Bình Dân Áo Vải (Dịch) - Dù thông minh cũng có lúc sai lầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


Dù thông minh cũng có lúc sai lầm



Cảm nhận được mồ hôi đầm đìa thuận theo cổ gáy chảy ròng ròng xuống dưới, Thạch Giản Nhân cảm thấy tốt nhất mình nên cắt đi mái tóc dài có thể búi được này, sờ sờ lỗ tai ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sáng nói thêm hai câu với người bạn mới:

– A Quang, sau này có thể làm gì thì tôi không biết, chứ hiện tại nếu chúng ta đã làm bổng bổng, vậy phải rõ ràng thứ chúng ta bán đi là khí lực, làm cách nào để vừa nhanh vừa đỡ tốn sức lại bán được giá tiền tốt chính là điều cần vận dụng đầu óc.

Dương Đức Quang sửng sốt, nhu nhu trán ấp úng nói:

– Hả? Tôi… Mọi người đều làm vậy cả, vận dụng đầu óc gì nữa đây?

Thạch Giản Nhân cười cười chỉ vào đám người tới lui không dứt chung quanh, kéo Dương Đức Quang vào trong góc đường sũng nước, ngồi xuống nói:

– Cậu xem xem, cách kiếm việc thường gặp nhất của bổng bổng là tụ tập đứng ở lối vào mỗi khu chợ, chờ đợi cố chủ xách bao lớn bao nhỏ hàng hóa đi ra, khi đó bằng với mỗi lần đều có ít nhất năm sáu người thậm chí càng nhiều đi tranh đoạt một nghiệp vụ, cho dù nghiệp vụ liên tục xuất hiện, nhưng làm vậy hoàn toàn là ở trong trạng thái bị động để mặc người tuyển chọn, kỳ thực sao không đổi cách tiếp cận khác thử xem, vì sao chúng ta không thể tuyển cố chủ, xem chuẩn cố chủ thích hợp, cùng tiến vào trong chợ theo họ, trực tiếp xuất hiện trước mặt họ ngay khi vừa lấy được hàng, như thế nghiệp vụ đó chính là của cậu, không cần phải tranh giành với người khác, thế nên sáng nay bắt đầu từ đơn hàng thứ hai, chúng ta toàn là tiếp ở trong chợ, cậu không chú ý à?

Dương Đức Quang ngốc trệ, con ngươi chuyển động tương đối khó khăn:

– Không trách… Không trách được, hình như mỗi lần đều là cậu gọi tôi theo, rồi tự nhiên mà vậy tiếp lấy đơn hàng, sao cậu biết ai là cố chủ?

Thạch Giản Nhân ra chiều đương nhiên, nói:

– Sáng bốn năm giờ, người khổ cực xuất hiện ở chỗ này không ai nhàn cả, cậu xem xem loại đàn ông thân cường lực tráng như kia, chính hắn có thể tự mang hàng ra đương nhiên tiết kiệm được phí khuân vác, còn như bà cô kia, vóc người không sai, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất đanh đá, cho dù gọi người khuân đồ cũng không nguyện đưa thêm tiền, mà ngươi có nhớ hai lần sau cùng mà chúng ta tiếp hàng đều là cô nương tuổi trẻ, đúng không?

Dương Đức Quang có phần hoảng nhiên đại ngộ:

– Các nàng khẳng định không nguyện tự mình mang đồ, mỏng manh yếu ớt thế kia, cậu tìm tới đương nhiên là chuẩn? !

Thạch Giản Nhân gật gật đầu:

– Cô nương tuổi trẻ cũng có người nguyện chịu khổ chịu xuất lực, thế nên chúng ta chuyên tìm cái loại ăn mặc thời thượng, trang điểm lộng lẫy lại có vẻ thích sạch sẽ, đi giày cao gót thì càng tốt, các nàng khẳng định không nguyện tự mình cầm, hơn nữa cậu không cảm thấy các nàng thường thường sẽ bo thêm một hai đồng?

Thanh niên hàm hậu Dương Đức Quang chợt nhảy lên, gắng sức vỗ bắp đùi:

– Ai nha! Đúng vậy, đúng vậy…

Thạch Giản Nhân lại có vẻ rất thản nhiên:

– Vô luận làm chuyện gì, dù có là bổng bổng khuân vác cũng cần phải vận dụng đầu óc, buổi sáng hôm nay chúng ta cứ thế thử xem, thời gian buôn bán tấp nập thế này phải tới hai giờ, không cần khuân vác mệt nhọc như dời hàng ở bến tàu xế chiều hôm qua, tiền kiếm được lại nhiều hơn cả bốn giờ vất vả ngoài bến tàu, như thế chiều tối nay liền không cần đi tàu chở hàng nhận việc nữa.

Dương Đức Quang có phần tiếc rẻ, nói:

– Không phải là bán sức mà, ta có, buổi sáng kiếm được nhiều, cứ thế kiếm tiếp, chiều vẫn phải đi dời hàng, kiếm được đồng nào hay đồng đó!

Thạch Giản Nhân lắc lắc đầu:

– Chẳng lẽ cậu định làm bổng bổng cả đời? Không phải tôi cảm thấy làm cái này có gì không hay, nhưng cậu nhìn người kia xem, sáu bảy mươi tuổi vẫn còn làm bổng bổng, thế liệu có thích hợp không?

Dương Đức Quang nhìn mà không khỏi e dè, ngập ngừng nói:

– Hả? Chưa nghĩ tới…

Thạch Giản Nhân bình tĩnh đáp:

– Giờ làm cái này chẳng qua là vì sống tạm, có cơ hội sinh tồn ở mức cơ bản rồi thì hẳn nên nhìn nhiều nghe nhiều quan sát nhiều, tìm kiếm cơ hội mới, từng bước cải biến chính mình.

Dương Đức Quang chỉ biết chớp chớp mắt, khả năng hắn thật sự chưa từng nghĩ nhiều đến vậy:

– Cậu… hiểu… nhiều thật đấy.

Thạch Giản Nhân cười cười không nói, chỉ là lúc khuân vác hắn bắt chuyện hỏi nhiều thêm mấy câu với những cô nương tuổi trẻ kia thôi, về phần hiểu được đến đâu ấy là tùy mỗi người, thế là chỉ chỉ phía chợ đầu mối trước mặt, lại cầm côn bổng dây thừng đứng dậy, đi nghiệm chứng năng lực quan sát của mình.

Nhưng sau buổi tảng sáng thị trường lại có biến hóa, tựa hồ cao triều do đám tiểu thương từ nơi xa đến cầm hàng đã qua, giờ phần nhiều là khách hàng mua ba đồ lẻ tẻ, thậm chí có người chỉ đến dạo chợ, tỷ lệ thuê mướn bổng bổng cấp tốc trượt xuống.

Hai tên bổng bổng “len la lén lút” bám theo mấy nhóm cô nương tuổi trẻ, nhưng sau cùng chỉ thành giao được một lần.

Nhân thời gian rảnh rỗi Thạch Giản Nhân lại có dịp tán gẫu với Dương Đức Quang:

– Tôi từng làm qua hai hồi bổng bổng ở chỗ đường Nhân Dân, rõ ràng chỉ chút đồ mà có thể thu được năm đồng, nhẹ nhàng hơn bên này nhiều, vì sao các cậu vẫn một mực làm ăn ở bến sông bên này?

Dương Đức Quang sờ gáy suy nghĩ một lúc lâu, dường như loại năng lực tự hỏi như thế là điều tương đương xa lạ với hắn:

– Hình như… Hình như người ở bến sông chúng ta rất ít vào trong thành phố làm bổng bổng, nghe nói đôi khi bọn họ đứng nguyên một ngày mà không tìm được việc gì, trên bến sông dù có thế nào thì buổi sáng tới chợ đầu mối, xế chiều đến kho hàng, kiểu gì cũng có đường sống… Ừ, đại khái là thế.

Thạch Giản Nhân gật gật đầu như có điều trầm tư, lúc này bản mặt của Dương Đức Quang nảy đến tác dụng, một bà cô trung niên lỡ đường gọi lại hắn:

– Quang oa tử! Dời mấy kiện hàng từ nhà kho ra đây cho chị, nhanh lên!

Đây là nghiệp vụ mà bổng bổng ở bến sông nhận nhiều nhất vào buổi trưa, khuân vác hàng hóa cho thương gia trong chợ, từ những kho hàng nằm ẩn trong các toàn nhà chung quanh đưa đến cổng chợ, Dương Đức Quang vui vẻ đáp ứng, lập tức dẫn Thạch Giản Nhân đi hướng bên kia, trước khi đi còn không quên giới thiệu:

– Phan nhị tỷ! Đây là a Nhân… Bọn tôi làm cùng…

Bà cô trung niên kia giống như tuyệt đại đa số phụ nữ ở cái chợ này, tính cách đanh đá, thanh âm hồng lượng chỉ huy bốn năm tiểu cô nương dẫn khách chọn hàng, ngoài miệng không chút khách khí mắng nói:

– Hai thằng chết dịch, lải nhải cái gì, nhanh nhanh tới nhà kho chuyển hàng ra đây!

Dương Đức Quang không mấy để ý tới thái độ của bà cô kia, giới thiệu cho người bạn mới:

– Miệng hung vậy thôi chứ người tốt lắm… Cậu đừng chấp làm gì.

Thạch Giản Nhân gật đầu cười cười ôn hòa.

Trong chợ đầu mối khắp nơi đều là tiểu thương chen chúc cầm hàng, tiếng mặc cả trả giá, tiếng cười mắng tranh cãi nối thành một mảnh, Dương Đức Quang dẫn Thạch Giản Nhân xuyên qua thang lầu, qua đường phố lát đá xanh, bậc thềm và lối thoát hiểm phòng cháy mới đi tới một hầm ngầm vừa bẩn vừa tối cũng là nơi đặt hàng, chuyến này khác với những chuyến khuân vác đồ đạc trước kia, trước đó hàng hóa toàn được gói trong năm ba túi plastic đen to tướng, tính tổng chẳng qua chừng năm sáu mươi cân, dùng hai đầu bổng bổng kê giữ, kỹ xảo khuân vác cần nắm giữ không hề khó, nhưng hàng kéo ra từ trong nhà kho toàn là đồ sỉ quần áo vận đến từ ngoại địa, thường thường chất cao hơn nửa người, khối lượng lên tới hai ba trăm cân!

Tuy chỉ có tám mươi chín mươi thước, song khắp nơi đều là bậc thang, những bao đồ to tướng cao đến đầu người kia tuyệt đối không phải là thứ mấy cô nương có thể di động được, thế nên mới phải nhờ đến bọn họ. Dương Đức Quang bỏ đi áo lót đã ướt đẫm cột ở trên eo, thuận thế trói chặt bổng bổng, nửa người trên cởi trần nửa ngồi nửa đứng trước bao hàng cự đại làm thị phạm cho Thạch Giản Nhân:

– Nắm chặt hai góc, dùng mông đỡ hàng, từ từ đứng dậy, nghiêng lên thế này để gác trên lưng, vậy là được… Cậu hơi cao, khả năng phải phí sức chút, nếu không muốn dời thì cứ đi theo tôi, chứ để hàng tuột xuống gập eo là mấy ngày sau không làm được việc đâu!

Chiều cao hắn đúng là chưa đến một thước sáu, đa số người trường kỳ làm việc nặng từ lúc thiếu niên thường thường đều bị đè cho lùn như vậy, so với người bạn mới là Thạch Giản Nhân thì thấp hơn tận nửa cái đầu.

Kỳ thực Thạch Giản Nhân tịnh không ngại việc mệt nhọc, chỉ là theo tập quán động não xem phải nên làm gì mới thỏa đáng nhất, bèn cười lên lắc lắc đầu làm theo, Dương Đức Quang nhắc nhở:

– Áo, cởi áo ra, túi vảy đay này xước lắm, áo bị mài hỏng là hết mặc…

Thanh niên mới làm bổng bổng thoáng ngẩn người, khó trách trên lưng trên vai Dương Đức Quang toàn là từng phiến kén sẹo. Trong mắt một số người, bọn họ nguyện để da mình mài sạn, chứ quyết không để quần áo bị mài sờn.

Đây là hiện thực khi nhập thế.

Đây là cách nghĩ của người nghèo!

Cười cười, Thạch Giản Nhân cởi xuống chiếc sơmi vải, đứng tấn đỡ lấy kiện hàng, vòng tay ra sau kéo lại miệng túi bao, lợi dụng lực eo làm điểm tựa “hắc” một tiếng nhấc lên túi hàng hai ba trăm cân, lập tức cảm thấy một trọng lượng cự đại trước đó chưa từng có ép lên toàn thân, khiến cho xương cốt tựa hồ cọt kẹt vang dậy, cô gái thủ kho ở bên cạnh chính đang nói đùa với Dương Đức Quang thoáng ngừng lại, thốt lên:

– Chậc, so với a Quang cậu này nhìn qua có vẻ còn…

Cô nương kia cũng tới từ nông thôn, không biết phải dùng từ gì để hình dung, hai người đàn ông lại cứ trầm mặc, tận lượng nhấc bao hàng cách mặt đất mấy centimet, từng bước từng bước dời đi.

Có điều kiện hàng to lớn như thế rất dễ va chạm đến người khác, Dương Đức Quang kinh nghiệm phong phú ra sức gồng tay lên, như vậy có thể giơ đầu cao thêm một chút để nhìn đường, vừa đi vừa truyền thụ tâm đắc cho Thạch Giản Nhân, thanh niên tự nhận thông minh đúng là hơi cao, nhưng chính vì cao thêm một chút, lại cảm thấy tay giữ kiện hàng bị kéo cho như sắp đứt, chỉ biết khom lưng cúi đầu đi theo sau lưng Dương Đức Quang, mắt nhìn thẳng gót chân phía trước.

Kết quả vừa chui ra nhà kho, tiến vào thông đạo thoát hiểm, Dương Đức Quang tránh ra tiểu thương chen chúc kiểm hàng ở mặt bên thông đạo, chưa kịp nhắc nhở thì Thạch Giản Nhân ở phía sau đã đụng tới, không phải đụng vào người phía trước là hắn, mà do không gian di chuyển quá chật hẹp, kết hợp với bao đồ áo trên lưng càng lúc càng cảm thấy nặng trình trịch, trọng lượng cự đại mang đến lực bắn ngược lập tức chấn ngã tiểu thương bên đường!

Là một nữ nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN