Nhưng Kim Thành lại không hợp với phong cách đó.
Nàng ta vốn nhỏ nhắn xinh xắn, coi như đoan trang nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, khí chất không đủ, mặc những bộ y phục diễm lệ đó ngược lại trông chẳng ra sao.
Mười mấy thị nữ đứng thành hàng, trên tay mỗi người nâng một bộ y phục mùa thu, Hồng Loa cầm từng chiếc lên ướm vào người Kim Thành, lắc đầu, lại chọn cái khác, rồi lại lắc đầu.
Nhiều lần như thế, sau cùng chọn được một chiếc áo màu hồng nhạt thêu cẩm tú, kết hợp với váy dài, dải lụa bằng vải sa khẽ khoác trên tay, mày khẽ chuốt, môi son đỏ, tuy là ngày thu mà trang dung của Kim Thành lại có cảm giác mùa xuân đang đến.
Kim Thành trang điểm xong thì đã tới giờ ngọ, Lý Thuật chỉ tùy ý mặc một bộ thường phục giản dị, cũng không trang điểm, để mặt mộc dẫn Kim Thành xuất phủ.
Kim Thành ngồi trong xe nhìn Lý Thuật đang dựa vào đệm mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Tỷ ấy định làm gì vậy? Bình Dương tỷ tỷ trang điểm cho nàng ta như vậy là định dẫn nàng ta tham gia yến hội nhà ai hay là đi đâu đó vui chơi?
Bình Dương tỷ tỷ không giống người rảnh rỗi như thế mà nhỉ.
Dù nghi hoặc đầy mình, nhưng Kim Thành lại không phải người lắm miệng, đã vậy biểu cảm của Lý Thuật không có vẻ gì đang vui, nên nàng ta chỉ có thể dằn thắc mắc trong lòng.
Xe ngựa vội vã, trong xe lại im ắng kì lạ, một lát sau đã đến Khúc Giang Trì.
Sau khi xuống xe, đôi mày của Kim Thành khẽ nhíu.
Khúc Giang Trì ư?
Kim Thành dù xuất cung rất ít, nhưng từ trước đến nay xuân yến hay hoa thần yến cung đình đều thường được tổ chức tại Khúc Giang Trì, nhưng chỉ tổ chức vào mùa xuân và mùa hạ, hoa anh đào, hoa phù dung nở rụng đầy đất, thời tiết cũng thuận hòa khiến người vui vẻ.
Nhưng hôm nay đã vào thu rất lâu, cả Khúc Giang Trì đều đượm vẻ tẻ nhạt buồn hiu hắt, hoa đã tàn, màu sắc lá cây cũng đã ngả, chỉ có một hồ nước còn lại chẳng có cảnh vật gì đáng xem.
Ở Trường An mà muốn đi thưởng cảnh, vẫn nên tới Nhạc Du Nguyên ngắm lá phong. Cho nên hôm nay ở Khúc Giang Trì ngoại trừ hai người, cũng chẳng có bóng ai lui tới.
Đi xuyên qua một rừng cây hạnh và một cây cầu dài, liền đi tới một tiểu lâu ven hồ.
Lý Thuật đứng yên, ánh mắt dừng trên mặt hồ mênh mang. Dường như cái ngày tân khoa yến mùng ba tháng ba đầu xuân ấy vẫn còn ngay trước mắt, nàng và Thẩm Hiếu lần đầu tiên gặp lại nhau ở Trường An. Khi ấy nàng không hề biết, người thư sinh khoác tấm áo cũ kĩ ấy sau này lại có ràng buộc lớn như vậy với mình.
Tạo hóa trêu người, chắc chỉ như vậy mà thôi.
Lý Thuật miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Kim Thành:
“Ta ở trong phủ buồn chán đã lâu, hôm nay vừa lúc muốn đi ra dạo một chút, kết quả lại chọn sai chỗ mất rồi, Kim Thành muội muội phải nhường nhịn rồi.”
Kim Thành vội lắc đầu: “Không sao đâu ạ, trước nay lúc muội tới Khúc Giang Trì, nơi này đều vô cùng náo nhiệt, hiếm khi được chiêm ngưỡng nó lúc trầm tĩnh.”
Hai người sóng vai nhau đi dạo dọc ven hồ, câu được câu không.
Lý Thuật nói: “Ta thân làm tỷ tỷ lại không xứng chức, nếu không phải mấy hôm trước phụ hoàng đặc biệt nhắc thì ta đã quên mất muội muội đã qua cập kê rồi. Muội muội sinh thần khi nào?”
Kim Thành hơi có chút thụ sủng nhược kinh. Phụ hoàng còn đặc biệt nhớ nàng ta đã qua cập kê ư?
Từ lúc nàng ta biết nhớ, quan hệ với phụ hoành rất lạnh nhạt. Khi còn nhỏ nàng ta rất hâm mộ An Lạc, mỗi khi cung yến nhìn lên đều thấy An Lạc nũng nịu với phụ hoàng, đó mới là cảnh tượng nên có giữa cha và con.
Sau này tuổi ngày một lớn, nàng ta cũng đã quen. Ngoại trừ An Lạc công chúa, trong hậu cung tất cả những công chúa khác đều phải quen với chuyện này. Chính Nguyên Đế chỉ là người cha trên danh nghĩa, thực tế người lại là đế vương, máu mủ ruột thịt nhưng lại xa xôi cách lòng.
Sinh ra ở hoàng gia, thân tình là thứ không đáng tin cậy.
May mắn Kim Thành vẫn luôn được sống cùng mẫu thân, mẫu thân nàng ta tuy chỉ là một Thải nữ thấp kém, ngoài sử xự và đọc sách cũng không dạy nàng ta được điều gì, nhưng ít nhất đã cho nàng ta biết thế nào là tình cảm ruột thịt.
Kim Thành trả lời: “Muội sinh vào tháng hai, đầu năm lúc làm lễ cập kê thì gặp ngay nạn hạn hán, chi phí sinh hoạt trong cung phải tiết kiệm nên cũng không làm lớn, cũng chỉ mời vài muội muội thân thiết tới ăn bữa cơm.”
Lời này của nàng ta là đang giải vây cho Lý Thuật.
Lễ cập kê của Kim Thành đương nhiên Lý Thuật không đi, thật ra nàng còn không nhớ rõ. Hồng Loa ghi nhớ giúp nàng, khi đó chọn một bộ trang sức phỉ thúy gửi đi, coi như hạ lễ.
Lý Thuật nhấp môi: “Tuổi trẻ thật tốt, ta đã quên lễ cập kê của mình như thế nào rồi.”
Khi đó tuy không được sủng ái như hiện tại nhưng cũng coi như yên lành trôi qua. Chỉ nhớ khi nghe phụ hoàng có ý gả An Lạc cho Thôi Tiến Chi, trong lòng nàng nóng nảy, quyết định ra tay trù tính cho chính mình.
Năm ấy nàng cướp được Thôi Tiến Chi, cảm thấy y chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời, nếu phải bỏ lỡ thì chẳng khác nào mất đi cả thế gian. Nàng không ngờ có một ngày mình có thể thản nhiên buông tay ánh sáng năm nào, ánh mắt lại hướng về một người khác.
Lý Thuật nghĩ thầm, so với Kim Thành nàng quả nhiên đã già rồi, đυ.ng một chút liền nhớ đến quá khứ.
Nàng cười nhạt, sau đó nói đến chuyện chính.
“Ta nói chuyện thẳng thắn, muội muội cũng đừng xấu hổ. Trước muội có mười mấy tỷ tỷ, cập kê không lâu liền thành hôn. Hiện giờ muội muội cũng đến tuổi, liệu đã để ý ai chưa?”
Lý Thuật vỗ mu bàn tay Kim Thành: “Ta tốt xấu gì cũng có chút tiếng nói trước mặt phụ hoàng, nếu muội muội đã chấm ai đừng ngại nói cho ta, ta đi xin cho muội muội một hôn sự như ý.”
Kim Thành nghe nàng nói mặt liên đỏ lựng.
Ấy…… Sao Bình Dương tỷ tỷ lại trắng trợn nói ra như thế, chẳng đệm câu nào, như thế này làm sao nàng ta dám trả lời.
Nhưng hỏi nàng ta có người vừa ý không ư?
Kim Thành gục đầu xuống cắn cắn môi.
Trong đầu Kim Thành có chút loạn, không đáp, Lý Thuật cũng không giục, đợi nàng ta vơi đi xấu hổ.
Hai người dọc theo ven hồ đi thêm một lát, nhiệt lượng nóng bỏng trên mặt Kim Thành mới tản ra, liền thấy thân hình Lý Thuật cứng lại.
Kim Thành vội ngẩng đầu lên.
Cách hồ nước yên ả ngày thu, một thân hình cao ráo thẳng tắp như thân kiếm, người đó mặc bộ trường bào màu xám, cũng đang nhìn về phía này.
Hồ rất lớn, rõ ràng không thể nhìn thấy khuôn mặt, chứ đừng nói là xác định được ánh mắt. Người đó nhìn ai trong hai người, hoặc chẳng nhìn ai cả, nói không chừng người đó đơn giản chỉ đứng đó ngắm hồ, ngắm cây.
Nhưng Kim Thành rõ ràng cảm thấy, cách một hồ nước lớn như thế, Lý Thuật và Thẩm Hiếu dù không ai nói gì nhưng phảng phất lại như đang trò chuyện điều gì đó với nhau.
Thật ra Thẩm Hiếu không định đến.
Lý Thuật gửi thϊếp mời giải thích rất rõ, rằng hôm nay chàng phải đến gặp mặt Kim Thành, còn lấy mỹ danh là để cho đôi vợ chồng tương lai bồi dưỡng tình cảm.
Không ngờ nàng lại keo kiệt với mình như vậy, không muốn đích thân viết, trên tấm thϊếp kia chữ nghĩa xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng là chữ của hạ nhân.
Nàng thật sự là đồ tồi xuống giường liền trở mặt không nhận người, đến bút tích cũng keo kiệt không muốn cho, Thẩm Hiếu nghĩ, sớm biết như vậy đáng lẽ không nên cho nàng xuống được giường.
Thẩm Hiếu dĩ nhiên không muốn gặp Kim Thành công chúa, hai người không có quan hệ gì thân thiết, lại nói trong chuyện này Kim Thành cũng là nạn nhân bị liên lụy.
Nhưng Thẩm Hiếu nghĩ lại nghĩ, tính toán thời gian tấu chương của Thất hoàng tử từ Hoàng Hà rất nhanh sẽ được đặt lên bàn Chính Nguyên Đế, đến lúc đó mình phải tìm cơ hội rời khỏi Trường An rồi.
Sẽ rất lâu mới được nhìn thấy nàng, nên dù có một cơ hội cũng phải tranh thủ.
Chàng liền bước qua cầu đá, Thẩm Hiếu thân cao chân dài, rất nhanh đã đi qua bờ bên kia.
Cách nàng vài bước chân, Thẩm Hiếu cụp mắt hành lễ: “Hạ quan tham kiến Bình Dương công chúa, Kim Thành công chúa.”
Lý Thuật không đáp, Kim Thành lại rất vui vẻ: “Khéo quá, ở đây mà cũng gặp Thẩm đại nhân.”
Khúc Giang Trì quạnh quẽ, chẳng có người vãng lai, thế mà vẫn gặp được chàng, đây chính là duyên phận.
Kim Thành gặp được Thẩm Hiếu, không hiểu sao tâm trạng rất phấn khích, nàng ta cố nén nhảy nhót trong lòng: “Thẩm đại nhân, gần đây công vụ thế nào, có phải rất bận không?”
Chẳng qua chỉ là câu hỏi mở lời khách sáo, nhưng ai ngờ sau đó không khí lại như ngừng trệ.
Lý Thuật nghiêng mình ngắm hồ nước, không nói lời nào.
Kim Thành lúc này mới sực tỉnh, gần đây còn có chuyện gì ngoài chuyện nam sủng chứ!
Trời ơi, cái hay không nói lại nói chuyện dở!
Kim Thành luống cuống một chút, có chút không biết làm sao, như đứa trẻ phạm lỗi lén nhìn Lý Thuật,, lại nhìn Thẩm Hiếu một cái.
Lý Thuật thấy Kim Thành thấp thỏm, đành giải vây: “Sắp vào đông,tình hình thiên tai Hoàng Hà đã tương đối ổn định, công vụ chắc cũng nhàn.”
Thẩm Hiếu gật đầu: “Vâng, nên thần mới có thời gian rảnh rỗi.”
Kim Thành còn lo sợ câu nói không kịp suy nghĩ của mình chọc giận hay người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói:
“Thẩm đại nhân nên nghỉ ngơi cho tốt, Trường An này có nhiều nơi thú vị lắm, ngài có thể ghé qua.”
Nàng ta lại hỏi: “Thẩm đại nhân là người Quan Trung sao?”
Thẩm Hiếu lắc đầu: “Thần nguyên quán ở Ngô Hưng.”
Kim Thành nghe vậy, trong ánh mắt như có ánh sáng:
“Có phải Ngô Hưng mà ” tây tái sơn tiền bạch lộ phi* “? Ta vẫn luôn rất thích câu thơ này.”
*Trích trong Ngư ca tử I của Trương Chí Hòa thời Trung Đường.
Thẩm Hiếu gật đầu: “Đúng vậy, núi Tây Tái là cảnh đẹp bậc nhất ở Ngô Hưng.”
Kim Thành liền than một câu:
“Ta lớn như vậy còn chưa từng được đến Quan Trung, không biết bao giờ mới có thể ghé quan Giang Nam thăm thú. Nghe nói nơi đó địa linh nhân kiệt, là nơi rất đáng sống.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát.
Một bên Lý Thuật đứng lặng lẽ, coi như mình không tồn tại, ánh mắt vẫn rơi trên mặt hồ, bờ môi hơi mím.
Thẩm Hiếu dùng khóe mắt nhìn sang, thấy nàng mặc bộ thường phục trắng, trên đầu chỉ cài cây trâm vàng kia, so với Kim Thành, nàng mộc mạc đến mức không ai có thể nhận ra đây là Bình Dương công chúa lắm tiền nhiều của bậc nhất kinh thành.
Sau bao nhiêu biến cố, những thứ tục vật đó với nàng đã không còn quan trọng, xiêm y trang sức đều không lọt vào mắt nàng nữa, cả người toát lên vẻ đạm bạc cách xa trần thế.
Thẩm Hiếu khẽ thở dài trong lòng, nghĩ thầm chẳng biết bản thân đang làm gì nữa. Cố ý nói chuyện với Kim Thành công chúa để nàng gehen sao. Sắp phải xa nhau rồi lại đi làm chuyện ấu trĩ như vậy.
Kim Thành còn đang nói: “Ngô Hưng có bát đại danh lam, Trường An cũng có bát đại thắng cảnh. Thẩm đại nhân tới Trường An lâu như vậy, đã thăm thú hết chưa?”
Không kịp để Thẩm Hiếu trả lời, Lý Thuật khẽ cử động, xoay người muốn quy lại tiểu lâu. Nàng cũng không nhìn Thẩm Hiếu, nói với Kim Thành:
“Ta hơi mệt, muốn về tiểu lâu ngồi nghỉ, muội muội nói chuyện với Thẩm đại nhân đi, tùy ý đi dạo đâu đó cũng được.”
Nàng ở đây làm gì, nghe bọn nọ nói chuyện thân mật hay sao.
Lý Thuật khẽ siết tay, thẳng lưng bước qua Thẩm Hiếu.
Cảnh tượng như thế này sẽ còn diễn ra, chàng chính là muội phu của nàng, lễ tết cung yến đều phải gặp mặt, nàng cô đơn lẻ bóng sẽ phải nhìn bọn họ cử án tề mi.
Rõ ràng biết phải làm quen, nhưng Lý Thuật nhịn không được, một khắc cũng không muốn chứng kiến.
Nàng đi rất nhanh, lúc bất bước vạt áo mỏng tung bay, càng làm lộ ra thân hình đơn bạc.
Hồng Loa phân phó mấy thị nữ đi theo Kim Thành, liền muốn đuổi theo Lý Thuật, ai ngờ Thẩm Hiếu đột nhiên hỏi:
“Có mang áo choàng không? Mặc thêm cho nàng.”
Hồng Loa sửng sốt, lập tức gật đầu.
Chuyện này là sao!
Hồng Loa nghĩ thầm, Thẩm đại nhân sai bảo nàng ta như lẽ dĩ nhiên, cứ như đã coi mình là phò mã của công chúa.
Nhưng rốt cuộc là phò mã của công chúa nào đây!
Mấy hôm trước còn không phải cùng giường với công chúa, sao hôm nay…lại thành đối tượng xem mắt của công chúa Kim Thành rồi!
Hoàng thất loạn quá, Hồng Loa không hiểu được.
*
Thẩm Hiếu nhìn theo Lý Thuật rời đi, chàng khẽ nghiêng đầu nhìn tiểu lâu nhưng rõ ràng nàng không để mình nhìn thấy, đành phải thu lại tầm mắt, ai biết liền bắt gặp Kim Thành đang nhìn mình.
Nàng ta khác Lý Thuật, không hề có dáng vẻ công chúa, ngược lại giống một tiểu thư đài các hơn.
Kim Thành công chúa chần chừ, lại không biết lấy đâu ra dũng khí, hỏi nhỏ:
“Thẩm đại nhân, ta nghe nói…… Có người tố cáo ngài và Bình Dương tỷ tỷ……?”
Thẩm Hiếu nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, hiển nhiên không thích kiểu dò hỏi như vậy.
Kim Thành cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn muốn biết đáp án: “…… Đó là thật chăng?”
Thẩm Hiếu khoanh tay lại, không muốn trả lời: “Ngài cảm thấy sao?”
Kim Thành bị chàng hỏi nghẹn lời.
So với dáng vẻ lúc Bình Dương công chúa ở đây hoàn toàn khác. Ban nãy còn trò chuyện với nàng ta rất vui, giờ lại tỏ vẻ lãnh đạm xa cách.
Thẩm Hiếu đang nóng ruột, đang không lại làm chuyện ngu xuẩn khiến nàng đi mất. Chàng nhịn không được một lần nữa nhìn về phía tiểu lâu nhưng cũng không thấy gì.
Nhìn dáng vẻ Lý Thuật căn bản không muốn thăm dò, mà chính xác là muốn chàng và Kim Thành có thời gian bên nhau. Nếu đã như vậy lưu lại cũng vô ích.
Thẩm Hiếu định cáo từ, vừa hay người hầu chạy đến đưa cho chàng một phong thư không đề lạc khoản*
*tên người gửi.
Thẩm Hiếu mở thư, ánh mắt híp lại.
Là thư của thất hoàng tử.
Chàng định rời đi nhưng Lý Thuật cũng đã nhìn thấy người hầu của chàng đến đưa đồ, Hồng Loa ngó đầu xuống, nói lớn:
“Công chúa, Thẩm đại nhân, công chúa mời hai người lên uống trà.”
Thẩm Hiếu đút lá thư vào tay áo, theo sau Kim Thành bước vào tiểu lâu.
Tiểu lâu tuy nhỏ nhưng bốn phía thông thoáng, lại ở ven hồ, gió bắt đầu mạnh hơn, Hồng Loa khoác thêm cho Lý Thuật một chiếc áo choàng.
Lúc Thẩm Hiếu sải bước lên lầu, khuôn mặt nhỏ của Lý Thuật chôn trong cổ áo, đang hướng mắt nhìn chàng.
“Sao thế, Thẩm đại nhân có việc? Bổn cung thấy hạ nhân của ngài vội vàng đến đây.”
Lý Thuật dừng mắt trên cổ tay áo của chàng.
Thẩm Hiếu đáp: “Công sở có chút việc, hạ quan phải về trước xử lí.”
Kim Thành muốn nói một câu ” sao lại bận thế “, Lý Thuật lại hỏi một cách tìm tòi: “Công sở có chuyện gì?”.
Nàng muốn biết cụ thể.
Muốn Thẩm Hiếu làm theo ý nàng, không được thay đổi.
Thẩm Hiếu im lặng, không nói lời nào.
Không khí hơi đình trệ.
Kim Thành cảm thấy Bình Dương tỷ tỷ hùng hổ dọa người vô lý, công vụ đó có khi là chuyện cơ mật, Thẩm đại nhân sao dám nói thẳng ra.
Nàng taliền khuyên nhủ: “Chắc là có chuyện lớn nên Thẩm đại nhân mới phải về, tỷ tỷ, chúng ta ——”
Lý Thuật không để ý tới nàng ta, bỗng đứng lên bước về phía Thẩm Hiếu vài bước, nàng dừng lại trước mặt chàng, cảnh cáo:
“Thẩm Hiếu, ngài đừng quên đã đồng ý với ta.”
Thẩm Hiếu cúi đầu nhìn búi tóc của nàng:
“Ta nhớ đã đồng ý với nàng. Bằng không sao hôm nay ta lại tới đây?”
Lý Thuật nhìn xoáy vào chàng: “Vậy ngài định khi nào dâng tấu lên?”
Nàng không muốn lưu lại cho chàng một chút khả năng nào, ai biết Thẩm Hiếu muốn tính kế gì!
Thẩm Hiếu sờ tờ giấy trong tay áo, đáp: “Ngày mai.”
Hai người đứng cách nhau chỉ một bàn tay, mặt đối mặt, lại có cảm giác giằng co vi diệu.
Cái loại này bị không thể hiểu được bài xích cảm giác lại xông ra, Kim Thành hơi nhíu nhíu mày. Bọn họ đang nói cái gì a, nàng như thế nào một câu đều nghe không hiểu?
Thẩm Hiếu đến trà cũng không uống, lập tức xoay người đi xuống cầu thang, vạt áo tung bay, bước chân vội vã.
Lý Thuật đứng trên lầu, nhìn xuống dõi theo hướng chàng đi. Kim Thành cũng sấn tới, lát sau Lý Thuật lại mở miệng, hỏi lại câu ban nãy:
“Muội muội cập kê đã lâu, có thích người nào không?”
Kim Thành lại không xấu hổ đến mức nói không nên câu. Nàng ta nhìn thân ảnh màu xám đi xa, biết đây là nàng duy nhất cơ hội.
Thật lâu sau, Kim Thành gật đầu.