Bình Thiên Sách (convert) - Độc nhất vô nhị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Bình Thiên Sách (convert)


Độc nhất vô nhị



Vương Bình Ương ngẩng đầu lên.

Một gã Bắc Nguỵ quân sĩ lúc này đang cầm đao chém về phía hắn, hắn đập một chưởng tới, ánh đao của người Bắc Nguỵ quân sĩ này thể chạm vào người hắn, nhưng một chưởng này của hắn lại đánh trúng vào người của gã quân sĩ Bắc Ngụy này.

Cơ thể của người quân sĩ Bắc Ngụy này mềm nhũn, sau đó phun ra một ít sương máu.

Sương máu phun vào mặt Vương Bình Ương , hắn nhìn về phía luồng khí tức âm u kia, rồi thứ đầu tiên thấy được lại là một cái đầu chim dữ tợn.

Đó là một người tu hành Bắc Ngụy giờ vẫn còn đang trên thuyền lớn đi tới nơi này.

Hắn đội một cái mũ giáp hình đầu chim, nó chiếu ra hào quang quỉ dị mà lạnh lẽo cực độ.

Ngay khi Vương Bình Ương nhìn về phía người tu hành này, thì y cũng cũng mỉm cười nhìn lại.

Đôi môi của hắn hơi mỏng, nên khi hắn cười trông hắn rất khác người.

Hắn cười không lộ răng, cằm không trầm xuống, môi trên cũng không nhếch lên phía trên, hai môi trên dới của hắn chỉ kéo dài dọc theo khóe miệng, nhìn từ xa xa, hắn cười, giống hệt như là miệng hắn bị nứt ra vậy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Trước kia hắn không muốn người khác chú ý tới hắn.

Bởi vì lực lượng của hắn vẫn đang lặng lẽ không ngừng tăng lên, trong mắt của hắn, nếu như trước khi những người xung quanh Lâm Ý kia chết hết, lực lượng của hắn có thể đạt tới Thần Niệm cảnh, vậy thì hắn sẽ trở thành lá chắn mới của Lâm Ý.

Mặc dù tòa đảo hoang này càng lúc càng nhỏ, nhưng tòa đảo hoang nay cũng có thể bị thủy triều lên xuống vô số lần, nhưng nó vẫn ở trong tòa thành như trước, không hề bị quật ngã.

Bây giờ hắn yếu hơn Lâm Ý rất nhiều.

Thân thể của hắn cũng không thể nào chịu được sự trùng kích của các loại lực lượng cùng đao kiếm như Lâm Ý.

Hắn lại càng không thể nào giống như Lâm Ý , có thể phục hồi như cũ rất nhanh sau khi bị thương.

Vì vậy hắn so với Lâm Ý, hắn càng cần thời gian để phát triển.

Nhưng khi nhìn thấy sự vui vẻ của gã người tu hành trên thuyền kia, nhìn thấy quanh người hắn tản ra mùi vị tang thương cùng hoang vu, hắn căn bản không cần cân nhắc quá nhiều , liền biết người nọ là một trong những bộ chúng của Ma Tông, hơn nữa người này đã sớm cảm nhận được khí tức của mình.

Nếu như không thể nào ẩn núp nữa, vậy thì chỉ có hết sức giết địch.

Ánh mắt của hắn tập trung lại, khi hắn rút tay về, xùy một tiếng, tay áo trái của hắn vỡ ra.

Một thanh phi kiếm cực kỳ nhẹ bay ra từ trong tay áo của hắn, theo đó là từng thanh âm xùy xùy vang lên, nơi nào thanh phi kiếm này bay tới, nơi đó máu tanh chảy khắp nơi.

Phi kiếm bay qua bay lại trong không gian tầm 10 trượng, kiếm ảnh nhàn nhạt uốn lượn ra vô số đạo ánh sáng uốn khúc, ở trong vòng 10 trượng này vô số cổ họng của người tu hành cấp thấp cùng với quân sĩ Bắc Ngụy bị chém rách.

Sau khi mũi kiếm bay ra khỏi cổ họng của bọn hắn, thậm chí còn cắt qua cổ họng của tên đồng bọn thứ ba, tên thứ tư bên cạnh họ, máu tươi trong cơ thể bọn họ cũng nhẹ nhàng bay ra ngoài như tơ lụa vậy.

Dung Ý cũng ở trong khu vực 10 trượng này.

Chân nguyên của hắn đã cạn kiệt, có tám chuôi trong số chín chuôi kiếm đã rơi xuống trên mặt đất, hắn chỉ còn nắm thật chặt một thanh kiếm còn lại, bắt đầu dựa vào ám sát thuật lại gần giết chết quân sĩ Bắc Ngụy, mặc dù vậy, thể lực của hắn cũng có chút chống đỡ không nổi, khi cái thanh phi kiếm này bay tới, một đao của một gã Bắc Nguỵ tướng lãnh, đã ép hắn phải quỳ một chân xuống trên mặt đất.

Một tiếng phù vang lên.

Từ trong cổ của người tướng lãnh Bắc Ngụy này bắn ra một cột máu.

Mấy tên tướng lãnh Bắc Ngụy khác đang nhao nhao lao tới cũng ngã xuống đất, bỗng nhiên xung quanh người hắn trống rỗng.

Hắn quay đầu đi, nhìn thấy chủ nhân của thanh phi kiếm này, trong mắt tỏa ra hào quang không thể tin.

Trong số tất cả người tu hành thế hệ trẻ mà hắn từng thấy, phi kiếm mạnh nhất hẳn là Nghê Vân San xuất thân Nam Thiên Viện.

Dường như Bạch Nguyệt Lộ cũng rất mạnh, nhưng ở trong cảm giác của hắn, nếu chỉ bàn về phi kiếm, thì dường như Nghê Vân San mạnh hơn không ít.

Như lúc này, hắn cảm thấy mặc dù là phi kiếm của Nghê Vân San, cũng tuyệt không thể lăng lệ ác liệt như thanh phi kiếm của Vương Bình Ương, cũng không thể nào có loại cảm giác liên tục bộc phát ra lực lượng như vậy được.

Một mảnh quân sĩ Bắc Nguỵ ngã xuống như rau hẹ bị cắt vậy, một mảnh quân sĩ Bắc Nguỵ hoảng sợ lui về phía sau.

Nhưng vào lúc này, dường như tên Ma Tông bộ chúng trên thuyền kia càng vui hơn, dường như khóe miệng của hắn lại càng kéo dài ra.

Tay của hắn hơi động một chút, một vệt hình ảnh màu đen bay ra.

Vệt hình ảnh màu đen này tựa như lông chim, bay về phái không turng, tiếp theo lại lượn vòng rơi xuống, theo ánh mắt của người Ma Tông bộ chúng này mà rơi chính xác vào trên phi kiếm của Vương Bình Ương.

Một tiếng đinh nhỏ vang lên.

Không có ai cảm thấy vệt màu đen này ân chứa sức mạnh vượt qua lực lượng hùng hậu trên thanh phin kiếm của Vương Bình Ương, song trước khi vệt hình ảnh màu đen này đánh vào trên phi kiếm của Vương Bình Ương , rồi phát ra một tiếng vang nhỏ, Vương Bình Ương cũng đã cảm tnhận được lực lượng trên thanh phi kiếm của mình nhanh chóng biến mất, giống như là dòng nước bị mảnh đất khô cạn hút, giống như là bị. . . Thôn phệ.

Trong cảm nhận của hắn ,vệt hình ảnh màu đen kia, giống như là một con Cự thú, một con Cự thú dữ tợn đang cười.

Phi kiếm của hắn chấn động không chịu nổi, bị nện phải bay xuống.

Mà lực lượng bên trong vệt hình ảnh màu đen kia lại mạnh mẽ hơn trước, thuận theo ánh mắt của đối phương , bay về phía một thiếu nữ đang ở gần đó nhất.

Người thiếu nữ kia là Tiêu Tố Tâm.

Hai tay của nàng máu tươi đầm đìa, nhưng nàng vẫn đang không ngừng mở cung, bắn tên.

Một tiếng phù nhẹ vang lên.

Dường như có một vệt lực lượng xuất hiện từ trong hư không, dễ dàng đánh rơi vệt hình ảnh màu đen này.

Ánh mắt của tên Ma Tông bộ chúng kia rời khỏi Vương Bình Ương, rơi vào trên người Nguyên đạo nhân ở trong trận.

Hắn biết rõ đây là Nguyên đạo nhân ra tay, hắn cũng có thể cảm nhân được lực lượng của Nguyên đạo nhân mạnh hơn mình quá nhiều, nhưng mà hắn lại cũng không quá để ý.

Vệt hình ảnh màu đen kia rơi xuống đống hỗn tạp máu và bùn, thực đúng là một sợi lông chim.

Một sợi lông chim làm từ tinh kim kỳ lạ màu đen.

Đối với người tu hành bình thường mà nói, phi kiếm có tâm thần cùng khí cơ hòa lẫn bị đối phương đánh tan, bản thân nhất định cũng sẽ bị tổn thương không nhỏ, nhưng mà hắn là Ma Tông bộ chúng.

Giống như tất cả Ma Tông bộ chúng còn lại, hắn cũng có được thủ đoạn độc nhất vô nhị .

Hắn có rất nhiều sợi lông chim như vậy.

. . .

Ở bên trong lều, tên y quan trung niên kia ngồi dậy.

Thân thể của hắn bất giác hơi run rẩy.

Hắn không ngừng hít sâu vào, thậm chí phát ra âm thanh chói tai.

Hắn cảm thấy so sánh mình và Vương Bình Ương với tên Ma Tông bộ chúng này, giống như là thú non trong âm u gặp phải cự thú chuyên lấy bọn hắn làm thức ăn.

– Ngươi đã tỉnh?

Hoàng Thu Đường nhìn người y quan này ngồi dậy, nàng nhìn thấy người y quan, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng không hề bối rối chút nào

– Đa tạ.

Sắc mặt của người y quan này hơi cứng, nhưng chần chờ trong tích tắc, hắn vẫn nói hai chữ này trước tiên.

Sau đó hắn mới lại hít sâu một hơi, sau đó nói:

– Kỳ thật. . . ta đã tỉnh từ lâu, chỉ là ta không biết, rốt cục các ngươi muốn làm gì ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN