Bông Hoa Đẹp Nhất
Phần 22
Đôi khi tôi tự hỏi ,tình yêu giữa chúng tôi như một vòng luẩn quẩn…dù có đẩy xa nhau ra đến đâu rồi cuối cùng cũng lại gặp lại nhau…
Sơn gạt tay Hương anh ta kéo chăn lên Hương lại kéo xuống
-Lý do gì anh không đến viện…tại sao vậy?
-Tôi có thể tự chữa khỏi…cô về đi
Nói xong Sơn xua tay rồi nhắm mắt vẻ mệt mỏi…Hương sờ tay lên trán thì Sơn không còn phản ứng…cô hốt hoảng chạy xuống gọi Naomi
-Naomi cô gọi người tới đi anh ta không ổn rồi…
-Sếp nói k được gọi mà nên chúng tôi mới k dám gọi
-Tôi sẽ chịu trách nhiệm…nhanh lên nhé …
-Tôi gọi giám đốc bệnh viện cho chắc…anh ấy kín đáo nữa …
Hương gọi cho cậu mình : “ Cháu có việc nên chưa về kịp ,nhưng cậu đã tiêu số tiền đó thì hãy cắm sổ đỏ ngân hàng để trả lại tiền cho người ta làm ơn đi,trả lại cho người ấy đi cậu,cháu và người ta đã chia tay lâu rồi”
-Cậu trả cho bọn nó rồi …cậu sẽ lấy sổ về cắm ngân hàng để trả cho Sơn cháu yên tâm…cậu k làm mày mất mặt đâu…
Hương cúp máy rồi vào phòng cởi bỏ áo của Sơn…môi anh ta tái nhợt…hơi thở rất yếu…Hương lấy khăn ấm lau hết người cho Sơn…cô nói thầm “ Một con người cố chấp thật sự,đến ốm cũng không đi viện ,anh ta cũng như mình chẳng còn ai nhưng chí ít mình còn cậu mợ…rốt cuộc đến bây giờ mình cũng chưa thật sự hiểu hết con người anh ta”…
Bác sỹ Tuệ đến thăm khám cho Sơn…anh ta thở dài
-Viêm phổi nhưng phải chăm sóc cậu ta cẩn thận…những gì tôi ghi ở đây nhớ làm theo nhé,rồi sẽ ổn thôi mọi người không cần quá lo lắng…
-Vâng cám ơn anh…
-Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta ốm trong suốt những năm tháng học đại học cùng và quen nhau đã mười mấy năm rồi…gắng chăm sóc cho bác sỹ Sơn nhé cô gái…
-Dạ vâng …cám ơn anh lần trước đã mổ cứu sống em
-À ngày mà em mổ là bác sỹ Sơn mổ cho em không phải anh đâu,anh phẫu thuật khâu lần đầu cho em một xíu ở lưng thôi…còn lần vừa rồi Sơn mổ đấy,chắc giấu em nói là anh mổ…
– cái này em không biết…hôm nay anh nói em mới biết…
-Hãy chăm sóc cậu ấy tốt như cách cậu ấy đã cứu em vậy…
Bác sỹ Tuệ mỉm cười ra về tôi chợt suy nghĩ “ Không vì anh ta thì tôi cũng đâu có nhảy lầu”…
Nói xong nhìn Sơn nằm tay đang truyền …Hương thở dài “ Cũng có lúc anh ta giống như bao người,không còn vẻ ngoài bóng loáng chỉn chu lịch lãm…giờ râu mọc dài như ông cụ,quần áo sộc sệch nữa…”
Naomi đứng bên ngoài cửa nhìn thấy Hương đang tiếp tục lau người cho Sơn…Toàn đi lên Naomi gàn lại “ Đừng vào để họ có thêm thời gian bên nhau”
-Hương ở lại đây à
-Chưa về thì là ở lại rồi …họ vẫn yêu nhau chỉ là cả hai không dám đối diện mà thôi…
Tôi xuống dưới định bảo Naomi là tôi sẽ về thì thấy tờ giấy để trên bàn “ Tớ có việc gấp phiền cậu lo cho sếp đêm nay,sáng mai tớ về”…
Hương thở dài rồi ra bếp nấu cháo…cô bắt đầu vo gạo lúi húi ninh cháo…
Trời sẩm tối…Hương nằm ngủ ngay cạnh Sơn…cô co nằm nghiêng ,tay vẫn cầm chiếc khăn chườm…
Sơn trong cơn mơ nhìn thấy cảnh nhà đang bốc cháy…anh ta lao vào đám cháy thấy bố đã chết trên sàn đầy máu me…Sơn lay lay gọi “ Bố…bố ơi”…
Chạy lên tầng hai Sơn thấy vợ đang ôm bụng “ Anh Sơn…em ở đây”
Sơn bế vợ chạy trong đám lửa …hình ảnh đó luôn ám ảnh anh ta…Sơn mở mắt thở hổn hển…
Anh ta quay sang thấy Hương đang nằm co ro bên cạnh…nhìn đồng hồ và chai nước đang truyền…Sơn với tay định chạm vào gương mặt Hương thì anh ta lại thụt tay lại…Sơn ngồi dậy giật kim chuyền trên tay…vào nhà tắm anh ta cạo râu sạch sẽ,gương mặt vẫn phờ phạc nhưng anh ta vẫn tắm gội …đứng dưới vòi sen Sơn nghĩ về giấc mơ…anh ta ôm mặt đứng buồn bã dưới dòng nước đang xả thẳng vào đầu…
Tôi mở mắt dậy thì không thấy anh ta đâu cả…kim truyền đã tháo ra…tôi nhổm dậy thì thấy Sơn bước ra từ nhà tắm…mái tóc vừa sấy rũ xuống gương mặt trong kiểu tóc ngôi giữa…
Sơn không nhìn vào Hương anh ta đi thẳng ra bàn làm việc kéo ngăn kéo lấy thuốc rồi châm hút…Hương đứng dậy cau có
-Anh đang ốm đấy không được hút thuốc đâu…
Hương tóm điếu thuốc thì Sơn rút ra rất nhanh dơ điếu thuốc lên cao…
-Cô tới đây làm gì?
-Tôi định nói về khoản tiền anh đưa cho cậu tôi
-Hình như cô hiểu lầm rồi tôi k biết khoản tiền nào cả
-Anh còn nói dối nữa,chỉ có anh chuyển cho cậu tôi,mà cậu thừa nhận rồi …
-Rồi cô tới đây mang tiền trả cho tôi à…
-Không có…tôi…
-Vậy cô tới đây làm gì…kể cả tôi có cho cũng là cho cậu cô,tôi không cho cô nên đừng tới đây chất vấn tôi hiểu không?
-Có thể tôi đến nhầm chỗ rồi…
Hương ném chiếc khăn xuống dưới sàn…cô đi qua Sơn…
-Hoàng Văn cô biết là ai không?
-Anh theo dõi tôi à
Sơn cười khẩy
-Cô lại đề cao bản thân quá trong mắt tôi rồi…Hoàng Văn là em trai ruột của Hoàng Vân người từng ném cô xuống sông đấy…
Hương ngạc nhiên …cô ánh mắt đầy bối rối …
-Không phải thế đâu…
-Cô đã đi rất nhiều nơi cùng nó…có lẽ cô cũng cho nó xơi rồi nhỉ
-Anh nói gì
-Nói đi cảm giác với nó thế nào…tuyệt đúng không,nó cũng khá giàu,cố bu vào nó để sống đi
Hương rơi nước mắt nắm chặt tay
-Anh không được phép xuyên tạc và hạ thấp nhân phẩm của tôi
-Vậy à,cứ nghĩ đến điều đó tôi lại thấy ghê tởm cô…
Hương tát bốp vào mặt Sơn…Sơn cười nhếch mồm…
-Con điếm rẻ tiền…
Hương quay đi chạy thật nhanh…Sơn đổi sắc mặt anh ta ôm mặt vẻ mệt mỏi…
Hương trở về nhà chui lên gác xép khiến cậu và mợ lo lắng “ Con bé này ăn gì chưa”
Hương ôm mặt trên gác xép khóc nức nở…Nghĩ đến lời sỉ nhục của Sơn khiến cô cảm thấy đau lòng “ Tại sao hắn lại có thể nói như vậy được,đồ tồi…hắn nói mình là con điếm”…
Hương gục đầu xuống khóc “ mẹ ơi con buồn lắm mẹ”…
Sơn đi xuống dưới nhà thấy bát cháo,anh ta mở ra rồi ngồi ăn …ánh mắt anh ta lầm lỳ…
15 ngay sau cậu và mợ đi ra ngân hàng…họ mang về một cọc tiền…
-Đi đi,mang trả cho cậu ta đi,hôm no cháu khóc cả đêm cậu mợ sốt ruột lắm…chắc cậu ta nói gì hả
-Cậu mợ cứ chuyển khoản lại vào số tài khoản mà anh ta chuyển là được ạ…cháu sẽ đi làm phụ cậu mợ trả nợ
-Lại đi grap thêm à,thôi cậu k muốn đâu
-Cháu cũng chờ giấy gọi đi thực tập nên cậu yên tâm…tranh thủ thôi ạ
-Thôi con gái đi làm cái đó hỏng hết da…
-Cháu bịt kín là được mà,với cháu đi hơn chục ngày nay rồi kể từ khi cậu mợ về quê …thôi cháu đi đây
-Ừ đi cẩn thận đấy…
Tôi dắt xe ra đến cổng thì thấy Hoàng Văn đứng ở đó chờ anh ta mỉm cười
-Sao Hương k trả lời điện của anh
-Anh Văn này,anh biết chuyện giữa tôi và anh Sơn đúng không?
-Phải anh biết
-Vậy anh tiếp cận tôi vì điều gì
-Anh thích em chỉ đơn giản là vậy
-Không được rồi tôi và anh ấy đã có quan hệ rất nhiều lần,anh nên thấy thế mà ghê tởm và tránh xa tôi đi
-Với Sơn điều đó quan trọng nhưng với anh điều đó không quan trọng,hắn chắc hẳn đã biết em hay đi cùng anh đi từ thiện…em k thể quay lại với hắn được đâu
-Sao anh có thể khẳng định được tôi k thể…
-Hắn là người có lòng tự kiêu rất cao,chỉ cần hắn nghi ngờ em có gì đó với anh thì yêu đến mấy hắn cũng sẽ buông…con người anh ta là thế về đàn bà hơi cổ hủ…
-Và vậy là anh tự tin anh và tôi có thể đến với nhau
-Đúng vậy…có gì đó k đúng à
-Tôi xin phép nhưng làm ơn để tôi yên…
-Anh k bỏ cuộc đâu,anh sẽ chờ em …
Hương sau khi ship hàng cô ghé vào siêu thị mua một miếng bánh…đi ngược lên khu gian hàng cao cấp Hương thấy Sơn cùng một anh nữa vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ…Thấy Hương đứng phía trước Sơn bước qua lạnh nhạt như không hề quen biết…Lúc này trong lòng Hương cảm thấy hụt hẫng…cô ra công viên ngồi cắn miếng bánh mỳ…vừa cắn Hương vừa nghĩ lại thái độ lúc nãy của Sơn “ Anh ta là cái thá gì mà coi thường mình…hắn từ trước tới nay toàn coi thường mình,ai sai …đồ mất nết …”
Nói xong Hương thấy tủi thân cô vừa cắn bánh mắt vừa đỏ rồi rơi vài giọt nước mắt…
Tại phòng họp tập đoàn Hoàng Vũ…cổ đông biểu quyết vị trí giám đốc kinh doanh cho Sơn…Hoàng Vũ đập tay xuống bàn
-Bọn mày sao dám
Sơn ngồi xoay chiếc nhẫn trên tay và cười nhẹ
-Đừng nóng lại tăng huyết áp giờ đấy…tôi đâu có nói sẽ giữ chức vụ này …tôi chỉ muốn 45% lợi nhuận của tập đoàn
-Mày đừng mơ
-Vậy đành phải nhận chức giám đốc kinh doanh vậy…
-Mày…thằng khốn kiếp
-Muốn giết tôi lắm nhỉ tôi cho ông chọn một là 45% lợi nhuận hai là tôi sẽ lên vị trí đó ngồi
Hoàng Văn bước vào phòng họp cười nhẹ
-Chắc chắn là không được rồi anh…45% lợi nhuận anh tính lên làm chủ tịch luôn đi
-Kể ra bố em yếu rồi cũng nên nhường vị trí chủ tịch cho người trẻ tuổi,em thì lại trẻ quá anh thấy không phù hợp
-Vậy anh nghĩ anh hợp
-Anh rất sẵn lòng ngồi vào vị trí đó nếu như có cơ hội…
-Anh đừng mơ
-Hai bố con nói chuyện giống nhau nhỉ…anh thích những giấc mơ thành sự thật nhóc ạ…tập đoàn này là cái thá gì…anh chỉ đòi lại vị trí của bố anh mà thôi…
-Em và Hương đã có quan hệ mong anh hãy ủng hộ cho bọn em…
Sơn đổi sắc mặt…
-Anh không hiểu ý em nói
-Anh thừa hiểu mà…em và Hương đó…
-Nếu em cảm thấy phù hợp thì cứ tiến tới…anh k còn quan tâm những người đàn bà đã cũ …
-Anh chắc chứ
Sơn mỉm cười
-Chắc…
Anh ta đứng dậy mặt không mấy vui…Toàn phân trần
-Hương k phải người như vậy đâu,Hằng nói cô ấy rất giữ khoảng cách với Hoàng Văn
-K cần phải nói hộ cô ta,đúng là tôi không còn quan tâm đến cô ta nữa…
-Sếp…
Sơn lên xe phóng đi…anh ta nhấn ga phóng rất nhanh khi nhớ lại câu nói của Hoàng Văn “ em và Hương đã có quan hệ”…
Sơn bật cười như mỉa mai khi nhớ lại câu lúc nãy…tin nhắn trên máy anh ta hiện lên số tiền 500 triệu mà cậu Hương gửi trả…
Tối hôm đó tôi đi ăn cùng Tùng và Hằng…chúng tôi ngồi uống rượu ốc với nhau…Tùng buồn bã
-Nhà tao chắc sắp phá sản rồi
-Sao vậy…(Hằng và Hương cùng hỏi)
-Năm nay bố tao bị lừa một quả đau đớn quá,giờ muốn kiếm công trình lớn để đủ tiền duy trì công ty nhưng khó…
Hằng thở dài
-Tập Đoàn Hoa Hạ nơi anh Toàn đang làm có nhiều dự án nhưng kí quyết định mọi thứ phải qua anh chủ tịch có tên Dạ Quỷ…
Tôi phụt cả nước trong miệng khi Hằng chưa biết về thân thế thực sự của Sơn…
-Tập đoàn Hoa Hạ
-Phải có toà nhà cao ở đường P đó …anh Toàn rất bận nhưng k hiểu sao lúc nào anh Sơn gọi cái phải có mặt ngay…mà anh Sơn làm lĩnh vực khác mà nhỉ…bác sỹ liên quan gì đâu
-Ừ chắc thân thiết như anh em từ xưa rồi
Tùng buồn bã
-Chỉ cần có một hợp đồng thôi là cứu cả công ty của bố tao hơn 300 người…
Hằng vỗ vai : Tao có nói với anh Toàn đề xuất rồi…chờ tin xem
Hương nâng chén : “ tao tin anh Toàn làm được”
Tại văn phòng tập đoàn Hoa Hạ…Sơn trong chiếc mặt nạ quỷ ngồi nhìn giấy tờ…Toàn ngỏ ý
-Dự án xây siêu thị ở khu X tôi xin đề xuất một bên thi công khá kinh nghiệm ạ
-Bên cũ vẫn đang làm tốt chứ
-À vâng vẫn đang làm tốt ạ nhưng họ nhận 3 dự án liền nên làm có chậm tiến độ
-K sao chúng ta đâu cần gấp
-Bên thi công này là nhà của Tùng bạn vợ tôi…gia đình bên đó đang khó khăn
-Chúng ta không phải làm từ thiện…cậu hiểu ý tôi chứ…
-Vâng…vậy đành thôi ạ…
-Hôm nay cũng muộn rồi về nghỉ ngơi đi
-Vâng cũng mới 8h thôi ạ,vậy tôi xin phép…
Sơn rời khỏi văn phòng trong sự ngó nhìn của các nữ nhân viên,họ nghĩ ông chủ bị gì đó ở mặt nên luôn đeo mặt nạ và rất ít khi đến công ty nhưng đều chỉ đạo hoạt động rất nghiêm khắc và chưa từng chậm trễ trong công việc…
Toàn gọi cho vợ…
-Em à không được chán thế anh nói khéo rồi mà không được
-Anh k tự quyết được à
-Không cái này thì anh k tự quyết được phải đồng ý của sếp chứ…
-Có nói nhà bạn vợ em không
-Có mà vẫn k được
-Căng nhỉ tay chủ tịch này anh bảo thân lắm mà lại không được…
-Hương biết chủ tịch đấy…đưa máy cho anh gặp Hương
-Sao cơ…à đây…Hương này anh Toàn gặp
Hương nghe cười vui vẻ
-Vâng em đây
-Say chưa đấy
-Hơi hơi thôi ạ,có việc gì không ạ…
-Nhà Tùng phá sản đến nơi rồi nợ rất nhiều rồi lương nhân viên chưa trả nổi …em có thể giúp được Tùng đấy
-Anh nói rõ đi …
-Em có thể nói vs anh Sơn vì anh ấy là chủ tịch mà…
-Giờ em mới biết anh ta còn có chức vị như vậy đấy,bảo sao tiêu mãi không hết tiền…em phải nói gì khéo em đến anh ta còn khó chịu hơn đấy
-Em chưa thử sao biết được,giúp bạn lúc này là cần thiết e ạ,anh tin em làm được,giờ anh mang hồ sơ qua…
-Em…em
Hương thấy Tùng buồn đến nỗi uống rất nhiều rượu rồi tự trách bản thân “ Tao k dc tích sự gì,giúp bố mẹ một chút cũng k làm được,k có mối quan hệ ,k gì cả”
-Đừng nghĩ vậy chuyện đó vượt sức mà…rồi sẽ sớm nhận được dự án thôi…
-Dự án trong mơ nhỉ…
Tôi thấy Tùng buồn bã,người bạn thân của tôi …Toàn tới và đưa cho tôi tập hồ sơ
-Em chỉ cần sếp kí là ok
-Ví dụ anh ta k kí thì sao ạ
-Thì hết đường chứ sao,em khéo vào anh nghĩ khéo chút là được…sáng nay Hoàng Văn có nói có quan hệ với em có vẻ sếp k vui em nhớ giải thích
-Hoàng văn nói vậy ạ,anh ta điên rồi…
-Đi đi…Naomi ra quán ốc bây giờ đây,nghe tin Tùng say nó cũng lo lắm…a hỏi rồi sếp đang ở nhà một mình đấy…
Hương ái ngại nhưng rồi vẫn cầm tập hồ sơ đi…đến nơi cô lo lắng…cô bước lên phòng mở cửa thì thấy Sơn đang cởi trần một cô gái đang lau người cho anh ta…cô ta mặc váy sườn xám kiểu dáng vẻ trung quốc…tôi rơi bịch tập hồ sơ…Sơn quay lại thấy Hương anh ta đứng dậy,Hương k dám nhìn tiếp cô cúi đầu
-Tôi xin lỗi,tôi xin lỗi đã làm phiền
Hương quay đi chạy rất nhanh…Chợt nhớ quên tập hồ sơ cô chạy lên thấy cô gái kia đi ra mỉm cười…
-Tôi là người châm cứu thôi mà…cô k cần ngại …
Lúc này Hương thấy ngại
Sơn đi ra ngoài vừa đi vừa cài cúc áo…Hương chạy lên đi vụt qua chạy vào phòng không thấy tập hồ sơ đâu…
-Ơ đâu rồi…
-Cô tìm cái này à
Sơn dơ tập hồ sơ lên…
-Vâng…cho tôi xin lại
Hương với k được vì Sơn dơ cao
-Cô tới đây làm gì thế…vô tình cơn gió nào đưa cô tới đây vậy?
-Tôi xin anh cho Tùng một cơ hội
-À hoá ra đến xin cho bạn,cô là gì mà đủ tư cách xin cho bạn…
-Mong anh chiếu cố nếu không nhà cậu ấy nguy mất ( Hương nín nhịn)
-Nếu cô xin câu nữa nhà nó còn k có đường lui nữa đâu đấy…
Hương lo lắng cô giật lại tập hồ sơ
-Xin lỗi làm phiền anh…
Hương chạy qua Sơn anh ta chợt nhớ ra rồi chạy theo tóm lấy tay Hương
-Cô định đi tìm Hoàng Văn à
-Tôi k còn cách nào khác…
-Sao cô dám…
Bóp cổ Hương nhấc lên…Hương ho đỏ mặt…
-Tôi k thở được…
Sơn buông tay ,Hương gục dưới sàn nhà thở hổn hển…tay ôm cổ…Sơn lấy bút viết kí xoẹt vào hồ sơ…
-K ai cho không ai cái gì,cô hiểu ý tôi không…
Hương rơi nước mắt…
-Anh có cần nói nhẫn tâm vậy không,tôi đã sai điều gì nào…tôi k hề làm chuyện gì sai cả,duy nhất tôi sai vì đã yêu anh…
Sơn bế bổng Hương lên …Hương gục vào ngực Sơn khóc…” tôi đã làm gì sai,anh ngủ với người nọ người kia còn tôi đã làm gì mà anh lăng mạ tôi vậy”
-Tôi là đàn ông còn cô là đàn bà,loại đàn bà k giữ phẩm hạnh của mình tôi vứt bỏ k tiếc…
Hương ôm mặt gục đầu khóc trên giường…Sơn cởi bỏ áo của anh ta …Anh ta vồ lấy Hương như một con thú đói lâu ngày…
-Tôi k sai gì với anh cả tôi thề đấy…
-Cô đã cho hắn chạm vào những đâu rồi
Hương tát vào mặt Sơn thì anh ta giữ tay…
-Đồ khốn nạn…
-Độ khốn nạn của tôi cô còn chưa được thấy đâu…
Sơn kéo Hương lùi xuống kéo quần cô…Hương dẫy lên
-Bỏ ra
-Ồ …cô có thể đứng dậy đi về…nếu có ý nhờ Hoàng Văn thì tôi sẽ khiến cho nhà bạn Tùng đó mất tất cả…
Hương ôm tay lên miệng bật khóc nức nở
-Đừng khóc…cô có mất gì đâu mà khóc…đằng nào cũng đâu phải lần đầu
Sơn nói vẻ mặt rất sở khanh…anh ta kéo khoá quần xuống…Hương buông thõng tay…
-Làm những gì anh muốn rồi để tôi về
Sơn đưa dương vật lại gần miệng Hương
-Mút đi…
Hương nhìn Sơn ánh mắt khinh sợ…
-Anh chưa từng bắt tôi làm thế này
-Xem cô có chuyên nghiệp không biết ngay mà…( ý ngủ với Hoàng Văn)
Hương quay đi Sơn tóm đầu ấn vào miệng Hương rồi quát
-Mút đi…để tôi xem cô chuyên nghiệp tới đâu nào…
Vật đó đưa vào miệng Hương cô oẹ liên tục…Sơn thấy vậy liền rút ra…Hương bật khóc lớn
-Anh đừng làm vậy tôi sợ lắm…
-Tôi chưa từng bắt cô làm vậy cho tới khi tôi không còn tin cô…
Chiếc quàn của Hương được lột ra,bên trên cô vẫn mặc áo sơ mi với những chiếc cúc cởi một nửa xộc xệch…chiếc áo lót cởi bung ra để lộ ngực Hương tây nẩy …Sơn như kẻ điên anh ta dày vò thân thể Hương…anh ta kê gối lên mông Hương rồi dạng chân cô và quan hệ từ tư thế đứng xiên xuống…anh ta nhấp mạnh đến nỗi Hương kêu lên
-A…a…cứu con mẹ ơi…
-Chẳng ai cứu nổi cô đâu
Sơn cúi xuống quỳ xuống đệm và tiếp tục dập liên hồi cho đến khi Hương cong người…
-Không chịu nổi nữa…A…A…
Đến 2h đêm bàn tay Hương lết bò trên sàn trong phòng…cô k thể đứng dậy nổi…từ sau Sơn kéo chân Hương giật lại…
-Chúng ta tiếp tục thôi…đi đâu vậy…
Anh ta bế Hương lên rồi mút môi cô rất chặt…Hương đuối sức thở hổn hển bên tai Sơn…anh ta lại đưa dương vật vào trong cửa mình của Hương và nhấp tiếp…Hương ôm cổ Sơn thều thào
-Tôi ngất mất…
-Anh sẽ tiêm cho em thuốc để tỉnh táo nếu em ngất…đang vui thế này ngất làm sao được…
-Anh coi tôi như món đồ chơi thôi đúng không?
-Đừng hỏi những lời ngu ngốc…
Đặt Hương lên chiếc ghế ngoài hiên anh ta chống tay lên tường rồi nhấp…
-Vào trong đi xin anh đấy nhỡ ai thấy
-Cô nghĩ ai cũng nhìn được vào đây à…ra đây ngắm trăng thích hơn mà…
-Anh…
Ngực Hương nhấp nhô…người cô di chuyển lên xuống…mồ hôi nhễ nhại…
Sáng hôm sau Hương người bủn rủn khi Sơn đang ôm trong lòng…Cô định ngồi dậy thì Sơn giật lại…
-Đi đâu?( gằn giọng)
-Tôi khát nước …
-Bên cạnh tab bàn có đấy…
-Vâng…
Sơn mở mắt thấy Hương uống nước…ngực cô tròn xoe trắng nõn dưới ánh nắng sớm…anh ta sờ tay lên bóp…
-Em không được ra khỏi đây ba ngày…sau ba ngày em đi đâu cũng được…khi ở trong phòng anh muốn thấy em mặc đồ ngủ…hiểu không?
-Chuyện của nhà Tùng mong anh chú ý giúp…
-Lo cho bạn nên mới hy sinh thân thể nhỉ…
Sơn kéo Hương nằm xuống…anh ta chùm chăn lên ở trong chăn cả hai nhìn nhau khiến Hương ngại đỏ mặt…
-Khó thở …khó thở quá
Sơn cười rồi mút ngực Hương tay còn lại mân mê đầu vú…Hương lấy tay ôm miệng…
Sơn lại gạt chân Hương ra …
-Tiếp nhé…
-Sao ạ,lại tiếp…
K để Hương nói dứt câu Sơn đưa vào nhấp nhẹ…Hương bắt đầu thở trong chăn…cả hai thở hổn hển…
-Nói yêu anh đi ,chỉ yêu anh…
-Không…
-Nói…
Sơn nhấp mạnh hơn …
Bạch …bạch …bạch..
Tiếng vang lên trong phòng…giọng Sơn đang quát Hương ép nói…Hương vừa thở vừa gật
-Tất nhiên là yêu rồi …còn anh chưa bao giờ yêu tôi…anh k muốn cưới tôi…
-Điên à…anh yêu em mà…
Hương quay mặt đi vì ngại…Sơn bóp miệng Hương hôn mút lưỡi cô ngọt ngào…
Hương bơ phờ…Naomi chải tóc cho…
-Lại khóc đấy à,mắt xưng húp…
-Ừ thấy mệt mỏi quá…
-Nay sếp đi tối mới về cơ …mà anh ấy có làm gì quá đâu
-Anh ấy quan hệ một đêm mấy lần,tôi sợ quá…vừa tắm mãi mới ra hết tinh dịch…giờ tôi lo lắm…
-Lo gì sắp đến ngày bị chưa
-Sắp rồi nhưng mà cho chắc cô mua cho tôi viên khẩn cấp nhé…
-Ừ …gần ngày bị k dính được đâu,sếp tôi mạnh mẽ quá
-Còn cười được tay chân tôi tím hết cả đây này…thật sự anh ấy làm tôi sợ …k biết tả thế nào nhưng…
-Lâu ngày mà,mấy tháng còn gì nữa…đàn ông họ khao khát ai là họ chiếm hữu kinh lắm…sếp yêu cô mà…
-Tôi sợ yêu kiểu này lắm,còn k cho tôi đi đâu ba ngày…tôi nghĩ cho Tùng thôi
-Cám ơn Hương…Tùng may mắn vì có người bạn như cô…
-Tôi cũng may mắn vì có các bạn luôn ở bên…
-Cứ nghĩ đơn giản đi nhé
-Khi anh ta chửi mắng tôi tự dưng tôi thấy khó chịu vô cùng,giờ chẳng nghĩ dc gì nhiều nữa…
-Lên phòng nghỉ ngơi đi …tôi qua báo tin vui cho Tùng
-An ủi chàng đi còn gì…
-Nhờ công Hương mà ,tôi đâu có làm được gì
-Bên nhau lúc này đã là quý rồi …tôi k sao đâu…
Hương mỉm cười lên phòng thay chiếc váy ngủ mà Sơn muốn cô mặc…cô thấy anh ta có bộ sưu tập nước hoa liền mở ra ngửi…” Anh ta đúng là hay xịt mùi này…thơm thật”
Sơn sau khi uống rượu với đồng nghiệp ở viện…trưởng khoa cười tươi
-Phó khoa nay có vẻ vui nhỉ thấy cười nhiều hơn
-vậy à,sau này có lẽ nên cười nhiều hơn nhỉ…
-Tăng ba rồi về chứ
-Nay đến đây thôi,tôi phải về rồi
-Có ai chờ mà vội thế…
Sơn cười rồi trở về nhà lảo đảo …anh ta thổi phù cho phả bớt mùi rượu rồi bước vào phòng…bật đèn lên Sơn thấy Hương đang nằm ngủ…Thấy Hương vẫn ở đây anh ta cười tươi…Hương mặc chiếc váy ngủ đen …lớp ren tụt ra để lộ bờ mông trắng tròn và chiếc quần lót chữ T lọt giữa hai bờ mông…Sơn bước tới rồi hôn lên bờ mông của Hương…Cô giật mình mở mắt
-Anh về rồi ạ…
-Ừm…anh làm em giật mình à…
-Em đang đọc cuốn này hay quá rồi ngủ lúc nào không hay…
Sơn vén tóc Hương rồi Hương bắt đầu ngại lấy chăn kéo lên người
-Em ngại à…đẹp mà…
Sơn tựa vào bầu ngực hít sâu…
-Anh uống rượu à…để em đi lấy nước
-K cần ( giữ tay Hương) em là liều thuốc giải rượu rồi…
Hương đỏ mặt ngồi trên giường khi thấy Sơn mỉm cười tươi với cô…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!