhiên là để đọc, hiểu rõ thời sự, biết trào lưu xã hội, còn có thể học được “cự” nhiều từ ngữ thời thượng!
Cảnh muội tử lại cười:
– Cự cự cái gì, toàn là câu từ thịnh hành mấy năm trước, giờ anh còn dùng?
Thanh niên đến từ trên núi à một tiếng, lại cũng không lúng túng:
– Thị trấn chỗ bọn tôi có rất ít giấy báo, khó được mới xuống núi một hồi, cũng chưa có dịp xem kỹ.
Nói tới đây thần sắc thoáng hiện vẻ vui mừng.
Dương Đức Quang vẫn cứ bộ dạng ngớ ngẩn:
– Sáng cậu nói tôi đừng tiêu xài thoải mái, giờ làm thế không phải càng lãng phí? Nếu muốn xem báo, cứ tới đống rác mà tìm, nhiều lắm!
Lúc này ngay chính Cảnh muội tử cũng không nhịn được, cầm khăn lau đánh lên đầu hắn:
– Anh ấy đã bảo là cập nhật thời sự, anh cầm giấy báo hôm trước có đọc ra được tin hôm nay không? Đây là người có văn hóa, đồ thất học, không hiểu mà cứ ra vẻ!
Dương Đức Quang chỉ biết quay đầu cười ngốc, biểu tình giương nanh múa vuốt cực sinh động của tiểu cô nương khiến hắn nhìn mà say mê.
Thạch Giản Nhân có phần nóng ruột, giục:
– Tiền kiếm được xem ra đủ để ăn cơm rồi, hôm nay tôi không đi làm nữa, về nhà đọc báo, a Quang, lúc nào làm xong quay về giúp tôi cắt tóc.
Vừa nói vừa đưa tay ra dấu chỉ búi tóc vãn trên đỉnh đầu:
– Cắt sạch là được, dời hàng ra nhiều mồ hôi khó chịu lắm.
Dương Đức Quang còn chưa cất tiếng, Cảnh muội tử đã tiếp lời:
– Vụng tay vụng chân như anh ta sao khéo bằng em, chờ dọn xong đồ em giúp anh cắt!
Thạch Giản Nhân nhìn người bạn mới trước mắt, Dương Đức Quang không ngờ còn gắng sức gật đầu cổ động:
– Đúng! Đúng, Cảnh muội tử khéo tay lắm, đảm bảo cắt đẹp hơn tôi… Tôi cũng về luôn, tiện thể giúp một tay!
Một bên phụ họa, một bên không kìm được vui mừng kéo Thạch Giản Nhân đi về.
Thanh niên tóc dài vốn muốn cự tuyệt, nhướng mắt liếc qua đầu vai Dương Đức Quang, vừa khéo đối thị cùng Cảnh muội tử, tiểu cô nương đanh đá tiếu lệ không tránh không né, kiêu ngạo hất nhẹ cằm, tay phải vô thức gẩy gẩy vạt tóc trước trán, miệng môi dày đậm mấp máy rồi cắn chặt, cánh môi vểnh lên cao ngạo, Thạch Giản Nhân cười cười, gật nhẹ đầu không cất tiếng.
Chợ đầu mối nhốn nha nhốn nháo, khắp nơi toàn là người hàng lộn xộn, tia nắng buổi sớm mai thấu qua tán lá rậm rạp chung quanh vẩy xuống khiến khung cảnh càng thêm phần hỗn loạn.
Ngay trong mảnh hỗn loạn đó, tầm nhìn của Cảnh Hải Yến đối với mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có nụ cười trên mặt người thanh niên là cực rõ nét.
Thiếu nữ mười bảy tuổi còn chưa học xong tiểu học thì bị cha mẹ đưa từ nông thôn lên bến sông trà trộn gần mười năm, lúc này đột nhiên cảm thấy hơi ngớ!
Như thể bị nụ cười kia hoảng ngất!
Hơn nữa loại tâm tình như nai con đập loạn đó khiến nàng có phần đứng không vững!
So với mặt mũi người chốn thị tỉnh mà nàng nhìn thấy mỗi ngày, khuôn mặt sạch sẽ rạng ngời kia quả thực như hạc giữa bầy gà!
Nhìn nhìn Dương Đức Quang là biết, so với Thạch Giản Nhân thì không khác gì chênh lệch giữa trời với đất.
Cho dù hắn có lạc phách, bộ đồ vải sờn trên người nhìn qua rất ngô nghê, đầu tóc bết đầy mồ hôi, lại cũng suất khí bức nhân!
Nhất định là thiếu nữ hoài xuân, người vừa mắt nhìn kiểu nào cũng là Tây Thi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!