Bình Dương Công Chúa - Chương 39-40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Bình Dương Công Chúa


Chương 39-40


Chương 39:

Tỉnh lại từ dòng hồi ức, Thôi Tiến Chi bần thần ngắm Lý Thuật.
Y cũng không lí giải được vì sao đêm nay nhất định phải tới nhìn nàng.
Có lẽ vì đêm nay thật âm u, mà cũng có lẽ vì đèn lồng ngoài hành lang tù mù không rõ, hoặc có lẽ vì bệ hạ muốn dùng Thẩm Hiếu để từng bước chèn ép thế gia.
Nhiều “Có lẽ ” như vậy khiến Thôi Tiến muốn im lặng ở bên nàng chốc lát.
Ban ngày Lý Thuật bị Hoàng Thượng mắng một hồi, y bỏ qua công việc ở Vĩnh Thông chỉ vì muốn trở về an ủi nàng.
Nhưng đêm yên tĩnh, Lý Thuật ngủ sâu, đầu mày khóe mắt đều thư thả giãn ra, cũng không cảm thấy nàng có gì buồn phiền.
Thôi Tiến Chi chậm rãi nhận ra: Kỳ thật tối nay nàng căn bản không cần y đến an ủi, mà là y muốn được nàng an ủi.
Từ ngày huynh trưởng chết trận, phụ thân lui về sống ẩn dật, y liền khoác quan phục vào triều.
Y buộc phải tự mài mòn tất cả góc nhọn của mình, buộc bản thân lao vào những mớ rắc rối, buộc bản thân trung thành phụ tá Thái Tử, buộc bản thân ngươi lừa ta gạt, buộc bản thân chém giết tranh giành.
Lâu như vậy, y cũng biết mệt mà.
Chính sự mỗi ngày đều đổ dồn xuống, chưa bao giờ cho y một cơ hội để thở, như thể phải đè cho y không gượng dậy được mới thôi.
Y rút ra không được, chỉ có thể đè hơi thở nặng nhọc mới có thể bước tiếp.
Thanh La có thể cho y chút yên tĩnh sau chuyện triều chính, nhưng Lý Thuật lại là người cho y sức mạnh.
Lý Thuật từ nhỏ phải trải qua tịch mịch, dưỡng ra tính tình cứng cỏi, dù có bị suy sụp đến đâu nàng vẫn có thể ngoan cường chống lại.

Nàng luôn bình tĩnh kiên cường, không bao giờ lùi bước, luôn biết chính mình muốn cái gì, do đó có thể chịu đựng toàn bộ gai góc trên con đường nàng đi.
Lý Thuật quá mạnh mẽ, đến mức thời khắc này Thôi Tiến Chi muốn được nàng tiếp thêm ý chí.
Thôi Tiến Chi từ từ cúi xuống, khẽ khàng đặt trán mình vào lòng bàn tay Lý Thuật.

Y dùng một tư thế tựa như an ủi, lại tựa như xin tha thứ để đến gần nàng.
Trong lúc nàng vẫn chìm trong giấc ngủ.
Trán y cảm nhận được hơi ấm trong tay nàng, khoảng cách giữa hai người như được kéo gần lại, giống như thời niên thiếu vậy.

Trong khoảnh khắc y thấy mình biến nhỏ lại trở thành chàng thiếu niên khí phách hăng hái, vô ưu vô lo năm nào.
……
Thôi Tiến Chi dựa vào tay Lý Thuật, gần như sắp thiếp đi, lại chợt cảm thấy Lý Thuật khẽ cựa quậy, bàn tay nàng nhanh chóng rút ra.
Y ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thuật không biết đã tỉnh từ khi nào, vẫn là đôi mắt thông thấu sắc sảo đó, nhưng nàng lại nhìn y như người xa lạ:
“Ngươi ở trong phòng ta làm gì?”
Trong lời nói của nàng chẳng còn gì quan tâm, chỉ có ngăn cách.

Thôi Tiến Chi ậm ừ:
“Không có gì, chỉ là..ta nghĩ……!hôm nay nàng bị phụ hoàng răn dạy, ta sợ nàng lại luẩn quẩn trong lòng.”
Y thấy Lý Thuật giữ khoảng cách, lời nói ra khỏi miệng đều không cho phép thân cận.

Lý Thuật ngồi dậy, lấy gối đầu đặt sau thắt lưng, dựa vào đầu giường nhìn y, nhạt nhẽo đáp: “Ta không sao.”
Nàng mưu tính nhiều ngày, giờ thành công mừng còn không kịp, có gì mà phải luẩn quẩn trong lòng.
Thôi Tiến Chi sau khi đi vào cũng không thắp nến, chỉ có ánh đèn từ hành lang rọi vào, khiến căn phòng ngoài ý muốn có chút ám muội.
Lý Thuật nhíu mày, loại bầu không khí này làm nàng cả người không thoải mái.

Nàng gọi: “Hồng Loa, thắp nến.”
Hồng Loa nghe nàng gọi liền cầm giá cắm nến tiến vào, sau đó theo thứ tự đốt mấy ngọn nến, căn phòng trong nháy mắt sáng tỏ.
Thôi Tiến Chi ngồi ở mạn giường, nhìn ánh nến chiếu vào khuôn mặt Lý Thuật, nàng chỉ trầm mặc, dựa vào đầu giường nhìn y, bình tĩnh chờ y nói chính sự gì đó.
Nhưng y có thể nói gì bây giờ.

Không có gì để nói cả.
Thôi Tiến Chi:
“Nàng không sao thì tốt.

Không sao thì tốt.”
Lý Thuật lại nhíu mày, cảm thấy hôm nay Thôi Tiến Chi cứ là lạ.
“Ngươi làm sao vậy? Tìm ta rốt cuộc có chuyện gì? Thái Tử lại có chuyện gì muốn ta làm hay sao?”
Thái Tử sẽ không chịu thua, một khi có người phạm sai lầm khiến hắn bị tổn hại dù chỉ một chút lợi ích, Thái Tử sẽ lập tức lôi đầu kẻ đó làm việc lấy công chuộc tội.
Hôm nay chuyện trên Hàm Nguyên Điện đều vì Lý Thuật mà xảy ra, theo những gì nàng biết về Thái Tử, y sẽ khinh thường dùng loại người vô dụng như nàng, lôi kéo nàng về lại Đông Cung.
Dưới trướng Thái Tử có nhiều chó săn như vậy, thiếu một con như nàng cũng chẳng sao.
Chẳng lẽ nàng tính sai rồi, Thái Tử còn muốn trọng dụng nàng?
Hay là nàng nên giả bộ bị dọa đến thất hồn lạc phách, qua lua lừa gạt Thái Tử một phen.
Lý Thuật suy nghĩ một vòng, suy xét từng ngõ ngách trong chuyện triều đình, nhưng không có một chút ý niệm liên quan đến chuyện tình cảm.
Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật như thế, chỉ cảm thấy ngực nhói một cái.
Trong khoảng thời gian y không để ý, Tước Nô đã cách y càng ngày càng xa.

Dù cho hai người hiện giờ ngồi chung trên một cái giường, nhưng sắc mặt nàng lãnh đạm, giống như muốn đẩy y cách xa mình trăm ngàn dặm.
Y lắc đầu: “Không có, Thái Tử không có yêu cầu gì cả.”
Thực ra chiều nay, Thái Tử ở Đông Cung đã mắng Lý Thuật mấy hồi, hận không thể kêu người lôi nàng đến Đông Cung nghe mắng.

Vẫn là Thôi Tiến Chi khuyên can mãi mới đè được cơn tức của Thái Tử.
Đôi mày dài của Lý Thuật cau lại: “Nếu không có chuyện khẩn cấp, ngươi tới phòng ta làm gì? Mới vừa tỉnh ngủ liền nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng trong triều lại phát sinh đại sự gì.”
Thôi Tiến Chi xuất hiện trong phòng nàng, quả thực chính là kỳ tích, kỳ tích đến mức nàng cảm thấy quá mức đột ngột.
Lý Thuật nói xong liền sửa sang lại xiêm y, đuổi khách: “Nếu không có việc gì nữa, ngươi đi ra ngoài đi.

Ta còn muốn ngủ tiếp.”
Thôi Tiến Chi khó khăn lắm mới có lúc hòa hảo yên tĩnh ở bên nàng, không có tranh chấp, cũng không nói chuyện chính sự, tự dưng lại có chút lưu luyến bầu không khí này.
Lý Thuật đuổi, y lại chẳng muốn đi.
Đang muốn tìm lý do ở lại, y liếc thấy Lý Thuật không tự giác xoa xoa lòng bàn tay vào chăn.
Giống như bàn tay nàng vừa chạm phải đồ dơ bẩn.
Ánh mắt Thôi Tiến Chi cứng lại, chỉ cảm thấy động tác kia của Lý Thuật như ngắt trong lòng y một cái đau đớn, nháy mắt khiến y không tài nào hít thở.
Nàng lại chán ghét y đến mức đó ư, đến mức chỉ tiếp xúc với y một chút cũng làm nàng ghê tởm.
Thôi Tiến Chi ngơ ngác nhìn tay nàng, Lý Thuật thấy y cứ im lặng không nói, liền nóng nảy: “Ngươi còn có chuyện gì nữa?”
Nàng đang buồn ngủ gần chết, hai đêm ròng không ngủ, có để người ta đi nghỉ không đây.
“Không……!Ta không có chuyện gì nữa.”
Thôi Tiến Chi vội nói, như muốn lấy lại mặt mũi: “Vừa lúc ta còn có việc bên Vĩnh Thông, ta phải đi giờ đây.”
Y không thể nhìn Lý Thuật thêm nữa, xoay người liền đi, một đường thẳng tắp hướng ra cửa, dáng đi có gì đó hoảng hốt như chạy trốn.
Lý Thuật nhìn y rời đi, cảm thấy hôm nay y cứ kỳ quái thế nào ấy.
Thôi Tiến Chi lại phát điên gì không biết.
Nàng không nghĩ về y nữa, phân phó: “Hồng Loa, lấy khăn tới, ta muốn lau tay.”
Bị Thôi Tiến Chi năm tay, cứ thấy ghê ghê.
Hồng Loa vội mang tới một chiếc khăn ướt, đưa cho Lý Thuật.
Lý Thuật xoa xoa tay, nghe Hồng Loa giải thích: “Nô tỳ cứ cảm thấy……!Tậm trạng phò mã gia vừa rồi dường như không được tốt, sắc mặt cũng kém.”
Lý Thuật lại không để tâm: “Mấy hôm nay chuyện tới chuyện lui, chắc y mệt lắm.”

Thôi Tiến Chi có Thanh La chăm sóc, nàng nhọc lòng cái gì.
Bị Thôi Tiến Chi đánh thức, Lý Thuật lúc sau vẫn không ngủ lại được, bèn hỏi:
“Năm vạn thạch lương thực đã nộp chưa?”
Phụ hoàng phạt nàng trong vòng 3 ngày phải giao năm vạn thạch lương thực, Lý Thuật tất nhiên không thể chậm trễ.
Hồng Loa gật đầu: “Đã nói cho lục sự, lục sự liền vội vàng kiểm kê lượng lương thực ở các điền trang, ngày mai sẽ cho người chuyển đi ạ.”
Lý Thuật gật gật đầu, lại nói:
“Còn một chuyện, gọi người tới quận Vạn Niên, bảo Lưu quản sự ngày mai đến gặp ta.”
Nàng muốn phạt ông ta.
Phân phó xong lại nằm thêm một lát, rất nhanh cơn buồn ngủ lại tới, Lý Thuật liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo vừa mới tỉnh lại, liền nghe Hồng Loa tới báo, nói Lưu quản sự đã quỳ gối trong chính phòng thỉnh tội.
Lý Thuật rửa mặt chải đầu xong liền đi chính phòng, Lưu quản sự thấy nàng tới, vẻ mặt hối hận, vội vã phân bua:
“Công chúa, đều do tiểu nhân không giữ được lương thực để người ta cướp đi mất, mới khiến công chúa chịu thiệt.”
Bình Dương công chúa vì chuyện quyên lương mà bị Hoàng Thượng răn dạy lúc lâm triều, chuyện này đã truyền khắp Trường An.
Lưu quản sự nói xong liền dập đầu, thái độ nhận sai thật ra rất tốt.
Nhưng Lý Thuật vẫn im lặng ngồi trên thượng vị, trong tay xoay một chén trà nhỏ, không uống, cũng không nói lời nào, chỉ lãnh đạm nhìn ông ta.
Ánh mắt nặng tựa ngàn cân.
Lưu quản sự sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta đi theo công chúa cũng gần năm năm, gì cũng không sợ, chỉ sợ công chúa không nói gì.

Thà cứ mắng cứ phạt ông ta một trận, ít nhất chứng tỏ công chúa còn muốn dùng ông ta.
Nhưng hôm nay nàng lại không nói lời nào……!Ngược lại càng giống điềm báo trước một cơn bão.
Lưu quản sự giãy giụa biện giải:
“Thẩm đại nhân mang theo 500 lính, nhưng đêm đó thôn trang chỉ có hơn hai mươi hộ viện, những người khác đều bị điều đi cả…”
Không phải ông ta không muốn cản, trời đất chứng giám, ông ta đối với công chúa rất trung thành, chỉ là ông ta có tâm mà không có sức.
Lưu quản sự căng da đầu nói:
“Đêm đó phò mã gia cũng không ngăn được Thẩm đại nhân đoạt lương.”
Ngụ ý là, thuộc hạ của phò mã gia là người của Binh Bộ, bọn họ còn không ngăn được, ông ta chỉ là một quản sự nho nhỏ, ngăn không được cũng là chuyện thường tình.
Ai ngờ Lý Thuật nghe vậy, lập tức đập ly trà xuống bàn, nước trà bắn tung tóe.
“Ngươi vẫn còn chưa biết mình sai ở đâu!”
Lý Thuật lạnh lùng nói:
“Bổn cung không trách ngươi không ngăn được Thẩm Hiếu, chuyện này không phải ngươi sai.”
“Bổn cung kêu ngươi lại đây, chỉ là muốn hỏi một câu, ta và Thôi Tiến Chi, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi?”
Lưu quản sự nghe xong sửng sốt.
“Điền trang ngươi quản lí là điền trang của bổn cung, lương thực ngươi thu cũng là của bổn cung, theo lý khi ngươi gặp chuyện, dù lớn dù nhỏ, thì người đầu tiên ngươi phải bẩm báo là bổn cung……”
Lý Thuật lạnh giọng:
“Không có sự cho phép của bổn cung, ai cho ngươi lén phái người đi tìm Thôi Tiến Chi?!”
Lưu quản sự nghe nàng quát cả người run lên, không biết vì sao công chúa lại tức giận.
Phò mã và công chúa không phải phu thê một thể sao.
Ông ta mờ mịt khó hiểu: “Nhưng……!Nhưng đó là phò mã gia mà……”
Thê tử xảy ra chuyện, tìm tướng công không phải thiên kinh địa nghĩa sao.
Lý Thuật nghe xong liền cười lạnh: “Phò mã gia?”
Nàng phân phó:
“Hồng Loa, gọi người kéo Lưu quản sự xuống dưới cho ta, lôi hắn ra ngoài cổng nhìn cho rõ, trên biển viết mấy chữ gì? Là Bình Dương công chúa phủ……!hay là Thôi phủ ?!”
Hồng Loa liền đi ra ngoài, làm bộ muốn gọi người lại đây.
Lưu quản sự lúc này mới coi như hiểu ra.

Công chúa đây là muốn cùng phò mã gia phân rõ giới hạn.
Nhưng để làm gì? Vợ chồng nhà ai lại tách bạch ra thế?
Tuy ông ta trong lòng không suy nghĩ cẩn thận, nhưng cũng biết mình chạm vào vảy ngược của công chúa, không đợi Hồng Loa gọi người lại đây, đã vội vàng thỉnh tội:
“Nô tài biết ạ, đây tất nhiên là phủ đệ của công chúa ạ.”
Lý Thuật nhìn ông ta:
“Nếu là phủ đệ của bổn cung, vậy ai mới thực sự là chủ nhân của ngươi?”
“Tất nhiên là công chúa.”
Lý Thuật vỗ lên bàn một cái:
“Nếu ta đã là chủ của ngươi, không được ta cho phép, ai cho ngươi đi tìm Thôi Tiến Chi? Ngươi đây là xem thường bổn cung, hay là khuỷu tay chỉ ra ngoài?”
Lưu quản sự run như cầy sấy, đầu cắm trên mặt đất, không dám đáp lời.
Lý Thuật chậm rãi xoa cổ tay.
Đến lúc thanh tẩy phủ đệ rồi.
Nếu không nhờ Thẩm Hiếu đoạt lương, Lưu quản sự sốt ruột báo cho Thôi Tiến Chi đến hỗ trợ, nàng còn không nhận ra được, hóa ra trong phủ này có không ít người của Thôi gia.

Trong phủ hạ nhân chủ yếu phân làm ba loại.
Một loại là khi Lý Thuật xuất giá mang từ trong cung ra, số lượng rất ít; hai là sau đó mua bên ngoài về; loại thứ ba…!chính là hạ nhân Thôi gia cung cấp.
Năm xưa Lý Thuật mới xuất hàng*, bên cạnh cũng không có mấy người có thể tin tưởng.
*xuất hàng= xuất giá, từ dùng cho vương nữ, hoàng nữ
Khi còn con gái và khi làm vợ người quả thực không giống nhau, thời con gái có thể vô ưu vô lự, làm phụ nữ rồi phải quán xuyến bao nhiêu việc lớn việc nhỏ, thí dụ như đất phong, điền trang, gia chính, làm nữ chủ nhân một phủ cũng không phải công việc gì nhẹ nhàng.
Không giống An Lạc, trước khi nàng ta xuất giá, Hoàng Hậu đã tìm cho nàng ta một đám vú già quản sự đáng tin cậy, sau khi xuất giá vạn sự đều không cần nhọc lòng.
Kém hơn An Lạc một chút là những công chúa thứ xuất con phi tần, trước khi xuất giá cũng có thể được mẫu phi chỉ bảo, quản gia không mấy khi bị luống cuống tay chân.
Chỉ có Lý Thuật, bên cạnh không có hạ nhân đáng tin cậy, cũng không có trưởng bối dạy dỗ, mới vừa thành thân xong đã phải quản lí cả một phủ đệ lớn, nàng quản đến rối tinh rối mù.
Thôi Tiến Chi để ý, liền chuyển một đám hạ nhân có kinh nghiệm từ nhà cũ Thôi gia tới giúp đỡ nàng.
Thôi gia là phủ đệ trăm năm, người hầu kẻ hạ đều hơn xa người bình thường, một người làm bằng mười người.

Năm năm sau khi hai người thành thân khai phủ, những người đó đều được trọng dụng, đều trở thành quản sự.
Lưu quản sự chính kẻ lợi hại nhất trong số đó.
Từ trước lúc còn ở Thôi gia ông ta đã chuyện quản lí điền trang, sau khi tới phủ công chúa, liền được giao cho quản lí điền trang lớn nhất.

Dù hạn hay úng, điền trang quận Vạn Niên chưa bao giờ thiếu lương, căn bản chưa từng mắc sai lầm.
Kẻ có tài như vậy, nếu ở ngoài thì các cửa hàng cửa tiệm phải năm lần bảy lượt muốn mời về.
Nhưng Lý Thuật hiện giờ nhất định không thể dùng Lưu quản sự nữa.
Ông ra có khả năng, nhưng lại không một lòng với nàng, ông ta rõ ràng là người của Thôi Tiến Chi.
Hạ nhân của nàng nhất định chỉ có thể xem nàng là chủ nhân duy nhất, phò hay gì mã cũng được, không được nàng phân phó, nửa chữ cũng không được nói ra bên ngoài!
Nàng đã ủ mưu tính kế để rời khỏi Thái Tử đảng, Thôi Tiến Chi là người của Thái Tử, cũng có nghĩa nàng buộc phải đoạn tuyệt hoàn toàn với Thôi Tiến Chi.
Nếu không ngày sau dù nàng có tính toán gì, hạ nhân đều rỉ tai với Thôi Tiến Chi hết, thế thì nàng coi như xong.
Quyết liệt.
Lý Thuật nghĩ đến chữ này, trong lòng cảm thấy đau xót, nhưng rất nhanh đã hồi phục.
Nàng và Thôi Tiến Chi rốt cuộc vẫn đi tới đoạn kết như vậy.
Lý Thuật vừa nghĩ trong đầu, vẻ mặt cũng không còn quá nghiêm khắc với Lưu quản sự, chậm rãi mở miệng:
“Lưu quản sự, mấy năm nay ngươi cũng thay ta làm không ít việc, cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ phạm sai lầm.

Đoạt lương không phải lỗi của ngươi, ta không phạt ngươi, chỉ là……!Ta cũng sẽ không dùng ngươi nữa.”
Nàng than thở: “Nếu trong lòng ngươi đã xem Thôi Tiến Chi là chủ tử thì cũng không cần thiết phải ở lại phủ, bổn cung sẽ trả ngươi về Thôi gia.”
“Ngươi đi phòng thu chi lĩnh chút bạc rồi đi đi.”
Lưu quản sự ngơ ngác, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Công chúa từ trước đến nay ra tay rộng rãi, nói là “Lĩnh chút bạc”, nhưng một ít bạc trong lời công chúa ít nhất là vài trăm lượng, đó là số tiền đủ cho ông ta sống nửa đời còn lại.
Lưu quản sự trong lòng phức tạp, biết công chúa đây là muốn cùng phò mã gia hoàn toàn tách ra, ông ta chẳng qua chỉ là bước đệm.
Hàng năm ông ta đều ở điền trang, không biết tình huống trong phủ.

Nhưng ông ta còn nhớ năm đó hai người thành thân, mười dặm hồng trang, là một đôi duyên trời tác hợp.
Sao lại đi đến nông nỗi này.
Lưu quản sự ngơ ngẩn một lát, biết công chúa tuy là nữ tử, nhưng nói một là một.

Ống ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, vì thế chỉ có thể đoan đoan chính chính quỳ trên đất bái lạy.
“Tạ công chúa.”
Lưu quản sự chỉ là mở đầu việc thanh tẩy phủ đệ của Lý Thuật, nàng kêu Hồng Loa mang danh sách tới, gọi từng người là hạ nhân từ nhà cũ Thôi gia tới, mặc kệ người có có năng lực đến đâu, mặc kệ người đó có đang làm quản sự, tất cả đều không dùng, cấp cho mỗi người ít bạc rồi trả về Thôi gia.
Sau đó là những hạ nhân ở Tây viện hầu hạ Thôi Tiến Chi, cũng đều thưởng bạc, sau đó bán ra ngoài.
Như vậy sau một lần thay nhân lực lớn, hơn nửa hạ nhân đều bị đuổi ra ngoài, dư lại đều là người trung thành và tận tâm, trong mắt chỉ xem công chúa là chủ.
Hạ nhân hiện tại đều biết: Tây viện tuy vẫn còn để lại cho phò mã gia trên danh nghĩa, nhưng chỉ là cho có mặt mũi, phò mã gia ở trong phủ đã không còn là chủ nhân chân chính nữa.
Ai còn trung thành với phò mã gia, chính là chống lại công chúa, không có quả ngọt để ăn đâu!.

Chương 40:

Chớp mắt đã đến tháng sáu.

Trong nửa tháng này, thành Trường An nếu nói rối loạn thì có rối loạn, nói thái bình thì cũng thái bình.

Đám thế gia lúc trước cứng miệng nhất định không chịu giao ra lương thực hiện giờ lại vô cùng nhiệt tình, mấy vạn thạch lương thực cứ lần lượt được chuyển đến Hộ Bộ, Hộ Bộ bận tối mắt tối mũi thu xếp, lại lo cứu tế, quan viên ngày nào cũng đêm sờ mới về nhà.

Hộ Bộ lắm việc, Môn Hạ Tỉnh cũng không nhàn nhã.

Thẩm Hiếu mới được thăng chức gia nhập Môn Hạ Tỉnh, ngồi chưa ấm chỗ, uy danh đã vang xa. Công việc của chàng là xem xét tấu chương, đôi mắt kĩ như lược bí, trong tấu chương dù có một lỗi nhỏ đều bị chàng nhặt ra, không lưu tình chút nào trả hết về, làm không ít quan viên mất hết mặt mũi.

Trước giờ chức vụ trong Môn Hạ Tỉnh đều do con cháu thế gia cầm giữ, chư vị đồng liêu xem thường chàng xuất thân thấp kém, bèn cùng nhau cô lập chàng, cả ngày ở trước mặt chàng âm dương quái khí vừa lén lút vừa công khai khinh bỉ chàng, tổ chức mấy yến hội gì đó cũng không mời chàng, muốn khiến Thẩm Hiếu biết khó mà lui.

Nhưng Thẩm Hiếu trời sinh cô độc, căn bản không để bụng, một mình độc lai độc vãng, ngược lại càng thêm có vẻ xuất sắc kiêu ngạo.

Trong triều thế gia đại tộc đều có quan hệ thông gia với nhau, nếu nhà này phạm tội, bị người khác dâng tấu tố cáo, nhờ có các mối quan hệ nhập nhằng đó mà bình thường cứ đến Môn Hạ Tỉnh là tấu chương sẽ bị chặn lại, không khiến Hoàng Thượng phải bận lòng.

Bây giờ hay rồi, Thẩm Hiếu chay mặn đều không ăn, không quan tâm chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần là tấu chương buộc tội, đều được đưa đến chỗ Hoàng Thượng. Nửa tháng này, trong triều có không ít quan viên bị bệ hạ răn dạy, nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an.

Như thế, Thẩm Hiếu liền có một biệt danh là “Thẩm Diêm Vương”, ý nói chính là chàng mặt lạnh tâm tàn nhẫn.

Mà trong thành Trường An người được thái bình, chủ yếu là nói Bình Dương công chúa và Thái Tử. Sau khi bị Hoàng Thượng trách cứ, công chúa liền ngoan ngoãn giấu mình trong phủ. Thái Tử cũng rúc mặt trong Đông Cung, chỉ còn chờ Thôi Tiến Chi hoàn thành công trình kênh Vĩnh Thông, lấy chuyện này làm chiến tích, đổi lấy một nụ cười của Hoàng Thượng.

Thôi Tiến Chi tập trung cao độ vào công việc ở Vĩnh Thông, vô cùng bận rộn. Bởi vậy mà Lưu quản sự mãi vẫn chưa tìm được cơ hội cầu kiến Thôi Tiến Chi.

Từ ngày ông ta bị đuổi khỏi phủ Bình Dương công chúa đến nay đã hơn nửa tháng.

Vốn ông ta định quay lại nhà cũ Thôi gia, nhưng ở Thôi gia hiện giờ lại không có vị trí nào cho ông ta nữa. Cũng không khó hiểu, ông ta bị điều đi khỏi Thôi gia đã 5 năm, vị trí quản sự năm đó đã có người phụ trách.

Hơn nữa mấy năm nay Thôi gia không còn vinh quang như trước, đã bỏ bớt không ít nô bộc, cũng bán đi mấy thôn trang. Cho nên dù ông ta có về Thôi gia, cũng không có thôn trang nào cần ông ta quản, chỉ còn cách làm một nô bộc tầm thường.

Nhưng Lưu quản sự đã quen làm lớn, sao chịu được cảnh cúi mình trước ai.

Do đó suốt thời gian này ông ta vẫn muốn được gặp Thôi Tiến Chi một lần, cầu xin phò mã gia niệm tình mấy năm nay ông ta giúp công chúa phân ưu không ít, để ông ta được làm một quản sự ở Thôi gia.

Nhưng cầu kiến nửa tháng, Thôi Tiến Chi cũng không rảnh gặp.

Lưu quản sự trong lòng phát hoảng, chỉ sợ phò mã gia cũng giống công chúa, không muốn lưu ông ta lại nữa.

Sợ hãi đi qua, ông ta phải nghĩ cách, có khi phải lấy lòng người bên cạnh phò mã một phen, để người ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt phò mã.

Hôm nay chính ngọ, Lưu quản sự liền tới Duyên Khang phường, muốn cầu kiến Thanh La cô nương.

Mấy năm nay ông ta chỉ ở điền trang, giờ mới biết thì ra phò mã nuôi ngoại thất.

Chẳng trách công chúa lại quyết liệt với phò mã như vậy.

Tòa nhà phò mã mua cho ngoại thất là kiểu thanh u, phía sau bờ tường trắng lộ ra màu xanh biếc của hàng cây cổ thụ, có cảm giác an tĩnh tránh xa trần thế, cửa lớn sơn đen đóng chặt.

Ông ta gõ cửa, sau khi nói ra lí do cầu kiến, người gác cổng liền đón ông ta vào, vòng qua ảnh bích, dọc theo trung đình tiến thẳng đến nhà chính.

Đứng trong nhà chính, ông ta cũng không quỳ, hai tay rũ bên người.

Trước khi đến đây vốn ông ta đã nghĩ rồi, người ta là ngoại thất hay nội thất không quan trọng, người ta là người có tiếng nói trước mặt phò mã gia, dù sao cũng phải lấy lòng một chút.

Nhưng lúc này thật sự đến rồi, Lưu quản sự lại cảm thấy từ đáy lòng xông lên một cảm giác khó chịu, chút giả bộ cũng không muốn làm.

Từ trước đến nay ông ta là đại quản sự, hiện giờ lại phải muối mặt đi cầu xin một đứa ngoại thất không lên nổi mặt bàn?

Còn nữa, Bình Dương công chúa tài giỏi như vậy, chuyện trong phủ quản lí gọn gàng ngăn nắp, phò mã sao có thể phụ bạc nàng, đi nuôi dưỡng ngoại thất chứ?!

Người gác cổng đi vào trắc gian, Lưu quản sự nghe thấy hắn nói: “Cô nương, Lưu quản sự trước đây ở phủ công chúa có việc cầu kiến ngài.”

Lưu quản sự nghe xong thầm nghĩ, đứa ngoại thất này ít ra còn có chút quy củ, không danh không phận biết xưng là “Cô nương”. Nghe nói không ít ngoại thất nhà khác, ngấm ngầm phá quy củ, không có người bắt hạ nhân gọi là “Phu nhân”.

“Để ông ấy vào đi.” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Lưu quản sự nghe thấy liền bước vào trắc gian, nhìn trái nhìn phải, không có chút quy củ giữa hạ nhân và chủ tử.

Nàng ta cũng xứng gọi là chủ tử?

Trên tháp La Hán có một thiếu phụ đang ngồi, trong tay cầm khung thêu, trên bàn đặt những miếng vải lớn, xem ra nàng ta đang may xiêm y cho phò mã.

Thấy Lưu quản sự thẳng thừng nhìn mình, Thanh La cũng không tức giận.

Lưu quản sự cố ép mình chắp tay trước ngực, hành lễ một cách qua loa: “Gặp qua Thanh La cô nương.”

Thanh La gác khung thêu xuống, nhỏ giọng phân phó: “Lấy cho quản sự một chiếc ghế, lại mang trà lên.”

“Hôm nay trời độc, ngươi từ phủ công chúa tới, đừng để bị say nóng.”

Lập tức có nha hoàn mang ghế đến, mời Lưu quản sự ngồi xuống. Đãi ngộ như vậy ông ta còn chưa được trải nghiệm bao giờ.

Công chúa xưa nay lãnh đạm, đừng nói ngồi, không bắt quỳ đáp lời đã là thiên đại ban ân.

Thanh La thấy ông ta ngồi xuống, mới mở miệng chậm rãi nói:

“Ta cũng nghe nói, công chúa gần đây sắp xếp lại phủ đệ, cho nghỉ không ít lão nhân có năng lực, quản sự chính là trong số đó nhỉ.”

Lưu quản sự gật đầu: “Đúng vậy.”

Thanh La lại hỏi: “Vậy quản sự hiện giờ trở về nhà cũ Thôi gia làm nhiệm vụ gì?”

Lưu quản sự lộ ra vẻ bối rối: “Cũng…… Cũng không việc gì để làm.”

Thanh La nghe xong liền hiểu:

“Này cũng khó trách. Dù sao ngươi cũng đã rời bổn trạch lâu như vậy, thời gian ngắn cũng không thể tìm được vị trí nào hợp ý. Không sao, ngươi cũng đừng lo quá.”

Nàng ta mím môi cười, mang theo vài phần thiện giải nhân ý:

“Ngươi có bản lĩnh, ta đã nghe nói qua rồi. Tam Lang biết dùng người, tất nhiên sẽ không bỏ phí ngươi. Chỉ là gần đây chàng rất bận, không có thời gian quản chuyện hạ nhân, cho nên chưa có an bài nào cả.”

Lưu quản sự nghe nàng ta gọi “Tam Lang” thì hơi nhíu mày.

Xưng hô thân mật thật đấy, như thể nàng ta với phò mã mới là phu thê.

Công chúa trước giờ toàn gọi cả tên lẫn họ phò mã.

Lưu quản sự lúc này mới cảm nhận được, kỳ thật công chúa và phò mã gia sớm đã có nhiều ngăn cách.

Thanh La lại nói: “Ngươi yên tâm, chờ việc ở kênh Vĩnh Thông kết thúc, ta sẽ nhắc đến ngươi với chàng, không để chàng ấy quên mất đâu.”

Lưu quản sự nghe xong, nhất thời lòng tràn đầy vui sướng.

Ông ta mới tới, còn chưa nói được mấy câu, thậm chí thái độ cũng không tốt, không ngờ vị Thanh La cô nương này lại biết nhìn mặt đoán ý, chủ động nói ra nhu cầu trong lòng ông ta.

Lưu quản sự vội từ ghế tròn đứng dậy, lần này vô cùng thật tâm hành lễ: “Đa tạ cô nương!”

Thanh La nhấp môi, cười ngại ngùng: “Không cần cảm tạ ta. Do bản thân ngươi có bản lĩnh, Tam Lang sẽ không bỏ rơi ngươi, ta chẳng qua chỉ nhắc nhở chút chút.”

Lưu quản sự nghe được trong lòng ấm áp.

Vị cô nương này thật đúng là tốt bụng, rõ ràng giúp đỡ người khác, lại còn không có một chút dáng vẻ ban ân, càng làm cho người ta ghi nhận lòng tốt của nàng.

Thanh La nói tiếp:

“Nghe nói hôm nay công việc ở Vĩnh Thông sẽ hoàn tất, nói không chừng Tam Lang sẽ về ngay, ngươi hay là cứ ở đây đợi, nếu chàng trở về ngươi có thể gặp trực tiếp luôn.”

Lưu quản sự đang lo không gặp được Thôi Tiến Chi, nghe vậy lại nói một tiếng cảm ơn.

Trên mặt Thanh La lộ ra vẻ ôn nhu:

“Giữa trưa rồi, ngươi chắc chưa dùng bữa, đi xuống ăn cơm đi, rồi tới phòng cho khách nghỉ một lát. Tam Lang về ta sẽ cho người đến gọi.”

Lưu quản sự cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Ông ta đi rồi, Thanh La lại cầm khung thêu lên tiếp tục thêu thùa, lại thấy nha hoàn bưng một chén trà nhỏ lại đây, để trên bàn rồi nổi giận đùng đùng: “Cái người Lưu quản sự gì kia, là nô tài bị Bình Dương công chúa đuổi cổ, cô nương khách khí với ông ta làm gì?”

Thanh La nhìn nha hoàn một cái, nghiêm mặt nói:

“Lưu quản sự tuy rằng bị đuổi ra ngoài, nhưng ông ta có năng lực, Tam Lang khẳng định sẽ dùng người, ngày sau không chừng ông ta sẽ là đại quản sự ở Thôi phủ. Đối đãi tốt một chút cũng có mất gì đâu.”

Lúc có thể ban ân huệ thì nhất định nên ban ân huệ, đây luôn là quy tắc hành sự của Thanh La.

” Lưu quản sự thì thôi, nhưng tại sao đối với bất cứ hạ nhân nào ngài cũng tỏ ra ôn hòa như vậy chứ.”

Nha hoàn không vui chút nào. Nàng ta hầu hạ cô nương đều là ăn nói khép nép, thế chẳng phải nàng ta càng thấp hơn người ta hay sao.

Làm chủ nhân không thể để mất phong thái như thế được.

Nha hoàn khuyên nhủ: “Cô nương, ngài hiện giờ chính là nữ chủ nhân tòa viện này, cũng không thể mãi hạ mình xuống giống như trước. Ngài phải uy nghiêm một chút. Giống…… giống Bình Dương công chúa ấy ạ, ngài ấy lợi hại biết bao nhiêu, nhìn người nào là người nấy sợ tới mức không dám nhúc nhích. Đó mới là dáng vẻ chủ tử!”

Tính tình của cô nương quá mềm yếu.

Thanh La lại chỉ nhìn nha hoàn rồi lắc đầu cười cười không đáp, tiếp tục cúi đầu thêu hoa.

Trên đời này có thể có bao nhiêu người con gái giống Bình Dương công chúa đâu.

Nàng ấy quá lợi hại, muốn cái gì đều có thể tự mình giành lấy, thoải mái mà không cần tốn nhiều sức.

Cũng là vì nàng ấy lợi hại như vậy, cho nên nàng luôn có vẻ quá mức lạnh lùng, đối nhân xử thế chỉ dựa vào năng lực, chưa từng biết dùng tình cảm lung lạc lòng người. Trên người nàng ấy chưa từng có một phân dịu dàng ôn nhu.

Thanh La được gặp Bình Dương công chúa không nhiều, chỉ nhớ nàng ấy có một đôi mắt sắc bén lãnh đạm, dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong tâm người khác.

Chẳng ai thích một đôi mắt như vậy.

Thôi Tiến Chi thích tới chỗ nàng ta, không phải vì nàng ta thông minh, cũng không phải bởi vì nàng ta có năng lực. Mấy thứ ấy nàng ta làm sao so được với Bình Dương công chúa, nhưng công chúa cũng có thứ không bằng nàng ta —— nàng ta có thể mang đến cho Thôi Tiến Chi ôn nhu chăm sóc, Bình Dương công chúa lại chỉ biết dùng chính sự đè ép y.

Nàng ta chỉ cần phát huy sở trường của mình là được.

Những ngón tay trắng trẻo mềm mại tiếp tục uốn lượn như múa trên mặt vải.

Nàng ta đang may cho Thôi Tiến Chi một chiếc áo trong mới, trên vạt áo thêu hoa văn cây trúc, phải may nhanh cho xong. Chỉ đợi y xong việc ở Vĩnh Thông trở về là có áo mới để mặc rồi.

Công chúa vĩnh viễn sẽ không làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nha hoàn thấy nàng ta chỉ lo thêu thùa, thở dài: “Cô nương đừng thêu nữa, thêu cả một buổi sáng rồi ngài cũng nên nghỉ ngơi chút đi ạ, cũng phải cho mắt nghỉ chứ.”

Thanh La quả thật cũng cảm thấy mắt có chút khô, dù sao chỗ cần thêu còn lại cũng không nhiều, đến chiều chắc cũng xong. Liền buông khung thêu, được nha hoàn đỡ ra cửa.

Dọc theo hành lang gấp khúc đi vào một hoa viên nhỏ, còn chưa đi được vài bước, cách hàng cây trúc vọng tới giọng của Lưu quản sự.

Một đám tôi tớ đang vây quanh ông ta.

Thanh La nghe tiếng thì dừng lại.

Đám tôi tớ đó đều là hạ nhân làm việc nặng, khó được mấy khi nhìn thấy một đại quản sự, người ta còn là quản sự điền trang lớn nhất của công chúa, quả thực là nhân vật đứng đầu trong giới hạ nhân.

Mấy tôi tớ đều mang vẻ mặt hâm mộ, vây quanh Lưu quản sự, như thể mỗi lời ông ta nói ra đều là khuôn vàng thước ngọc.

Lưu quản sự được nịnh nọt đến cao hứng, cũng có chút lâng lâng, liền kể lể mấy chuyện uy phong lúc còn quản sự điền trang, mấy tên tôi tớ nghe xong ai nấy cũng xuýt xoa.

Đến bao giờ bọn họ có thể lên làm quản sự nhỉ, quá là vinh quang!

Chao ôi, chỉ tiếc bọn họ phải đi theo một chủ nhân là ngoại thất, không có gia sản gì, cả đời sợ chỉ có thể làm tạp dịch.

Có người nghe xong liền hỏi: “Quản sự, vậy ngài rốt cuộc làm sai chuyện gì, khiến công chúa trả ngài về Thôi gia thế?”

Sắc mặt Lưu quản sự lập tức sa sầm xuống.

Mấy hạ nhân bên cạnh liền chọc chọc cái tên không biết giữ mồm miệng kia, khuyên nhủ: “Không sao không sao, về Thôi gia cũng làm quản sự mà!”

Lưu quản sự cười một cách miễn cưỡng, lấy lại tinh thần trả lời:

“Kỳ thật ta cũng không phạm lỗi gì lớn, chẳng qua vướng phải chuyện quan viên triều đình đánh nhau, mới dính đen đủi. Hộ Bộ tới điền trang của công chúa cướp lương thực chắc các ngươi đều nghe qua rồi? Người cướp lương chính là Hộ Bộ Thẩm đại nhân, đêm đó dẫn theo năm trăm tên lính xông thẳng vào điền trang. Ta vốn muốn ngăn cản, nhưng ngày đó không khéo một nửa số hộ vệ đều bị công chúa điều đi rồi, thủ hạ của ta chỉ còn hơn hai mươi người. Ta đương nhiên ngăn cản không được, thế là lương thực bị cướp đi.”

Lưu quản sự thở dài: “Chính là vì chuyện này.”

Mấy hạ nhân liền phụ họa: “Làm sao mà cản được, chuyện này ngài cũng không sai.”

Mà Thanh La đứng phía sau hàng trúc nghe thấy lời của Lưu quản sự cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Đêm đó Hộ Bộ muốn tới cướp lương, công chúa cũng vừa hay điều đi một nửa số hộ vệ…… cũng quá trùng hợp đi.

Thời gian đó là lúc vấn đề quyên lương vô cùng cấp bách, ngay cả Thôi Tiến Chi cũng phái người đi bảo vệ điền trang Thôi gia. Bình Dương công chúa xưa nay thông minh cẩn thận, sao có thể vô cớ điều hộ vệ điền trang đi?

Gần đây công chúa lại dọn dẹp phủ đệ, đuổi hết hạ nhân từ Thôi gia, hoặc có quan hệ thân cận với Thôi Tiến Chi. Giống như muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với y vậy.

Hai việc này…… Thanh La cảm giác đó không phải trùng hợp, nhất định hai việc này có mối liên hệ nào đó. Nàng ta biết trong đó có bất thường nhưng chỉ có thể mông lung suy nghĩ, lại không nó khả năng làm sáng tỏ. Nàng ta chỉ có một loại trực giác nhạy bén, rằng có gì đó cổ quái đang diễn ra.

Bình Dương công chúa thông minh như vậy, thông minh đến mức Thanh La không dám nhìn lên. Cho nên nàng ta càng chắc chắn, những chuyện công chúa làm đều đã được nàng ấy trù tính từ lâu.

Thanh La chợt siết chặt tay nha hoàn: “Mau, chuẩn bị ngựa, ta muốn tới Vĩnh Thông Cừ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN