Bình Dân Áo Vải (Dịch) - Tôi không phải thiết khẩu thần toán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


Tôi không phải thiết khẩu thần toán



Trong mắt người có trí tuệ, phát nộ với người dưng là hành vi nhược trí, huống hồ mình chưa đến mức đói đến đầu ngất mắt hoa, đây rõ ràng là đang cáo giới bản thân muốn công thiện kỳ sự tất trước lợi kỳ khí!

Năm đồng tiền này cầm đi mua dây thừng chẳng phải càng đáng giá?

Nếu vừa nãy mình chỉ muốn thỏa mãn cơn đói nhất thời, tiêu mất năm đồng tiền này, không phải hết tiền mua công cụ?

Thanh niên cười lên hì hì, cảm giác như tái ông thất mã, hớn hở dùng năm đồng tiền mua dây thừng từ quán tạp hóa ven đường, bước ra ngoài, giờ ta cũng là bổng bổng đàng hoàng rồi nhé.

Quấn bọc nhỏ quanh eo, quấn chặt lại, cơn đói có vẻ vơi đi chút ít, thanh niên vươn vai gánh côn, vòng dây thừng quanh cổ, lắc lư tiến hướng trạm xe!

-Ha ha, mình đúng là “cự” thông minh!

Khác với bổng bổng thường thích đứng tụ tập ở nơi đông người, thanh niên mới tới rất nhanh liền chọn một nơi không thu hút để nghỉ lại, cũng chính là chỗ vừa nãy cô gái váy trắng xuống xe, bởi vì rất nhanh hắn đã quan sát thấy, tỷ lệ người ngồi xe taxi mang theo vật cồng kềnh khá cao, những người đó xuống xe tựa hồ cũng khá để ý thân phận, rất thích bổng bổng khuân vác giúp, hắn chỉ cần như con sóc phát hiện thấy quả tùng, dạo ngược dạo lui vài vòng, lập tức bị người gọi lại vác hai bao rau xanh, thịt tươi đưa về nhà!

Không sai, chỉ là hai chiếc giỏ cộng lại nặng chưa tới mười cân!

Dây thừng buộc lên hai đầu côn gỗ, nhẹ nhàng cực!

Thành Trùng Khánh dựa vào hai sông Bàng và Thủy, bởi vì văn hóa cảng sông và sơn thể dốc đứng, sản sinh ra quần thế chức nghiệp độc hữu sơn thành, bổng bổng quân!

Ở cái đất thành thị khắp nơi đều cần leo dốc mà lên, xe cộ cơ giới vận chuyển rất khó khăn, loại chức nghiệp chỉ dựa một cọc trúc liền có thể vai khiêu lưng gánh này đã lưu truyền suốt mấy trăm năm, dân bản xứ chiếu theo đặc trưng ngoại hình mà đặt cho cái tên bổng bổng, nơi nào hơi nhiều người đều có thân ảnh bọn họ, nhỏ đến một giỏ rau xanh của bà cô đi chợ, lớn đến di dời thiết bị khi chuyển nhà dời xưởng, cái nào cũng cần bọn họ đưa đến từng ngóc ngách của sơn thành, quả thực rất hữu hiệu.

Thế nên nhân khi đi theo bà cô to béo xách rau về nhà, thanh niên thuận tiện bước lên thang máy!

Thanh niên thông minh sớm đã nghe nói về cái thứ này ở đại thành thị, lại chưa từng có cơ hội thể nghiệm qua, chỉ cần quan sát cũng biết những chữ số và mũi tên lên xuống kia biểu thị cho tầng lầu cùng hướng lên hướng xuống, sau khi thu năm đồng liền quên cả ăn cơm, háo hức đứng trong thang máy lên lên xuống xuống vài lần, thẳng đến đột nhiên từ trong góc truyền đến một tiếng:

-Bổng bổng! Mày cứ lên lên xuống xuống làm cái gì?

Khi ấy mới vội vàng lạc hoang mà chạy!

Thì ra đứng trong thang máy cũng bị người ta nhìn thấy!

Tiểu tâm tạng phốc thông phốc thông nhảy động liên hồi, thanh niên hoàn toàn chỉ biết nhìn mà than thở, khác biệt giữa đại thành thị này với huyện thành xa xôi mà mình đi ra quả thực quá lớn, trước kia cảm thấy huyện thành đã đủ khiến hắn hoa mắt, giờ nhìn lại, đúng là cái miếu nát mình với lão đầu tử ở so với nơi này không biết phải dùng gì để diễn tả!

Thanh niên vốn đầy bụng kinh luân, tưởng rằng chuyến này phải theo gót Từ đại nhân kiêm tế thiên hạ không khỏi lắc đầu than thở, xem ra nhập thế cũng rất quan trọng.

Nhập thế có rất nhiều giải thích, nhưng theo như tổ sư gia của hắn, thì nhập thế chính là toàn tâm đầu nhập sinh hoạt, rốt cuộc hết thảy tri thức nhìn người đều được kiến lập trên hiểu biết về nhân tình thông đạt, cách cục thế sự, dù là chính mình từ nhỏ cũng thường xuyên được lão đầu tử dẫn tới ngồi ở tập thị (chợ), đầu phố huyện trấn để quan khán nhân tình bách thái, bằng không chỉ riêng tiểu tiết nhìn mày nhìn mắt trong sát ngôn thuật đã có vạn ngàn loại mi mục biến hóa, đâu phải ngồi trong miếu nát trên núi đóng cửa tạo xe là có thể luyện ra, giờ nhìn thấy thiên địa càng lớn, tự nhiên càng phải đi hiểu rõ thêm, về phần Từ đại nhân… Từ từ cái đã.

Hạch tâm của đạo nhìn người là không có gì tuyệt đối, nhân sinh càng là như thế.

Thanh niên quyết định xong chủ ý, đi ra cửa lớn tiểu khu, bước qua dãy thương phố tiểu điếm san sát mặt ngoài tiểu khu, kỳ thực vừa khéo cũng có một gian tiệm mì.

Quán nhỏ này giản lậu nhiều lắm, khẳng định sẽ không cự tuyệt loại thực khách như mình, nhưng thanh niên vẫn chỉ mua một chiếc bạch diện màn thầu chống đói liền vội vã quay lại ven đường.

Lão đầu tử nói qua, đời người kỳ thực không giây phút nào là không đối mặt với lựa chọn, bất kỳ quyết định nhỏ nào đều có khả năng ảnh hưởng tới hết thảy về sau.

Giống với hiện tại không ôm theo bụng đói ục ục ngồi xuống ăn ngay một bát mì nóng hổi, thanh niên muốn bắt chặt thời gian tan vào chức nghiệp bổng bổng cái đã, không phải hắn thật muốn tới làm bổng bổng, dù trong mắt hắn chức nghiệp không phân cao thấp, nhưng rốt cuộc lao lực đâu phải chủ nghiệp của hắn.

Đây chỉ là đường lối đơn giản nhất để cải biến hiện trạng trước mắt mà thôi.

Ních một bụng nước từ vòi nước công cộng ở bồn hoa ven đường, bưng lên bạch diện màn thầu nhai nuốt, thanh niên rất không quen với mùi vị khó chịu của nước máy trong thành, đang hoài niệm con suối bên cạnh miếu nát thì chợt nhìn thấy mấy người bổng bổng khi nãy.

Không lập tức đi tới tiếp xúc chào hỏi mà chỉ đứng đằng xa quan sát, chốc lát liền không khỏi thất vọng bỏ đi.

Mấy người này rõ ràng là tán nhân.

Cho dù không biết cách cục của tòa thành thị khổng lồ này thế nào, thì mấy người bổng bổng kia đều là loại theo nghề đơn lẻ, nhận việc tản mạn, điểm này từ cách bọn họ thỉnh thoảng tán gẫu nói chuyện với nhau, ánh mắt lại vẫn nhìn hướng chung quanh liền thấy ngay.

Đó là loại ánh mắt sợ hãi rụt rè, lo âu hoặc có thể nói là khiếp đảm mọi thứ xung quanh, tóm lại hoàn toàn không chút tự tin.

Mà trong miêu tả của lão đầu tử về cách cục xã hội, nghề nào cũng hẳn phải có đoàn thể liên hợp, càng là nhân vật tầng đáy như xe, thuyền, điếm, cước, nha càng hẳn nên ôm đoàn khẩn mật, đạo lý như câu cầm tặc trước cầm vương, làm tán nhân lãng phí thời gian không phải mục đích của hắn, thế là bèn về lại trạm taxi nhận việc trước kia, tiếp tục vừa kiếm chút lộ phí, vừa tìm tung tích đoàn thể.

Người phổ thông không có đồng nào lưu lạc giữa phố phường đô thị, đưa mắt không thân lại nương nhờ không cửa, quá nửa đều sẽ tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống, nhưng thanh niên vẫn khí định thần nhàn định xuống kế hoạch cho bản thân, gánh lấy cây côn gỗ đen nhánh chậm rãi đợi sinh kế.

Nhưng lần này đợi tới không phải công việc, mà là một trung niên gầy ốm mỏ nhọn tai khỉ có vẻ rón rén đi tới len lén quan sát hắn, thanh niên lập tức cảm giác được, quay đầu nhìn lại, lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau còn cố né tránh, thanh niên liền cười, đứng ở đó mắt chăm chăm nhìn đối phương.

Tưởng chừng như bị ánh mắt kia nuốt trọn, người trung niên do dự thoáng chốc bèn tiến lại:

-Trước kia tôi thấy cậu mắng nhân viên công tác ở thị trường chiêu sính nhân tài, cảm thấy cậu rất tinh mắt.

Thanh niên lặng lẽ lắc đầu:

-Tôi không mắng hắn, tôi cũng sẽ không tùy tiện bình luận người khác, là hắn yêu cầu tôi nhìn hắn, tôi chỉ nhắc nhở mấy câu thôi.

Làm gì cũng có luật lệ, lúc ấy thuận miệng bình phẩm mấy câu, kỳ thực là bởi tuổi trẻ khí thịnh nên mới nói nhiều, nghề này chú trọng tốt nhất là im lặng, an tĩnh không nói, có hỏi mới đáp, nhưng chắc vì tuổi trẻ, khi ở trên núi gia hỏa này huyên thuyên suốt ngày, nào có nửa phần phong phạm tiên phong đạo cốt trầm mặc là vàng.

Trung niên vội vàng tán dương:

-Đúng đúng đúng, xem người rất chuẩn, tiểu tử kia đúng là phế vật, cậu quả thực tính toán như thần…

Khóe môi thanh niên thoáng co giật, song vẫn cố không giải thích, ánh mắt thanh triệt tiếp tục nhìn chăm chăm đối phương.

Quả nhiên đối phương lảm nhảm một trận cũng nói thêm được cái gì, lắp ba lắp bắp đề nghị:

-Cậu… Có thể giúp tôi tính tài vận được không, ta chuẩn bị đi mua xổ số, nếu trúng, nhất định hậu tạ xứng đáng!

Nói đến đây sắc mặt sáng bừng lên.

Biểu tình trước giờ vẫn luôn bình tĩnh của thanh niên chuyển thành vẻ dở khóc dở cười:

-Tôi nói rồi, tôi không phải đoán mệnh! Tôi xem người là phán đoán có căn cứ khoa học, chứ làm gì tính được tài vận, tính được xổ số!

Nói xong liền không muốn lảm nhảm thêm với tên mặt xanh môi trắng này nữa, xoay người tùy tiện đi sang bên, tính toán tránh ra.

Ai ngờ người đó lùi bước theo sát ngay sau:

-Thế đại sư xem cho tôi một chút, tướng mạo của tôi… Tướng mạo của tôi thế nào, liệu có phát tài được không?

Thanh niên cười cười đang định nói bộ dạng ngươi một mặt hối khí lấy đâu ra tài vận, trong lòng vừa động chợt quay đầu chỉ vào mặt đối phương nói:

-Tướng mạo a… Tôi nhìn không thấy tài vận gì cả, nhưng có thể nhìn thấy đáy mắt anh xanh lét, mày xám trắng, xanh mà phù, trắng mà nhợt, nếu anh cứ tiếp tục nằm mơ ban ngày, ngồi chờ sung rụng phát đại tài, tôi thấy đó mới thật là xui xẻo cả đời…

Người đó khẩn trương:

-Thế… Phải làm sao bây giờ?

Thanh niên thuận miệng đáp:

-Cần lao làm giàu luôn là căn bản, nếu anh tiếp tục bài bạc cá độ, sớm muộn tay trắng…

Đang tính nói thêm hai câu, đột nhiên nhìn thấy phía trạm xe bus bên này có một chàng trai nửa người trên cởi trần tiến tới bước nhanh lên xe.

Ánh mắt sáng lên, cất bước đuổi theo, trung niên muốn phát tài mới nghe được nửa đoạn liền cũng bám sát gót!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN