Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Hai giờ quen thuộc luân khuếch địa hình
Làm bổng bổng thì không thể lười biếng.
Giữa trưa ăn cơm xem xong kịch vui, Dương Đức Quang liền dẫn Thạch Giản Nhân đến tàu hàng nơi bờ sông để khuân vác hàng hóa, lần này bận đến đầu tắt mặt tối, dù ở trên núi cũng phải vai khiêu lưng gánh làm việc nông, nhưng chưa bao giờ Thạch Giản Nhân phải mệt nhọc thế này, sau khi trời tối chỉ vội vã ăn qua chén mì nóng rồi lê một thân đau nhức ê ẩm ngủ say như chết, ngay cả ngủ ở chỗ nào cũng đều không có ấn tượng.
Đến bốn giờ sáng sớm ngày hôm sau, liền bị Dương Đức Quang kêu dậy cùng lúc đi làm việc.
Ngủ liền một giấc mấy giờ mà chỉ mới như chớp mắt, toàn bộ thân thể còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác cực độ mệt mỏi, khắp người đau đớn đến tê dại, khiến cho Thạch Giản Nhân lúc vừa đứng lên không tự chủ được lảo đảo một cái, thiếu chút thì té lăn ra đất.
Trên núi tốt xấu gì cũng là cuộc sống ẩn cư nhàn vân dã hạc, lúc thành niên chỉ phải quản ăn uống cho hai người, có bao giờ phải lao động với cường độ lớn vậy đâu, trước giờ Thạch Giản Nhân vẫn cho rằng mình còn tính cường tráng, nhưng sáng nay chỉ ưỡn lưng vặn eo hai hồi, lập tức cảm thấy cơ thịt sau lưng cổ bất giác phát ra tiếng rạc rạc, hai tay cùng bắp đùi sưng phù, chừng như đều đang kháng nghị không muốn đi lao động.
Có điều Thạch Giản Nhân vẫn liếc tròng mắt nhìn ra chung quanh, tối ngày hôm qua chưa kịp đánh giá về cái nơi nương thân này, thì ra là khu vực nhà lều cấp bốn mà Dương Đức Quang từng dẫn hắn đi qua, nằm ngay nửa dốc bờ sông, tường gạch xám loang lổ tàn tạ, trần nhà che bằng cần trúc nan tre, dán thêm giấy báo đáp thành tấm lót trần, thực sự là rách nát vô cùng, trong khoảnh không gian mù mịt trên đầu chỉ có một ngọn đèn ám vàng treo đầy mạng nhện miễn cưỡng thắp sáng không gian hình thôi này, một dãy đàn ông trải chiếu nằm ra đất, cơ hồ ai nấy đều quần áo tả tơi, hơn mười hai mươi người ho khan, ngáp, vặn eo cùng chửi rủa hợp cùng một chỗ, mùi mồ hôi nồng nặc xen lẫn trong đó, cuộc sống của tầng đáy xã hội cứ thế đập thẳng vào mắt hắn.
Thân thể quá cứng ngắc khiến người đi qua tưởng rằng hắn còn chưa tỉnh ngủ, lối đi trải bằng gạch vụn lại rất hẹp hòi, lúc đi qua rất không khách khí đẩy một cái:
-Ngẩn ra đấy à! Chó ngoan không cản đường, tránh ra!
Thạch Giản Nhân gắng sức quay quay đầu mới ngước mắt nhìn lên được, định theo tập quán cười cười một cái, lại cảm thấy cơ thịt trên mặt không nghe sai bảo, trong khi đây chẳng qua mới chỉ bắt đầu ngày thứ hai!
May mà Dương Đức Quang cầm theo một chiếc khăn lông rách như lưới cá vừa khéo tiến đến, vội vàng vừa lau mặt vừa chào hỏi:
-Lão Trần! A Nhân mới tới, còn chưa quen, sau này bọn tôi làm cùng! Làm cùng…
Người kia vẫn hừ hừ hai tiếng.
Cuối cùng Thạch Giản Nhân cũng đè ra được ý cười, nắm lên côn gỗ đen bóng và dây thừng:
-Đúng là còn hơi không quen, chẳng qua giờ đã đỡ rồi, đi thôi, hôm nay làm cái gì?
Bọc nhỏ bị hắn ném trong góc sàn, không có vật phẩm gì đáng tiền, không cần lo lắng bị trộm đi.
Dương Đức Quang cũng cầm lên cần trúc dây thừng của mình, chen vào lối đi dẫn ra cửa, khi vóc người tương đối thô tráng của hắn chen qua cửa gỗ rách nát, khung cửa kẽo kẹt vang dậy, có mấy người cười mắng:
-A Quang, ngươi vội đi đầu thai à? Việc thiếu gì đâu mà gấp gáp!
Bên cạnh có người đáp nói:
-Việc? Hắn muốn đi xem Cảnh muội tử thôi!
Dương Đức Quang nghe vậy chỉ cười hắc hắc, gọi Thạch Giản Nhân đi theo.
Khắp nơi ngoài phòng ốc là một mảnh mờ tối, bởi vì vùng này toàn kiến trúc xây dựng trái phép, đương nhiên là không có đèn đường, bù lại trên mặt sông không thiếu đèn đuốc sáng choang, chút dư quang hắt tới giúp nơi này không đến nỗi ngay cả bậc đá đều thấy không rõ, Thạch Giản Nhân phát hiện hai người không đi xuống bến cảng hay quán ăn bên dưới, mà đi thẳng lên, sau khi qua mấy chục bước bậc thềm, mảng lớn thương khố, trạm xe và thị trường bán sỉ đã chen đầy người, giờ còn chưa đến năm giờ sáng, Thạch Giản Nhân vốn quen với sinh hoạt mặt trời lên ra đồng, mặt trời lặn về nhà không khỏi có phần kinh ngạc:
-Nhiều người như vậy? Chợ phiên à?
Chút kiến thức nông thôn của đối phương khiến Dương Đức Quang rất có cảm giác ưu việt:
-Ngày nào cũng thế này cả, Trùng Khánh là thành thị lớn nhất quanh đây, thuộc trung ương mà, nơi này lại là chợ đầu mối bán sỉ lớn nhất quanh vùng, tiểu thương mấy khu huyện đều đến chỗ này lấy hàng, làm ăn rất nhộn nhịp, toàn là buổi tối chạy tới, sáng sớm mua hàng, rồi chạy chuyến xe sớm nhất hoặc đi thuyền trở về. Chín mười giờ vừa khéo mở cửa buôn bán …
Thạch Giản Nhân hoảng nhiên đại ngộ, sau đó quả nhiên nhìn thấy Dương Đức Quang thành thạo chen qua dòng người ven đường, đi tới một ngóc ngách dưới dốc đá, cạnh một chiếc xe đẩy bằng sắt tây, tiểu cô nương hôm qua gian lận ở quán ăn chính đang hò hét kêu bán bữa sáng, Dương Đức Quang đến trước mặt xe đẩy, cười hì hì, bộ dạng không khác gì chó đất vẫy đuôi:
-Cảnh muội tử! Cần dời hàng không…
Cuối xuân đầu hạ, tiểu cô nương mặc một kiện áo lông màu đỏ, căng phồng lại vẫn không che lấp nổi thanh xuân tiếu lệ, so với hôm qua, mái tóc vén sang bên như hình mào gà rất hợp mốt, khoác tạp dề trắng và bao tay, mặt mày hớn hở, lời lẽ lại không mấy khách khí:
-Dời cái gì! Muốn dời thì sớm nên tới giúp… Đi đi đi, đừng đụng tay vào! Ăn cái gì?
Câu sau cùng là quay đầu hỏi Thạch Giản Nhân, còn thuận tay vuốt vuốt tóc một cái.
Dương Đức Quang trùng lặp câu kia:
-A Nhân! Bọn tôi làm cùng…
Sau đó vội tiếp tục biểu hiện:
-Điểm tâm tôi mời! Màn thầu, bánh bao, cháo, bánh quẩy, đậu tương, ăn gì cũng được!
Chính hắn đã rất không khách khí cầm lên hai chiếc màn thầu và bánh quẩy, nhét vào mồm nhai như sói đói, móc ra một tờ mười đồng đặt lên xe đẩy.
Thạch Giản Nhân nhìn nhìn hai lỗ to tướng trên xe đẩy tự chế, một bên là đặt nồi cháo và đậu tương, chính giữa dùng bản sắt tách ra, bên kia là lồng hấp cao mấy tầng, gật gật đầu cũng cầm màn thầu lên, gọi thêm một túi đậu tương, Cảnh muội tử thuần thục múc hai muôi vào túi nhựa, còn hỏi cần thêm đường không, rồi cắm ống hút đưa cho Thạch Giản Nhân, ngón tay ôm lấy túi nhựa chạm khẽ vào tay hắn.
Dương Đức Quang tựa hồ hối hận, cũng vội gọi thêm đậu tương, dẫn Thạch Giản Nhân đi ra ngoài mười bước, vẻ mặt như đang hồi vị cảm giác tiếp xúc lúc nãy, Thạch Giản Nhân móc ra mười đồng kiếm được tối hôm qua đưa cho hắn:
-Cậu tiêu tiền nhiều hơn tôi, đừng thoải mái quá.
Dương Đức Quang hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cười thật thà thu lấy, gấp gáp giới thiệu công việc sáng nay:
Qua giữa trưa toàn thị trường bán sỉ thị trường liền yên ắng, về cơ bản là đóng cửa ngừng buôn bán, khi ấy chúng ta mới tới bến cảng, luân thuyền, trạm xe khuân vác, buổi sáng đến đây đưa hàng tới trạm xe bến cảng cho tiểu thương, hoặc chuyển hàng qua lại trong chợ, ngươi trước theo ta làm mấy ngày, quen thuộc tình hình chung quanh liền có thể tự làm một mình.
Thanh niên thông minh lại chỉ dùng hai giờ, về cơ bản liền làm rõ địa hình quanh đây, hình dung đại khái về vị trí của hơn mười chợ giao dịch giao tạp lẫn nhau, bảy tám trạm xe bus rải rác các ngả, trạm xe đường dài cùng với hai bến khách vận quanh vùng .
Muốn làm được thế cần phải có năng lực cảm giác kiến lập phương vị đối với không gian xa lạ, cái đó hắn rất thành thạo, hơn nữa trọng điểm trong hai giờ qua không chỉ dừng lại ở đó.
Lúc này hai người bọn hắn đã liên tiếp nhận bảy tám đơn hàng, dùng bổng bổng và dây thừng chuyển bao lớn bao nhỏ hàng hóa theo gót cố chủ đưa lên xe, đại đa số đều là trang phục, thể tích lớn trọng lượng cũng khá nặng, cự ly tuy không tính xa, nhưng từ trong ngoài trên dưới thị trường, đến mặt đường dốc đá, mỗi lần đều có thể lấy được mấy đồng tiền, trên đầu hai người bừng bừng nhiệt khí, lưng đẫm mồ hôi, sắc trời cũng dần dần sáng lên.
Dương Đức Quang không chú ý tới tần suất hoàn thành đơn hàng của mình cao hơn dĩ vãng không ít, cơ hồ chẳng kịp ngừng phút nào, từ xa xa vươn dài cổ nhìn Cảnh muội tử ở bên kia tiếp tục bận rộn với quầy hàng ăn sáng:
-Đương sơ tôi phải theo đồng hương làm hơn nửa tháng, mới dần dần làm rõ chung quanh… Nghỉ tí đã, mệt quá, sao trước kia không thấy mệt thế này nhỉ?
Nói tới đây mới như chợt tỉnh ngộ, quay đầu lại hỏi người bạn mới:
-Lúc vác đồ cho người ta, cậu nói gì với họ?
Bổng bổng khuân vác hàng hóa trước giờ thường thường đều không bắt chuyện cùng cố chủ?
Ở cái nơi chợ sỉ lộn xộn chen chúc này, bổng bổng chẳng qua là cỗ máy khuân vác hình người, quan hệ thuê mướn lâm thời chỉ duy trì ngắn ngủi hơn mười phút, về sau thường không tiếp xúc, có cần thiết phải đáp lời nói chuyện đâu?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!