Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Đây mới đúng là nhập thế
Tục thoại nói tháng hai tháng bốn tháng tám mặc gì cũng được, trong thời tiết giao thoa xuân hè này thì đương nhiên là mặc đồ thế nào đều ok, trung niên gầy ốm kia tây trang lôi thôi cũng không kỳ quái, chỉ riêng chàng trai nửa người trên cởi trần, áo lót khoác trên vai là có hơi ít thấy.
Bất luận án chiếu theo lễ nghi của thị dân nơi đâu, thì ở nơi công cộng thế này mà cởi trần đều là hành vi rất không văn minh, nhưng chàng trai thô tráng trong tay cầm theo bổng bổng lại cứ không coi ai ra gì điềm nhiên lên xe, thị dân chung quanh ngược lại không mấy ai ý kiến, chính bởi đối phương mồ hôi mồ kê nhễ nhại khắp người, rõ ràng là vừa làm việc nặng xong, đang cầm áo lót vắt nơi đầu vai tùy ý chà lau mồ hôi trên mặt, tình cảnh như này dù mặc áo vào thì cả người cũng đều ướt đẫm.
Ánh mắt thanh niên gắt gao khóa định trên người đối phương, rảo bước cùng theo lên xe, đối phương tùy ý ngẩng đầu xoải bước mà đi, không đếm xỉa gì tới ánh mắt hoặc là khinh thường hoặc là ghét bỏ chung quanh, điềm nhiên chọn chỗ ngồi xuống gắng sức quạt gió, mùi mồ hôi tản ra hun cho mấy thừa khách bên cạnh nhíu mày muốn đổi vị trí, người kia lại vẫn chẳng hề để ý.
Điểm này khác hẳn những bổng bổng tản mạn ven đường trước kia.
Thanh niên không kề cận làm quen, hắn không thích hành vi quá không hợp thời của đối phương, trên lịch sử loại cuồng sĩ có phong phạm như thế không phải là ít, nhưng trừ giả điên giả dại, muốn người khác chú ý, đa phần đều không biết đạo lý cơ bản, rằng người phải thuận ứng hoàn cảnh, không có quy củ không thành phương viên, chỉ cầu chính mình thư tâm khoái hoạt mà ảnh hưởng người khác, chẳng màng gì đến phép tắc.
Bởi vậy hắn đi qua chàng trai nhìn qua chỉ chừng hơn hai mươi tuổi kia, ngồi ở đằng sau xe, người đàn ông trung niên khi trước không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn hai tay đặt lên côn gỗ đen nhánh, ánh mắt khóa định người trước mặt, nhẹ giọng không đáng:
– Chắc là bổng bổng ở bến sông! Ngang ngược lắm, nơi đó tụ tập rất đông bổng bổng, động một tí là đánh nhau bắt nạt người!
Thanh niên nhịn không được khẽ cười, nghĩ thầm “ta đúng là thông minh”, nhưng trên mặt vẫn cứ bình tĩnh như thường.
Xe hơi khởi động, nữ bán vé bắt đầu bán phiếu, ăn nói không chút nào khách khí:
– Mặc áo vào! Trần trùng trục đẹp lắm đấy? Nhanh…
Bổng bổng kia kỳ thực cũng không mấy hung hãn, cười thật thà khoác áo vào, đúng thật, tích tắc khi áo lót giơ lên, mùi mồ hôi nồng liệt thuận theo gió thốc từ ngoài cửa sổ thổi vào toàn toa xe!
Còn khó chịu hơn khi nãy gấp bội!
Lại có mấy người nhịn không được đứng dậy chuyển ra đằng sau, chắc còn có không ít thừa khách trong lòng oán giận nữ bán vé lắm chuyện, không bằng cứ để hắn cởi trần như thế cho rồi.
Nữ bán vé mẫn tiệp lách qua lối đi nhỏ hẹp, lúc lướt bên cạnh thanh niên, trung niên kia cướp trước một bước, giơ tay đưa tiền mua phiếu:
– Hai vé!
Người thanh niên không hề tham muốn chút lợi nhỏ mà đánh mất lễ tiết, chậm rãi lấy ra tờ một đồng duy nhất còn lại:
– Một vé, đa tạ.
Nữ bán vé đi tới, trung niên ngượng ngùng rút về tờ một đồng:
– Đại sư…
Thanh niên không nghe vào tai xưng hô này:
– Bọn họ còn “kết xã”, chính phủ không quản à?
Biểu tình trung niên có phần ngốc trệ:
– “Kết xã”?
Thanh niên như chợt hiểu ra, đổi thành cách nói đơn giản hơn:
– Bang hội, bang phái? Đoàn hỏa? Khi hành bá thị?
Trung niên đầy mặt không đáng:
– Đoàn hỏa? Sao có thể, giờ mà còn có thứ kia nhất định sẽ bị đả kích, chỉ là một đám khổ lực ôm đoàn thôi! Ở mấy thị trường bán sĩ nơi bến cảng hay trạm xe đường dài mới tập trung, quanh đó khắp đất toàn là bổng bổng, bọn họ cũng có thể tùy thời tìm tới trợ thủ!
Thanh âm khả năng hơi lớn chút, mấy người chung quanh đều nghe thấy, bổng bổng kia tựa hồ cũng nghe được, lại có vẻ đã tập mãi thành quen, hơi liếc một cái chứ không vẻ gì phẫn nộ.
Thanh niên có phần thất vọng, thất vọng vì với loại quy mô không có đoàn thể liên hợp ấy hoàn toàn không có đất cho mình phát huy, chống lấy côn gỗ ngồi dựa trên ghế, nghe người trung niên líu lo không ngớt, cuối cùng nhè nhẹ mở miệng:
– Bổng bổng nói gì thì cũng là người dựa vào chính sức mình nuôi sống bản thân gia đình, có gì đâu mà mất mặt, ngược lại anh ký thác hi vọng vào trò may rủi, lười nhác lêu lổng, hết ăn lại nằm, đấy mới hẳn nên nhục nhã, tôi nói đến thế thôi, hi vọng anh đừng làm phiền tôi nữa. Đa tạ!
Nói xong bèn nhắm mắt dưỡng thần.
Thanh âm nhỏ giọng như mấy bạt tai trùng trùng đánh lên mặt trung niên, khuôn mặt vốn đã hèn mọn giờ lúc đỏ lúc trắng, mấy người chung quanh hẳn cũng đều nghe thấy, tiếng thì thầm ghét bỏ khi nãy chợt thiếu đi quá nửa, bổng bổng cách đó mấy thước tựa hồ thoáng ưỡn thẳng sống lưng.
Lúc xe buýt dừng ở trạm tiếp theo, người trung niên vội vàng luồn thân xuống xe, chỉ là khi nhảy xuống cửa, từ trong kẽ răng bỗng nặn ra một câu:
– Làm bộ cái con c*…, mày thì khác chó gì đứa bổng bổng!
Đối với hành vi tiểu nhân khi có việc muốn nhờ thì lời ngon tiếng ngọt, bị chối từ liền chửi bới lăng mạ, còn khiếp đảm đến nỗi chỉ dám phát tác khi đã gần xuống xe, thanh niên chỉ đáp lại bằng cái khẽ cười nhàn nhạt, chẳng hề để ở trong lòng.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bộ dạng khốn cùng rách rưới phối hợp với biểu tình này quả thật không hợp lý cho lắm, có vẻ chỉ cố làm bộ ra thế.
Ai biết trong lòng hắn thật đúng là khí định thần nhàn?
Kỳ thực từ viện bảo tàng tự nhiên đến bến cảng chỉ qua mấy trạm, nhưng lại đi qua khu vực trung tâm phồn hoa nhất của thành phố Trùng Khánh, chỉ là công lộ sơn thành nên khá phập phồng, biểu tình trên mặt người thanh niên rất nhanh liền có biến hóa tùy theo cảnh trí phồn hoa bên ngoài, nói đến cùng hắn vẫn chỉ là đứa nhà quê chưa từng đi xa quá huyện thành.
Mắt mãi dõi nhìn cảnh sắc phố xá.
Trạm cuối cùng nằm ở ngay bến cảng, thanh niên đứng dậy xuống xe theo sau bổng bổng kia, đập mặt mà đến là cảnh huyên náo chen chúc, khiến hắn thiếu chút thì ngã nhào trước cửa!
Thời gian mười chín năm trước kia, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì đã ở trong núi, cùng lắm là đến chợ trên trấn, phố xá huyện thành đã khiến hắn cảm thấy náo nhiệt vô cùng, điều lão đầu tử lo lắng nhất cũng là hắn sẽ mê mất trong hoa hoa thế giới, bởi vậy không ít lần dẫn hắn tới những nơi đông người như chợ búa, rạp chiếu bóng để kiến thức, nhưng so với đại đô thị phồn hoa, chuyến này lần nữa chải mới tin tức trong đầu người tuổi trẻ.
Đường sá rộng rãi có tận bốn làn xe, rìa đường còn có vỉa hè được ngăn bằng lưới sắt, thế mà người vẫn cứ đông như kiến!
Trên vỉa hè là người, ngõ nhỏ, bậc thềm, cửa hiệu, bãi đỗ xe hai bên vỉa hè cũng đầy ắp là người!
Biển người núi người chính là chỉ cái cảnh này!
Người lui tới đều xách vác đủ loại bưu kiện hàng hóa, thậm chí chen cả ra đường, tràn đầy hai làn xe hai bên, khiến cho xe hơi to lớn chỉ còn nước cẩn thận hành tẩu qua đoạn đường nhộn nhịp này!
Hơn nữa nắm giữ con đường trên cơ bản toàn là bổng bổng!
Bởi bọn họ vai khiêu lưng gánh hàng hóa viễn siêu thể hình, nếu chen trên vỉa hè sẽ ảnh hưởng tới người đi lại trên đó, thế là toàn bộ điềm nhiên chiếm dụng đường sá, gặp khe cắm châm tùy thời xuyên thoa trên đường, hàng hóa cồng kềnh cũng không thể ngăn bọn họ khéo léo tránh ra xe cộ, cơ hồ mang vác hàng hóa chui tới chui lui sát qua dòng xe trên đường.
Trùng Khánh là thành phố khắp nơi toàn là bậc đá, một con đường song song với một con đường khác có khi chỉ cách bởi bậc đá mấy chục bước, thế nên xe cộ vận chuyển rất không tiện, những bốc vác này liền trở thành lao lực không thể thiếu, mà về cơ bản thương phố (cửa hàng) cũng mọc lên ở bất cứ khe nào có thể mọc, hai bên mỗi bậc đá đều chen đầy cửa hiệu treo bán đủ loại hàng hóa.
Tiếng kêu bán ầm ĩ, tiếng mặc cả trả giá, tiếng kêu gọi bổng bổng, tiếng nhao tiếng mắng hỗn thành một cảnh, cơ hồ trùng trùng đổ ụp vào tai người thanh niên!
Từ trên núi thanh tĩnh cô tịch đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng chim kêu vượn hót, đến cái nơi huyên náo như vậy, thanh niên rốt cục nhịn không được toét miệng cười lên!
Đây mới đúng là nhập thế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!