[Boruto đồng nhân] Beauty.
Chương 58
– Trông cậu có vẻ tệ hơn lúc nãy nữa, xem ra ông ấy làm quá rồi – Mitsuki nói khi nhìn thấy Boruto.
– Cậu nói về tớ sao, Mitsuki? – Boruto thắc mắc, bởi vì cậu cảm thấy mình rất khỏe mạnh và bình thường, không có vấn đề gì cả.
– Ừ, đúng thế. Lúc nãy khi đối diện với cha mẹ của tớ thì cậu rất căng thẳng – Mitsuki gật đầu, không những vậy cậu còn cảm thấy Boruto đề phòng cha mẹ của mình nữa, vì thế để Orochimaru không phản cảm với Boruto Mitsuki đã kéo Boruto cách xa Orochimaru.
Boruto nghe Mitsuki nói thế thì nhớ lại xem có đúng lúc nãy mình căng thẳng khi đối diện với Orochimaru không, đáp án là có. Xem ra lúc đó Boruto đã vô thức cảm thấy sợ hãi bất an khi tiếp xúc với Orochimaru, tuy cậu không nhận ra điều đó nhưng Mitsuki đã cảm thấy được cảm xúc của cậu, và trước khi Boruto để lộ hết tất cả cảm xúc thì cậu đã được Mitsuki kéo ra xa khỏi Orochimaru.
– Cậu biết đấy, tớ nghĩ mình sẽ có thái độ bình thản khi gặp… cha mẹ của cậu, nhưng xem ra trong lòng tớ vẫn có khúc mắc – Boruto áy náy nói, cậu thừa nhận cậu sợ Orochimaru, cậu cảm thấy ông ta nguy hiểm còn hơn những kẻ giết người trước kia cậu từng gặp – Dù sao cũng cảm ơn cậu, Mitsuki. Cậu đã để tớ không tiếp xúc nhiều với Orochimaru…san.
– Cha mẹ tớ, ý tớ là ông ấy khiến cậu sợ tới mức vậy sao? – Mitsuki nhìn Boruto hỏi.
– Không đâu, tớ không sợ, chỉ hơi căng thẳng một chút thôi – Boruto xua tay cười gượng, cậu nhớ lại đôi mắt có đồng tử dựng đứng đó rồi rùng mình.
Bất chợt Boruto thấy Mitsuki vươn một cánh tay về phía mình, cậu không biết Mitsuki định làm gì nhưng cậu vẫn đứng yên. Đôi mắt Boruto nhìn bàn tay của Mitsuki có những ngón tay thon dài trắng muốt chạm vào một bên thái dương của mình, tay của Mitsuki trông rất dễ nhìn, đây là suy nghĩ nảy lên trong đầu của Boruto.
– Boruto, cậu toát mồ hôi nhiều quá – Những ngón tay của Mitsuki cảm nhận được sự ẩm ướt từ mái tóc của Boruto, một ngón tay lại di chuyển xuống một bên má của cậu bé tóc vàng rồi lau đi mấy viên mồ hôi còn lại – Xem ra lúc nãy cha mẹ tớ lại làm điều gì đó.
– Cũng không có gì, có lẽ do tớ tưởng tượng rồi tự dọa mình thôi, thật đấy, ttebasa – Boruto nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm từ những ngón tay trắng muốt kia, cậu đột nhiên cảm thấy da mặt mình nóng và ngứa quá.
– Vậy sao, Boruto? Nếu thế thì tốt rồi – Mitsuki buông tay xuống, suy nghĩ một vài giây rồi chấp nhận lí do mà Boruto đưa ra, mặc dù không biết thật sự thì cậu có tin nó hay không.
– Orochimaru san đâu rồi? – Boruto nói sang chuyện khác, cậu bé muốn quên đi việc mình sợ đến nỗi toát ra mồ hôi lạnh như vậy.
Nghe Boruto hỏi thì Mitsuki nhớ tới cuộc trò chuyện khi nãy, Orochimaru cảm thấy cho dù không có mình thì Mitsuki cũng sẽ vui vẻ thoải mái đi chơi lễ hội, ông nói rằng Boruto thật giống như cha của mình luôn mang đến vui vẻ hạnh phúc cho người khác. Vì thế Orochimaru đã cổ vũ Mitsuki tiếp tục buổi đi chơi này, ông nói rằng cậu có thể mở lòng với cậu bé tóc vàng kia và thử tin tưởng cậu ta.
– Ta nghĩ những người bạn nhỏ sẽ thích hợp đồng hành với con trong buổi tối nay hơn là ta – Orochimaru mỉm cười nói với Mitsuki.
– Thật sao? – Mitsuki nghi hoặc tự hỏi.
– Đương nhiên rồi, với lại giữa chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.
Sau đó Orochimaru đã để Mitsuki ở lại trong lễ hội, tuy vậy Mitsuki vẫn cảm nhận ra xung quanh có những con rắn nhỏ luôn theo dõi mình một cách ẩn nấp, mà cậu cũng khó mà tìm được chúng.
– Ông ấy đi rồi – Mitsuki trả lời Boruto, tuy rằng vậy Orochimaru vẫn luôn giám sát cậu, và cậu vui vì điều đó.
– Tớ nghĩ ngài ấy sẽ ở lại với chúng ta.
– Cậu chắc là sẽ muốn như thế chứ, những người bạn của cậu không thích vậy đâu – Mitsuki chắc chắn rằng những người bạn của Boruto sẽ không thoải mái gì khi tiếp xúc với Orochimaru.
– Ừ, phải rồi – Boruto nghe vậy liền ỉu xìu, cậu áy náy nhìn Mitsuki.
– Không sao đâu, tớ biết điều đó mà, lúc trước tớ cũng rất sợ ông ấy – Mitsuki không quan tâm nói, lúc trước khi cậu chẳng biết gì cả thì Orochimaru hay dọa nạt cậu để cậu luôn nghe lời ông ấy.
– Có chuyện đó sao, ttebasa! – Boruto nghe vậy ngạc nhiên lắm.
– Đúng vậy, Boruto cũng biết về ông ấy mà, chúng đều là sự thật – Mitsuki bình thản nói về cha mẹ mình – Nhưng tớ biết ông ấy rất tốt với tớ.
– Vậy là được rồi, tớ nghĩ cơ bản Orochimaru san không tệ lắm, ít ra bây giờ danh tiếng của cha mẹ cậu cũng tốt hơn – Boruto cũng chẳng sao cả mà nhận xét, cậu biết trên đời này có hàng trăm loại người, mà hổ dữ không ăn thịt con.
Hai thiếu niên cứ thế di chuyển chậm chạp trong lễ hội đông đúc, họ nói với nhau câu được câu không, thỉnh thoảng họ ghé vào một gian hàng nào đó để ngắm nghía hay chơi đùa một chút.
– Boruto, Boruto, Boruto…
Có tiếng kêu gọi từ đằng xa, Boruto nhận ra tiếng của mấy người bạn và cậu cũng trông thấy gần nhất là hai bộ yukata đỏ cùng vàng sặc sỡ của Sarada và Chouchou.
– Boruto cậu đây rồi, Mitsuki kun cậu không phiền khi ở với Boruto chứ? – Sarada lên tiếng trước.
– Ý cậu là tớ rất phiền sao, ttebasa! – Boruto nhăn mặt nói.
– Không phiền, Boruto rất tốt – Mitsuki tuy hơi ngạc nhiên vì thái độ tốt hơn nhiều của Sarada, nhưng cậu vẫn mỉm cười nhìn về phía Boruto.
– Thấy chưa – Boruto nghe Mitsuki thì tỏ vẻ đắc ý.
– Có gì đắc ý chứ, ngu ngốc – Sarada nhỏ giọng thì thầm.
Theo sau hai cô bé là mấy cậu con trai, Iwabe cùng Inojin vừa đi vừa hứng thú trò chuyện với nhau, còn Shikadai có vẻ phấn chấn tinh thần hơn.
– Yo! Cậu xem này, đẹp chứ! – Inojin khoe hai cái đèn lồng của cậu và Chouchou.
– Rất tuyệt, ttebasa! – Boruto gật gù nhận xét hai chiếc đèn lồng được trang trí bắt mắt, rồi cậu quay sang hỏi Mitsuki – Mitsuki, cậu có muốn một cái đèn lồng không?
– Không cần đâu – Mitsuki cảm thấy mình không cần cái thứ gọi là đèn lồng này.
– Nhưng nó trông rất đẹp mà, cậu chắc là mình không muốn có một cái chứ – Boruto thuyết phục Mitsuki.
– Thôi được – Không biết sao khi thấy Boruto có thái độ năn nỉ thì Mitsuki liền buột miệng đồng ý.
– Vậy chúng ta đi đến bên kia đi.
Boruto ngay lập lức chỉ tay về phía một gian hàng đèn lồng gần nhất mà cậu thấy, cậu định dắt Mitsuki qua đó lựa chọn đèn lồng, nhưng một thanh âm lạnh nhạt đã chen vào.
– Không cần đâu.
Ngoại truyện nhỏ tiếp.
Hôm nay là một ngày xui xẻo với Orochimaru, ông đã có mấy thí nghiệm thất bại vì lí do không đâu vào đâu cả, tệ nhất trong số những lí do đó có một lí do là tay của ông đột nhiên run lên trong một thí nghiệm.
– Chuyện quái quỷ gì thế.
Orochimaru bực mình lẩm bẩm trước một mớ ông cho là thất bại phẩm, rồi đột nhiên hai mí mắt của ông giật liên hồi, ông tự hỏi đây là điềm báo tốt hay xấu nhỉ. Sau đó ông suy nghĩ những việc trong ngày hôm nay và khẳng định rằng đó là điềm gở.
Orochimaru mất hứng, ông không làm thí nghiệm hay gì nữa.
– Chết rồi làm sao đây? Ngài ấy còn chưa biết chuyện này.
Khi đi ngang qua một phòng thí nghiệm nọ, Orochimaru nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Karin và Juugo đang nhỏ giọng nói gì đó.
– Có chuyện gì thế?
Thấy Orochimaru đột ngột xuất hiện thì Karin cùng Juugo đều giật mình, hai người cố trấn tĩnh lại.
– À, không có gì đâu Orochimaru sama, chỉ là điện thoại của Log – Karin cười cười trả lời.
– Nó có chuyện gì vậy – Orochimaru nhớ tới Log đang xin nghỉ phép.
– À, ngài có thể trò chuyện với cậu ấy – Karin đưa điện thoại cho Orochimaru.
– Con có chuyện gì vậy?
– Hử, là ông sao? Thế thì tốt quá, tôi có việc nhờ ông đây – Bên kia đầu dây điện thoại Log lạnh nhạt nói.
– Thật hiếm khi con nhờ vả ta điều gì – Orochimaru cười rộ lên.
– Ông giúp tôi làm thịt một người, được không? – Log nghe Orochimaru cười thì tức lắm, nhưng anh nhịn.
– Ồ, là ai thế?
– Thằng ranh con Uzumaki Boruto – Log nghiến răng nói.
– Là cậu ta, con chắc chứ? – Chưa kịp hỏi gì thì đầu giây điện thoại bên kia ồn ào và rồi…
Bíp bíp bíp.
Log cúp máy ngay, hai mí mắt của Orochimaru lại giật giật, và ông cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra mà mình không biết, định hỏi hai thuộc hạ thì phát hiện họ đã biến đâu mất rồi.
– Xem ra phải đến Konoha một chuyến mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!