Bông Hoa Đẹp Nhất
Phần 20
Trong tà áo dài trắng ngồi trên chiếc xe phân khối lớn…Sơn vẻ mặt rất vui khi chở người yêu đi trên con phố nắng nhẹ của mùa Thu…
Đi dọc con đường bờ sông…Hương vòng tay ôm bụng Sơn…anh ta cúi xuống nhìn rồi cầm tay Hương siết chặt bụng hơn…
-Sắp tốt nghiệp rồi đấy nhỉ
-Còn 5 tháng nữa thôi,sau đó sẽ đi thực tập quãng đường còn dài lắm,hôm nay anh nghỉ làm ạ
-Anh đi làm ca sáng rồi …tối nay anh đi có việc
-Việc gì vậy?
-À anh đi với Trâm đi dự sinh nhật,Trâm nhờ anh đi cùng vì tới đó có nhiều đàn ông…em không ghen chứ…
-Không,trước thì có nhưng giờ thì không,dù là cô ấy có tấn công thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ quay lại với người yêu cũ
-Ái chà ,thông minh hơn rồi đấy…em cũng từng là người yêu cũ đấy nhé
-Trên đời này làm gì có ai yêu một người đến hai lần,chỉ là chưa từng hết yêu mà thôi…
Câu nói của Hương làm Sơn khựng lại…xe đỗ bên bờ sông…ánh hoàng hôn chiếu rọi vào gương mặt rạng rỡ của Hương…Sơn ánh mắt buồn đưa tay lên vuốt tóc cô rồi cười gượng…
-Phải …anh chưa bao giờ kiểm soát được hành động khi ở bên em,từ khi em xuất hiện con người anh đã biết lo lắng cho ai đó…biết sợ ai đó tổn thương…anh không còn người thân nào cả ,anh cũng giống như em…chúng ta đều là những người cô đơn…
Hương đưa tay lên xoa má Sơn…cô chạm trán vào trán Sơn…
-Anh có thể buông bỏ thù hận trở lại làm một bác sỹ bình thường cứu người được không…?
-Không,anh không thể,đã quá muộn rồi ngày nào kẻ giết cha anh còn sống ngày đó anh sẽ sống không yên …
-Hắn chết đổi lại được gì,tay anh nhuốm máu vậy chưa đủ hay sao?
-Em chỉ biết em là người đàn bà của anh còn những chuyện khác em đừng tham gia…
Câu nói của Sơn khiến Hương khựng lại…Hương quay mặt đi vẻ buồn bã…Sơn biết ý ôm từ sau chỉ về ánh hoàng hôn…” Hôm nay hoàng hôn thật đẹp,chúng ta ngắm hoàng hôn thôi gạt bỏ mọi chuyện …anh có cái này tặng em”
Sơn bỏ ra 2 sợi dây chuyền hình trái tim vỡ đôi…anh ta dơ lên rồi ghép chúng lại…
-Cái này anh đeo một nửa và em đeo một nửa…
-Trái tim vỡ
-Phải …khi chúng ta ở cạnh nhau nó sẽ chính là một trái tim hoàn chỉnh…
Bên dòng sông yên ả…Sơn đeo lên cổ Hương và Hương đeo lên cổ Sơn như một lời hẹn ước…họ hôn nhau ngay bên bờ sông một nụ hôn ngọt ngào…
Tối hôm đó Naomi cứ xỉa xói tôi
-Cậu thì kinh rồi dâng hẳn người yêu cho con khác nó xơi
-thì anh ấy nói thế thì k lẽ ngăn cản
-Chứ còn sao nữa,bảo là em không thích anh ở nhà đi
-Thôi ai lại nói thế ,cái gì là của mình thì là của mình thôi…
-Trời nói cậu ngang như cua vậy…
-Đi lên phòng học bài đây…thôi nào thư giãn đi anh ấy nói đi 2 tiếng thôi mà…
Sơn đèo Trâm đến một nhà hàng nằm trên tầng sáu …Trâm mặc chiếc váy khoét ngực rất sâu…đầy vẻ khiêu gợi…Bước ra bên ngoài nhạc sập xình …Trâm khoác tay Sơn…bạn bè cô ta đi ra hỏi
-Trâm đến rồi này,chà chẳng mấy khi ra Hà Nội hôm nay phải tới bên nhé
-Ok tất nhiên rồi
-Đây là
-Đây là bạn trai mình
Người kia bắt tay Sơn gượng gạo quay ra nhìn Trâm…Anh ta nói thẳng “ Anh đang giữ thể diện cho em đấy,nói là bạn được rồi câu bạn trai thì không đúng”
-Trời ở đây làm gì có cô người yêu bé nhỏ của anh đâu mà lo …
Sơn không nói gì đi ra khu quầy bar…Tramđưa cho nhân viên pha chế một viên thuốc …
-Pha vào chai rượu cho chị
-Pha cả à chị
-Ừm…cám ơn em ( rút tiền đưa)
Trâm quay ra nhìn Sơn đang đứng hút thuốc,tay bấm điện thoại…cô ta mỉm cười nhếch mồm “ Để xem hôm nay anh trốn được không”…
Tôi nhận đươc tin nhắn từ Sơn
“ Đêm nay tiếp tục vụ dang dở hôm qua nhỉ”
Hương bật cười khi đọc tin nhắn,cô nhắn lại
“ Em đang học bài,em chẳng nhớ gì vụ đêm qua cả”
“ Đêm qua em máu hơn anh đấy,giờ lại thích cho em uống rượu”
Hương ngại đỏ mặt …cô nhắn lại
“ Được rồi cứ về sớm em khắc giải quyết nốt việc dang dở đêm qua”
Sơn bên này bật cười lớn khi đọc tin nhắn…Trâm ra đưa ly rượu
-Có chuyện gì khiến anh vui vậy
-À anh nhắn tin với Hương…yêu trẻ con đôi khi có cái vui đến khó tả…
-Phải rồi trẻ đẹp nữa nhỉ…
Sơn cười nhẹ rồi tu ly rượu…Trâm nhìn rồi cười nhẹ…
Đến 12h đêm Sơn thấy lảo đảo dần chóng mặt,cơ thể nóng bừng bừng…
-Trâm này về thôi anh thấy buồn ngủ rồi
-Vẫn sớm mà anh
-Người yêu anh đang chờ đi muộn không hay…
-Vậy đưa em về khách sạn…
-Ừ…
Sơn lên xe cứ cố căng mắt ra…Trâm ngỏ ý
-Để em lái xe cho anh,chắc anh ngấm rượu rồi…
-Ừm…
Sơn cởi bỏ cúc áo vì thấy người nóng khó chịu…Trâm lái xe đến khách sạn…cô ta xoa đùi Sơn
-Anh say quá rồi lên uống cốc nước cho tỉnh rồi về k lái xe nguy hiểm lắm…
-Cũng được…anh thấy khát…
Sơn đi vào khách sạn cùng Trâm…đặt lên bàn ly nước Sơn tu hết …anh ta thổi phù…
-Anh ổn không em gọi Naomi đón nhé
-Đừng,Naomi k giữ miệng người yêu anh sẽ để ý…anh ngồi vài phút rồi anh tự về được …
-Anh có vẻ yêu cô bé đó quá nhỉ,anh nghỉ ngơi đi em đi tắm…
Hương gọi điện thoại cho Sơn nhưng điện thoại lại để trong xe ô tô…chuông cứ reo nhưng không ai bắt máy…Hương cảm giác bất an…cô nhìn đồng hồ…đã hơn 12h đêm…
Sơn nhận ra bản thân bị thuốc tác động…anh ta đứng dậy thì Trâm bước ra từ nhà tắm…cô ta quấn chiếc khăn tắm dáng vẻ uốn éo…
-Anh đi nổi không
Trâm buông chiếc khăn tắm…Sơn nhìn Trâm
-Em làm chuyện này để đổi lại điều gì từ anh
-Chỉ muốn có anh ở bên cạnh một đêm,đã lâu rồi em nhớ cảm giác đó…
-Anh đâu mất gì sao em phải khổ vậy
-Em cũng đâu mất gì,anh là người đầu tiên của em luôn đó anh nhớ không,khi phá trinh em anh đã rất vui,anh quên rồi sao?
-Em điên rồi chuyện đó đã qua lâu lắm rồi…
-Nhưng với em nó mới chỉ như mới vừa xảy ra ngay ngày hôm qua…em xin anh đấy,ngày kia em bay rồi hãy ở bên em đêm nay thôi…
-Anh đi đây
Trâm chạy ra ôm từ sau…Sơn cố nhịn khi thân thể đàn bà chạm vào anh ta…anh ta thổi phù giữ nhịp thở…Trâm khóc sau lưng
-Đừng đi mà,anh đã nói anh không mất gì hãy để em ở bên anh đêm nay thôi mà…em nhớ cảm giác khi bên anh rất nhiều…
Cô ta cúi xuống kéo khoá quần của Sơn…Sơn gạt…
-Đừng làm vậy…
Trâm lôi cậu nhỏ của Sơn ra khỏi khoá quần rồi mút mát…cô ta tỏ ra rất chuyên nghiệp…Sơn nắm chặt tay anh ta thở hồng hộc…
Hương ngồi chờ đến tận sáng…Naomi vươn vai ra khỏi phòng thấy Hương liền ngạc nhiên
-Ơ sao dậy sớm thế…nay ngày nghỉ mà
Thấy Hương mặt trầm tư suy nghĩ…Naomi nhìn ra ngoài sân xe của Sơn chưa về
-Đêm qua …
-Anh ta không về …
-Cái này,chắc có chuyện đột xuất đi đâu đó thôi để tôi gọi Toàn
-Không cần đâu Toàn đang đưa Hằng về quê ngoại…anh ta không đi cùng anh Sơn đâu
-Vậy chắc là có chuyện gì đó ( Naomi cố phân trần)
-Chúng tôi đã chia tay ba lần rồi…có lẽ quá tam ba bận thật rồi…
-Hương à…
Thấy Hương rơi nước mắt xuống rồi nhìn Naomi…lúc này Naomi bối rối …
-Cậu cho mình số cô gái đó…mình muốn hỏi trực tiếp
-Thôi nào Hương cậu phải tin sếp chứ
-Tin mà,đến giờ vẫn tin,mình chỉ xin số cô gái đó thôi…nếu cô ấy nói không có ở đó mình sẽ tin…
-Vậy để mình hỏi cho
-Không hãy để mình hỏi…để mình hỏi nhé…
Naomi lấy điện thoại đọc số cho Hương…
Bên kia đầu dây…Quần áo của Sơn vứt tứa tung trên sàn…anh ta ngấm thuốc kích dục nên ngủ rất sâu…Trâm ngồi nhìn Sơn cả buổi sáng khi bình minh lên…điện thoại của Trâm reo lên…đầu cô ta nảy số khi đoán đó là Hương …
-Alo tôi nghe đây
-Em là Hương bạn gái anh Sơn,xin lỗi vì làm phiền chị sáng sớm nhưng hôm qua anh ấy đi cùng chị nhưng đêm qua k về,em có hơi lo
-Anh ấy đang ngủ…
Hương bên này đầu dây nghe câu đó gương mặt đổi sắc…
-Vậy em yên tâm rồi ( Hương cố tỏ ra bình thường)
-Em không hỏi giữa chị và anh ấy có xảy ra chuyện gì không à…chị thấy lạ khi em k hỏi
-Em tin anh ấy
-Vậy chị nghĩ em nên đến đây nhìn trực tiếp thì hơn,người như anh Sơn k phù hợp với em…em đã bao giờ tự hỏi rằng anh ấy chưa bao giờ ngỏ lời cưới em không,yêu là phải cưới chứ quen nhau đâu có phải ngắn…đơn giản vì anh Sơn nói rằng anh ấy không xác định gì với em cả,thế nên chỉ có thể là vợ mới có quyền hỏi anh ấy sao không về chứ còn là bạn gái thôi chị thấy câu hỏi này không hợp lý…
-Chỉ là chưa đến lúc cưới vì em đang đi học
-Ha ha em nghĩ vậy à…chị cúp máy nhé
Naomi lo lắng cứ cắn móng tay khi nghe cuộc đối thoại
-Cô ta nói gì mà nhắc chuyện cưới xin vậy
-Đưa mình đến nhà chị ta
-Hương à có cần phải vậy không đừng tin mà
-Chị ta nói anh ấy đang ngủ,theo cậu là thật hay giả,mình muốn tận mắt thấy…
-Cái này…
Naomi gọi cho Sơn và nhắn tin…Hương nhận ra
-Anh ta k bắt máy đâu cậu khỏi gọi mất công…
Sơn mở mắt anh ta bật dậy giật mình…Trâm mặc chiếc váy ngủ mỉm cười
-Chào anh ,buổi sáng tốt lành
Sơn nhìn đồng hồ anh ta ôm đầu
-Đây là lần cuối cùng anh gặp em…hãy nhớ điều này
-Đêm qua rất tuyệt…anh k nhớ gì sao?
-Nhớ nhưng khi đó k phải là em thì cũng là bất kì cô gái nào khác anh cũng làm vậy,dục vọng từ thuốc mà ra còn với em anh chưa hề còn cảm xúc
-Có cần phũ vậy không Trịnh Thái Sơn
Chuông cửa phòng vang lên…Trâm quay đi “ Chắc lễ tân mang đồ ăn sáng lên,anh đi tắm đi”
Cửa mở ra Trâm thấy Hương liền cười nhẹ…Naomi lườm Trâm khiến cô ta cười khẩy …
-Ô thái độ gì vậy Naomi,như thế k đúng đâu…
Hương cười nhẹ…
-Có anh Sơn ở đây không chị
-Có em,em nghĩ chị đùa chắc…em vào đi
Sơn đúng lúc bước ra khỏi nhà tắm sau khi thay đồ xong…anh ta đang cài thắt lưng…Hương nhìn giường xô dịch,bao cao su vứt dưới sàn…Sơn chỉ nhìn Hương vì anh ta không biết phải nói gì?
-Chúng ta đang yêu nhau mà đúng không,anh từng nói khi yêu em anh không sai điều gì và em đã tin anh…tôi đã tin anh…
Hương ứ nghẹn ở cổ ,cô nhăn mặt…
-Anh xin lỗi …lúc này anh chỉ biết nói vậy…
-Được …hoá ra những điều tôi nghĩ là đúng,chúng ta vốn dĩ chẳng là gì của nhau,đã là gì đâu mà có quyền cấm anh đi với cô nọ cô kia…tôi có lẽ đề cao bản thân trong mắt anh quá rồi…
Hương quay đi Sơn tóm tay…
-Ở trên đời này tìm một người yêu em giống như anh sẽ không có đâu,hãy bỏ qua lần này được không?
Hương quay lại cười nhẹ …
-đúng vậy nhưng giờ có lẽ tôi không cần yêu nữa,tôi chỉ hỏi anh đúng một câu thôi,có bao giờ anh xác định cưới tôi không…
-Em là người anh ước muốn em chỉ cần nghe điều đó
-Tôi hỏi anh có xác định cưới tôi không?
-Anh xin lỗi ,anh không thể nhưng k có nghĩa anh k yêu em
-Đủ rồi…
Hương lấy tay Sơn đập lên trái tim của cô…gương mặt Hương lạnh tanh…nước mắt rơi vô định…Sơn thụt lại nhưng Hương giữ chặt…
-Tôi đã quen anh từ khi còn là một cô gái mới lớn,anh liên tục dẫm đạp lên trái tim của tôi…hết lần này tới lần khác…tôi vẫn tin anh yêu tôi …rồi hôm nay anh cho tôi câu trả lời bằng ba chữ “ Anh Xin Lỗi”… tôi đang tự hỏi tình cảm này có quá dư thừa với anh không?
Hương lấy tay Sơn cứ đấm vào tim cô rất mạnh…Sơn nhăn mặt tỏ ý xót xa và bối rối…
-Em đừng làm vậy…anh xin em đấy…đau đấy thôi nào …Hương…
-Hạnh phúc có lẽ đã bỏ rơi tôi thật rồi…( Hương mếu máo rồi cố bình tĩnh…giọng cô ứ nghẹn)
-Đừng làm vậy nữa…anh chỉ yêu em…
-Tất cả giờ là số 0 hết rồi Trịnh Thái Sơn…anh giết chết trái tim tôi thật rồi…nếu không thể cho tôi một danh phận ít nhất anh phải nghĩ đến tôi khi ngủ với cô gái khác chứ phải không…
Hương quay đi vẻ mặt thất thần…Naomi và Trâm đứng bên ngoài …Hương cố tỏ ra vui vẻ
-Về thôi anh ấy nói say nên ngủ ,về chuẩn bị đồ ăn để anh ấy về …đi thôi
-Ừ ừ…
Sơn sau cánh cửa nhìn bàn tay…anh ta đấm bốp vào bàn kính máu tay chảy ròng ròng…Trâm sợ đứng nép vào góc cửa…
Trở về nhà Hương không nói câu gì cả quãng đường…Naomi về đến nhà xua tay…
-Con quỷ đó cho sếp uống thuốc đấy,đoán thế chứ nhìn nó sếp k lên nổi đâu
-Cậu k cần nói đỡ đâu,mình giải quyết rồi…
-Giải quyết thế nào
-Em mình giờ có lẽ cũng sắp ra trường rồi nhỉ
-Ừ học giỏi lắm khéo bên đó giữ lại ý chứ
-Cậu chăm sóc em mình hộ mình nhé
-Cậu lại đi đâu à,đi vài hôm cho khuây khoả rồi về nhé
-Lần này mình sẽ đi xa…
-Xa xôi gì đừng nói vậy…
Hương mỉm cười…về nhà cô bỏ chiếc váy trắng rất đẹp ra mặc rồi nhìn vào gương tết tóc gọn gàng…thoa chút son lên môi…
Sơn đi về tay vẫn chảy đầy máu…Naomi ngăn cản
-Sếp lúc này bình tĩnh đi ạ,Hương chưa đi đâu cả ở trên phòng…
-Ừ tôi hiểu để tôi lên nói chuyện…
-Nhẹ nhàng thôi nhé sếp sai đấy nhưng em tin sếp bị con đó lừa
Sơn thở dài rồi đi lên phòng…Hương ngồi vắt vẻo trên lan can ngoài ban công…Hương thấy Sơn liền mỉm cười
-Anh cứ nghĩ em lại đi như mọi lần
-Em đi đâu anh cũng sẽ tìm ra em thôi…em biết điều đó…em có khi khéo lại làm liên luỵ đến mọi người xung quanh…vậy nên em sẽ đi thật xa…nơi mà anh không bao giờ có thể tới được…
Hương cười nhưng nc mắt rơi xuống…
-Ý em là gì đừng làm anh lo …
-Em yêu anh…ít ra có khi em đi xa anh sẽ lại nhớ em như vợ anh vậy…dù sao em cũng không hối tiếc khi chờ anh cả một thời thanh xuân…tạm biệt…hạnh phúc bỏ rơi em thật rồi …!
Hương nghiêng người rơi xuống ban công…Sơn với tay không kịp…” Không”…
Năm đó vẫn vào mùa Thu…lá rơi xào xạc…câu nói “ Hạnh phúc bỏ rơi em thật rồi” đã vang lên trong mùa Thu Hà Nội…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!