Bình Dương Công Chúa - Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Bình Dương Công Chúa


Chương 92


Thái Cực Cung, Chính Nguyên Đế mới vừa mặc xong triều phục.

Mùa đông này bệnh ngắn bệnh dài cứ dây dưa mãi, tuy là Chính Nguyên Đế trước đó có cường tráng bao nhiêu, hiện tại cũng đã gầy một vòng, tóc điểm bạc, lộ rõ dấu vết tuổi tác.

Lưu Thấu đỡ Chính Nguyên Đế rời khỏi tẩm điện. Lúc bước qua ngạnh cửa còn cần một thái giám khác tới đỡ, nếu không, gần đây Hoàng Thượng thân thể nặng nề, không nhấc chân lên nổi.

Sau khi được đỡ lên ngự liễn, đừng nói Lưu Thấu, Chính Nguyên Đế cũng toát một tầng mồ hôi.

Ông ta dựa vào ngự liễn, nghe được thanh âm thở gấp khàn đặc của mình, trong lòng dấy lên nỗi bất lực trước tuổi già kéo tới.

Bệnh một hồi nghiêm trọng, dù thái y không nói rõ nhưng Chính Nguyên Đế cũng nhận ra thân thể mình ngày càng tệ. Lần trước liệt nửa người nằm ở trên giường, động cũng không thể động; hiện tại đỡ hơn chút nhưng vẫn phải có người đỡ mới đi lại được.

Tuổi trẻ cầm đao múa thương vững như bàn thạch, giờ đến cầm ngự bút cũng run lẩy bẩy.

Ông ta xác thật đã già rồi, hơn nữa còn già đi một cách mất tôn nghiêm.

Ngự liễn một đường vững vàng, từ Thái Cực cung hướng đến điện Thái Hòa.

Càng già, ông ta càng lo lắng.

Cung yến hôm nay chính là ví dụ, lần trước ông ta ốm bệnh trên giường, không biết đã kêu Thái Tử tới mấy phen, dặn đi dặn lại.

Rằng năm nay thiên tai nhiều, dân gian đói khổ, quốc khố sắp cạn, cung yến tuyệt đối không được phô trương lãng phí.

Thái Tử vâng vâng dạ dạ, nhưng cuối cùng lại thế nào?

Nghe nói quy mô cung yến hôm nay rất lớn, so với năm ngoái mưa thuận gió hoà còn lớn hơn! Còn không biết đã hao tốn bao nhiêu tiền của, số ngân lượng này đem đi cứu tế có phải hơn không!

Chính Nguyên Đế dựa vào ngự liễn, thở hắt.

Thái Tử tuy là trữ quân, nhưng lại không để cuộc sống của bá tánh vào lòng. Năm nay lưu dân khắp nơi đổ về kinh, nhưng Thái Tử lại hạ lệnh không cho họ vào thành, chỉ mong họ cứ chết đói chết rét bên ngoài đi, còn hơn tổn hại mộng cảnh thịnh thế của nó. Nếu không nhờ lão Thất dựng lều phát cháo, bên ngoài thành không biết đã chết bao nhiêu người.

Chính Nguyên Đế bóp bóp nắm tay, tự cảm thấy bản thân còn chưa già đến ngắc ngoải được. Năng lực của Thái Tử chưa đủ để trị quốc, Chính Nguyên Đế nghĩ thầm, còn phải tôi rèn thêm nhiều năm nữa.

Chính Nguyên Đế đang nghĩ, ngự liễn lại dừng đột ngột, ông ta nhíu mày nhìn về phía trước.

Ngự liễn đang dừng ở một chỗ rẽ, thiên tử ra ngoài, trước sau ngự liễn đều là thị vệ. Đám cung nữ thái giám đang quét tước đều theo quy củ quỳ úp mặt vào tường.

Nhưng phía trước lại có một bóng người chặn lại.

Thị vệ ngự tiền vung roi, đánh vào không khí, âm thanh vun vút vang xa, nhắc nhở thiên tử đang đến, người không phận sự phải lập tức tránh đường.

Thế mà bóng người kia không hề nhúc nhích, dường như không nghe thấy gì cả, ngược lại còn chầm chậm tiến về phía ngự liễn.

Thị vệ nhíu mày, tay sờ đến chuôi kiếm bên eo, không khí căng thẳng. Cho đến khi bóng người kia chậm rãi đến gần, thị vệ mới buông tay, cong người hành lễ:

“Tham kiến Thất hoàng tử điện hạ.”

Thất hoàng tử mặc triều phục màu đỏ của hoàng tử, bên hông đeo đai bạch ngọc, dáng vẻ anh khí bừng bừng. Bình thường hắn đều có vẻ nho nhã khiêm tốn, nhưng hôm nay lại mang thần sắc lạnh lùng nghiêm cẩn.

Thất hoàng tử đi tới trước ngự liễn, Chính Nguyên Đế nhíu mày từ trên cao nhìn xuống Lý Cần, hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ im lặng,.

“Lão Thất, con muốn làm gì?”

Với thần thái này, khẳng định không phải đi đón hoàng đế tới cung yến.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi, Chính Nguyên Đế mẫn cảm lo lắng.

Ông ta giữ sắc mặt nghiêm túc nhìn Thất hoàng tử.

Giờ khắc này, không có phụ tử, chỉ có quân thần.

Mỗi câu nói hành động của ngươi đều thu vào trong mắt hoàng đế. Nếu có oan khuất, thiên tử thay ngươi làm chủ; nếu có lừa gạt, sẽ chịu cơn giận lôi đình.

Lý Cần chắp tay hành lễ với Chính Nguyên Đế, thản nhiên tiếp nhận uy nghiêm, không trốn tránh:

“Sắp hết năm, nghe nói phụ hoàng thân thể rất tốt, nhi thần trong lòng vui mừng, có chút lễ mọn muốn dâng lên phụ hoàng.”

“Đó là gì?” Chính Nguyên Đế trầm giọng.

” Thẩm Hiếu, huyện lệnh huyện Tĩnh Nhân, cũng như sự thật đằng sau án phản loạn ở Lạc phủ.”

*

Thái Tử đi một mạch tới hậu cung, lúc hắn đột ngột xuất hiện tại tẩm cung Hoàng Hậu, Thái tử phi đang bận chăm sóc mẹ chồng giật nảy mình, vội bước ra đón, nhỏ giọng hỏi: “Sao điện hạ lại tới đây?”

Thái Tử đáp: “Không phải nàng sai người tìm ta? Mẫu hậu đột nhiên đổ bệnh, ta dù sao cũng phải đến xem. Huống hồ cách thời gian bắt đầu cung yến bên kia cũng một lúc nữa.”

Thái Tử Phi nghe xong nhíu nhíu mày, nhưng Thái Tử cũng đã tới, chẳng lẽ lại đuổi về, nàng ta vội dẫn Thái tử vào nội thất.

Hoàng Hậu bị những lời An Lạc nói làm cho tâm tình tụt dốc, lại càng thêm đau đầu, lúc này xõa tóc nằm nghiêng trên giường, trông khá tiều tụy.

Thái Tử nghe kể ngọn nguồn, thở dài khuyên nhủ:

“Mẫu hậu, người chấp nhặt An Lạc làm gì, tính nó thế nào người không phải không biết. Lần trước ở tiệc mừng thọ phụ hoàng, nó náo loạn đến mức phụ hoàng ngã bệnh. Ít ra gần đây tiến bộ một ít, biết sắp cuối năm không nên giở trò.”

Hoàng Hậu lại không vì những lời này mà yên tâm, bà ta vươn tay từ trong chăn ra, Thái Tử vội vàng nắm lấy, mới phát giác bàn tay gầy guộc như da bọc xương.

Lao lực như thế, làm sao mà đầy đặn cho nổi.

Hoàng Hậu nói:

“Ta không lo lắng cho An Lạc, nó dễ giận mau quên. Ta chỉ cần con đáp ứng ta việc.”

Bà ta dừng một chút, gần như ra lệnh với Thái tử:

“Đừng mưu tính hôn sự của An Lạc nữa.”

Hoàng Hậu đã nghĩ thông suốt, vốn dĩ bà ta cũng không tán đồng lắm với đề nghị vừa rồi của Thái Tử Phi, lại thấy An Lạc chống cự, tất nhiên sẽ coi trọng tâm tình của con gái mình hơn.

Bà ta và Chính Nguyên Đế đều hy vọng An Lạc có thể tránh xa chính trị, an ổn sống như người bình thường là đủ rồi.

Thái Tử nghe xong khẽ nhíu mày nhìn về phía Thái Tử Phi, Thái Tử Phi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Đây quả thực là chuyện hai người lén thương lượng, một là Dương Phương đối với Thái Tử không tâm giúp đỡ, hai người cũng không nhìn ra An Lạc có tình cảm thắm thiết gì với Dương Phương. Đổi phò mã khác, dù là với An Lạc hay là với Thái Tử mà nói, đều là chuyện chỉ có lợi không có hại.

Thái Tử định phản bác, Thái Tử Phi lại lắc đầu, Thái Tử mới hiểu ra, vội nói:

“Nhi thần đã biết, nguyên bản chuyện Dương Phương cũng là suy nghĩ cho An Lạc. Nếu nó đã không muốn, sao con lại nỡ phá nhân duyên người ta. Mẫu hậu yên tâm, người nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì người cứ bảo Thái tử phi làm, người đừng nhọc lòng.”

Hắn cũng chỉ thuận miệng dỗ dành vậy thôi.

Nhưng Hoàng Hậu rõ ràng được an ủi, gật đầu hài lòng.

Lại nói thêm mấy câu, Thái Tử mới rời khỏi tẩm điện. Thái Tử Phi theo ra, Thái Tử cay mày hỏi:

“Sao nàng lại đi nói trước mặt An Lạc?”

Thái Tử Phi oan uổng:

“Thần thiếp sao dám. Thần thiếp đã nhân lúc không có ai lén nói với mẫu hậu, không ngờ An Lạc tự nhiên xông vào, cứ như biết rõ chuyện chúng ta đang suy tính vậy.”

Nói tới đây, Thái Tử Phi im bặt —— Phải chăng có người cố ý châm ngòi An Lạc?

Huống chi nàng ta không hề sai người đi báo cho Thái Tử, Thái Tử lại nói được người ta thỉnh đến hậu cung.

Dường như có bàn tay ai đó sắp đặt toàn bộ chuyện này.

Nhưng dụ Thái Tử rời khỏi yến tiệc tiền triều để làm gì, thời gian ngắn như vậy có thể làm được gì chứ?

Dù sao, bất luận điều gì bất thường đều không được lơ là. Thái Tử Phi vội giục Thái Tử:

“Điện hạ về điện Thái Hòa trước đi, cung yến sắp bắt đầu rồi, nói không chừng phụ hoàng cũng đã tới. Ngài cũng không thể đến chậm mà thất lễ.”

Thái Tử gật đầu, trước khi đi còn dặn dò một câu: “Nàng để ý khuyên giải An Lạc một chút.”

Thái Tử Phi thưa vâng: “Thần thiếp đã biết.”

Nhìn theo bóng Thái Tử rời đi, Thái Tử Phi lập tức sầm mặt, ra lệnh cho cung nữ bên cạnh:

“Là kẻ nào gọi Thái tử đến? Lôi nó tới đây! Còn nữa, đi hỏi xem,ban nãy An Lạc công chúa đã trò chuyện với những ai trên cung yến!”

Thị nữ lĩnh mệnh vội lui xuống.

Ước chừng qua nửa chung trà, cung nữ của Thái tử phi đã lôi một cung nữ quét tước ở tiền triều đến, nàng ta ngã lăn trên mặt đất, Thái Tử Phi nhìn bề ngoài rất dịu dàng ôn hòa, nhưng lúc nàng ta im lặng không nói thì toát lên khí chất người ngự ngôi cao bẩm sinh.

Không cần hỏi nhiều, cung nữ quét dọn kia đã một năm một mười khai ra Lý Thuật, còn run rẩy cố gắng tự biện bạch cho mình:

“Nô tỳ chỉ vâng lệnh của Bình Dương công chúa, đều là tại Bình Dương công chúa!”

Thái Tử Phi lười phải nghe ả giải thích này kia, phất tay ra hiệu người lôi ả xuống, mới im lặng trong chốc lát, một cung nữ khác đã trở về, thấp giọng bẩm:

“Đã hỏi ạ, Bình Dương công chúa và An Lạc công chúa nói chuyện với nhau một lúc, sau đó An Lạc công chúa lập tức tới tẩm cung Hoàng Hậu.”

Trên gương mặt dịu dàng của Thái Tử Phi hiện ta một nụ cười lạnh, khóe miệng nhếch lên toát ra vẻ cay độc chua ngoa.

Nàng ta vân vê hộ giáp: “Lý Thuật đang ở đâu?”

Một con châu chấu ngắc ngoải qua mùa đông, vậy mà dám giở trò đá xe với Đông Cung ư?

Cứ cho đây là một phen mưu tính của Lý Thuật, nhưng thế thì sao, kết quả cũng chỉ như hồi quang phản chiếu mà thôi. Nàng ta không tin Lý Thuật có bản lĩnh lật trời, có thể dùng mưu kế gì kéo Thái Tử xuống.

Thái Tử Phi lần nữa đeo hộ giáp lên ngón út, phản chiếu ánh nắng thành một vệt sáng lạnh, lạnh như ngữ điệu nàng ta đang nói:

“Gần đây sứ giả Nam Cương đến thăm, nói muốn cầu cưới một công chúa về, gắn kết tình bang giao hữu hảo của hai nước. Thái Tử còn đang rầu rĩ không biết nên chọn tông thất nữ nào gả đi.”

Nàng ta cười cười:

“Bình Dương muội muội hẳn sẽ vui lòng thay Thái Tử phân ưu.”

Dứt lời liền hướng về nơi tổ chức cung yến, định đối chất với Lý Thuật. Nhưng mới vừa đi qua cửa tròn, chợt nghe một trận tiếng bước chân, quay đầu liền thấy một thái giám vừa đi vừa chạy, gần như dùng đầu gối lăn đến trước mặt nàng ta.

Thần sắc hắn quá hốt hoảng, cung nhân bên người Thái Tử Phi hạ giọng trách cứ:

“Đi đứng cẩn thận, mắt mũi để đâu đấy!”

Thái giám kia lại không rảnh quan tâm gì mà quy củ, vội hỏi:

“Thái Tử gia đang ở đâu vậy ạ?”

Thị nữ trả lời: “Vừa đi rồi.”

Nghe dứt lời, vẻ mặt thái giám lập tức hiện lên vẻ buồn nản như cha chết mẹ chết.

Thái Tử Phi cảnh giác, trong lòng dường như có dự cảm bất an, nàng ta truy vấn:

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tuy thái giám đã cố trấn định, sự hoảng loạn vẫn không giấu được.

“Ban nãy…… ngự liễn của bệ hạ bị Thất hoàng tử ngăn cản!”

Đồng tử Thái Tử Phi co lại, ánh mắt sắc như dao:

“Sau đó thì sao? Lão Thất nói gì?”

Nếu chỉ đơn thuần ngăn cản, việc gì phải kinh sợ đến mức này?

Thái giám vội đáp:

“Thất hoàng tử nói…… nói rằng Thẩm Hiếu, vị Thẩm Hiếu đại nhân đã hi sinh kia….! Nô tài cách khá xa, nghe không rõ ràng, đại khái chỉ biết vị Thẩm đại nhân chưa chết!”

“Bệ hạ gặp Thất hoàng tử xong liền bãi giá về Thái Cực cung, sau đó phái mấy vị Thiên Ngưu Vệ xuất cung, đi về hướng Bình Dương công chúa phủ. Hẳn là đi đón Thẩm đại nhân.”

Bình Dương, lại là Bình Dương!

Thái Tử Phi đen mặt, bây giờ mà nàng ta còn chưa nhận ra Bình Dương có quỷ kế gì thì đừng ngồi ở vị trí này nữa!

Hay cho chiêu dương đông kích tây.

Lợi dụng An Lạc chọc giận Hoàng Hậu, lại lợi dụng Hoàng Hậu không khỏe dụ Thái Tử dời khỏi cung yến, cho Thất hoàng tử có đủ thời gian tạo cơ hội đơn độc gặp phụ hoàng.

Người khác có lẽ không biết ý nghĩa của việc Thẩm Hiếu “Chết đi sống lại”, nhưng Thái Tử Phi lại chính là người nhúng tay vào cả quá trình Lạc phủ phản loạn.

Thẩm Hiếu chưa chết, tuyệt đối không chỉ toàn vẹn trở về, hắn nhất định còn mang theo tội chứng đủ để đẩy Thái tử vào đường cùng!

Thái Tử Phi chỉ cảm thấy máu huyết cả người đều lạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN