Bình Dân Áo Vải (Dịch) - Rốt cục ai mới là kẻ ngu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


Rốt cục ai mới là kẻ ngu



Thạch Giản Nhân thấy tiểu thương ở bên cạnh mình loạng choạng té ngã, lập tức kịp có phản ứng, vội thả xuống kiện hàng trên lưng, vươn tay nâng đỡ đối phương, kết quả nữ tiểu thương may nhờ được Thạch Giản Nhân kéo giữ mới không té rạp trên nền xi-măng lại bạo phát ra tiếng kêu rít nhọn hơn cả lúc mới bị đụng, vẻ mặt chán ghét gạt đi tay Thạch Giản Nhân, như thể trên đó dính đầy vi khuẩn, còn dùng sức vỗ đánh lên nơi bị Thạch Giản Nhân chạm vào, mặc dù không phải bộ vị mẫn cảm gì cả nhưng bộ dạng vẫn có vẻ rất ghê tởm, mấy người bạn của cô ta đang quát nạt đám đông, lúc này lập tức nắm lửa giận chuyển đến trên thân Thạch Giản Nhân:

– Con chó đẻ này, sờ loạn gì đấy! Mất mặt vừa thôi? Cửu vạn mà cũng lớn gan nhỉ, dám sờ loạn cơ đấy, mày cố ý đụng phải không?

– Ghét nhất là cái loại cửu vạn như mày, đã trộm gian sái hoạt lại còn bẩn thỉu!

-Một thân mồ hôi mồ kê bẩn như chuột chù còn dám mò loạn lung tung! Báo cảnh sát bắt lại bây giờ…

Bổng bổng vô tội nhìn hảo tâm của mình dần dần thăng đến tầng diện cần gọi cảnh sát can dự, lại cũng không mấy hoảng hốt, chỉ lắc lắc đầu đành chịu, gọi Dương Đức Quang kéo bao hàng xoay người rời đi, kết quả đám tiểu thương lại không cho hắn đi, kêu hét kêu to, mắng bổng bổng không bằng heo chó, ti tiện như đám bùn đất nhơ nhuốc, đúng thật không khác gì cẩu huyết lâm đầu.

Nếu ngày đầu tiên làm việc mà gặp phải cảnh này nhất định sẽ khí huyết xung não, xấu hổ vô cùng, nhưng giờ biểu tình Dương Đức Quang lại có vẻ thản nhiên như không, bộ dạng rận nhiều không ngứa trái đa không sầu, thần tình đờ đẫn đứng đó, thỉnh thoảng còn nhón người lên càng cao ngăn ở trước mặt Thạch Giản Nhân, mặc cho mắng chửi thậm tệ thế nào cũng không đáp trả, dù sao đám đàn bà kia cũng không khả năng đụng chân đụng tay với hai tên cửu vạn mồ hôi nhễ nhại này.

Vốn cho là chỉ cần nhẫn nhịn mấy câu, đợi đối phương phát tiết xong rồi hết giận là được, lại không ngờ đưa tới mấy người đàn ông, khí thế hung hung, vừa đi qua liền nhấc chân đạp tới:

– Nữ nhân của lão bản mà mày cũng dám phi lễ? !

Thạch Giản Nhân vốn không hề cúi đầu, tay nhanh mắt lẹ kéo Dương Đức Quang chớp qua hoa quyền tú thối kia, kết quả cước đạp khoảng không, người đàn ông đó mất đi bình hành trùng trùng té trên mặt đất, mấy người theo sau càng thêm thẹn quá thành giận nhảy tới muốn đánh, Thạch Giản Nhân đành vội đưa tay ngăn trở.

Thật ra chỉ giơ tay ra ngăn bị đánh đập thôi, hoàn toàn không phản kích gì hết, nhưng thân thể hắn tốt xấu gì ngày nào cũng chùy luyện trong núi, xương cốt cứng rắn như thép, đối phương lập tức đau đến tay chân như muốn gãy, kêu thảm lia lịa:

– Bổng bổng đánh người! Thằng cửu vạn chó má, đánh chết mẹ con chó này, bố mày…

Mấy nữ tiểu thương phía sau càng là dùng đủ lời lẽ chửi bới chốn thị tỉnh mắng nhiếc hai người:

– X mẹ mày thằng cửu vạn, vụng tay vụng chân còn muốn giở trò, lại dám đánh người…

Có người thậm chí còn nhổ nước miếng, may mà Thạch Giản Nhân kịp lôi kéo Dương Đức Quang nhanh chân tránh ra được!

Đám đông giương nanh múa vuốt rất hung hãn, lại không ai dám vươn tay, chỗ này vốn nằm ở gần lối thoát hiểm, người đến người đi chẳng mấy chốc đã tụ tập một đống đứng xem náo nhiệt, thẳng khi bảo an duy hộ trật tự đi qua, nhìn thấy bổng bổng khuân vác mà cũng có cảm giác cao nhân nhất đẳng, bèn vươn tay đuổi đi:

– Sáng sớm không lo khuân đồ kiếm ăn, ở đây dày vò cái khỉ gì, đi đi, dọn đường cho người ta làm ăn!

Tuy là ý tốt muốn giúp đỡ, nhưng lời khi quay đầu nói với đám tiểu thương lại càng thêm thương người:

– Chỉ là hai đứa bổng bổng thôi, các ngươi ồn ào với loại người kia có đáng không, đòi tiền không tiền, chỉ có mạng, các ngươi cần gì phải thế?

Lấy tâm thái hờ hững rất ít khi so đo của Thạch Giản Nhân cũng cảm thấy trong mắt những người này mình phảng phất như một đống cứt, chỉ biết cười trừ một tiếng.

Kết quả gã đàn ông khi nãy té trượt chân vẫn không chịu buông tha, tiếp tục chửi bới mắng to, còn vơ lấy cây chổi bên cạnh thuận tay đánh người, mấy mụ đàn bà kêu gào trợ trận, Dương Đức Quang vốn đứng ngây ra đó lập tức thuận tay rút gậy trúc giữa eo giơ lên chống đỡ, không đánh trả nhưng cũng không thể để người ta vô duyên vô cớ đánh đập, Thạch Giản Nhân thấy đám bổng bổng chung quanh đều lấy ra gậy trúc chuẩn bị lao vào giúp, nhưng lại không ai mở miệng phân biện giùm hai người.

Thế là hắn cũng cười khổ, rút ra côn bổng giữa eo, kể ra thì từ xưa tới nay anh hùng không hỏi xuất xứ, Quan Vũ Quan Vân Trường còn là kẻ bán giầy rơm, giờ sao những người này lại coi thường bổng bổng khuân vác đến thế?

Vừa lúc đó, một thanh âm đột nhiên truyền đến:

– Làm cái gì! Đang yên đang lành sao đánh cho ô yên chướng khí thế này?

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xám, bụng to phề phệ, dưới nách kẹp chặt bao da đen, bộ dạng như là người thành đạt từ trong đám đông đi ra, lớn tiếng quát mắng ngăn trở gã đàn ông cầm chổi kia.

Thạch Giản Nhân hơi có phần sá dị, tướng mạo người này bất luận là nhìn từ góc độ nào thì cũng không phải loại quân tử nghĩa bạc vân thiên trên thân tràn đầy chính khí, chợt thấy người đàn bà vừa nãy được mình đỡ dậy lập tức kêu lên một tiếng làm nũng:

– Vương tổng… Anh không nhìn thấy vừa nãy hai đứa bổng bổng này sờ ngực em à! Quấy rối em… Em muốn… Em muốn báo cảnh!

Vừa nói vừa giậm chân nũng nịu!

Liếc khuôn mặt quét đầy son phấn của đối phương một cái, Thạch Giản Nhân không khỏi buồn nôn, nhưng ánh mắt lại khóa định trên mặt “Vương tổng” kia, lúc này hai mắt đối phương sáng quắc rất dị thường!

Mắt long lanh nhìn Thạch Giản Nhân!

Xuống núi nhập thế là vì tìm kiếm minh chủ, thanh niên lòng ngực kiêm tế thiên hạ lại không cảm thấy đối phương có được nhãn lực nhận ra ngọc vùi trong đá, ngược lại bình tĩnh đối diện với tròng mắt người kia.

Tuy hắn không biết theo như y học hiện đại thì một khi rơi vào trạng thái hưng phấn, nhãn cầu thậm chí có thể phóng đại bốn lần, nhưng trong truyền thừa từ thời cổ, với loại hai mắt hàm châu này thì có một câu thông tục để diễn giải, đó là thấy tiền sáng mắt.

“Mình có thứ gì đáng để cho đối phương mưu đồ?”

Vương tổng căn bản không thèm để ý tới người đàn bàn kia:

– Đang yên đang lành, náo cái gì! Người anh em đừng chấp nhặt với loại đàn bà! Làm người phải đại lượng…

Vừa nói vừa vươn tay ôm lấy bả vai Thạch Giản Nhân.

Kịch tình xoay chuyển thật sự quá nhanh, đám người chung quanh nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì, người đàn bà kia càng như gà mái đột nhiên bị kẹt chặt cổ, im bặt mà dừng, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.

Thạch Giản Nhân lùi ra sau nửa bước, tránh khỏi cánh tay béo tròn kia:

– Bọn tôi khuân đồ đụng phải người, đúng là có lỗi, nếu không việc gì, bọn tôi xin phép tiếp tục làm việc.

Kết quả Vương tổng vẫn cứ bật cười ha hả, bước lên kéo lại tay trần của Thạch Giản Nhân, cực kỳ nhiệt tình hô nói:

– Đụng phải cũng là duyên phận, người anh em có vẻ sức vóc rất tốt, đi đi đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống chén trà?

Nếu đổi lại là bổng bổng khác, lúc này quá nửa sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, ít nhất Dương Đức Quang ở bên đang sờ sờ sau gáy, có phần khó mà tin tưởng, mặt đỏ gay không dám mở miệng nói chuyện.

Thạch Giản Nhân lại lòng sáng như gương, xem xem đám đông chen đến kẹt cứng chung quanh, cười cười kẹp chết lời vừa nãy:

– Lão bản thật không truy cứu?

Vương tổng ra vẻ phóng khoáng khẳng định lại lần nữa:

– Không sao không sao, tiểu Trương, qua đây bắt tay với người anh em này, mọi người đều là đi ra kiếm cơm, ai cũng không dễ dàng.

Gã đàn ông mới rồi còn diễu võ dương oai nhảy lên đấm đá mù mờ tiến lại, miễn cưỡng cầm tay Thạch Giản Nhân, người thanh niên lập tức làm rõ tình hình cho bảo an nhìn, ít nhất đây là người duy nhất mặc chế phục vào lúc này.

Bảo an gật gật đầu vung tay xua tan đám đông:

– Được rồi được rồi, không việc gì… Chỉ biết túm lại xem náo nhiệt, còn làm ăn thế nào được nữa…

Lúc này Thạch Giản Nhân đã thả xuống kiện hàng nặng trĩu trên vai, bị Vương tổng và gã tiểu Trương kia nhiệt tình lôi kéo vào trong ngóc thông đạo, tuy nơi này vẫn chất đầy hàng hóa, cũng có không ít người, nhưng ít nhất không phải ai cũng nhìn, người thanh niên đi thẳng vào vấn đề:

– Lão bản, chúng ta làm bổng bổng còn phải đi khuân đồ cho người ta, ông có lời gì cứ nói thẳng.

Vương tổng cố che dấu tròng mắt phát sáng, không gấp không chậm lấy ra một gói thuốc lá:

– Ai nha, không có gì, không có gì, gặp nhau cũng là duyên phận, rít điếu thuốc, thuốc ngon!

Ở đằng sau, Dương Đức Quang có phần lo lắng cho người bạn mới, một mực theo sát cách hai ba bước, nhỏ giọng thầm thì:

– Hút thuốc trong chợ bắt được phạt năm trăm…

Hai ba thanh niên đồng hành với tiểu Trương vội vàng tiến lại kéo Dương Đức Quang sang một bên, đừng nhìn gia hỏa này vóc người không cao, lại quật cường đứng ở đó mặc cho mấy người kia kéo thế nào đều vững như bàn thạch, mắt chăm chú nhìn Thạch Giản Nhân, lo sợ hắn bị người khác lừa, hoặc giả lỡ qua cơ hội tốt nào.

Rất mâu thuẫn.

Lúc Thạch Giản Nhân quay đầu nhìn lại, từ trong mắt Dương Đức Quang đọc ra được những điều này, mỉm cười đẩy đi gói thuốc:

– Có gì cứ nói, tôi không hút thuốc, bọn tôi còn phải làm việc.

Cuối cùng Vương lão bản cũng điều chỉnh tốt tình tự, bộ dạng thờ ơ như chợt nhớ tới điều gì:

– Ách, đúng rồi, tháng này ông nội tôi làm lễ mừng thọ, tiểu Trương, cậu nói xem tôi mua đoạn gỗ về làm quải trượng cho ông nội được không? Tôi thấy đoạn gỗ đen này thẳng tắp, có vẻ rất thích hợp.

Lúc này tròng mắt Dương Đức Quang và gã tiểu Trương kia mới rơi đến mộc côn đen bóng trong tay Thạch Giản Nhân.

Đúng là rất thẳng.

Ngắn hơn một chút so với cần trúc mà bình thường bổng bổng thích cầm, đương nhiên cũng không thô như cần trúc, chính xác mà nói thì càng giống một cây côn dài khoảng một mét, chỉ là thân côn thẳng tắp, hai đầu côn đều được mài thành hình bán cầu, màu đen hơi ít thấy, vân gỗ mặt trên khá là rõ nét, lại đều bị mài nhẵn nhụi, nhìn qua không có vẻ gì thần kỳ, để trực quan hơn một chút thì không khác Kim Cô bổng là bao, chỉ là không dài được như Kim Cổ bổng.

Thạch Giản Nhân cũng cúi đầu nhìn thứ trong tay mình, tích tắc khi ánh mắt hắn rời khỏi khuôn mặt Vương tổng, người đàn ông trung niên lập tức đánh mắt cho đồng bạn, tiểu Trương khi nãy to tiếng mắng chửi tức thì phụ họa:

– À… Ách… Ừ, đúng! Đúng rồi! Quải trượng! Mua khúc gỗ này về làm quải trượng cho lão gia tử, bổng bổng, cậu ra giá đi, Vương tổng mua cho, mấy đồng…

Thanh âm Vương tổng mẫn tiệp vượt xa vóc người:

– Hai mươi đồng, mua đoạn gỗ này?

Dương Đức Quang bất mãn xen miệng:

– Hai mươi? ! Đoạn cần trúc này mua ở quầy tạp hóa đã mất ba mươi đồng, huynh đệ ta bán cho ông sau đó thêm tiền đi mua cần trúc, ông tưởng bọn tôi ngu chắc!

Vương tổng bật cười ha hả:

– Có lý, có lý, năm mươi đi, thế nào…

Nói rồi nhịn không được vươn tay đi kéo mộc côn trong tay Thạch Giản Nhân.

Lúc này Thạch Giản Nhân đột nhiên bật cười, cười rất ôn hòa, nụ cười mà tuyệt sẽ không xuất hiện trên mặt bổng bổng:

– Năm mươi đồng? Gỗ mun ngàn năm, giá bằng vàng ròng, nguyên một đoạn phẩm tướng tốt như vậy, ông muốn tôi bán năm mươi khối? Ông tưởng chúng tôi ngu chắc?

Vương tổng mắt sáng rực, tiểu Trương diễn kỹ vụng về và Dương Đức Quang mặt đỏ gay đồng thời ngốc trệ!

Cầm trong tay một đoạn vàng ròng, không ngờ lại đi làm bổng bổng? !

Rốt cục ai mới là kẻ ngu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN