Bình Dân Áo Vải (Dịch) - Đây là a Nhân, bọn tôi làm cùng nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


Đây là a Nhân, bọn tôi làm cùng nhau



Đương nhiên ánh mắt thanh niên một mực khóa định trên người bổng bổng vừa mới xuống xe.

Cho dù không có đoàn thể liên hợp, nếu mình muốn tan vào trong hoàn cảnh này, so với mờ mịt nhận việc trên phố, ngày nào đó không chừng gặp phải nguy hiểm, không bằng cùng theo người này tới bến cảng xem sao, huống hồ ánh mắt có vẻ khá thật thà và thái độ ưỡn lưng thẳng ngực của đối phương khi ở trên xe khiến thanh niên rất có nắm chắc, càng không cần nói tới tướng mạo.

Quả nhiên, thanh niên xách lấy côn gỗ khắc ý sáp lại tương đối gần, rất nhanh liền khiến bổng bổng chú ý tới, mở ra ngón tay thô to như củ cà rốt gãi đầu tóc rối tung mấy cái, quay đầu hỏi:

-Cậu… Có chuyện gì?

Thanh niên chắp tay, nói:

-Tôi vừa đến chỗ này, muốn đi theo anh làm việc, được không?

Bổng bổng thân hình không cao, niên kỷ chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng nửa người trên cực tráng kiện, cơ thịt cánh tay rắn chắc, vừa nhìn là biết kết quả của việc quanh năm lao động nặng, lúc này biểu tình lại rất thật thà:

-Không… Được a, cậu…

Ngước đầu nhìn vóc người xem như khá kiện tráng của thanh niên, lại nói không ra có chỗ nào khác biệt với mình, gắng sức gãi gãi đầu không biết nên làm gì.

Thanh niên mỉm cười đưa tay qua, bổng bổng còn sửng sốt mất một lúc mới phản ứng ra, năm ngón mở ra nắm tay thanh niên, tựa hồ tình tự bỗng trở nên nhiệt liệt:

-Tới! Tôi dẫn cậu đi xem xem…

Bổng bổng dường như đã làm ở bến cảng này nhiều năm, song tựa hồ chưa có ai tôn trọng chủ động nắm tay cùng hắn, thế nên tình tự nhiệt liệt cũng là điều dễ hiểu, xoay người dẫn đường, lời nói đột nhiên nhiều lên:

-Tội tên Dương Đức Quang, đã làm khuân vác ở đây năm năm, huynh đệ cậu gọi là gì?

Một bên nói một bên còn vô thức vung tay chen vào trong dòng người, giúp thanh niên đi đường càng thêm thuận tiện.

Thanh niên cười nhẹ đáp:

-Tôi tên Thạch Giản Nhân, gọi tôi a Nhân là được.

Miệng Dương Đức Quang lặp lại mấy lần, ngập ngừng nói:

-Là… Tiện nhân… ?

Ngữ khí lại không có nửa phần chế nhạo, chỉ là có vẻ khó tin tưởng cha mẹ nào lại đặt tên con như thế, vội vàng nói sang chuyện khác:

-À… A Nhân, cậu đi qua nơi này bao giờ chưa? Tôi thấy cậu rất có khí lực, chúng ta chỉ cần có khí lực liền không lo không có việc để làm!

Ý cười trên mặt Thạch Giản Nhân càng đậm, song ngay lập tức thu lại, nói:

Ừ, tôi có khí lực, giới thiệu một chút về nơi này cho tôi nghe được không, đây là lần đầu tiên tôi tới Trùng Khánh, đi nguyên một đêm, sáng nay xe lửa mới đến.

Bất kỳ người nào ngồi một đêm xe lửa đầu tóc mới sẽ óng dầu như thế, chứ khi ở trên núi hắn chăm chút da đầu kỹ lắm.

