Bình Dương Công Chúa - Chương 93
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Bình Dương Công Chúa


Chương 93


Thái tử phi gắt gao nắm thành quyền, hộ giáp sắc nhọn chọc thẳng vào cổ tay, gần như muốn xé rách da thịt. Nhưng nàng ta lại càng siết chặt tay, đau đớn khiến đầu óc thanh tỉnh.

Nàng ta im lặng một lúc lâu, thái giám sốt ruột hỏi:

“Nô tài đi tìm Thái Tử gia ——”

Thái Tử Phi lập tức tỉnh táo lại, nàng ta thẳng thừng ngắt lời gã thái giám: “Không cần đi!”

Sợ rằng bệ hạ bên kia đã gọi Thái tử qua rồi, giờ có đi tìm Thái Tử, cũng là không được ích gì.

Hay nửa đường chặn giết Thẩm Hiếu nhỉ?

Thái Tử Phi suy tính thật nhanh trong đầu, nhưng ý tưởng này liền bị gạt bỏ.

Bệ hạ đã phái Thiên Ngưu Vệ đi đón Thẩm Hiếu rồi, Thiên Ngưu Vệ tư binh hộ vệ của hoàng đế, chứng tỏ ngài rất coi trọng sinh tử của hắn, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào việc này. Huống hồ Thiên Ngưu Vệ võ công cao cường, thủ hạ của Thái Tử Phi hoàn toàn không thể đánh thắng Thiên Ngưu Vệ.

Mũi nhọn của hộ giáp chọc vào cổ tay đau đớn, dường như ngay sau đó sẽ có máu chả ra.

Càng đau, càng tỉnh.

Một tia sáng vụt qua trong đầu, Thái Tử Phi nheo mắt đầy ngoan lệ, đè thấp giọng phân phó:

“Phái người cưỡi khoái mã, xuất thành đi tìm Thôi Tiến Chi. Nói cho hắn, nếu trong cung có biến……”

Cuối cùng cổ tay cũng bị hộ giáp cứa rách, một giọt máu đỏ tươi rỉ ra, nhưng Thái Tử Phi hồn nhiên không phát hiện, trên mặt nàng ta chỉ có ngoan tuyệt, không màng đổ máu:

“Nếu trong cung có biến, nói cho hắn, trong tay hắn có binh, hẳn biết nên làm thế nào.”

Thái giám và cung nữ vâng mệnh lui xuống, Thái Tử Phi một mình đứng trong gió lạnh một lúc lâu, gió tây bắc từng đợt táp vào mặt đau rát, nhưng nàng ta không chút động đậy.

Thật lâu sau, nàng ta dứt khoát lau máu trên cổ tay, xoay người trở lại cung yến.

Đám mệnh phụ trong cung yến thấy Thái Tử Phi tới, vội nhiệt tình xúm lại chào hỏi, nhưng không ngờ Thái Tử Phi bình thường khéo léo giao thiệp hôm nay lại không màng thể diện của người khác, đẩy đám người ra liền hỏi:

“Lý Thuật đâu rồi?”

Chúng mệnh phụ bị thần sắc lãnh lệ của nàng ta làm sợ hãi, vội mồm năm miệng mười trả lời: “Chúng thần phụ không biết ạ.”

“Hình như không nhìn thấy Bình Dương công chúa một lúc lâu rồi.”

Thái Tử Phi cắn răng, giận quá hóa cười.

Hòa thượng định trốn, có thể bỏ chùa hay sao!

*

Thái Tử vừa nhấc chân lên bậc thang đầu tiên dẫn lên điện Thái Hòa, liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn vững vàng.

Hắn quay lại, nhận ra người đến thuộc đội Kim Ngưu Vệ trung thành tuyệt đối với phụ hoàng.

Thiên Ngưu Vệ xưa nay ẩn trong tối, không dễ lộ mặt, chuyên thay Hoàng Thượng làm nhiệm vụ ngầm, chỉ nhận một mình Hoàng Thượng là chủ nhân, còn lại dù là Thái Tử hay hoàng tử, quan lớn hay hoàng thân, đều trở mặt không biết người.

Thái Tử nhìn thấy Thiên Ngưu Vệ đi về phía mình, trong lòng khẽ nảy, chỉ cảm thấy có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.

Thiên Ngưu Vệ không dài dòng, hành lễ với Thái Tử xong liền nói:

“Bệ hạ có mệnh, mời thiên tuế gia đi theo chúng tiểu nhân một chuyến.”

Thái Tử toan từ chối: “Nhưng cung yến ——”

Thiên Ngưu Vệ lập tức ngắt lời, rõ ràng không có một chút quy củ, nhưng bọn hắn lại vô cùng thản nhiên:

Bệ hạ có mệnh, còn lại chúng tiểu nhân không cần biết.”

Nói xong liền mím môi, ánh mắt dừng trên người Thái Tử, không tiếng động uy hiếp.

Thái Tử mất mặt, nhưng cũng biết không thể cự lại Thiên Ngưu Vệ, làm thế không khác nào cãi lời phụ hoàng. Hắn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, tốt nhất cứ qua chỗ phụ hoàng đã.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua điện Thái Hòa, cung yến thịnh thế phồn hoa còn chưa bắt đầu, cũng không biết có thể bắt đầu hay không.

Sau đó hắn ngoan ngoãn đi theo Thiên Ngưu Vệ đến Thái Cực Cung.

Một đường gió lạnh thổi vạt áo bay phấp phới, hắn hít một bụng hơi nước giá buốt, như muốn ép toàn bộ hơi ấm trong người ra ngoài. Không biết có phải đi quá nhanh hay không, mới vừa bước lên bậc thang của Thái Cực Cung, Thái Tử cảm thấy phổi có chút đau.

Hắn đứng lại thở dốc trước cửa điện khắc hoa văn, ánh mắt lướt qua, đồng tử chợt co chặt, sắc mặt chuyển dần sang trắng, giống ban ngày gặp quỷ.

Thái Tử cảm thấy mình đúng là thấy quỷ!

Bóng người thẳng tắp dù bị hai Thiên Ngưu Vệ áp giải…… Kia không phải là Thẩm Hiếu đã chết còn là ai!

Chàng gầy như một thanh đao chém ngang không khí, chém đến trước mặt Thái Tử, bức cho Thái Tử nhịn không được lui về phía sau một bước.

Thẩm Hiếu đi lên bậc thang, đôi gò má gầy càng tô thêm vẻ lạnh lùng sắc bén, sắc mặt chàng cũng nhợt nhạt như bị bệnh, ngược lại đôi mắt rất đen, đen đến mức hút sáng, quá mức thâm trầm, dọa người sợ hãi.

Thẩm Hiếu đến gần, cách Thái Tử hơn một bước chân, thấy dáng vẻ Thái Tử hoảng hốt như gặp quỷ. Chàng cười một tiếng:

“Điện hạ, ngài đừng sợ, ta có bóng nha.”

Có thể dạo gần đây được ở bên Lý Thuật, cuộc sống thảnh thơi, Thẩm Hiếu lại có thể nói đùa một câu, tuy đùa nhưng cũng có mang hàm ý.

Ánh nắng vào đông tuy nhạt, nhưng chiếu từ trên mái ngói xuống người Thẩm Hiếu vẫn kéo ra một cái bóng thật dài.

Đối với Thái Tử, quỷ không đáng sợ, đáng sợ là người sống.

*

Cửa chính điện trạm hoa nặng nề của Thái Cực Cung được mở ra, lặng yên không một tiếng động. Mở cửa đóng cửa đều phải chú ý, cửa lớn lại nặng như vậy, nếu chỉ kéo hoặc đẩy ra tất phát ra âm thanh ồn ào, bởi vậy tiểu thái giám mở cửa vô cùng cẩn thận, không kéo mà khẽ nâng, chậm rãi mở ra, mới không phát ra tiếng nào.

Bước vào trong, có thể nghe thấy tiếng Chính Nguyên Đế ho khan, trong tiếng ho đặc sệt, tiếng hít thở thô nặng, phập phồng, tiếng ho rin rít của người già hay bệnh.

Thẩm Hiếu hơi nhíu mày, chàng nhớ trước khi mình dời kinh, Chính Nguyên Đế vẫn còn rất khỏe mạnh.

Chính Nguyên Đế đang ngồi trên giường La Hán Tháp, Lý Cần ở một bên kính cẩn hầu hạ.

Thẩm Hiếu tiến lên, không nói hai lời, lập tức quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy.

Lễ này tốn kha khá thời gian, trong lúc đó, Chính Nguyên Đế, Thái Tử và Lý Cần chỉ im lặng nhìn.

Thấy chàng giữ dáng vẻ khiêm cung, cũng rất tự trọng. Khiêm tốn ra sao cũng chỉ ở lễ tiết, chàng cong lưng nhưng cốt tủy lại chính trực không hèn, không nhượng.

Sau khi hành lễ xong, Thẩm Hiếu cũng không đứng lên, cũng không đợi Chính Nguyên Đế chủ động mở miệng hỏi, tự mình nói trước.

“Trong chuyện Lạc phủ phản loạn, trong triều đều cho rằng nguyên nhân do kế sách ” đổi công lấy gạo ” của thần, thậm chí nói thần tham ô tô thuế, thay gạo mới bằng gạo mốc phát cho dân, mới gây ra dân biến. Thần là người đã chết một lần, sinh tử thấu tỏ, huống chi thần là một người trong sạch, họ nói gì thần không quan tâm. Nhưng thần phải thay nạn dân phản loạn ở Lạc phủ đòi lại công bằng.”

“Nguyên nhân bệ hạ cũng biết, họ ăn phải gạo mốc dẫn đến chết người, bá tánh trong lúc phẫn uất đã nổi loạn, đốt nha môn, cướp kho thóc, sau đó tự biết phạm vào đại tội, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thật sự bắt đầu lấy vũ khí tạo phản, phản loạn lan khắp Lạc phủ, thậm chí lan sang cả Hà Nam.”

“Có thể nói, thúc đẩy chuyện này chính là do gạo mốc. Nhưng thần lấy tính mạng đảm bảo, lương thực dùng cho kế lấy công đổi gạo kia đều là triều đình chuyển đến, gạo mới không lẫn chút gạo cũ. Chuyện gạo cũ hay mới không hề liên quan, sở dĩ phát sinh chuyện người chết chính là do……”

Thẩm Hiếu dừng một chút: “Có người hạ độc.”

Chàng đang quỳ, không thể không ngẩng đầu lên nhìn Thái Tử, nhưng ánh mắt sắc như đao, Thái Tử bị chàng nhìn mà nơm nớp lo sợ, bị dọa hoảng hốt, trong giây lát liền lập tức phản bác:

“Ngươi chỉ nói suông! Chứng cứ đâu? Chỉ bằng việc ngươi sống sót trở về, ngươi cho rằng ngươi nói gì cũng được?”

Thẩm Hiếu dường như chỉ chờ hắn nói câu này, nghe xong cười nhạt:

“Thần mà không có chứng cứ, đã sớm mai danh ẩn tích, bảo toàn mạng sống rồi.”

Chàng dời mắt khỏi Thái tử, hướng về phía Chính Nguyên Đế ngồi im lặng trên giường La Hán nãy giờ.

“Thiên Ngưu Vệ còn dẫn một người tiến cung, hắn là do ai phái đi Lạc phủ, thần nói bệ hạ cũng không tin, bệ hạ có thể tự phái người điều tra. Thần có thể nói họ đã làm những điều táng tận gì. Hạ độc trong gạo cứu tế, khiến bá tánh bỏ mạng; kích động nạn dân đốt phủ cướp kho; ngoài ra…… Dù đã tạo phản, nhưng trên tay họ chỉ có cuốc xẻng, dụng cụ lao động bình thường, từ đâu họ có vũ khí? Có người muốn khuếch trương phản loạn ở Lạc phủ, nhằm đổ tội cho Thất hoàng tử và thần mà không tiếc thúc đẩy lan sang Hà Nam.”

Thẩm Hiếu dứt lời, lại khấu đầu một cái thật sâu:

“Thần chỉ có thể nói như vậy, nếu bệ hạ tin, có thể đi kiểm chứng; nếu bệ hạ không tin…… cùng lắm thần lại chết một lần vậy.”

Chính Nguyên Đế nhìn Thẩm Hiếu một lát, sau đó ánh mắt dịch sang Thái Tử. Ông ta tuy già, nhưng đôi mắt vẫn như báo như hùm, lúc nhìn chằm chằm vào người khác không khác gì muốn ghim đối phương trong không khí.

Rất lâu sau, dường như Thái tử đã không chịu được bắt đầu run rẩy, Chính Nguyên Đế mới dời mắt.

“Phái một đội Thiên Ngưu Vệ đi Lạc phủ tra rõ việc này; giải Thẩm Hiếu xuống giam vào nhà lao, trước khi điều tra rõ ràng, không cho hắn được tiếp xúc với bất kì ai nếu không có lệnh của trẫm.”

Vừa giam cầm, vừa bảo vệ.

Sau khi phân phó xong, Chính Nguyên Đế nói với Thái Tử bằng một giọng gần như tàn khốc:

“Sức khỏe trẫm đã từ từ tốt lên, không cần người khác thay trẫm giám quốc, Thái Tử, thời gian này con vất vả rồi, về Đông Cung nghỉ ngơ đi.”

Rõ ràng có ý giam lỏng, nhưng không giống lần cấm túc trước đó, trước khi tra rõ mười mươi, chỉ sợ sẽ có Thiên Ngưu Vệ bao vây chặt chẽ Đông Cung không cho hắn ra ngoài.

Nhưng Chính Nguyên Đế dường như cảm thấy còn chưa đủ, cuối cùng nhẹ nhàng bồi thêm:

“Lưu Thấu, Thôi Tiến Chi có phải còn ở Lạc phủ bình loạn? Phái người qua đó, trước mắt tịch thu binh quyền của hắn.”

Những lời này tựa như cọng rơm cuối cùng ép chết lạc đà, Thái Tử cả người vô lực quỵ xuống.

Tuy rằng từ đầu tới cuối, Thẩm Hiếu không nói rõ ai là người đứng sau phản loạn, nhưng phụ hoàng lại sai Thiên Ngưu Vệ đi tra, mà không phải Đại Lý Tự, rõ ràng muốn cách ly khỏi thế lực của Thái tử, muốn tra xét một cách công bằng nghiêm chính.

Mà chân tướng thế nào? Thái Tử trong lòng rõ như gương.

Thôi Tiến Chi lãnh binh bên ngoài, binh quyền chính là uy hiếp lớn nhất, cũng là đảm bảo cuối cùng của Thái Tử. nhưng Chính Nguyên Đế chỉ nhẹ nhàng nói một câu, đã khiến tất cả sụp đổ.

Từ nay về sau, hắn chỉ có thể ở Đông Cung trơ mắt nhìn chân tướng nổi lên mặt nước, chờ ngày bản thân bị phế truất từ từ đến gần.

*

Đã hơn nửa ngày, cung yến trên điện Thái Hòa sớm nên bắt đầu, nhưng bệ hạ chậm chạp không đến, Thái Tử và Thất hoàng tử cũng không thấy đâu.

Đám quan to lưu lại đại điện, trong đầu ngẫm nghĩ không biết xảy ra chuyện gì. Điều chắc chắn đó không phải chuyện nhỏ.

Trong lúc quan viên đang chụm đầu ghé tai bàn bạc, một thái giám bước vào điện, tay cầm phất trần, ở ngoài cửa điện phất một cái, cười hiền hòa:

“Chư vị đại nhân, hôm nay bệ hạ thân thể có bệnh nhẹ, thật sự không có cách nào tới tham gia cung yến, Thái Tử điện hạ và Thất hoàng tử điện hạ đang ở Thái Cực cung hầu bệnh. Dù sao chư vị đại nhân cũng đã tới, cung yến cũng đã được chuẩn bị, vậy cứ bắt đầu như thường.”

Hắn lại phất cây phất trần, lệnh thị nữ châm rượu, ca nữ vũ nữ sôi nổi bước vào, đàn sáo vũ nhạc vang lên, ca vũ nhộn nhịp nhưng không có ai chân chính thưởng thức.

Mắt nhìn vũ nữ, tâm trí lại bay đến Thái Cực cung.

Mọi người đều rõ suy đoán trong lòng, ở Thái Cực Cung e rằng đã xảy ra chuyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN