[BTS-VKOOK] 20 Ngày Chinh Phục - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


[BTS-VKOOK] 20 Ngày Chinh Phục


Chương 1


11:00 PM là giờ náo nhiệt nhất tại cái Club Mirotic, cái Club nổi tiếng không những ở giới trẻ, những kẻ lắm tiền, lắm danh tiếng cũng phải ghé vào như một thói quen không thể thiếu hàng đêm. Doanh nhân thường hội tụ chỗ này vừa vui chơi vừa bàn chuyện làm ăn. Điểm nổi bật của Club này không phải DJ nổi nhất seoul , cũng không phải Bartender bậc thầy mà là ở các nhân viên phục vụ. Điểm nổi bật là các nhân viên nam, đúng vậy họ là những con bướm đêm tung cánh phủ đầy mê hoặc. Có hai loại phục vụ nhân viên ở đây. Loại thứ nhất là mặc áo sơ mi đen và ghilê trắng bên ngoài chuyên đón tiếp khách hạng sang và đi qua đêm cùng họ nếu có yêu cầu. Loại còn lại luôn mặc áo sơ mi trắng và ghile đen chỉ là phục vụ nước uống bình thường có thể hiểu là \”bán nghệ không bán thân\”. Các nhân viên ở đây ai cũng đẹp và biết chiều khách, họ được khách gọi là \’bướm đêm\’ vì họ đẹp nhưng nhớt nháp như một chất nghiện sai lầm do Thượng Đế tạo ra.

Chiếc Limo đen loáng bóng dừng thẳng ngay cổng chính, tài xế trong bộ vest đen, chiếc mũ và găng tay trắng không một vết bụi nhanh chóng mở cửa xe. Bàn chân ung dung đặt xuống, bước ra, ngước mặt lên cao một cách cao ngạo. Cũng là bộ vest xám tro chỉnh tề không kém phần thời trang. Nút áo sơ mi bên trong được cài thiếu vài cái để phơi nửa kín nửa hở bộ ngực trắng săn chắc. Những tay bảo vệ trong club nhanh chân ra đón cúi chào vị khách sang trọng này.

Hắn ta bước đi trong sự chỉ dẫn nhiệt tình của quản lí club .

– A!!!

– Cậu đi đứng kiểu gì thế hả? Còn không mau xin lỗi khách đi!-Tay quản lí sợ xanh mặt, đánh vào đầu tên nhân viên đi đứng loạng choạng va vào khách quý.

– Đâu phải tại tôi đâu, lần nào cũng đổ thừa!- Cậu xoa xoa cái đầu, lằm bằm chửi tên quản lí rồi cúi đầu thấp hơn nữa để xin lỗi vị khách.

– Xin lỗi quý khách!

Cậu nhanh chân bước đi không nhìn lấy hắn ta hay quản lí một cái.

– Xin lỗi ngài không sao chứ? Cậu nhóc đó mới vào làm hai tuần nên chưa hiểu chuyện, ngài thông cảm bỏ qua cho!- Tay quản lí phủi phủi áo cho khách quý. Mặt cười giả tạo ra sức nịnh bợ lấy lòng.

– Không sao, là người mới à?-Hắn cười khẩy.

– Dạ vâng! Chỉ là…cậu ấy…không phải \’bướm đêm\’. Cậu ấy chỉ làm thêm kiếm tiền đóng học phí. Trẻ con đấy mà, ngài đừng bận tâm!- Tay quản lí vẫn nói, người cúi xuống dẫn đường cho hắn.

– Là phòng này, chúc ngài có buổi tối vui vẻ!- Dứt câu đóng nhẹ cửa lại.

– Chào ngài! Thiệt vinh hạnh cho tôi quá khi ngài nhận lời đến nơi nhỏ bé này!- Một tên trông mặc vest màu rêu từ ghế sofa bật dậy, ra bắt tay niềm nở đón vị khách.

– Tôi chỉ hứng thú với tiền thôi!- Hắn cười nửa môi, ngồi xuống.- Vào vấn đề đi, thời gian của tôi là tiền bạc đấy!

– Dạ vâng, mọi chuyện cứ theo ý ngài. Nhưng đã đến đây rồi thì ngài nên vui chơi một chút cho vui đi ạ. Hôm nay có nhiều người mới đến dễ thương lắm!- Tên đó cười xòa, thấy hắn đưa điếu thuốc lên miệng tên đó nhanh chóng bắt lửa giùm.

– Chúc hai vị có một đêm vui vẻ tại Club Mirotic. Đây là những người nổi tiếng nhất đó!- Tên quản lí mở cửa rộng để sáu phục vụ nam trong trang phục quen thuộc áo sơ mi đen nhanh chóng chia thành hai hàng sà vào ghế sofa rót rượu cho hai vị khách.

– Đứng đó làm gì nữa, mang thức ăn vào bàn đi. Cậu làm việc chậm chạp là tôi đuổi ngay đấy!

Tay quản lí xoay ngang chửi tên nhân viên vụng về lúc nãy đang đứng ngoài cửa. Trước khi đóng cửa lại hắn còn kèm theo câu đe dọa:

– Liệu mà làm cho được việc đấy, tôi mà nghe khách nói câu nào thì ngày mai cậu không cần đến nữa!

Tên phục vụ bình thường ớn lạnh nuốt nước miếng xuống cái ực. Đứng trong góc phòng chờ rót rượu và lau dọn. Vì quy tắc là một phòng sẽ có một nhân viên bình thường túc trực để khách hàng cảm nhận được mình là Thượng Đế.

– Cậu là người đụng tôi lúc nãy!-Tiếng nói của hắn kéo cậu ra khỏi suy nghĩ làm sao giữ được công việc dài lâu.

– À…vâng, chuyện lúc nãy tôi xin lỗi. Làm ơn đừng khiếu nại với quản lí nếu không tôi chết chắc.!-Cậu bối rối cúi đầu xin lỗi lần nữa.

– Cậu tên gì?- Hắn lại hỏi.

– Dạ JungKook, Jeon JungKook ạ!- Cậu ngước mặt lên trả lời.

Căn phòng trong đây đủ ánh sáng hơn bên ngoài để hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu. Mái tóc ánh vàng lấp lánh, đôi mắt đen long lanh, cả cái môi ửng hồng kia nữa. Nước da thì trắng trẻo không tì vết. Ánh mắt hắn không thoát khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không nhìn cậu quá lộ liễu. Nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh trước khi mọi người nhận ra.

– Ừm, tôi không nói, rót rượu đi!-Hắn lại ôn tồn nói.

– Ngài thấy nơi đây tuyệt không ạ?- Tên vest rêu kia vẫn sốt sắng ngồi bên cạnh nịnh bợ và ôm những \’con bướm đêm\’ trong tay.

– Cũng bình thường!- Lạnh lùng trả lời, hắn uống cạn ly rượu vừa rót.- Nói về dự án của ông đi!

30 phút trôi qua…

– Uống…uống nữa đi mấy cưng…uống với anh đi!- Tên vest rêu đã say lắc lưng chả biết gì nữa.-Phục vụ rót rượu đi…nhanh…nhanh lên!- Hắn ra lệnh cho JungKook.

Cậu trong góc bước lại bàn, cầm chai rượu cẩn thận rót vào ly, hắn đột nhiên kéo cậu vào lòng, ôm eo cậu.

– Qúy khách…quý khách làm gì vậy?- Cậu cố gắng giữ bình tĩnh để không bị khiếu nại. Chứ trong hai tuần làm việc, không biết cậu đánh hết bao nhiêu ông khách vì cái tội thả dê.

– Cưng cũng đẹp quá! Sao từ đầu anh không để ý chứ. Uống với anh nha, lát đi qua đêm với anh. Cưng muốn bao nhiêu cũng được haha!- Tên vest rêu nham nhở ôm eo cậu mặc cậu đang cố nén cơn giận.

– Qúy khách xin lỗi, ngài nhầm rồi! Tôi không phải…- Cậu cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi eo mình.

– Buông ra!- Giọng nói lạnh lùng vang lên.

– Dạ…sao ạ?- Tên vest rêu ngớ người ra trước câu mệnh lệnh bất ngờ.

– Điếc à, tôi bảo buông-cậu-ta-ra-ngay!-Giọng nói gằn từng chữ.

Hắn ngớ ngẫn nới lỏng vòng tay để cậu có thể vùng dậy ngay lập tức, mặt cậu đăm quạo. Vị khách bấy giờ mới đứng lên nắm cổ tay JungKook kéo về phía mình để tên vest rêu đờ cái mặt ra chẳng hiểu gì.

– Có…chuyện….chuyện gì ạ?-Tên vest rêu rụt cổ vào hỏi.

– Dám động vào người của tôi, muốn chết à?- Giọng trầm xuống hơi giận dữ.

– C…cái gì….ai là người…-Cậu định hét lên nhưng nhớ đến lời cha quản lí nên im lại. Vị khách kéo cậu đi ra, đẩy mạnh cửa.

– Vậy….vậy còn hợp đồng ngài hứa đầu tư cho tôi?- Tên ấy sợ hãi đứng lên.

Hắn ngưng lại, tay vẫn vịn cánh cửa quay mặt lại nhìn hắn mỉm cười nửa môi:

– Tôi quyết định…hủy bỏ!- Dứt lời kéo JungKook ra khỏi phòng, bỏ mặc tên kia té xuống ghế bất động.

Kéo JungKook ra con hẻm từ cửa sau của Club. Cậu hất tay hắn ra.

– Anh bị điên à? Hắn mà khiếu nại với cha quản lí là tôi mất việc đấy!- Cậu quát lên.

– Vậy càng tốt!- Hắn cười khẩy.

– Tốt cái đầu anh, anh rảnh quá hả? Đi phá người khác!

Cậu tức giận chửi vào mặt anh vì lần này tên quản lí sẽ làm thật. Cậu bỏ mặt hắn đứng đó quay vào trong. Vừa lúc mở cánh cửa ra, đã thấy tên quản lí đứng đó nhìn cậu rồi quay sang nhìn hắn.

– Cậu ấy làm gì phật lòng ngài sao ạ?- Tên quản lí nhìn JungKook, cậu lắc lắc cái đầu.

– Ờ…cậu ta chửi tôi!- Hắn thản nhiên đáp.

– Sao…sao cậu dám chửi khách quý hả? Jeon JungKook từ ngày mai cậu không cần đến nữa!- Tên quản lí nóng giận đóng cửa cái rầm, không quên cúi đầu chào lịch sự với hắn, còn đang cười toa toét.

– Anh….anh bị nhũn não à? Tôi mất việc rồi đó, anh vui chưa?- Cậu quay sang nạt vào hắn.

– Tôi có nói dối đâu, rõ ràng cậu chửi tôi, bây giờ cũng đang chửi đó!

– Anh…tôi có thù oán gì với anh chứ, đúng là…..gặp ngay tên khốn kiếp đáng nguyền rủa!- Cậu tuôn một hơi không ngừng.

– À…những câu này tôi thường nghe. Chỉ là mất việc thôi mà, tôi còn khiến người khác mất nhà, mất con nhưng mà còn chưa nghe chửi nặng như cậu đấy! Mà…cậu biết tôi là ai không mà chửi nhiệt tình thế?- Hắn nhìn cậu mỉm cười nửa môi. Nụ cười lạnh lùng quen thuộc trên mặt hắn.

– Tôi không cần biết anh là ai, anh có khác gì mấy tên lắm tiền chuyên đi gây rối chứ! Anh đúng là tên giàu có bại hoại của xã hội. Đi chết đi!-Cậu tức giận với sự thản nhiên không có gì của hắn, bay đến đá mạnh vào chân hắn và co gối vào bụng hắn một cái rõ đau. Hắn mất trớn té xuống đất ôm bụng.

– Anh có biết trong hẻm này có bao nhiêu con chó đói không hả?- Cậu liết đôi mắt đen nhìn hắn.

– Sao?- Hắn nhăn nhó.

– Sau khi tôi banh xác anh ra, anh sẽ biết, tên đần!- Cậu tiếp tục đá vào người hắn cho đỡ tức.-Đừng để tôi gặp lại anh, tên khốn!- Cậu lột áo ghile ném xuống đất, quay lưng bỏ đi.

Mắt hắn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cậu khuất dần. Bấy giờ người của hắn tìm thấy hắn vẫn còn đang nằm dưới đất ngẩn người ra. Vội đỡ hắn đứng dậy.

– Tụi bây mau vào trong điều tra nhân viên quán này tên Jeon JungKook. Mọi thứ!- Hắn ra lệnh cho một tên trong số chúng.

– Vâng!!- Tên thuộc hạ bỏ đi.

– Jeon JungKook…em sẽ biết tôi là ai..-Hắn tự nói với chính mình, trên môi hiện lên nụ cười nửa miệng.-..sớm thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN