Thẩm Hiếu quả thực dâng tấu, nhưng nội dung lại không phải thỉnh hôn, mà là thỉnh tội.
Thất hoàng tử báo cáo về triều, rằng trong lúc đốc công ở Hoàng Hà hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều huyện lệnh cố tình kìm hãm tiến độ cứu tế, công cuộc cứu tế nạn dân đã được hai tháng, đáng lẽ nạn dân đều phải được an trí xong xuôi, nhưng hiện tại mới chớm đông mà đến cháo còn không đủ, sợ vào đông rồi sẽ gây ra nạn đói.
Lý Cần phụ trách trị thủy Hoàng Hà không phụ trách cứu tế nạn dân, chưa nói đến hắn bận, muốn cứu tế thì trong tay phải huy động được một khoản tiền không nhỏ, Lý Cần mà tùy tiện động tay sẽ để lại nhược điểm, sau này xong việc rất khó thanh minh.
Bởi vậy hắn chỉ có dâng tấu báo cáo tình hình với phụ hoàng. Phụ hoàng phái ai đi cứu tế, hoặc có kế hoạch thế nào đều không cần hắn quản.
Tấu chương của Lý Cần mới được đặt lên bàn của Chính Nguyên Đế, Thẩm Hiếu đã lập tức tự dâng tấu thỉnh tội.
Sau khi Cao quận thủ Lạc phủ bị định tội, Chính Nguyên Đế lệnh cho Thẩm Hiếu điều tra các quận thủ còn lại, quả nhiên phần lớn đều bị biếm quan, người mới được bổ nhiệm.
Nhưng dù Thẩm Hiếu điều tra đến đâu thì cũng chỉ động đến các quận thủ, dưới có huyện lệnh đều chưa hề bị điều tra. Một phần do số lượng nhiều, Thẩm Hiếu lúc ấy cũng không có thời gian; phần còn lại cũng vì huyện lệnh trên thực tế chính là trùm của khu vực đó, kỳ thật so với đám quận thủ càng khó điều tra; chưa nói lúc ấy Chính Nguyên Đế cũng không yêu cầu chàng điều tra sâu như vậy.
Nếu nói có sai phạm, đổ lên người Thẩm có chút gượng ép, nếu là người khác chỉ mong tránh còn không được. Nhưng Thẩm Hiếu lại quá mức ngay thẳng, tự thỉnh tội như thế là ngại quan bào nặng không mặc nổi hay sao.
Hàm Nguyên Điện.
Tiết hàn lộ mới qua, trời càng thêm lạnh, trong Hàm Nguyên Điện đã đốt than Ngân Ti, ấm áp như ngày xuân.
Trong điện rất yên tĩnh, do đó tiếng hít thở và ho khan của Chính Nguyên Đế đặc biệt rất rõ ràng.
Thẩm Hiếu quỳ trên mặt đất: “Thần tự biết có tội, không có mặt mũi giữ chức vị gián nghị đại phu, tự cầu biếm quan.”
Chính Nguyên Đế không nói lời nào, nặng nề nhìn Thẩm Hiếu, trong ánh mắt có nghiền ngẫm dò xét.
Không khí ngừng trệ, như điềm báo trước cơn giông.
Chính Nguyên Đế ngả người về phía sau, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, có vẻ càng thêm tham trầm, hỉ nộ khó dò. Ánh mắt ông ta như nặng ngàn cân đè lên Thẩm Hiếu, nhưng chàng lại không có vẻ sợ sệt nào.
Chính Nguyên Đế không tin tấu chương này của Thẩm Hiếu là trùng hợp.
Mấy ngày trước ông ta mới để lộ ra ý tứ hôn, cũng mới vừa thăm dò quan hệ giữa Tước Nô và Thẩm Hiếu. Tước Nô có vẻ khá thoải mái làm bà mai, gần đây đi lại rất thân thiết với Kim Thành, nghe nói còn chủ động để Kim Thành và Thẩm Hiếu gặp mặt, dường như không có liên hệ mờ ám nào.
Nhưng Thẩm Hiếu thì sao?
Tự thỉnh tội, tự xin được cách chức, vậy thì làm gì còn tư cách cưới công chúa? Không phải cố tình tránh né hôn sự thì là cái gì?
Không muốn cưới Kim Thành, không muốn làm con rể Hoàng Thượng, thậm chí không tiếc tự xin biếm quan, trong lòng Thẩm Hiếu giấu cái quỷ gì!
Ánh mắt Chính Nguyên Đế rét lạnh, quăng tấu chương xuống đất trước mặt Thẩm Hiếu.
“Tấu thỉnh tội trẫm chuẩn. Huyện Tĩnh Nhân đang khuyết huyện lệnh, ngày mai ngươi khởi hành đi.”
Thẩm Hiếu nhặt tấu chương lên bằng hai tay, khấu đầu thật sâu một cái rồi đứng dậy cáo lui, rời khỏi điện.
Khi bước vào Hàm Nguyên Điện chàng vẫn là tòng tứ phẩm gián nghị đại phu; không đến một canh giờ, rời khỏi Hàm Nguyên Điện, chàng đã trở thành tòng lục phẩm huyện lệnh.
Một cô thần khi được thánh sủng quan lộ thuận lợi như cá gặp nước, bị thất sủng liền như cánh chim bị bẻ gãy, không thể trở mình.
Huyện Tĩnh Nhân là một huyện của Lạc phủ bị nạn lũ lụt do vỡ đê Hoàng Hà, dân cư nhiều, được coi như thủ phủ vùng này, huyện lệnh cũng là chức quan lục phẩm. Nhưng cũng vì dân cư đông nhất, lại bị thiên tai sớm nhất nên đây cũng là nơi có nhiệm vụ cứu tế căng thẳng và vất vả nhất.
Làm huyện lệnh huyện Tĩnh Nhân chẳng khác nào bị đày đi khổ sai.
Thẩm Hiếu rời khỏi Hàm Nguyên Điện, đứng trên cầu thanh bạch ngọc cao cao, nhìn bầu trời mùa thu ngày càng u ám.
Không thể làm khác được, để tránh hôn sự này mà chàng chỉ có thể ra hạ sách bực này.
Chàng nhờ thất hoàng tử nhanh chóng báo cáo tình hình Hoàng Hà với hoàng thượng, bản thân chàng nương theo thỉnh tội, miễn là tránh được ý chỉ tứ hôn.
Đi làm một huyện lệnh ở Hoàng Hà cũng đã được Thẩm Hiếu tính toán tốt. Càng loạn càng có chỗ để chàng trổ tài. Tình hình thiên tại huyện Tĩnh Nhân nặng nhất, Lạc phủ lại châu quận bị hủ bại nhất không làm tròn trách nhiệm. Nếu ở đó chàng có thể tạo nên thành tích, chẳng bao lâu sẽ có thể quay lại Trường An.
Tất nhiên là một con đường khó khăn, nhưng Thẩm Hiếu không có cách nào khác. Chàng thà đi xa như vậy còn hơn ở lại kinh thành tùy tiện cưới người nào đó.
Chàng tự đoạn tay mà đi, không cầu quan chức vẻ vang hay lợi lộc thiện đãi, chỉ muốn giữ mình.
*
Quan viên nhậm chức ở địa phương châu quận, đáng lẽ đều có thời gian sắp xếp, thu dọn hành trang. Nhưng Chính Nguyên Đế ra lệnh bắt chàng ngay ngày mai phải lên đường, chàng cũng không dám trì hoãn.
Thẩm Hiếu trở lại Môn Hạ Tỉnh bàn giao lại công việc. Đám đồng liêu ở Môn Hạ Tỉnh đều kinh ngạc, tốc độ vị này thăng quan hay biếm quan đều nhanh đến ngỡ ngàng. Thẩm Hiếu sắc mặt như thường, nhìn không ra một chút mất mát tiếc nuối nào khi bị biếm quan.
Bàn giao xong xuôi cũng đến trưa. Thẩm Hiếu trả lại ngư phù tứ phẩm, mặc quan bào lục phẩm vào. Rời khỏi công bộ trở về, đang trên đường thì bị một cung nữ chặn lại.
Cung nữ hành lễ: “Thẩm đại nhân, công chúa cho mời.”
Thẩm Hiếu hơi nhíu mày, đi theo cung nữ vòng qua cửa hông, nhìn thấy Kim Thành công chúa đang đứng dưới một gốc bạch quả.
Thẩm Hiếu dừng chân, không bước qua ngạch cửa, chỉ đứng từ xa hành lễ: “Hạ quan tham kiến Kim Thành công chúa.”
“Thẩm đại nhân không cần khách khí.” ___Kim Thành đáp. Nàng ta thấy Thẩm Hiếu không tiến thêm, bản thân đành bước tới vài bước.
Màu áo xanh lục phẩm quả thực khiến sắc mặt người ta thêm ảm đạm, Thẩm Hiếu cũng không phải ngoại lệ, trông chàng càng có vẻ thâm trầm nội liễm.
Kim Thành nhớ rõ lúc gặp Thẩm Hiếu chàng còn mặc quan bào màu đỏ, bên hông đeo đai ngọc, cả người toát lên vẻ anh tuấn kiêu ngạo, xuân phong đắc ý của một người có quyền có thế.
Hôm qua lúc ở Khúc Giang Trì, sau khi chàng đi, Bình Dương tỷ tỷ hỏi nàng ta có đang thích ai hay không, sau khi nàng ta trả lời Bình Dương liền nói:
“Thì ra người muội muội thích là Thẩm Hiếu, Thẩm đại nhân? Trở về chuẩn bị đi, không lâu nữa muội muội sẽ được xuất giá rồi.”
Kim Thành hồi cung rồi vẫn không dám tin những gì Bình Dương tỷ tỷ nói, cảm thấy mình như đi trong mộng. Hóa ra Bình Dương tỷ tỷ mang nàng ta đi Khúc Giang Trì là để nàng ta và Thẩm đại nhân xem mắt nhau!
Thẩm đại nhân khẳng định cũng có ý với mình, cho nên mới nguyện ý đến đó gặp mặt. Chàng còn nói chuyện với mình khá lâu nữa! Chàng sẽ chủ động thỉnh hôn sao? Phụ hoàng sẽ đồng ý hôn sự này sao?
Nếu như vậy, Thẩm đại nhân chắc chắn không có quan hệ gì với Bình Dường tỷ tỷ, nếu không sao lại đồng ý cưới mình!
Ban đêm Kim Thành nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Đêm còn phấn khích bao nhiêu, thì ngày hôm sau liền nghe được tin Thẩm Hiếu bị cách chức, khϊếp sợ bấy nhiêu.
“Thẩm đại nhân rốt cuộc phạm lỗi gì, vì sao phụ hoàng bỗng nhiên lại trừng phạt ngài?” ____Kim Thành nôn nóng hỏi:
“Có phải có hiểu lầm không? Ta…… Ta có thể giúp ngài cầu xin với phụ hoàng! Ta ——”
Kim Thành sốt ruột đến bối rối.
Huyện lệnh tòng lục phẩm, sao có thể cưới công chúa!
Bình Dương tỷ tỷ không phải đã nói nàng ta có thể chuẩn bị hôn sự rồi mà, sao lại đi đến nông nỗi này?
Thẩm Hiếu nghe xong nhíu mày nhìn Kim Thành cảnh cáo, chàng đã mưu tính xong xuôi, không thể bị người khác phá hỏng.
“Công chúa không được nghi ngờ quyết định của bệ hạ! Hạ quan hành sự bất lực, phạm sai lầm lớn trong việc cứu tế thiên tai Hoàng Hà. May được bệ hạ khoan dung độ lượng, cho hạ quan cơ hội đi Hà Nam làm huyện lệnh, lập công chuộc tội,.”
Kim Thành bị biểu cảm của Thẩm Hiếu dọa sợ lùi hai bước, cúi gằm đầu.
Nàng ta không hiểu việc tiền triều, không biết Thẩm Hiếu đã từng làm gì, đúng là làm tốt mới được thăng quan, làm sai thì bị trừng phạt.
Nàng ta không biết gì cả, đến hiểu biết tối thiểu về Thẩm Hiếu nàng ta cũng không có.
Đêm qua có bao nhiêu vui mừng thì hôm nay có chừng ấy mất mát và hoang mang.
“Vậy…… Ngài chừng nào thì có thể về Trường An?” ___Kim Thành hỏi.
Thẩm Hiếu: “Không biết.”
Ba năm một lần sát hạch, có thành tích thì thăng quan, không làm tốt thì bị cách chức. Chắc chắn chàng phải nắm bắt cơ hội ba năm nữa để trở về Trường An, không thể xa cách Lý Thuật quá lâu được.
Những lời này tất nhiên không thể nói với Kim Thành công chúa, nàng ta lại chờ đợi phí thời gian, tốt nhất là quên tâm tư này đi.
Kim Thành cắn cắn môi, lại lo lắng hỏi: “Vậy ngài khi nào đi nhậm chức?”
Thẩm Hiếu: “Ngày mai.”
Thẩm Hiếu vốn kiệm lời, lúc chàng không muốn nói chuyện, chẳng sợ người ta quan tâm bao nhiêu, chàng đều có bản lĩnh chặn họng đối phương.
Kim Thành dù ngốc, cũng cảm nhận được Thẩm Hiếu đạm mạc không muốn dây dưa nhiều lời. Chàng rõ ràng không muốn có quan hệ gì với nàng ta.
Kim Thành cúi đầu, hôm qua chàng không phải còn chủ động đến gặp gỡ mình hay sao? Chắc chắn là có ý với mình, sao hôm nay lại thay đổi.
Chàng rời kinh không biết bao năm, chờ đến lúc chàng trở lại, nàng ta…… nàng ta hẳn đã bị phụ hoàng chỉ hôn cho người khác. Các công chúa hậu cung đều như vậy, tới tuổi liền bị gả ra ngoài liên hôn, không có khả năng ngây ngốc chờ đợi ăn cơm trắng.
Hôm nay từ biệt, về sau gặp lại cũng không thể phát sinh cái gì. Quỹ đạo còn chưa kịp giao nhau, mỗi người đều đã có vận mệnh của riêng mình.
Kim Thành không biết lấy dũng khí ở đâu, tiến tới trước mặt Thẩm Hiếu một bước, nàng ta hơi hơi cúi đầu, nhìn chiếc áo xanh biếc của Thẩm Hiếu, trên cổ ta áo còn thêu ám văn.
“Thẩm đại nhân, có câu nói này mạo muội, nhưng ta….sợ sau này không có cơ hội nói nữa.”
“Hôm qua Bình Dương tỷ tỷ hỏi ta, ta có vừa ý ai không. Ta không biết thế nào là vừa ý, chỉ biết…… mỗi lần gặp ngài trong lòng rất vui vẻ.”
Mặt nàng ta đỏ ửng, vết đỏ lan tới hai tai.
Thẩm Hiếu tránh ánh mắt nàng ta, đáp lại không hề có một tia dao động:
“Tạ hậu ái của công chúa. Ngài nói gặp ta thì vui vẻ, đây có thể là vừa ý, nhưng không phải thích.”
Thẩm Hiếu đặt tay ở sau lưng, đầu hơi nghiêng, nhìn về phía đông nam —— phủ Bình Dương công chúa ở hướng đó.
“Nếu có một ngày ngài gặp một người, ngài nhìn thấy người ấy liền vui vẻ nhưng trái tim lại chua xót…”
Thẩm Hiếu thu hồi ánh mắt, khó có được nở một nụ cười với Kim Thành, trong nụ cười kia lại hàm chứa khổ sở:
“…công chúa mới thực sự tìm được người trong lòng mình.”
“Thẩm mỗ tạ công chúa hậu ái, thẹn không dám nhận.”
Thẩm Hiếu chắp tay, xoay người dọc theo hành lang đi xa.