[Boruto đồng nhân] Beauty.
Chương 30
– Cậu thật tàn nhẫn, tớ đang là bệnh nhân đấy, ttebasa!
– Tớ thấy cậu chẳng giống đau ốm gì cả – Chouchou vừa ăn một bọc khoai lát đặc sản số lượng có hạn vừa lựa chọn mua thêm đồ vật – Cậu làm mọi người lo lắng quá đấy, nếu không phải cậu đang bị thương thì nhất định sẽ bị đánh một trận. Cậu nếu như giúp tớ thì tớ sẽ nói đỡ cho.
Nghe lại chuyện mình khiến mọi người lo lắng thì Boruto có điểm áy náy, nhưng khi nghe tới mình sẽ bị xử hội đồng thì trong lòng cậu bé lại lo sợ. Các bạn nam và sensei thì Boruto có thể tỏ vẻ nhận lỗi lừa dối qua đi, cùng lắm là bị răn dạy một chút, nhưng Sarada thì khác bởi vì cô bé là bạn thân từ nhỏ đến lớn, mà khi có gì không hợp nhau hai người thường cãi nhau có khi là động tay động chân. Vì vậy Boruto có thể bị Sarada nói răn dạy hàng giờ đồng hồ hoặc tệ hơn ăn một cú đấm bạo lực của cô bé, khi nghe Chouchou nói sẽ nói đỡ cho mình thì cậu đành phải è cổ mà xách đồ giúp cô bé, ai bảo cô bé và Sarada rất thân nhau đây.
– Chỉ lần này thôi đấy.
– Biết rồi, biết rồi – Chouchou cam đoan sẽ thực hiện lời hứa, cô bé lấy ra một gói khoai lát chưa mở – À này cho cậu đấy.
– Để trở về ăn sau đi – Boruto vừa xách túi đồ vừa nói.
Hai người mua sắm đến trưa rồi trở về quán trọ, lúc này ai nấy đều có mặt đầy đủ, mọi người giới thiệu Yoshito cùng Ritsu với Boruto. Yoshito thì mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, còn Ritsu thì nhìn chăm chú vào Boruto đôi mắt chứa những cảm xúc không rõ.
Sau đó Ritsu tỏ vẻ mệt mỏi liền trở về phòng ngủ bỏ lại Yoshito xấu hổ với mọi người, nhưng anh vẫn nở nụ cười bào chữa cho đứa em trai của mình.
– Tính tình nó vốn không tốt, mong mọi người thông cảm – Yoshito đã tỏ vẻ như vậy nên không ai nói gì, anh đành nói ra mục đích chủ yếu của chính mình – Tôi muốn làm phiền các vị cho chúng tôi đi theo, tôi quyết định muốn định cư tại làng Lá.
– Yoshito san nói vậy là sao ? Hai người không về nhà sao, nghe Ritsu nói có vẻ hai người là bị lừa bán cơ mà!
Konohamaru ngạc nhiên chất vấn, mà những người còn lại cũng bất ngờ với quyết định của Yoshito.
– Không giấu mọi người, thật sự chúng tôi không có nhà để về – Yoshito cười khổ nói – Ritsu nó còn không biết chuyện này, may mắn tôi cũng có chút tích cóp.
– Nếu vậy làng Lá rất hoan nghênh hai người, sau này chúng ta là người cùng thôn rồi – Konohamaru biết mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng anh không hỏi thêm gì nhiều, anh tỏ vẻ hoan nghênh Yoshito cùng Ritsu gia nhập làng Lá.
Thế là Yoshito hỏi han Shino và Konohamaru về những thủ tục hay những điều cần thiết để trở thành một thành viên của làng Lá, hai vị jounin này vui lòng giải đáp những thắc mắc của Yoshito, không những thế hai người còn miêu tả những điều tốt đẹp về làng Lá khiến Yoshito tâm sinh hướng tới.
Trong khi những người lớn nói chuyện với nhau thì đám trẻ tự giác rời đi, nhà trọ này khá lớn nên đằng sau có một dãy hành làng, xung quanh còn treo mấy cái chuông gió xinh xắn thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu êm tai, vì thế đám trẻ tụ tập ở chỗ này. Chouchou lấy ra mấy gói thực phẩm ăn vặt chia cho các bạn của mình, cả đám vừa ngồi trên hành lang vắng vẻ vừa ăn rồi trò chuyện với nhau vui vẻ.
– Chouchou này, tớ đưa cái này cho Ritsu nhé – Boruto vừa nói vừa giơ một gói thực phẩm ăn vặt.
– Không sao, cứ tự nhiên – Chouchou không tiếc gì gói thực phẩm cả.
– Cậu tốt quá, vậy tớ đi đây, ttebasa!
Boruto vui vẻ chạy đi tìm Ritsu vì phòng của cậu bé đó cũng gần đây, Shikadai nhìn theo và thở dài.
– Boruto lại muốn kết bạn với người khác đây mà, hy vọng không có vấn đề gì.
– Tính cậu ấy vậy mà, gặp ai cũng muốn kết bạn – Inojin cười nói.
Một lúc sau đột nhiên có tiếng cãi cọ vang lên ở gần đây, mấy cô cậu bé nhận ra đó là tiếng của Boruto và Ritsu, cả đám nhanh chóng chạy nhanh đến căn phòng của Ritsu xem đã có chuyện gì xảy ra. Khi đến nơi cả bọn ngạc nhiên khi thấy Boruto đang giận dữ nắm cổ áo của Ritsu, tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng điều cần làm là tách hai người họ ra, vì thế Shikadai tiến lên khuyên nhủ Boruto.
– Boruto cậu đang làm gì vậy, bỏ tay cậu ra, có gì thì từ từ nói chuyện.
Boruto thấy đám bạn của mình xuất hiện thì có vẻ bình tĩnh hơn, cậu bỏ tay ra khỏi cổ áo của Ritsu nhưng vẫn nhìn cậu bé với ánh mắt khó chịu, Ritsu cũng không chịu thua nhìn lại với vẻ khiêu khích.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!