Dương Đức Quang không hỏi vì sao vừa tới thành thị lại đi làm bổng bổng, lập tức sành sỏi vung tay chỉ:

-Bên này là chợ đầu mối bán sỉ tiểu thương phẩm, nơi này là chợ bán sĩ hàng dệt kim, nơi đó là chợ thực phẩm, bên kia là chợ trang phục, trọn mảnh mấy con phố này có mười tám thị trường bán sỉ, trong đó có tám cái là chợ trang phục, đằng sau còn nhiều nữa, việc không thiếu… Trương ca, đây là a Nhân, bọn tôi cùng làm với nhau… Lưu sư phó, đây là a Nhân, bọn tôi cùng làm với nhau… Tạ lão bản… Vương tỷ…

Rất rõ ràng, Dương Đức Quang đúng là đã làm ở nơi này thời gian không ngắn, hai người một đường đi tới, thỉnh thoảng lại có người lên tiếng chào hỏi, trừ bổng bổng, cũng có tài xế, sạp báo, nhân viên quản lý, coi cửa, thậm chí tiểu thương bận rộn trong cửa hàng, không phải nhân duyên của hắn tốt, mà thật sự người ở đây quá nhiều, chỉ cần hơi nhận ra mấy người liền có thể phất phất tay gật gật đầu, thái độ bọn họ đối với Thạch Giản Nhân cũng khá là khách khí.

Thanh niên thành công lợi dụng mượn thế tiến vào hoàn cảnh xung quanh bến cảng, trên mặt lại không có vẻ gì đắc ý, lần lượt hòa khí gật đầu đáp lễ, mặc dù người ta cơ bản không để ý phản ứng của hắn.

Kỳ thực hai người một mực đang đi xuống dưới, cũng là từ đường lớn có xe bus men theo bậc đá hẹp hòi bước xuống, trước mặt là một hẻm nhỏ chen chúc chỉ vừa đủ cho xe tải cỡ nhỏ di chuyển, trên đường còn xuyên qua chợ vật liệu xây dựng, tiếp đó tiến vào khu kho hàng của thị trường bán sĩ, khắp nơi đầy ắp khuân vác và xe hàng, cố khách và tiểu thương như khi nãy dần ít đi.

Xuống tiếp nữa, xuyên qua góc cuối chợ vật liệu, bãi đỗ xe, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con sông cuồn cuộn!

Thạch Giản Nhân vốn quen với cảnh sắc Thập Vạn Đại Sơn, khi nãy trên đường bị sóng người cuộn trào xung kích không nhẹ, giờ lần nữa bị sông lớn khí thế hạo đãng trước mắt xung kích thêm một hồi, chẳng qua lần này không chấn hám như lần trước, rốt cuộc trên đường tới thành thị cũng thấy qua một ít sông lớn, đối với kẻ tiếp thu sư thừa tổ tông chú trọng tới tu thân dưỡng tính như hắn, chẳng qua là hồi xung kích thị giác đầu tiên quá vượt ngoài tưởng tượng, trong lòng cùng lắm chỉ “à” một tiếng, thì ra đây là cảm giác “cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy”, cổ nhân viết ra ý cảnh thế quả không sai!

Dương Đức Quang đương nhiên không xung kích, tay nãy giờ giơ lên tựa hồ chưa hề thả xuống:

-Bến cảng chúng ta đang đứng là giao xoa giữa hai con sông, thế nên từ xưa đã có bến cảng, làm mua bán rất tiện, cậu nhìn từng đống cầu tàu ven bờ, bến cảng đấy, không phải riêng một cầu tàu là thành bến cảng, mấy cầu tàu bên kia có thể đỗ hơn mười chiếc sà lan mới gọi là cảng, tổng cộng có mười hai cảng như thế…

Ánh mắt từ kiến trúc bên kia bờ sông về lại trên mặt sông rộng rãi, sau đó lại nhìn về bờ bên này, Thạch Giản Nhân có phần bội phục gật đầu:

-To thật, bờ sông huyện thành chỗ tôi chỉ có một con thuyền đưa đò, mỗi lần chở được hai mươi người.

Dương Đức Quang bật cười ha hả, cảm thấy rất thân cận vì Thạch Giản Nhân cũng đến từ quê nghèo như mình:

-Bởi đến hè nước lên, tới đông nước cạn, mực nước thay đổi liên tục, thế nên khoảng cách giữa bến với bờ càng lúc càng xa, mọi hoạt động chuyển hàng toàn dựa chúng ta thuận theo ván cầu khuân vác! Không có bổng bổng chúng ta, những hàng hóa này không lên bờ được!

Giọng điệu cuối cùng có chút tự hào về nghề nghiệp của mình.

Nhìn từng mảnh ván cầu cơ hồ nối từ cầu tàu giữa sông tới trên bờ, vô số bổng bổng như con kiến trật tự khuân vác hàng hóa, Thạch Giản Nhân thật lòng cảm thán:

-Thị trường lớn như thế, đều nhờ bả vai từng chút từng chút khuân ra, Trường Thành cũng là từng khối gạch đắp lên, ghê thật!

Dương Đức Quang quay sang bội phục hắn:

-Hả? Cậu đi qua Trường Thành? !

Thạch Giản Nhân lắc đầu:

-Không, xem qua trong sách thôi.

Dương Đức Quang lại gãi đầu:

-Tôi chưa học xong tiểu học đã đi ra tìm việc…

Dưới chân một mực không ngừng, rời xa kiến trúc thành thị, đến bờ sông là một công lộ bằng xi măng rách nát, nối thẳng tới nơi tập kết hàng, thuận theo bậc đá đi xuống men theo công lộ là một mảng nhà lều lụp xụp, không khí so với công lộ xe người như nước khi nãy hoàn toàn bất đồng, khu nhà lều lộn xộn khá là an tĩnh.

Dương Đức Quang vươn tay chỉ xuống dưới:

-Đây là nơi chúng ta ở…

Bước chân một mực hướng xuống, Thạch Giản Nhân nhìn nhìn đám xe cát đá và dòng người cơ bản toàn là khách đi thuyền, tưởng rằng Dương Đức Quang dẫn mình đi đào cát hoặc dời hàng từ trên cầu tàu, còn hít thở sâu mấy cái tính là chuẩn bị bắt tay vào công việc.

Ai ngờ Dương Đức Quang lại dẫn hắn đi tới một dãy nhà cấp bốn dơ bẩn cạnh công lộ, đều là quán ăn ngập trong nước mưa ứ đọng và lều bạt giăng ra bán trái cây vật lưu niệm, sau đó bước vào một gian quán ăn nhỏ khá đông khách, lớn tiếng kêu nói:

-Lão bản nương! Một đĩa thịt nướng, hai chén cơm đậu!

Quay đầu sang hỏi Thạch Giản Nhân:

-Cậu uống rượu không? Làm chén!

Thạch Giản Nhân cả kinh:

– Tôi… Tôi còn chưa làm việc…

Thật ra hắn muốn nói chúng ta còn không quen, hơn nữa chính hắn từng làm qua hai hồi bổng bổng, biết bèo nước gặp nhau thế này, một bát cơm đều là dùng mồ hôi đổi lấy!

Nhưng lúc này bụng hắn lại không khách khí ùng ục một tiếng, thực sự là từ hôm qua tới giờ hắn mới chỉ ăn một chiếc màn thầu, ở trong núi có khi nào chịu đói vậy đâu!

Đặc biệt là lập tức bưng lên một bàn thịt nướng hôi hổi, từng phiến thịt béo nêm tẩm gia vị vừa đủ, hương vị quả thực cường liệt hơn xa sơn hào hải vị!

Yết hầu Thạch Giản Nhân cũng nhịn không được “ực” một tiếng vang dội!

Dù bản thân đã tu luyện được công phu dưỡng khí trầm tĩnh như nước, thì cũng không thể tùy thời khống chế nước miếng lan tràn được a!

Dương Đức Quang bật cười ha hả, vỗ lên tay Thạch Giản Nhân:

-Huynh đệ! Tôi vừa thấy cậu đã vừa mắt! Hôm nay khuân đồ nguyên một bữa sáng, có mười lăm đồng, tôi mời! Cơm nơi này ăn no mới thôi!

Tiếp đó liền quay sang giới thiệu với đám người ăn mặc có vẻ cũng là bổng bổng chung quanh:

-Đây là Nhân! Bọn tôi làm với nhau!

Ân một bữa cơm, hồi báo một đời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN