Bông Hoa Đẹp Nhất - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
869


Bông Hoa Đẹp Nhất


Phần 6


Trong cơn mưa năm đó tôi đã bước đi mà chẳng hề phân vân.Tôi có thể sống cuộc sống tàn tật còn hơn sống mà làm một nô lệ tình dục cho kẻ khác vui đùa…

Bầu trời nổi sấm chớp,giông tố kèo ùn ùn về phía Nam…trong một khu thể thao tại bể bơi các cô gái đang bị dìm xuống nước…Vân ngồi trên bờ để người dưới làm móng tay cho cô ta,vẻ mặt cô ta bình thản khi thấy các cô gái sặc sụa nước…họ đều xin

-Bọn em chỉ là đi chơi đi ăn cùng nhưng chưa hề có va chạm thể xác ạ,xin hãy tin bọn em,nếu biết anh ấy có vợ bọn em sẽ không làm vậy đâu ạ…em thề đấy…em xin chị ạ…

Vân thổi phù cho khô móng tay rồi nhìn đám con gái…

-Theo chúng mày liệu tao sẽ tin rằng nam và nữ không có chuyện quan hệ chăn gối khi ở cạnh nhau đi ăn đi chơi hẹn hò à…dìm chúng nó xuống…

Ánh mắt Vân tỏ ra rất cay nghiệt và độc ác…cơn ghen trong lòng của cô ta rất lớn…

Tối hôm đó tại nhà hàng Pháp trên khu phố nhà giàu…

Sơn và Vân ngồi đối diện nhau trong bữa tối…

-Anh đến gặp em vì những con điếm đó à…

-Không,anh chỉ muốn ăn tối cùng em…

Vân mỉm cười

-Có gì lạ à nha…sáng còn bảo không gặp mà tối lại chủ động gặp là sao?

-Bố em gọi cho anh…ông muốn anh ăn tối cùng em

-Hoá ra là vì bố em…nếu bố em k nói chắc cả đời này anh cũng không muốn ăn tối cùng em đúng không

Vân mất bình tĩnh quát lớn…Sơn vẫn chậm rãi ăn nhẹ nhàng,có vẻ như anh ta đã quá quen với kiểu tiểu thư của Vân…

-Anh ăn xong rồi ,em cứ thong thả…

Sơn lau miệng đứng dậy quay đi Vân gằn giọng…

-anh còn chưa hề nhìn vào mắt em một lần nào,em biết em không thể bằng chị Lan nhưng em đang cố gắng để có thể giống như chị ấy,được anh yêu thương là sai ạ…

Sơn quay lại trong chiếc áo sơ mi kẻ màu nâu lịch lãm ,mái tóc vuốt lệch gọn gàng…

-Đừng nhắc đến vợ anh bởi vì anh chỉ yêu cô ấy cho đến lúc anh chết …

-Còn em,lẽ nào sau 3 năm chung sống em không thể làm anh rung động dù chỉ một chút ạ

-đề nghị kết hôn là từ phía em,anh chỉ là vì số phần trăm cổ phần của tập đoàn Hoàng Thị mà lấy em ,em biết điều đó ngay từ đầu…

-Điểm yếu của em chính là quá yêu anh mà ra thế nên em vẫn sẽ chấp nhận,chấp nhận chờ tình cảm của anh…em tin sẽ có lúc anh sẽ rung động trở lại…

Sơn quay lại đi gần đến chỗ Vân…anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên trán Vân rồi nói nhỏ

-Họ đang chụp ảnh để gửi về cho bố em đấy,hãy cố tỏ ra là em đang hạnh phúc đi…

Vân nắm chặt tay cố gượng cười rồi nước mắt rơi xuống…Sơn đứng dậy quay đi…ra đến cửa anh ta lau sạch môi…ném chiếc khăn vào sọt rác…

Hương trở về nhà mua con gà rất to…ông ngoại vẫn chưa về nhà

-Ơ Hoà ơi nay ông chưa về à

-Ông bảo hôm nay ông qua chợ vải chở hàng nên về muộn…

-Ừ nay chị mua gà này …đi nhặt rau đi

-Ui gà hôm nay được ăn gà…

Nhìn cô em vui mừng vì được ăn gà…Hương mỉm cười …đến 7 rưỡi tối vẫn không thấy ông về Hương dắt xe đến chợ vải…bước lên cầu thang cô hay thuê ông chở vải liền bảo

-Ông về lâu rồi mà cháu,chắc lại làm thêm trên tầng đấy

-Làm thêm ạ

-Phải …ông dạo này toàn làm thêm mà…em cháu yếu hơn à

-Vâng …

-Khổ thân cố gắng nhé

-Dạ cám ơn cô…cháu xin phép đi tìm ông

-ừ đi đi

Tôi quay ra thấy ông đang đứng bốc hàng từng bao tải chứa vải vóc nặng nề …ông vác lên vai ,mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đã cũ của ông…

Hương ngước mắt lên trời để cố nín khóc…cô há miệng thở mạnh rồi mếu máo nhìn lên trời…đến khi ông hạ được bao xuống …Hương lấy điện thoại gọi lúc này ông mới nghe máy…cô đứng ngay ở cửa nhìn ông…

-Ông ơi nay ông chưa về ạ,cháu làm con gà to lắm chờ ông về này

-À ông về ngay đây,nay chở vải nhiều quá nên k cả nghe được điện…

-Vâng vậy ông nhanh về nhé…

Hương ôm miệng khóc bên ngoài cửa…ông ngoại Hương vừa cúp máy bước xuống cầu thang chợt thấy hoa mắt…ông ngã lăn xuống từng bậc…mọi người kêu lên…Hương quay lại thấy ông nằm vật dưới chân cầu thang…

-Ông ơi…ông…mọi người ơi ông cháu sao thế ạ

-Chắc huyết áp đấy ,chết dở máu đầu chảy ra rồi mau đưa ông cháu đi viện đi…

Đầu của ông máu chảy ướt đẫm áo tôi…tay của ông vẫn cầm chặt những đồng tiền mà vừa bốc vác được…

Ông của Hương đưa vào phòng cấp cứu…y tá k cho Hương vào…

-Xin hãy ra ngoài đi ạ,chúng tôi sẽ gọi khi xong việc…

Sơn cùng hai bác sỹ khác vào khoa cấp cứu vì bệnh nhân đang đông…anh ta nhận ra ông của Hương liền hỏi y tá

-Bệnh nhân này bị sao đây

-Dạ ngã vỡ đầu,huyết áp đang cao lắm ạ…tay hình như bị gãy rồi ạ…

-Mau chuẩn bị đưa vào phòng phẫu thuật,tôi sẽ trực tiếp làm ca này…

-Dạ…

Sơn quay ra bên ngoài k thấy người nhà đâu…anh ta bảo y tá

-Người nhà đâu rồi

-Dạ nãy có cô gái trẻ đưa vào mà em bảo đứng bên ngoài khi nào xong sẽ gọi

Sơn đi hẳn ra ngoài thì thấy Hương ngồi thu lu ở góc bên ngoài cửa khoa cấp cứu…cô cúi đầu co ro…Sơn lên tiếng

-Vào kí giấy đi ông cô cần phẫu thuật gấp đấy…

Không thấy Hương phản ứng…anh ta đi ra lay lay…” Này cô nghe thấy k đấy”

Hương đổ ngã nhào ra anh ta vội đỡ…má và môi Hương đỏ ửng lên người rất nóng…” Sốt cao vậy”…

Sơn bế Hương đi vội vã vào trong…đặt lên giường anh ta bảo với cấp dưới

-Bác sỹ Tĩnh này,đây là người quen của tôi giờ tôi phải vào mổ anh ở đây xem hộ tôi cô bé này bị làm sao nhé,đang sốt rất cao…

-Ok phó khoa cứ để tôi …

Ánh đèn trong phòng phẫu thuật bật lên,hai bàn tay Sơn đi găng đã sát khuẩn,anh ta dơ lên cao còn y tá đang vòng buộc chiếc áo phẫu thuật quanh người Sơn…anh ta nhìn cô y tá đang lấy ven cho ông Hương mãi không xong…

-Cô kia,ra ngoài đi ngay cả việc lấy ven đơn giản mà k làm xong thì k xứng đáng đứng trong đội ngũ phẫu thuật của tôi…

-em xin lỗi ạ…vì em mới vào phòng này hôm nay đầu tiên nên có chút bối rối ạ…

-Ra ngoài đi…mọi người nhớ tập trung vì cụ ông cao tuổi rồi nên sẽ nguy hiểm hơn người bình thường…có bệnh nền gì không?

-Dạ kiểm tra thì k có ạ…

-Bắt đầu…

Khi tôi nghe thấy tiếng người nói …lơ mơ tôi mở mắt đã thấy trời sáng…tôi giật mình bật dậy thấy tay đang truyền nước…cơ thể mỏi rã rời…y tá đi vào đon đả

-Em thấy trong người thế nào rồi

-Em ổn rồi c ơi tháo cho em cái này em phải ra chỗ ông em

-Ông em ổn rồi đang nằm phòng hồi sức khi nào ông tỉnh chị báo,ông em khâu 8 mũi ở đầu đấy,với gẫy tay…bác sỹ đã khâu và bó bột nắn xương cho ông em rồi…

-Dạ vâng vậy may mắn quá,hôm qua em sao lại vào đây hả chị,vì em nhớ em ngồi xong thấy mệt rồi ngủ luôn…

-Bác sỹ Trịnh Thái Sơn đưa em vào cũng là người trực tiếp mổ cho ông em,em nên cám ơn bác sỹ …

-Bác sỹ Sơn…

Tôi ôm đầu suy nghĩ “ K ổn rồi mình nợ anh rồi,tại sao lại cứ phải là anh ta mới được”…

Sơn đi vào đúng lúc Hương đang đập tay vào đầu để suy nghĩ…

-Cô đau đầu à…

Hương giật mình

-à không ,chuyện hôm qua cám ơn anh

-K có gì há miệng ra

Anh ta kiểm tra họng của Hương k thấy có biể hiện viêm…

-Tôi bị sao vậy

-Thực tế theo các xét nghiệm là cô chẳng bị làm sao nhưng sốt có thể do cô vì quá sợ khi thấy ông gặp nạn nên phát sốt…

Hương nhớ lại lúc đó hai tay run bần bật vì sợ ông có chuyện…

-Chắc vậy rồi chứ tôi khoẻ lắm…

Hương cười tươi Sơn di sát mặt vào gần Hương

-Tôi thấy ông cháu cô khá hoàn cảnh,em lại bệnh nặng như vậy mà cô vẫn từ chối thì cũng lạ,tôi cho cô cơ hội lần nữa ,đừng để quá tam ba bận …vẫn câu nói đó một tuần hai lần chúng ta gặp nhau…làm nhiều thứ …đổi lại cô có thể có bất cứ thứ gì cô muốn…quá hời mà phải không

-Tôi chưa thấy người đàn ông nào mặt dầy như anh đấy ,anh thì thiếu gì đàn bà…kiểu chơi bời thì tôi đây k tiếp…

-K lẽ cô muốn phải yêu à

-Ý tôi k phải thế mà tóm lại là …anh xa xa ra nói chuyện cho tiện cái ,sáng tôi chưa đánh răng…

Sơn cười nhếch môi…

Hương chống tay trượt về phía trước chạm thẳng vào môi Sơn…cô lùi lại…anh ta giữ đầu ấn Hương chạm môi sâu hơn…Hương mở mắt to tròn quá ngạc nhiên…cô tát bốp vào mặt Sơn…

Sơn cười tươi…

-Nụ hôn đầu à,rất gượng gạo kém chuyên nghiệp…

Hương đỏ ửng mặt quay đi cô chùm chăn lên đầu…Sơn nhìn đồng hồ anh ta xoa đầu Hương…

“ Đã đánh dấu cô rồi…nghỉ ngơi đi”

Sơn đi ra ngoài…Toàn chờ sẵn …

-Hôm nay bên Hoàng Vũ đang cho người gửi thư lần nữa nói mời Dạ Quỷ của tập đoàn Vinh Danh dùng bữa cơm thân mật

-Vẫn từ chối nói Dạ Quỷ đang bệnh nên k muốn gặp ai…

-Cô Vân đã về Quảng Ninh rồi ạ…

-Tốt lắm…

-Tôi đã kiểm tra về quỹ mổ tim,nghe nói đa số đều là con cháu họ xa của quan chức hoặc chạy tiền nên bao năm qua cô gái Phan Thu Hương có đăng kí nhưng cũng k đến lượt…

-Đúng là xã hội có nhiều mặt,kẻ thấp cổ bé họng thì chẳng bao giờ làm được chuyện lớn…cậu thay tôi đăng kí để con bé đó sớm được thay tim

-Tôi k nghĩ sếp của tôi lại có lòng thương người như vậy…

-Thương chị nó nhiều hơn …

Sơn cười nhếch mồm…Toàn hiểu ý cúi đầu cười nhẹ…

Tôi nằm trong chăn run bần bật…hắn hình như k nói đùa…hắn hình như để ý đến mình…nếu thật sự để ý đến mình …chắc k đâu…sao có thể…

Y tá vào báo: Tiền viện phí của em đã nộp rồi nhé,chị hỏi bên kế toán cho em rồi…

-Ai nộp vậy chị ?

-Còn ai nữa anh Sơn nộp hết rồi…

Tôi lầm bầm “ chết rồi hắn để ý mình thật rồi”…

– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN