Bình Dương Công Chúa - Chương 37-38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Bình Dương Công Chúa


Chương 37-38


Chương 37:

Chính Nguyên Đế lại nói:
“Bình Dương công chúa kháng lại chiếu quyên lương, luận tội nên phạt.

Nội trong ba ngày phải nộp thêm năm vạn thạch!”
“Bình Dương, con hồi phủ ngẫm lại thật kỹ cho trẫm, rốt cuộc là con sai ở đâu!”
Khi nói những lời này Chính Nguyên Đế giống như đang nói với Lý Thuật, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Thái Tử.
Ý giết gà dọa khỉ rõ như ban ngày.
Cả triều văn võ đều im lặng không nói.
Chính Nguyên Đế xưa nay hỉ nộ không tỏ, mọi người chưa bao giờ gặp ông ta tức giận đến mức ấy, mơ hồ nhớ lại đây là vị hoàng đế thời trẻ nam chinh bắc chiến, không phải một chủ tử dễ chơi.
Hơn ba thập kỉ là hoàng đế tuy đã làm tính tình ông ta hiền hòa hơn, nhưng một khi bị chạm vào vảy ngược……!Hổ báo dẫu già thì vẫn còn răng nanh.
Hai mắt Chính Nguyên Đế nhìn Thái Tử như chim ưng rình mồi, Thái Tử ngay lập tức trắng bệch mặt, thân thể lung lay như sắp ngã.
Phụ hoàng chưa bao giờ nổi giận với hắn như vậy.
Hắn là đích trưởng tử, phụ hoàng và mẫu hậu trước giờ quan hệ tốt, người ta nói hoàng thất vô tình, nhưng Thái Tử được nuôi lớn từ tay của phụ từ mẫu ái.
Ngần ấy năm tại vị Đông Cung, hắn gần như quên mất, người ngồi trong cung Thái Cực không chỉ là cha hắn, mà còn là chủ nhân thiên hạ.
Thái Tử cảm thấy mình không khống chế được nhũn chân muốn quỵ xuống, lại có một bàn tay âm thầm đưa ra giữ cho hắn đứng thẳng.
Thôi Tiến Chi trầm mặt nhìn Thái Tử, biểu tình nghiêm túc, bàn tay y dồn lực đỡ Thái Tử không cho hắn ngã xuống.
Cảm thấy được Thôi Tiến Chi đỡ, Thái Tử mới vượt qua cơn hoảng sợ.
Đúng vậy, bên cạnh hắn có nhiều thế gia như vậy, những người này đều ủng hộ hắn, hắn sợ cái gì.

Chỉ cần có bọn họ chống đỡ ngày nào, hắn sẽ có thể ngồi vững ở Đông Cung ngày đó.
*
Thẩm Hiếu cướp lương, tất cả mọi người không ai nghĩ kết quả lại thành như vậy.

Lúc đi khí vũ hiên ngang, lúc về rũ mi đạp mắt.
Lý Thuật chân không tiện, mới đứng lên khỏi ghế, liền nghe Chính Nguyên Đế nói:
“Lão nhị, con ở lại.

Bình Dương, con ở ngoài điện đợi chờ một lát.”
Lại phân phó: “Thẩm Hiếu, ngươi đi thay quan bào đi, rồi đến gặp trẫm.”
Thái Tử mới nhấc chân khỏi bậu cửa Hàm Nguyên Điện, nghe vậy thiếu chút nữa vấp ngã, bàn tay của Thôi Tiến Chi giống như kìm sắt giúp hắn ổn định thân hình.
Thái Tử xoay người nhìn lại, Chính Nguyên Đế cho lão nhị ở lại, cố tình không gọi hắn.

Đây là có ý gì……
Thôi Tiến Chi siết tay, gần như lôi Thái Tử ra ngoài điện.
Lý Thuật khập khiễng bước ra cửa, tên thái giám lúc đầu khom lưng ân cần lúc này lại chần chừ, không dám tới đỡ.
Bình Dương công chúa chọc giận bệ hạ, nhỡ chạm vào nàng một cái, đen đủi dính vào người thì phải làm sao.
Lòng người ấm lạnh, chắc chỉ đến mức thế này.
Lý Thuật ra cửa, Thái Tử mới rồi mặt mày trắng bệch giờ trông thấy nàng, trong nháy mắt như bị lửa giận nuốt chửng, hắn lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu nàng đây.
Bình Dương, tất cả là tại nàng ta!
Nếu không phải Bình Dương để cho người ta cướp lương, hắn sao lại kêu người đi buộc tội Thẩm Hiếu.

Nếu không phải như vậy, hắn đã không bị phụ hoàng mắng chửi!
Thái Tử trừng mắt nhìn Lý Thuật.
Đồ vô dụng!
Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật ra ngoài một mình, phải bám vào cột trụ hành lang, dường như cổ chân lại phát đau rồi.
Y không ngờ thái độ của Hoàng Thượng lại cứng rắn như thế, không ngại đối đầu trực tiếp với thế gia trong triều cũng phải bảo vệ Thẩm Hiếu.
Y bị chuyện này đánh ngã, Tước Nô cũng bị kéo xuống theo.
Hôm nay Tước Nô gần như mất hết mặt mũi.

Tuy Hoàng Thượng phạt không nặng, cùng lắm chỉ phải bỏ thêm mấy vạn thạch lương thực, nhưng lại biểu thị rằng thái độ của Hoàng Thượng đối với Bình Dương công chúa đã khác.
Mất đi thánh sủng, một công chúa thứ xuất có thể tiến bao xa?
Lý Thuật trước giờ vốn hiếu thắng, bỗng nhiên bị mất mặt như vậy cũng không biết trong lòng nàng khó chịu bao nhiêu.

Thôi Tiến Chi nhìn sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, trong lòng có chút xót xa, định buông Thái Tử ra để tới an ủi nàng đôi chút.
Lý Thuật thấy y vừa động, hướng ánh mắt nhìn sang.
Nhưng y lại bị Thái Tử kéo lại: “Về Đông Cung trước, hôm nay bị thua đau như vậy, ngươi về nghĩ đối sách với ta.”
Thôi Tiến Chi bị Thái Tử lôi kéo, nhất thời tâm trí lại quay về chuyện chính sự.
Y nhìn thoáng qua Lý Thuật, do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo Thái Tử về Đông Cung.
Lý Thuật nhìn y đi xa, hờ hững dời mắt.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, Thôi Tiến Chi luôn phân biệt rõ ràng.
Nàng vĩnh viễn chỉ là chuyện không quan trọng.
*
Mọi người đi hết, Hàm Nguyên Điện vô cùng an tĩnh, Lý Viêm đứng im lặng, nghe phía trên Chính Nguyên Đế bỗng thở dài một hơi.
Một phong tấu chương bị Hoàng Thượng ném xuống: “Lão nhị, con nhìn một cái đi, đây là do Thẩm Hiếu đệ lên.”
Lý Viêm không biết Chính Nguyên Đế muốn gì, nghe lời cong lưng nhặt lên.
Đầu hắn lúc này vẫn rất loạn, hôm nay biến cố quá lớn, hắn mới vừa đá Thẩm Hiếu đi, phụ hoàng lập tức lại trọng dụng chàng.
Lý Viêm nhìn tấu chương nửa ngày, ánh mắt lại không thể tập trung.
Chính Nguyên Đế thấy hắn như thế, cũng không ép, chỉ nói:
“Thẩm Hiếu đề cập đến ba chuyện.

Một là buộc tội Bình Dương trữ hàng thuế ruộng, không màng dân sinh; hai là tự nhận bản thân cướp lương có tội, tự xin từ quan; ba là phủi sạch quan hệ với con, nói chuyện cướp lương là hắn tự chủ chương, không liên quan đến Nhị hoàng tử, cầu ta không giận chó đánh mèo với con.”
Những lời này từ từ nhập vào đầu Lý Viêm, hắn không trả lời Chính Nguyên Đế, ngược lại nhớ tới những lời Thẩm Hiếu nói bên ngoài Thừa Thiên Môn.
“Hạ quan nói sẽ không làm liên lụy đến điện hạ, thì nhất định sẽ không liên lụy điện hạ.„
“Càng nhiều người buộc tội thì ngài lại càng an toàn „.
Thẩm Hiếu đã tính được kết quả, cũng đã nói với hắn rõ ràng.
Đáng tiếc hắn lại nghe không hiểu.
Chính Nguyên Đế than thở.

Lý Viêm ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt hoàng đế chỉ có thất vọng.
Lý Viêm giỏi cưỡi ngựa bắn cung, oai hùng dũng cảm, rất giống Chính Nguyên Đế ngày trẻ.

Hậu cung có rất nhiều hoàng tử thứ xuất, Chính Nguyên Đế có thể nâng đỡ người khác, nhưng lại chọn nhị hoàng tử.
Trong lòng ông ta cũng thích lão nhị, tuy không bằng tình cảm cha con như với Thái Tử, nhưng so với các hoàng tử khác đã là cầu mà không được.
Đáng tiếc lão nhị uổng cho cái danh vũ dũng, đến lúc trên triều xuất hiện đao quang kiếm ảnh, hắn lại cúi đầu trước thế gia.
Hắn không phải lựa chọn tốt cho việc thừa kế.
Chính Nguyên Đế nghĩ đến điều này, lại thở dài:
“Thẩm Hiếu là trung thần, con lại không phải người chủ tốt.

Lão nhị, con đi xuống đi.”
Nhị hoàng tử thất hồn lạc phách ra khỏi Hàm Nguyên Điện, Lý Thuật đứng ở hành lang nghe thấy tiếng bước chân liền quay sang nhìn một cái.
Trong ánh mắt hơi có chút thương hại.
Lúc này Lý Viêm đến một ánh mắt cũng không chịu nổi, vội vàng né tránh, bước xuống bậc thang như trốn chạy.
Lý Thuật nhìn cửa điện sơn son, trầm mặc một lát mới rê cái chân đau bước vào.
Đối với người khác mà nói, chuyện ở Hàm Nguyên Điện đã kết thúc, nhưng đối với nàng, cuộc gặp đơn độc với phụ hoàng mới là trận đánh ác liệt nhất hôm nay.
Nàng đáp ứng yêu cầu giao nộp lương thực của phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại không ngờ nàng sẽ dùng cách này để làm.
Trải qua chuyện này, tuy nàng cũng chịu thiệt, nhưng nàng không những có thể từ phe Thái Tử toàn thân rút lui, lại còn cho Thái Tử nếm trái đắng.
Lần cược này đáng lắm.
Mưu kế của Lý Thuật có thể lừa người khác, lại không gạt được phụ hoàng.

Huống chi, nàng từ đầu cũng không muốn gạt phụ hoàng.
Chính Nguyên Đế ngồi sau long án, vừa rồi vẫn luôn là ngôi cửu ngũ, dáng người uy nghiêm, nhưng khi mọi người đi hết rồi, Lý Thuật quay lại, mới thấy ông toàn thân mỏi mệt.
Phụ hoàng già rồi.
Thấy Lý Thuật bước vào, Chính Nguyên Đế cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nàng lê từng bước, cho đến khi nàng quỳ xuống.
“Nhi thần xin thỉnh tội với phụ hoàng.”
“Con có tội gì?”
“Nhi thần có tội vì ném chuột sợ vỡ bình , muốn giúp phụ hoàng đề bạt hàn môn, chèn ép thế gia, lại trong lúc ném chuột, vô ý làm bình vỡ.”
Chính Nguyên Đế ngưng mắt vài giây, sau đó lại thở dài.
Từ lúc khiến Thôi gia suy sụp, vì sao suốt năm năm nay ông không dám động đến thế gia khác.

Còn không phải là vì suy nghĩ cho Đông Cung.
Nhưng từ khi đứa con thứ ba của Thôi gia leo lên Thái Tử, thế gia đều biết Thái Tử và hoàng đế bất đồng, Thái Tử hướng về thế gia.
Bọn họ như châu chấu vọt tới Đông Cung, ân cần ủng hộ Thái Tử càng nhiệt tình, cũng khiến quan hệ giữa Thái Tử và Hoàng Thượng ngày càng xa cách.
Hoàng Thượng muốn chèn ép thế gia, nhưng Thái Tử muốn dựa vào thế gia, hiện giờ Hoàng Thượng mà động vào thế giá một chút, cũng sẽ làm lung lay địa vị Thái Tử.
Ném chuột sợ vỡ bình, mấy năm gần đây Chính Nguyên Đế chính là bị mấy chữ này áp chế.
“Phụ hoàng, muốn trị thương thì phải cạo xương gọt mủ, tội lớn nhất của Tước Nô hôm nay chính là mang những vết thương mưng mủ đó ra trước mặt phụ hoàng.”
Lý Thuật thẳng lưng:
“Nếu người không chữa thương, miệng vết thương sẽ càng lan sâu đau đớn, cho đến lúc cả tâm can đều đau, chuyện hôm nay Tước Nô nhận sai, tùy người xử phạt, con không oán thán nửa lời.”

“Nhưng nếu người muốn cạo xương, gọt mủ……”___ Lý Thuật kiên định đối mắt với Chính Nguyên Đế__ “Tước Nô nguyện trở thành con dao sắc của người.”
*
Không biết Bình Dương công chúa ở trong điện nói gì với Hoàng Thượng, Lưu thấu chỉ biết lúc nàng đi ra, biểu tình thảnh thơi rất nhiều.
Lưu thấu muốn tới đỡ nàng, nhưng Lý Thuật lại chỉ là xua tay, tự mình đi từng bước chậm chạp, lại kiên định, từng bậc, từng bậc đi xuống.
Lúc này Thẩm Hiếu đã đổi quan bào xong, đang đi lên bậc thang.
Chính ngũ phẩm Môn Hạ Tỉnh cấp sự trung, quan bào đỏ tươi, hông đeo đai ngọc, Ngư phù dắt một bên lay động theo từng bước chân.
Giống như một viên ngọc vừa được tạc ra từ đá, Thẩm Hiếu trước giờ có vẻ chính trực cứng cỏi, bây giờ lại nhiều thêm cái sắc bén của quyền lực.
Môi mỏng mũi cao, lúc nhìn người khác ánh mắt như có đao.
Lý Thuật chậm rãi đi xuống bậc thang, Thẩm Hiếu cũng đi lên.

Lúc giao nhau, một đôi tay gân cốt rõ ràng vươn tới đỡ Lý Thuật.
Thẩm Hiếu thấy Lý Thuật tập tễnh đi xuống, lung lay như sắp ngã, ma xui quỷ khiến lại vươn tay.
Lúc chạm vào tay nàng dưới ống áo mới cảm thấy không ổn, muốn rút tay về, lại sợ Lý Thuật đứng không vững ngã xuống, do do dự dự.

Cuối cùng Lý Thuật phản ứng trước, gạt tay một cái tránh đi.
Lý Thuật nghiêng đầu, đối diện ánh mắt của Thẩm Hiếu.
Thẩm Hiếu cao hơn nàng nhiều, giờ phút này rũ mắt nhìn xuống.
Trước đây nàng luôn là cao cao tại thượng, giờ lại ở phía dưới để chàng nhìn xuống.

Thì ra chênh lệch giữa bọn họ, cũng không thể không vượt qua được.
Thẩm Hiếu thu lại bàn tay trơ trọi, đôi mắt sâu thăm thẳm, chàng hơi cúi đầu nói nhỏ một câu: “Đa tạ công chúa……”
Cảm ơn nàng năm xưa khi đã khinh nhục chàng, khiến chàng có động lực rèn luyện ba năm gian khổ, sớm đỗ Trạng Nguyên;
Cảm ơn nàng đã khiến chàng phải đánh cược, được ăn cả ngã về không, suất binh đoạt lương, trải qua hiểm cảnh, cuối cùng ở tuyệt lộ tìm được đường sống, cá chép vượt Long Môn.
Không có Lý Thuật, sẽ không có Thẩm Hiếu hôm nay được khoác quan bào ngũ phẩm.
Lý Thuật nghe ra ý của Thẩm Hiếu, nàng nhấc mắt, cũng trả lại nguyên trạng: “Đa tạ Thẩm đại nhân……”
Cảm ơn chàng dũng khí hơn người, dám lấy cả tính mạng ra đánh cuộc, giúp nàng thay đổi chiến tuyến, nếu không nhờ chàng đánh trận này, nàng sẽ còn phải khốn đốn với Đông Cung, không cách nào tránh khỏi.
Có những lời không cần nói rõ, hai người như có tâm linh tương thông, cả hai đều hiểu ý của đối phương.
*
Thẩm Hiếu bước lên bậc thang cuối cùng, lại không vội tiến vào Hàm Nguyên Điện.

Chàng đứng trên bậc thang cẩm thạch cao cao, nhìn theo bóng dáng Bình Dương công chúa càng đi càng xa.
Lúc sau, chàng nâng mắt nhìn những tòa cung điện chập chùng xa xa—— ngói lưu ly, tường đỏ, có một con nhạn chậm chạp bay ngang bầu trời ảm đạm, lướt qua ngói lưu ly, kêu một tiếng kêu thanh thúy, vang vọng hoàng thành.
Thẩm Hiếu vẫn nhìn theo bóng nhạn bay, lát sau chàng chớp mắt, đồng tử sắc bén như lưỡi kiếm được mài dũa mười năm, đợi được tung hoành.
Lý Thuật đi tới đường Long Vĩ, nghe được một tiếng nhạn kêu chợt dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Cách xa quá, nàng chỉ có thể loáng thoáng thấy một thân áo đỏ đứng trên cầu thang cẩm thạch trắng tinh.
Phía trên mái ngói lưu ly vàng óng của Hàm Nguyên Điện là bầu trời xám xịt, dường như một cơn bão lớn đang tới.
Không cần Khâm Thiên Giám, Lý Thuật cũng nhìn ra được, Quan Trung đại hạn sắp kết thúc rồi.
Mà tại thành Trường An này, thời thế cũng sắp đổi..

Chương 38:

Chương 38:

Thôi Tiến Chi cùng Thái Tử trở về Đông Cung, đám quan viên dưới trướng cũng lục tục đi theo.

Đám người vừa bị Hoàng Thượng mắng một trận, an ổn ngồi trong điện đều cụp mắt rũ đầu im lặng.

Thái Tử lại như ngồi trên đống lửa: “Các ngươi nghĩ xem tiếp theo nên làm gì?”

Nhất thời trong điện lại xôn xao một trận.

Hoàng Thượng tức giận như sấm rền gió cuốn, thái độ cứng rắn cường hãn, đến Bình Dương công chúa bình thường luôn được sủng ái cũng bị Hoàng Thượng sạc cho một thôi một hồi. Bình Dương công chúa còn ăn mệt, đổi lại là kẻ xui xẻo nào khác dám đối nghịch với Hoàng Thượng…… hậu quả có khi còn tồi tệ hơn.

Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy giao lương ra? Sau này xong chuyện, công cứu tế bọn họ và Thái Tử cũng không được dính miếng nào, còn không phải giúp Hộ Bộ và Nhị hoàng tử không công!

Liền có người nói: ” Bình Dương công chúa bị mắng bị phạt thì có sao đâu, công chúa trong triều không có thực chức. Chúng ta nhất quyết không giao lương, ta không tin Hoàng Thượng có thể cách chức hết một lượt?”

Người nói chính là cháu đích tôn của ngự sử đại phu Tiêu Hàng, đang nhậm chức chính ngũ phẩm ngự sử trung thừa. Từ trước đến nay gã ta vẫn nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn.

Không chỉ gã, trong triều này có ai không kiêu ngạo vì là con cháu thế gia. Lúc thượng triều bọn họ có thể khom lưng uốn gối trước mặt Hoàng Thượng, chẳng qua là tôn kính Hoàng Thượng, nhưng đến lúc xảy ra mâu thuẫn, còn chưa chắc bọn họ đã chịu khom lưng đâu.

Người trên long ỷ thay tới thay lui, Triệu Tiền Tôn Lý thay nhau ngồi, nhưng Ngũ tính Thập gia mấy dòng họ đó, luận tổ tiên, có khi còn tôn quý hơn người ngồi trên long ỷ biết bao nhiêu lần.

Thể diện vinh quang mấy trăm năm, đến giờ dù chuyện lớn chuyện nhỏ đều không muốn phải nhường nhịn.

Vẫn là Thôi Tiến Chi phản đối:

“Theo ta thấy, Hộ Bộ muốn bao nhiêu lương, chúng ta cứ giao chừng ấy. Với tình hình hiện giờ cứng đối cứng với Bệ hạ thì có ích gì? Chuyện khác không nói, ta đây cần phải sửa cho xong kênh Vĩnh Thông đúng hạn, dù cho các người không giao lương, Hộ Bộ chỉ bằng việc lấy từ chỗ Bình Dương thôi cũng đủ nhét đầy Vĩnh Thông rồi. Ta không còn lí do để kéo dài thời hạn công trình nữa.

“Đợi sau khi kênh được khơi thông, lương thực từ phía nam hàng ngàn hàng vạn đều sẽ được chuyển về, chuyện lương thực không còn là vấn đề với Hộ Bộ nữa, đến lúc đó dù các người muốn giao lương, Hộ Bộ cũng không cần. Còn không bằng thừa dịp bệ hạ đang tức giận, nhanh chóng giao lương thực ra, khiến bệ hạ bớt giận.”

Cháu đích tônTiêu gia nhíu mày: “Nhưng ——”

“—— Không nhưng nhị gì hết.”

Thôi Tiến Chi nhìn gã: “Lợi hại ta đã nói rõ rồi, không cần phải bàn tới bàn lui gì nữa.”

“Vấn đề quan trọng là Hộ Bộ sao? Trọng điểm rõ ràng là Thẩm Hiếu. Hắn dựa vào việc quyên lương mà vào được Môn Hạ Tỉnh, sau này còn không biết có thêm bao nhiêu kẻ hàn môn nhập quan trường, đẩy chúng ta xuống. Mắt nhìn vào vấn đề này mới là chuyện nên làm.”

Thôi Tiến Chi nói xong, chắp tay cáo từ với Thái Tử, đi thẳng.

Y mới đi đến hành lang thì dừng bước, đứng ở hiên nhìn ra ngoài.

Sắc trời xám xịt, ảm đạm như sắp tối.

Muốn mưa.

Quan Trung đại hạn kéo dài hơn nửa năm, Thái Tử và Nhị hoàng tử nghĩ đủ mọi cách, muốn lợi dụng tình cảnh này kéo chân đối phương. Chẳng ai ngờ trai cò đánh nhau, tên ngư ông Thẩm Hiếu lại đắc lợi.

Thôi Tiến Chi sa sầm mặt mũi.

Đám thế gia khác trên triều chưa từng trải qua đại sự, nhưng Thôi gia, suýt chút nữa đã bị Chính Nguyên Đế diệt toàn môn.

Thôi Tiến Chi biết thủ đoạn của Chính Nguyên Đế có bao nhiêu tàn nhẫn, bởi vậy y mới càng khϊếp sợ hoàng quyền.

Cũng càng căm hận nó.

Hoàng Thượng muốn ép thế gia xuống để dành chỗ cho đám hàn môn ư, Thôi Tiến Chi cười lạnh một tiếng, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Thôi Tiến Chi rời khỏi hoàng cung, Thôi Lâm liền dắt ngựa đến: “Gia, bên Vĩnh Thông vừa cử người đến báo rằng Hộ bộ vừa phát lương đến đó rồi.”

Thôi Tiến Chi gật đầu, tung người nhảy lên ngựa.

Y do dự một lát, theo lý giờ y nên tới Vĩnh Thông.

Thẩm Hiếu đã giúp Hộ Bộ đoạt được nhiều lương thực như vậy, Hộ Bộ không còn nỗi lo, nhưng Vĩnh Thông vẫn còn dề dà mãi chưa hoàn thành.

Mấy ngày tới phải nhanh chóng đốc thúc công việc, sửa cho xong kênh Vĩnh Thông đã. Đây là chuyện lớn, bệ hạ luôn thích người làm được việc.

Có chiến tích kênh Vĩnh Thông, Thái Tử tốt xấu gì cũng có thể trước mặt Bệ hạ lấy lại mặt mũi.

Chỉ là……

Thôi Tiến Chi nắm chặt dây cương, y lại không muốn đi.

Đêm qua đi ngăn cản đoạt lương, sáng nay giằng co trên đại điện, cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác đổ ập xuống, hết ngày này lại qua ngày khác,thậm chí y chẳng có thời gian để thở.

Chuyện triều chính như màn đêm, bọc người ta đến thở không nổi.

Y chỉ cảm thấy cả người rệu rã. Muốn về phủ gặp Bình Dương.

Thôi Tiến Chi quay đầu ngựa, liền rẽ vào Thập Tam Vương phường.

Thôi Lâm vội cưỡi ngựa đuổi theo: “Gia, không đi chỗ Vĩnh Thông ạ?”

Thôi Tiến Chi làm việc liều mạng thế nào, người khác có thể không hay, nhưng Thôi Lâm là thϊếp thân tùy tùng, tất nhiên là người hiểu rõ nhất.

Đốc công Vĩnh Thông gần ba tháng, việc lớn việc nhỏ cũng không mượn tay người khác làm, năm xưa là công tử quần là áo lụa, không có giường rộng gối êm thì không ngon giấc, giờ lại giống như cao tăng khổ hạnh ngày nào cũng phơi mặt trên công trường.

Ba tháng phơi nắng tróc mất mấy lớp da.

Hôm nay tự dưng lại muốn trốn việc?

Thôi Tiến Chi chỉ nói: “Bình Dương hôm nay bị mất mặt, ta về phủ nhìn nàng trước đã.”

Ngựa chạy một đường, đến lúc xuống ngựa thì trời đã tối đen. Vừa về phủ y liền đi thẳng tới đông viện, đứng trước cửa tẩm phòng của Lý Thuật.

Hồng Loa và một vài thị nữ đứng hầu bên ngoài, nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Đèn lồng treo trên cao, chiếu vào màn đêm mờ mờ ảo ảo.

Hồng Loa thấy Thôi Tiến Chi tới, lập tức đứng lên.

Trong phủ hai vị chủ tử ít khi chạm mặt, có gặp nhau thì cũng ở chính phòng bàn luận chính sự, rất ít khi tới phòng ngủ.

Đã rất lâu Thôi Tiến Chi không tới hậu viện công chúa, Hồng Loa nhìn y chằm chằm bằng ánh mắt lạ lẫm, như thể đề phòng đăng đồ tử*.

*đăng đồ tử: ý chỉ phường háo sắc

Hồng Loa: “Phò mã gia, công chúa ngủ rồi, ngài……”

Thôi Tiến Chi ngắt lời: “Ta sẽ không đánh thức nàng, ta chỉ muốn vào nhìn một cái.”

Hồng Loa chần chừ.

Công chúa tuy không nói rõ, nhưng Hồng Loa người hầu hạ, tự biết nhìn mặt đoán ý. Công chúa gần đây đã không còn nhiệt tình với phò mã gia nữa.

Bây giờ để phò mã gia tùy tiện vào phòng ngủ của công chúa…… Sợ công chúa ngủ dậy biết được sẽ không vui.

Thôi Tiến Chi thấy Hồng Loa do dự, liền cau mày:

“Làm sao, chúng ta là vợ chồng, muốn gặp nhau còn phải đợi một đứa nô tì như người đồng ý?”

Hồng Loa vội lắc đầu: “Không, không phải. Chỉ là…… Phò mã gia, hay ngài chờ một lát, nô tì vào gọi công chúa dậy, công chúa chỉnh trang xong sẽ cho triệu phò mã.”

Ai ngờ Thôi Tiến Chi không nghe, đẩy Hồng Loa ra, tự mình mở cửa đi vào.

Hồng Loa hoảng hốt theo sát phía sau, sợ Thôi Tiến Chi làm ra chuyện gì.

Thôi Tiến Chi thấy Hồng Loa còn muốn nói gì đó, mắt phượng lườm một cái cắt đứt ý định của nàng ta.

close

Y là người của Thái Tử, trừng mắt một cái có thể trấn trụ người khác, Hồng Loa dù sao cũng chỉ là nô tỳ, không dám cứng rắn với chủ tử, đành ngậm miệng.

Thôi Tiến Chi không kiên nhẫn phất tay, ý bảo Hồng Loa lui xuống.

Hồng Loa đứng trân trân nhìn Thôi Tiến Chi vén rèm đi vào nội điện, nàng ta không thể ra ngoài, công chúa ngủ rất sâu, chẳng may phò mã làm chuyện gì đó thì không ai biết được.

Vì thế Hồng Loa chậm chạp nhích người sang minh gian, chậm rì rì châm một ngọn đèn, lại chậm rì rì bưng trà đổ nước, nhìn có vẻ bận rộn nhưng thực tế luôn vểnh hai tai nghe ngóng động tĩnh phía trong nội điện.

Nếu có gì bất thường, nàng ta sẽ lập tức xông vào bảo vệ công chúa.

Thôi Tiến Chi không điếc, tất nhiên nghe thấy Hồng Loa ở bên ngoài, y cũng lười phải đuổi nàng ta đi.

Y chỉ thở dài trong lòng, bây giờ đến cả một đứa nô tì của Lý Thuật cũng đối xử với y xa lạ đến thế.

Y nhấc vạt áo ngồi xuống mép giường Lý Thuật.

Lý Thuật thích ngủ giường mềm, mới vừa ngồi lên cả người đều lún cả xuống, tạo ra động tĩnh hơi lớn.

Lý Thuật nhíu nhíu mày như bị đánh động, nhưng xem ra ngủ rất sâu, cuối cùng vẫn không tỉnh lại.

Ánh đèn lờ mờ từ hành lang xuyên qua song cửa khắc hoa rọi vào phòng. Lý Thuật khi ngủ không thích buông rèm, nàng cảm thấy như vậy rất ngột ngạt.

Ánh đèn vàng nhạt tinh tế đậu trên tấm chăn mỏng, một cánh tay ngọc ngà lộ ra ngoài.

Làm người ta có ảo giác trên cánh tay ngọc ngà trắng trẻo mà lạnh lẽo đó có thêm ít nhiều hơi ấm.

Thôi Tiến Chi lặng lẽ nắm lấy tay Lý Thuật.

Năm xưa khi Thôi Tiến Chi nhập cung làm thư đồng mới vừa mười lăm tuổi, là lúc y lêu lổng nhất. Y lại là con trai út trong nhà, được cha mẹ sủng ái, huynh trưởng yêu thương, lâu dần nuôi ra cái tính càn quấy hoang đường, ghét nhất là bị quy củ trói buộc.

Làm thư đồng cho hoàng tử rất phiền, không thể xuất cung đi chơi, mấy cuốn sách trong thư phòng thái phó y đều đã học thuộc làu làu, chán chẳng thèm học nữa, cứ hở cái là trốn học ra ngoài, cả ngày quanh quẩn chơi bời trong cung.

Một lần nọ y trốn học đi dạo loanh quanh, mới vừa chui vào núi giả ở Ngự Hoa Viên định ngủ đến tối thì lại đụng phải một tiểu cô nương.

Nhìn trang phục thì không giống cung nữ, nhưng lại quá mức đơn giản nhìn không giống công chúa trong cung, nửa nọ nửa kia đoán không được.

Cô bé nghe thấy tiếng bước chân của y liền ngẩng mặt lên nhìn. Cô bé có một đôi mắt thông suốt tinh anh, lại thêm phần sắc sảo, nhưng nhìn kĩ hơn, lại thấy có gì đó tĩnh mịch trống rỗng.

Thôi Tiến Chi đang chán chết, gặp được cô bé nhất định không mặc kệ.

Y bày ra bộ dạng ăn chơi trêu chó chọc mèo hỏi nàng:

“Ấy, ngươi ngồi ở đây làm gì thế?”

Nàng nhìn y bằng đôi mắt sáng rực, giống như nhìn thấy đấng cứu khổ cứu nạn, đáp: “Ta không tìm thấy đường về.”

Trong giọng nói còn xen lẫn tiếng khóc, chỉ là nàng kìm nén không rơi một giọt nước mắt nào.

Thôi Tiến Chi bèn lôi nàng khỏi núi giả, đưa nàng lên trên đình cao, rồi chỉ vào chỗ núi giả nàng trốn ban nãy:

“Nhìn thấy không, chỗ ngươi mới ngồi đấy, chỉ cần rẽ trái lại rẽ phải là ngươi ra được rồi.”

Nàng gật gật đầu. Thật ít nói.

Thôi Tiến Chi lại hỏi: “Ngươi là người cung nào?”

Nàng do dự một lát, chỉ về hướng Đông Bắc: “Vọng Vân điện.”

Thôi Tiến Chi nhìn qua, biết bên kia là lãnh cung, là nơi mấy vị phi tần không được sủng ái cư ngụ. Y chắc mẩm trong lòng, cô bé này hẳn là một công chúa thứ xuất nào đó.

Chẳng trách ăn mặc lại nghèo nàn như vậy.

Cũng phải, y tiến cung lâu như vậy cũng chưa từng thấy nàng lần nào.

Thôi Tiến Chi chán đến phát hoảng, đang lo không có việc gì làm, liền chủ động nói:

“Ngươi có biết đường về không? Hay ta đưa ngươi về?”

Nàng ngửa đầu nhìn y, không biết lãnh cung thiếu đồ ăn hay không có ánh mặt trời mà nàng vừa gầy lại vừa nhỏ.

Nàng không nói lời nào, chỉ gật đầu.

Ai ngờ Vọng Vân Điện quả thật rất hẻo lánh, Thôi Tiến Chi vốn rất giỏi tìm đường mà còn suýt bị mấy đường mòn đông tây loạn sì ngầu làm cho hôn mê, miệng nói đưa người ta về, còn không bằng nói nàng dẫn y đi thì có.

Mới vừa bước vào ngạch cửa, liền thấy một lão cung nữ vội vàng xông ra, kéo giật nàng một cái:

“Trời ơi, công chúa, ngươi chạy đi đâu đấy? Đã bảo đừng có đi lung tung rồi mà, va chạm phải quý nhân, chúng ta đều phải chịu tội!”

Quở trách một hồi, mới nhìn thấy ngoài ngạch cửa có một thiếu niên dáng vẻ hào sảng đang đứng, cả người quý khí chẳng thua kém hoàng tử nửa phần.

Lão cung nữ vội nói: “Xin thỉnh an đại nhân.”

Không cần biết có phải quan viên nào đó không, gọi một tiếng đại nhân luôn luôn đúng.

Lão cung nữ kéo nàng qua, thấp giọng hỏi: “Đây là vị gia nào? Ngươi trêu chọc người ta ư?”

Nàng nghe vậy liền đảo mắt qua Thôi Tiến Chi, bình tĩnh trả lời: “Đây là tam lang quân nhà Thôi Quốc công, gần đây vào cung làm thư đồng cho Thất hoàng tử.”

Thôi gia lang quân? Thôi quốc công quyền thế ngập trời, con trai người ta sao lại chạy vào lãnh cung.

Lão cung nữ vội vàng hoảng loạn hành lễ.

Thôi Tiến Chi nghe nàng đáp liền nhướng mày.

Y còn chưa tự giới thiệu đâu, không ngờ cô công chúa ít nói này lại nhìn ra thân phận của y trước.

Nhưng y lại chưa biết nàng là ai.

Thôi Tiến Chi là người thông minh nhất trong số tất cả nhi tử của Thôi Quốc công, vào cung làm thư đồng còn khiến chư vị hoàng tử áp lực đầy mình.

Lần đầu tiên y có cảm giác có người ưu việt lấn áp bản thân.

Thôi Tiến Chi đang muốn hỏi nàng rốt cuộc là ai, nhưng lão cung nữ lại xen mồm vào: “Nơi này hoang vắng ít người, không phải nơi lang quân nên tới. Nô tỳ này đưa ngài ra ngoài nhé.”

Lão cung nữ nói xong liền ra hiệu mời y.

Thôi Tiến Chi chỉ có thể nuốt lời định nói vào bụng.

Trước khi đi y còn nhìn thoáng qua Vọng Vân Điện này một cái.

Cung điện trong cung cái nào mà không to lớn. Chỉ là giữa được sủng và không được sủng, khác nhau chính là nhân khí.

Tường gạch bị rêu phủ một lớp xanh rờn, khắp nơi đều là cây cỏ tịch mịch, lớp sơn đỏ trên cột trụ đều đã bong ra nham nhở, trong viện ngoại trừ một cái cây già, một bộ bàn ghế đá dưới tàng cây, còn lại cũng không còn đồ vật gì trang trí.

Chẳng trách đôi mắt của nàng lại có vẻ trống trải tịch mịch, thì ra nơi nàng cự ngụ lại vắng vẻ tiêu điều đến mức này.

Trường Nhạc phường vung tiền như nước, giang hồ sới bạc xa hoa đen đỏ, ở Ngũ Lăng Nguyên phóng ngựa như bay, trên phố Trường An hô bằng gọi hữu. Thiếu niên Thôi Tiến Chi luôn là ý khí phấn chấn, đã làm hết những điều y cho là thú vị trên đời này.

Vậy mà y không biết, thì ra trong chốn cung cấm tráng lệ huy hoàng lại có một người..tịch mịch như thế.

Y đi theo lão cung nữ ra ngoài, hình ảnh cuối cùng y nhìn thấy là một cô bé nhỏ gầy đứng nơi bậu cửa dõi mắt theo y. Dường như đối với nàng, y là thế giới rộng lớn sáng tỏ ngoài kia, y đi rồi, chỉ còn lại một mình nàng đứng trong cô đơn trống trải.

Thôi Tiến Chi lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy, chậm rãi đi xa.

Đó là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, bắt đầu cho sự ràng buộc không dứt sau này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN